Phiên Ngoại 12: Bó hoa này không thích hợp tặng người ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng sau khi Khuê Nhân nhiều lần bảo đảm chính mình không có chán ghét Anh Đào như vậy, nàng mới được bỏ qua cắn tay thịt tiểu Anh Đào phụng hiến.

"Tiểu quỷ, mong con ý thức được dì không phải quỷ hút máu nhu nhược như mấy người vậy, dì là tồn tại càng cao cấp, dì không uống máu."

Khuê Nhân đi ở phía trước, cao ngạo mà nói thầm cho thấy thân phận mình mạnh mẽ.

Tiểu Anh Đào bị buông thân mình ra yên lặng mà nghe, nàng đi theo Khuê Nhân đi phía trước, trên con đường có vài tảng đá so thân thể nàng còn muốn lớn hơn, nàng có chút cố hết sức mà chậm rãi di bước chân lên.

Khuê Nhân quay đầu nhìn về phía tiểu Anh Đào chậm rì rì , đứa nhỏ này trừ bỏ khi hút máu sẽ thoạt nhìn còn rất hung hãn hữu lực, ngày thường đều nhược khí thực như vậy.

Làn da tái nhợt, không hề có màu máu, là khí chất âm lãnh giống như Mục Phỉ.

May mắn đứa nhỏ này hơi chút di truyền tính cách thích ngu đần mà cười của Vưu Nhiên, không phải dễ dàng rớt nước mắt bằng không thật là con gà nhỏ yếu ớt.

Bất quá Khuê Nhân không biết
tiểu Anh Đào cũng không phải đối ai cũng yêu thích lộ ra tươi cười.

"Vậy dì Khuê Nhân lần sau tới nhà chơi nha?"

Anh Đào giống cái đuôi trùng khi Khuê Nhân đi đến nào, Anh Đào liền theo tới nơi đó, nàng nãi thanh nãi khí hỏi vấn đề mình nhất để ý.

Khuê Nhân nhíu nhíu mày, nói thật trang viên trừ bỏ Vưu Nhiên cùng Anh Đào, nàng không biết Mục Phỉ là nghĩ như thế nào, tóm lại những người khác đối với chính mình đều hoặc nhiều hoặc ít mang theo chút sợ hãi, cái loại cảm giác này kêu "Sợ hãi" không sai, tuy rằng nàng đối mấy cái cảm giác tình cảm thiếu thốn, nhưng Khuê Nhân biết những người khác của trang viên cũng không phải rất hoan nghênh chính mình.

Đặc biệt là cái bà già răng đầy người kia.

"Xem tình huống." Khuê Nhân đi vào trong nhà gỗ mình vô cùng thích mà Vưu Nhiên an bài thợ thủ công làm cho chính mình, tuy rằng từ bên ngoài thoạt nhìn chỉ là nhà gỗ phổ phổ thông thông, nhưng bên trong là cái gì cần có cũng có.

Chẳng qua, những đồ con người cần này, cùng loại đồ dùng sinh hoạt cuộc sống hằng ngày, bộ đồ dùng trong bếp cùng với bể tắm này đó...... đều bị dỡ bỏ, Khuê Nhân tổng cảm thấy chính mình không cần mấy cái đó.

Rõ ràng bên cạnh liền có suối cuồn cuộn luôn chảy không ngừng.

Đương nhiên còn có đủ loại trang phục trang sức kia.

Hiện tại trên người nàng chính là một áo ngủ vải dệt mỏng mềm, bên trong cái gì cũng chưa mặc, chỉ là ở bên hông tùy ý trói lại nơ con bướm.

Bởi vì ở sương đen chi sâm, cũng không có những người khác.

"Khuê Nhân dì, con...... con không quá hiểu ' xem tình huống ' là có ý tứ gì." Tiểu Anh Đào đi theo Khuê Nhân vẫn luôn đi tới cửa nhà gỗ, nàng vẫn là tiếp tục hỏi Khuê Nhân.

Vưu Nhiên nói cho nàng, ' xem tình huống ' dùng loại từ này là uyển chuyển biểu đạt cự tuyệt, như thế nào tiểu Anh Đào còn vẫn truy vấn.

Khuê Nhân căn bản không ý thức được sự thật Anh Đào vẫn là đứa con nít.

"Chính là xem biểu hiện của con, con biểu hiện tốt, dì liền đi, biểu hiện không tốt dì liền không đi." Khuê Nhân vốn dĩ muốn cự tuyệt đối phương, nhưng mà nhìn đến đôi mắt nhỏ khát vọng của tiểu Anh Đào, lại không nhẫn tâm được mà chỉ có thể nói qua loa như vậy.

Cho dù nàng nói vậy nhưng ở trong tai Anh Đào đang thập phần chờ mong là một loại hứa hẹn.

"Dì Khuê Nhân, con sẽ biểu hiện thật tốt, dì không cho con hút máu, ta khẳng định sẽ không hút." Anh Đào cho rằng Khuê Nhân là bởi vì lần trước mình đem đối phương cắn bị thương còn hút nhiều máu, dì Khuê Nhân mới không gặp nàng.

"Tiểu quỷ, con cho rằng con hút vài giọt máu kia đối dì liền có ảnh hưởng? Phải biết rằng dì chính là rất mạnh." Khuê Nhân hừ lạnh một tiếng, đối với tiểu Anh Đào lo lắng cảm thấy là dư thừa, đương nhiên cũng chỉ có chính mình biết tiểu Anh Đào lần đó hút máu nàng quá mức mãnh liệt, nàng cùng ngày duy trì hình người đều có chút cố hết sức.

Nhưng cái chuyện này, nàng tuyệt đối sẽ không nói cho tiểu quỷ này nghe.

"Vậy dì Khuê Nhân phải thường xuyên tới chơi nha được không? Bởi vì mẹ mommy tựa hồ sẽ lo lắng con một người tới nơi này, cảm thấy con quá nhỏ sẽ có nguy hiểm."

"Cho nên con là lén lút tới chỗ dì?!" Khuê Nhân lập tức minh bạch, nhìn đối phương phi thường thành thật gật đầu, lập tức giơ ngón tay cái lên khen nói, "Được a, tiểu Anh Đào, không nghĩ tới lá gan con còn rất lớn, bất quá lần này dì dắt con trở về, lần sau đừng lại một người tới nơi này."

"Dì đáp ứng con trước, đáp ứng con về sau thường xuyên tới chơi." Anh Đào tùy ý Khuê Nhân bế chính mình lên, nhưng nàng vẫn là biết mục đích mình tới nơi đây là cái gì.

Hoặc nhiều hoặc ít mang theo chút quật cường cần phải hoàn thành.

Sau đó nàng vươn tay nhỏ, đong đưa ở trước mặt Khuê Nhân.

Khuê Nhân phi thường bất đắc dĩ mà một bàn tay nâng cái mông đôn tiểu Anh Đào, một bàn tay cầm dùng túi giấy đóng gói tốt tiểu hoa màu tím, đó là lần trước nàng đã đáp ứng Vưu Nhiên nói lần sau mang qua, cho Mục Phỉ dùng để làm huân hương dễ ngủ.

"Được rồi, tiểu quỷ, dì đáp ứng con."
Khuê Nhân cuối cùng vẫn là đáp ứng tiểu Anh Đào, nàng đằng không ra tay dư thừa.

Tiểu Anh Đào liền nhìn đến một cây từ lưng dì Khuê Nhân mọc ra từ một xúc tu so đầu ngón tay muốn thô một ít chậm rì rì mà tìm được trước mặt nàng, sau đó tiểu xúc tu hồng nhạt quấn lên cánh tay mình, cùng chính mình ngón út mình câu lại.

Anh Đào giống như là phát hiện bảo bối ngạc nhiên mở to con ngươi, nàng một chút cũng không sợ hãi loại xúc tu người khác nhìn liền hoảng sợ này mà nàng lập tức đưa tay nhỏ cầm tiểu xúc tu hồng nhạt.

"Đừng chạm vào nơi này..." Khuê Nhân vừa muốn ngăn lại hành vi ngoài ý muốn của Anh Đào, chính là chính xúc tu sau cổ mình tương đối mẫn cảm cứ như vậy bị Anh Đào nắm qua đi, còn bẹp hôn một cái.

Khuê Nhân luôn luôn cảm thấy chính mình chưa bao giờ có nhược điểm đột nhiên toàn bộ thân thể đều vì cái này chấn động, lông tơ đều dựng lên giống như bị điện giật.

"Quy định thứ nhất để con biểu hiện tốt chính là không cho chạm vào nơi này của dì!"

Khuê Nhân đỏ mặt phi thường nghiêm túc mà nhắc nhở đối phương. Tiểu xúc tu hồng nhạt cũng theo tính tình chủ nhân lập tức lùi về thân thể.

"Vì cái gì không thể, dì." Anh Đào hoang mang mà nhíu mày, nàng liền mới hôn một cái, dì Khuê Nhân liền lùi về rồi.

Khuê Nhân cơ hồ là rít gào trả lời vô số vấn đề để giải thích nghi hoặc của Anh Đào.

"Bởi vì phi thường ngứa! Không nghe lời liền ăn con!!"

Khuê Nhân tức giận mà gào rống, nàng đầu lập tức biến thành hình thái quái vật dị hình chỉ có phim kinh dị mới có thể nhe răng trợn mắt với Anh Đào, sau đó vài giây sau lại lần nữa khôi phục thành hình thái bình thường, nếu là ở trên người đứa nhỏ khác, đã sớm bị dọa đến tè ra quần.

Chẳng qua Anh Đào nhìn dì Khuê Nhân như là ảo thuật cho chính mình "Kinh hỉ", sau đó rất là không cho dì mặt mũi mà ôm cổ Khuê Nhân, thân mật mà cọ cọ, nãi thanh nãi khí nói lời hay.

"Đẹp đẹp!"

Khuê Nhân nhắc lên cánh tay tiểu Anh Đào dính người ở trên người mình, tức giận mà đem nhóc con rời khỏi địa phận riêng của mình.

Nàng một đường nhảy lên đi trước trang viên của Anh Đào, buông xuống con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm cái ót của Anh Đào.

Rõ ràng yếu ớt mà có thể bị một ngụm ăn luôn, chẳng qua giờ phút này đang lôi kéo tóc mình chơi tiểu Anh Đào tựa hồ từ khi sinh ra tới nay, căn bản là chưa sợ qua nàng.

Vì cái gì đây?

Khuê Nhân nghĩ trăm lần cũng không ra.

Hơn nữa vấn đề này lại tiếp tục hoang mang nàng mười tám năm.

***

Cho đến hôm nay

Toàn bộ Sa gia đều quanh quẩn hơi thở vô cùng lãng mạn.

Đó là bởi vì còn có mấy ngày là l Lễ Tình Nhân của con người liền mau tới rồi.

Nữ tử ở trong toà nhà cao tầng màu đen, thân hình nàng cao gầy, một đầu tóc bạc đặc biệt lại tuỳ ý cột lại thành đuôi ngựa xả ở sau lưng, một thân quần áo màu đen đem cả người nàng bao vây ở dưới bóng ma dày đặc.

Con ngươi kim hạt sắc thẳng tắp mà nhìn chăm chú đèn ngôi sao nơi xa trên đường phố, trên gương mặt thanh lệ cũng không có biểu tình dư thừa gì, nàng lãnh ngạo lại tự giữ, có cảm giác không phù hợp cách xa tuổi.

Chẳng qua, nàng không có biểu tình chỉ giằng co 30 giây, sau khi nhìn đến thông tin hiện trên điện thoại mình, con ngươi xinh đẹp cong thành một vầng trăng xinh đẹp.

Là dì Khuê Nhân.

"Dì Khuê." Thanh âm nàng phá lệ dễ nghe, nói mãi hai chữ, biểu tình càng là nhu hoà hơn rất nhiều.

Mà thanh âm đầu điện thoại kia thật ra không giống ở không gian yên tĩnh, mà là trên đường phố náo nhiệt.

"Tiểu quỷ, dì ở cửa hàng hoa, con giúp dì chọn hoa tặng đi, nói thật dì không quá hiểu biết mấy này." Khuê Nhân đứng ở cửa cửa hàng bán hoa, có chút rối rắm mà cau mày.

Hoa?

Còn có có thể đừng kêu nàng tiểu quỷ hay không?.

Mục Khuynh Nhiên cũng chính là Anh Đào, nàng như là đau đầu mà đỡ đỡ trán, nhưng vẫn là giúp đỡ dì Khuê Nhân luôn là ngựa bay này, làm chuyện gì cũng làm người ta không biết được suy nghĩ.

"Dì mua hoa làm cái gì, dì Khuê." Khuynh Nhiên ngồi xuống, đem danh sách mẹ giao cho nàng yêu cầu chú ý nội dung bên trong đặt ở một bên, nghiêm túc nghe Khuê Nhân nói chuyện.

Từ trước tới nay, mặc kệ nàng làm chuyện gì chỉ cần là dì Khuê Nhân tới tìm nàng, hoặc là kêu nàng làm cái gì, Anh Đào đều sẽ buông những văn kiện trong tay cần phải xử lý qua một bên, thay đối phương xử lý một ít chuyện không có dinh dưỡng.

18 tuổi, nàng cũng đã có cũng đủ năng lực thay mẹ mình xử lý một số chuyện tập đoàn khó giải quyết.

Nàng sở dĩ có thể buông chuyện trong tay đi qua hỏi dì Khuê—nữ nhân luôn là thích kêu nàng bằng mấy xưng hô kỳ quái "Tiểu quỷ", "Vật nhỏ".

Là bởi vì, nàng có lẽ...... Đại khái...... Khẳng định là thích dì Khuê Nhân.

Loại tình cảm này không biết từ khi nào bắt đầu, nhưng nàng chưa nói với bất luận người nào, bao gồm mẹ mommy của mình.

Khuê Nhân giơ điện thoại, nghe tiểu Anh Đào lạnh như băng hỏi chuyện, nàng nhún vai.

Nói thật, cũng không biết tiểu Anh Đào là lớn lên như thế nào, từ nguyên lai tiểu quỷ cả ngày nãi thanh nãi khí kêu nàng "dì Khuê Nhân dài dì Khuê Nhân ngắn" lột xác thành đại mỹ nhân băng sơn hiện tại.

Gen lãnh khốc của Mục thị là khắc ở trong cốt tủy, ngay cả phương thức nói chuyện cũng là đạm mạc.

Vưu Nhiên còn cùng nàng phun tào, nói Anh Đào trưởng thành càng ngày càng giống Mục Phỉ, đều không giống nàng có tình tình hoạt bát, ô ô ô.

Khuê Nhân lúc này luôn là rất muốn trợn trắng mắt, này phỏng chừng là do hai vị mẹ quá 'chiếu cố', kho tiểu Anh Đào vẫn còn là con nít, chỉ cần Vưu Nhiên không đóng phim, Mục Phỉ không bận thì các nàng liền ngọt ngào mà đi ra ngoài du ngoạn thế giới, dùng danh nghĩ tốt đẹp rằng để Anh Đào tự do tự tại mà trưởng thành, nhưng là cuối cùng, khổ vẫn là một mình Khuê Nhân nàng!

Đều là nàng hỗ trợ chăm sóc.

May mắn tính tình không lại đã xem chuyện tốt.

Tính cách có chút vặn vẹo ở trong phạm vi bình thường cũng có thể tiếp thu.

"Dì là bởi vì nghe nói"

"Chờ một chút!"

Đột nhiên Khuê Nhân nghe được thanh tuyến kích động hiến thấy của Anh Đào, hoảng sợ, Anh Đào cư nhiên ngắt ngang lời nàng nói, tiểu quỷ này thật là rất có lễ phép.

Anh Đào ngồi ở trên sô pha dùng tay che lại mặt, hai tai phiếm hồng, nàng trong lòng suy nghĩ: Chẳng lẽ dì Khuê Nhân muốn mua hoa đưa cho nàng? Quá mấy ngày chính là Lễ Tình Nhân, không hỏi người khác chỉ hỏi một mình nàng.

Anh Đào nghĩ tới khả năng này, trên mặt lạnh nhạt bình tĩnh hiển lộ kích động hiếm có.

Cuối cùng nàng lấy điện thoại qua, tiếp tục nói, "Dì Khuê dì nói thẳng mấy hoa ở đó đi, con có thể gợi ý cho dì."

"Vậy thật sự là quá tốt." Khuê Nhân nghe được Anh Đào hồi đáp như vậy, lập tức vui vẻ mà đưa điện thoại giao cho nhân viên cửa hàng hoa cùng tiểu quỷ tự nói chuyện.

Cuối cùng Anh Đào chọn lựa tím diều cùng tiểu mê đằng, nàng yêu thích hương khí hai loại hoa này, hơn nữa hoa tím diều có nghĩa là: Muốn đem tình yêu nói cho ngươi.

Khuê Nhân nhìn nhân viên cửa hàng gói bó hoa cho mình thật tốt, trong lòng tán thưởng ánh mắt tiểu Anh Đào không tồi, xác thật phối hợp rất đẹp.

Nàng vì không ăn mòn mấy hoa này nên kêu nhân viên cửa hàng để vào túi tay rắn chắc rồi xách theo.

"Tiểu quỷ, con hiện tại có việc không? Buổi tối bồi dì đi một nơi chúc mừng." Trong tay Khuê Nhân xác theo mấy cái túi, cười với điện thoại đưa lời mời.

Anh Đào nghe dì Khuê nói, trên mặt lạnh băng mà tái nhợt treo mỉm cười ngọt ngào, thậm chí cậu Ngôn Lôi tiến vào cũng dùng vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn nàng.

Anh Đào lập tức đứng lên, đưa lưng về phía Ngôn Lôi nói điện thoại.

Nàng chỉ trả lời một chữ "Được".

Sau khi nghe được dì Khuê nói địa chỉ, Anh Đào mới thỏa mãn mà tắt điện thoại, xoay người đối diện cậu Ngôn Lôi thúc cười rất có thâm ý, Anh Đào chỉ là dùng mặt lạnh đối mặt.

"Không phải như ngài nghỉ như vậy, cậu Ngôn Lôi."

"Không sao, mẹ con ở tuổi này đã sớm mê tiểu thư đến choáng." Ngôn Lôi hướng về Anh Đào hạ lông mày, tỏ vẻ có thể hiểu được mấy chuyện này.

Anh Đào như là bất đắc dĩ mà xả hạ môi, nàng có lẽ căn bản không có bản lĩnh kia như mommy.

Đối mặt với mommy chính là người bệnh cô độc khuyết thiếu cảm tình, mà nàng đối mặt chính là suy nghĩ vĩnh viễn sẽ không ở một trên một đường một sinh vật viễn cổ.

Thẳng đến Ngôn Lôi đi rồi, văn phòng để lại một mình Anh Đào.

Anh Đào một lần nữa khôi phục quyết định làm khuôn mặt lãnh đạm, nàng nắm bút máy, ở trên danh sách bí mật vẽ vài vòng đối với phần tử có ý xấu với tập đoàn, trong danh sách này chia hơn một nghìn điều, nàng chỉ cần xem những người đó nói chuyện với nhau một lần liền biết ai nên giữ lại, ai nên loại bỏ.

Không có một con mồi có thể từ tay nàng may mắn chạy thoát.

Nàng kế thừa gen tối ưu của mẹ, dì Khuê cũng luôn là chê cười nàng, trí lực siêu cao lại không thể lực gì là tiểu nhu nhược.

Tựa hồ gương mặt tái nhợt của nàng ở trong lòng Khuê Nhân luôn giống một hoà thượng đẳng nhu nhược nào đó, rõ ràng dì Khuê cũng không biết rõ năng lực của nàng, đương nhiên nàng cũng vui dì tổng cho rằng nàng nhỏ yếu, như vậy đối phương luôn là có thể cố ý vô tình đi chú ý nàng, bảo hộ nàng cùng theo ở bên cạnh nàng.

Nàng muốn dì Khuê quen với việc ở bên cạnh mình.

Thẳng đến vạch tới một tờ cuối cùng, nàng ở trên tên kẻ đối địch vẽ một vòng tròng vàng mới chậm rãi khép lại danh sách này.

Sau đó tròng lên áo khoác vàng nhạt, đi về nơi đã hẹn.

Địa điểm các nàng đi vào thế nhưng là cao ốc Thuỷ Mộc.

Anh Đào nhìn kiến trúc này, liền ẩn ẩn cảm thấy được có chút không thích hợp.

Chẳng qua nàng chưa nói, vẫn là từ trên xe đi xuống tới, thân ảnh đứng dưới đèn đã mười tám năm cũng chưa từng có biến hoá gì.

Dì Khuê Nhân của nàng.

Là nữ nhân xinh đẹp tùy tính lại tính tình có chút táo bạo, giờ phút này đang đứng dưới ánh đèn giống như thành mẫu chờ nàng.

Anh Đào cười một cái, sau đó dẫm lên trên mặt đường còn có tuyết đọng lại, chậm rãi đi phía đối phương.

"Tiểu quỷ, con so với thời gian đã hẹn trễ mười phút rồi nha!"

Khuê Nhân nhìn thân ảnh tới mà thanh lệ lên tiếng, lập tức tiến đến đi lên, vươn tay chỉnh lại tóc bạc rối loạn vốn là rất nhu thuận của Anh Đào.

Khuê Nhân cảm thấy tiểu quỷ này tựa hồ lại cao lên, cùng nàng không sai biệt lắm liệt.

"Dì Khuê, trên đường kẹt xe." Anh Đào chớp động con ngươi kim sắc yên lặng nhìn dì Khuê Nhân táo bạo một cách chăm chú.

"Vạy đi nhanh." Khuê Nhân không nói hai lời, liền lôi kéo Đào cánh tay tiểu Anh hướng bên trong đi.

Anh Đào vốn đang là mang theo ý cười nhàn nhạt, thẳng đến nhìn đến chữ trên poster ở toà cao ốc là diễn kịch ba lê, cùng với nữ nhân ưu nhã mang vương miện thiên nga kia, tức khắc tâm tình té xuống đáy cốc.

Thẳng đến tiến vào cửa thang máy, Khuê Nhân ấn xuống cái nút.

Chờ Anh Đào mang theo chính mình đi vào thang máy.

Kỳ thật Đại công chúa Khuê Nhân không sợ trời không sợ đất còn có một cái nhược điểm, đó chính là sợ đi thang máy.

Bởi vì nàng đã từng bị thang máy kẹp qua, cho nên mỗi lần nàng cần đi thang máy, đều sẽ kêu lên Anh Đào làm bạn nàng, nàng căn bản không thích mấy thiết bị hiện đại hoá này.

Sau khi Khuê Nhân đi vào thang máy, Anh Đào đứng ở cửa lại thật lâu không đi vào dẫn tới thang máy phát ra tiếng vang cảnh báo.

Tầm mắt Anh Đào sắc bén lạnh băng nhìn trong tay dì Khuê xách theo hoa tím diều cùng tiểu mê đằng, mấy cái hoa này cũng không phải tặng cho nàng, mà là người múa Ba lê tên là Hách Liên kia, một vị nữ dĩ dì Khuê đã từng cứu.

Mấy năm nay dì Khuê dì vẫn luôn sẽ đi hiện trường xem Hách Liên nữ sĩ múa ba lê, nàng vẫn luôn biết.

Diễn múa ba lê ở sân khấu lầu 17, nàng thấy trên poster viết.

Thẳng đến khi cửa thang máy đóng lại nhưng Anh Đào cũng chưa đi vào, lưu lại Khuê Nhân biểu tình bắt đầu nôn nóng ở thang máy.

Thang máy cũng không có lên hoặc là xuống, bởi vì Khuê Nhân có chứng sợ hãi thang máy.

Qua năm giây, Anh Đào đứng ở cửa cuối cùng vẫn là ấn xuống mở cửa thang máy.

Chỉ thấy dì Khủe trong thang máy rõ ràng cái trán đổ mồ hôi lạnh giờ phút này đang chuẩn bị hòa tan thành chất nhầy thể rời khỏi nơi này. Anh Đào thở dài một tiếng rồi bước nhanh đi vào trong thang máy, vươn tay cầm tay dì Khuê, để đối phương không hoảng loạn.

Nàng sẽ bồi dì đi xem nữ nhân kia diễn kịch múa ba lê.

Tay Anh Đào chặt chẽ nắm lấy chính mình, Khuê Nhân cảm thấy lòng bàn tay cảm nhận được thể ôn lạnh băng đến từ Anh Đào, loại cảm giác này truyền đến lại phá lệ làm nàng như được giam trong một không gian an tâm.

"Tiểu quỷ, vừa rồi con vì cái gì không vào thang máy, làm hại dì Khuê Nhân của con thiếu chút nữa chết ở bên trong!"

"Dì Khuê là ngu ngốc." Anh Đào quay mặt đi, con ngươi lãnh đạm cất giấu hết cảm xúc vốn có.

"Con nói cái gì? Mẹ con rất vất vả mới cho dì hai vé xem hạng ghế vip nha, dì mang con tới xem, con hẳn là cảm tạ dì." Khuê Nhân tức giận nói một chút, sau đó từ tay túi lấy ra một ly nước ép Anh Đào đưa cho đối phương, "Dì tiện đường mua này, con uống hay không?"

Trên mặt Anh Đào căng thẳng bởi vì liếc tới nước Anh Đào trong tay dì Khuê nháy mắt nứt ra rồi một đường phùng, nàng cố làm tiếp.

Sau đó chỉ chỉ hoa trong tay Khuê Nhân, thập phần thành khẩn mà nói: "Bó hoa này không rất thích hợp tặng người khác."

"Vì cái gì? Không phải con chọn sao?"

"Con chỉ là nói thật xinh đẹp, nhưng tặng người ta sẽ không thích hợp, không phải dấu hiệu tốt gì, ngụ ý không tốt." Anh Đào hạ lông mày, nhìn số lầu tăng lên, đạm mạc nói.

Lời nàng nói cùng mẹ Mục Phỉ là giống nhau, cho dù đại nói dối cũng có loại ma lực khiến người tin phục.

"Ngụ ý không tốt, dì Khuê của con hẳn là dùng thiết bị ông già này (điện thoại) tra ngụ ý của hoa này rồi lại tặng." Anh Đào cắn ống hút, dùng hết thảy ánh mắt vì tốt cho đối phương nhìn Khuê Nhân chăm chú.

Khuê Nhân rối rắm nhìn bó hoa trong tay, được rồi, nàng vốn là muốn đem bó hoa này cho nữ tử đã nổi danh xem như tán dương, kết quả thiếu chút nữa tạo ra phiền toái không cần thiết.

"May mắn có tiểu thiên sứ như con nhắc nhở dì, dì quả nhiên không có thích con lỗ vốn, ha ha."

Khuê Nhân hừ cười một tiếng, quyết đoán đem hoa bỏ lại trong túi, đến lúc đó mang về nhà để.

Anh Đào hơi hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chú sườn mặt dì Khuê, con ngươi kim sắc toát ra ánh sáng lấp lánh.

Nàng tuy rằng không thể xưng là tiểu thiên sứ thiện lương đáng yêu, nhưng dì Khuê có thể nghĩ như vậy tựa hồ cũng là phi thường không tồi.

"Cho nên dì Khuê dì tốt nhất là thường xuyên ở bên cạnh con, như vậy ta là có tiện để con dạy dì...... Đủ loại tri thức, dì cảm thấy sao, dì Khuê?"

Khuê Nhân nghĩ nghĩ, cuối cùng tỏ vẻ đối với kiến nghị của Anh Đào mười phần khẳng định, "Con nói rất có đạo lý, dì cảm thấy có thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro