Phiên Ngoại 15: Làm sao tôi có thể ghen được! Hừ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thư phòng an tĩnh

Tản ra nhàn nhạt mùi hương của tiểu hoa tím

Đó là tiểu hoa khô Khuê Nhân mang lại đây, từ dinh thự xem như nửa công khai mà tiếp nhận vị "sinh vật khủng bố tai ách" Khuê Nhân tự do ra vào, hoa tím trên đời hiếm khi được hái liền sẽ thường xuyên xuất hiện.

Khuê Nhân dì mỗi lần tới trang viên đều sẽ tiện thể mang theo một ít hoa tím hiếm nhất của sương đen chi sâm sinh trưởng lại đây, đương nhiên, nếu tự mình không tới, cũng sẽ để Anh Đào đem một ít về nhà.

Chẳng qua, đã liên tiếp thật nhiều ngày không gặp vị nữ nhân mắt màu xanh biếc tóc nâu xuất hiện ở dinh thự.

Mục Phỉ khép sách lại, nhìn con gái một bên chính tập trung tinh thần đọc sách Anh Đào, cuối cùng vẫn là mở miệng.

"Mẹ con nói, con cùng Khuê Nhân cáu kỉnh." Mục Phỉ thuật lại lời Vưu Nhiên nói như vậy, bởi vì người thương nhà mình cần biết con gái cùng bạn tốt như thế nào sinh ra mâu thuẫn nhỏ.

Phải biết rằng, Anh Đào khi còn nhỏ thích nhất dính người mà trừ bỏ cô cùng Vưu Nhiên, chính là dì Khuê Nhân.

Anh Đào an tĩnh mà ngồi ở một bên, nghe mẹ vừa nói, trong ánh mắt bình đạm sinh ra một tia sóng gợn.

Sau đó rất mau lại bình tĩnh trở lại.

"Không thể nào, con làm sao dám cùng dì Khuê cáu kỉnh."

Nàng trả lời như vậy, ngữ khí bình tĩnh không nói nên lời.

Kỳ thật từ sau lần xem xong Hách Liên tiểu thư biểu điên xong, những lời dì Khuê trả lời nàng ngày đó quanh quẩn ở trong đầu nàng thật lâu, chuyện này khiến Anh Đào thật bị nhục.

Huống chi, tính tình dì Khuê từ trước kia chính là luôn sẽ trêu đùa nàng, chọc nàng tức giận lại không thể làm gì, cho nên Anh Đào muốn một mình bình tĩnh mấy ngày, tự mình không chủ động đi tìm dì Khuê Nhân vô tâm vô phổi ngu ngốc.

Chính là chỉ có bản thân nàng biết, trong lòng có bao nhiêu nhớ nữ nhân kia.

Nghe được mẹ nhắc tới hai chữ "Khuê Nhân", tâm cũng không lý do mà tần suất nhanh nhảy lên vài cái.

Mục Phỉ nhướng mi nhìn cái tiểu Anh Đào biểu tình khốc khốc giống với mình, cũng không biết có phải tuổi dậy thì tới rồi hay không, tóm lại tiểu gia hỏa này không có như khi còn nhỏ kiều kiều dính người vậy.

Con gái trưởng thành, hoàn toàn không cần hai mẹ nhọc lòng có lẽ là chuyện tốt cũng có lẽ là chuyện xấu.

Rốt cuộc Mục Phỉ cũng sẽ có chút hy vọng có thể cho Anh Đào có một ít nơi cần giúp thì có thể giúp, nhưng mà Anh Đào thật sự là quá mức ưu tú.

"Vậy có lẽ con có thể đi xuống lầu gặp dì Khuê, cô ấy tựa hồ đã ở dưới lầu chờ con." Mục Phỉ chỉ chỉ ngoài cửa sổ, hảo tâm nhắc nhở Anh Đào.

Anh Đào lập tức mở to hai mắt nhìn, nháy mắt dời bước tới bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống sân ngoài cửa sổ.

Đình viện to bị tuyết bao trùm như vậy, một nữ nhân mặc quần áo màu trắng đang cúi đầu đá đá?

Nếu không phải thấy tóc màu nâu của đối phương quá mức rõ ràng cùng với trên tóc còn mang một cái kẹp con thỏ khi còn nhỏ nàng tặng, Anh Đào thật sự không dám khẳng định nữ nhân này là dì Khuê, đối phương thế nhưng tới cửa tìm mình!?

"Mẹ, mẹ kêu Khuê dì tới?!" Anh Đào lập tức quay đầu nhìn phía Mục Phỉ một lần nữa mang mắt kính lên đọc sách.

"Anh Đào bình tĩnh, là cô ấy tự mình tới." Mục Phỉ giải thích, ý bảo Anh Đào đừng kích động như vậy.

Sau khi Anh Đào nghe được mẹ trả lời, có chút khó mà tin được, nàng lập tức lao nhanh xuống lầu trong nháy mắt đi tới sân, đi tới bên cạnh dì Khuê.

"Oa nga, làm dì sợ nhảy dựng!" Khuê Nhân vừa nhấc đầu liền thấy Anh Đào liền thình lình xuất hiện ở trước mặt mình cho nên liền sửng sốt một chút.

Anh Đào chớp động đôi mắt kim lượng, nghiêm túc mà nhìn chăm chú nữ nhân hư xinh đẹp này, sau đó ngữ khí tận lực vững vàng một chút cho giống bình thường, không để lọi chính mình quá mức vui mừng khôn xiết.

"Nghe mẹ nói dì tới tìm con, có việc?"

Nữ nhân tóc nâu rõ ràng do dự vài giây, còn ánh mắt của nàng có chút nhấp nháy không chừng, cũng không thể nói do đã vài ngày nàng không nhìn gặp xú tiểu quỷ cười này, mấy ngày nay chưa gặp tiểu Anh Đào ở bên cạnh nàng phiền nàng, mạc danh cảm thấy có một chút cô đơn.

Ân, nàng tuyệt đối không cần nói như vậy, nói vậy rất thật mất mặt.

"Trong nhà rất nhiều đồ cũng chưa có, dì phải mua thêm vào một ít cho nên cần ngươi hỗ trợ, tiểu quỷ." Khuê Nhân giải thích như vậy sau đó mở đôi mắt nhìn nhìn Anh Đào.

Nếu tiểu Anh Đào cảm thấy cái lý do này không đầy đủ, không đi cùng nàng thì làm sao bây giờ?

Nàng còn chưa nghĩ được lý do nào khác tốt hơn.

Chẳng qua, Anh Đào cũng không có hỏi nàng về chuyện mua thêm đồ trong nhà này rõ ràng dì Khuê cũng có thể đi hoặc là nói cho mommy an bài, tóm lại, Anh Đào quyết đoán đáp ứng yêu cầu nàng rồi.

"Hiện tại sao?"

"Ân...... Liền hiện tại, con có việc khác sao?"

"Không có, con đi cùng dì."

Khuê Nhân nghe được Anh Đào đáp ứng chính mình, cảm giác còn sung sướng hơn hai ngày này gặm thực nuốt đầu dã thú.

Quả nhiên, tiểu tể tử này phi thường thích hợp trấn an nàng.

"Cho nên con đây là muốn cùng Khuê Nhân đi mua sắm những cái đó...... cô ấy kỳ thật không cần đồ dùng đâu?" Mục Phỉ nhìn Anh Đào hướng cô nói chuyện này, rõ ràng hôm nay nói tốt Anh Đào phải cùng mình đi tập đoàn xử lý một ít việc.

"Dì khuê cũng không tìm được người khác, mommy còn ở đoàn phim." Anh Đào thu thập tốt, liền hướng về người mẹ bị chính mình bỏ lại nho nhỏ xin lỗi một chút, sau đó vội vàng xuống lầu.

Mục Phỉ lắc lắc đầu, tổng cảm giác con gái thật sự quá mức quan tâm với chuyện của Khuê Nhân, được, ai kêu Khuê Nhân khi Anh Đào còn nhỏ liền bắt đầu chiếu cố con bé rồi.

***

Khuê Nhân hiện tại có ba yêu thích lớn: Trêu chọc tiểu Anh Đào, gặm thực đầu to lô cùng với dạo siêu thị lớn!

Đến nỗi sở thích thứ bà là làm sao có, thì đó là nàng ở một lần Vưu Nhiên tham dự chương trình trên TV đã thấy được, nàng không nghĩ tới nguyên lai siêu thị lớn lại xa hoa như vậy, ngay cả gần như các loại cá màu mỡ nàng yêu nhất đều có!!

Cho nên, dì Khuê sẽ lâu lâu đến đón tiểu Anh Đào dắt chính mình đi dạo siêu thị quét rung động.

Tuy rằng thời điểm lần đầu tiên dạo siêu thị, thấy khu bán thuỷ hải sản kia cư nhiên có bán cá hổ vằn mới vừa vớt lên liền kích động đến trực tiếp vươn tay đi lấy chừng ba cân cá nuốt xuống, may mắn cuối cùng bị Anh Đào ngăn lại hành vi phi thường này của nàng, nhưng dì Khuê vẫn là đối với loại siêu thị có được các loại cá hiếm lạ cổ quái rất có hảo cảm.

Cho nên lúc này đây, cho dù là ngồi ở trên xe màu đen của Anh Đào, đôi mắt nàng đều phát sáng.

"Tiểu Anh Đào, lần này nếu có thể, có thể lập tức ăn luôn những cái đầu cá đó sao?" Dì Khuê hưng phấn mà hỏi Anh Đào một bên dừng xe.

Anh Đào ngồi ở ghế điều khiển nghe mỗi lần đi siêu thị dì Khuê đều phải hỏi loại vấn đề này như vậy, nàng đều sẽ không chê phiền lụy mà nói ra ba chữ.

"Không thể ăn."

Trời biết tuy rằng dì Khuê khi nuốt là xúc tu thật lớn chui ra rồi nuốt vào, nhưng cái cảnh tượng phi thường khủng bố này sẽ đem những người thường trong siêu thị doạ chết.

Càng nghiêm trọng thì các nàng sẽ phải lên tin tức, thậm chí sẽ bị mang đi chỗ giam giữ của con người, sau đó dì Khuê sẽ bị những nhà khoa học đó mạnh mẽ giải phẫu.

"Ác, được rồi."

Dì khuê mất mát mà thở dài một tiếng.

Anh Đào liền làm bộ không nghe thấy, sau đó thúc giục đối phương xuống xe cùng từ tầng phụ tiến vào thang máy đi lầu trên của siêu thị.

Lúc vào thang máy, nữ nhân tóc nâu theo thói quen tính mà vươn tay cầm thật chặt tay Anh Đào, loại hành động theo bản năng này làm không có Anh Đào biểu tình gì đột nhiên đỏ hết hai tai.

Nàng thích dì Khuê ỷ lại vào mình như vậy.

Cho nên Anh Đào cũng liền bất động thanh sắc mà nắm trở lại, càng thêm chặt.

Vừa đến cửa vào siêu thị, tay Anh Đào lạnh băng còn không có nhiệt độ, dì Khuê liền lập tức buông tay khiến tiểu tể tử thẹn thùng ra, Khuê dì đi tới phi thường nhanh, phảng phất thấy vô số đầu cá tươi ngon to mọng đang hướng nàng vẫy tay hoan nghênh.

"Anh Đào! Con tới khu bán thuỷ hải sản tìm dì, dì đi trước!"

"Ai, dì Khuê......"

Anh Đào vừa muốn gọi dì Khuê lại, chỉ một giây, dì Khuê liền biến mất vô tung vô ảnh.

Anh Đào bất đắc dĩ nhướng mày, nàng thật sự thực hy vọng dì Khuê có thể cùng nàng cùng nhau, hai người, chậm rãi, dạo siêu thị!

Mà không phải giống con ngựa hoang được bỏ dây một mình đi trước tới khu thuỷ hải sản, cùng những loại cá nhe răng trợn mắt rồi làm những sinh vật tươi sống sợ tới mức toàn bộ giả vờ phơi bụng.

Anh Đào nhìn cảnh tượng những cặp tình nhân tay kéo tay thân mật cùng nhau tiến vào siêu thị đi dạo mua sắm, rất là hâm mộ.

Cuối cùng, nàng đành phải yên lặng đẩy xe mua sắm qua một bên, một mình tiến vào siêu thị lớn trong trung tâm thương mại.

Nàng chỉ hy vọng trước khi nàng tới khu thuỷ hải sản, dì Khuê đừng lại chọc tới phiền toái gì.

Thượng đế......

Anh Đào ảo não mà che che mặt.

Giờ phút này nữ nhân tóc nâu dựa vào cảm giác khứu giác vượt qua người thường, lập tức liền tới khu vực phi thường phi thường thật lớn cung cấp thuỷ hải sản.

Oa nga!

Thật là siêu đồ sộ!

Khuê Nhân nhìn các loại cái to mọng nơi nơi phun bong bóng cá, nhịn không được cảm thán một tiếng.

Nàng từng bước từng bước ở tủ kính nhìn những hải sản tươi sống đó, con ngươi màu xanh biếc bởi vì nhìn đến đồ ăn tươi ngon mà hình thành trạng thái mắt kép, thậm chí nàng còn nhịn không được nuốt nước miếng.

Mà quỷ dị chính là mỗi một tử kính nàng dừng bước, cá biển du đãng sinh mãnh nơi đó tựa như nhìn thấy Satan lập tức bốn phía chạy trốn, sau đó cả đàn phơi bụng, giả chết.

"Ông chủ, ông chủ, cá nhà ngươi sao lại thế này, như thế nào đều như giống như đã chết?"

Khác hàng phía sau Khuê Nhân lựa hải sản nhịn không được kêu ông chủ, người làm khu thủy hải sản lập tức từ bên trong phòng bếp xử lý hải sản ra tới, hắn cũng đại kinh thất sắc vì cái gì mẻ cá sáng nay mới vừa vận chuyển lại đây, như thế nào cả đàn đều phơi bụng......

Dì Khuê nghe những người này nói giải thích cho nhau, cũng như là người không có việc gì ở bên cạnh xem náo nhiệt, nàng thậm chí thừa dịp mọi người không chú ý, một cái xúc tu mọc đầy gai độc ăn cơm từ phía sau xông ra, ý đồ bắt lấy một con cá hổ vằn giả chết bên cạnh

Chẳng qua, nàng đột nhiên nghĩ đến Anh Đào.

Anh Đào nói cho quá, không được lại ở siêu thị trực tiếp sinh cắn nuốt.

Khuê Nhân rối rắm, cuối cùng nàng vẫn là nghe yêu cầu của tiểu Anh Đào, lại đem xúc tu thèm muốn chết thu vào thân thể.

Nàng nhìn nhìn khắp nơi, tiểu Anh Đào của nàng như thế nào còn chưa có tới?

Dì Khuê có chút lo lắng lên, mỗi lần đến lúc này Anh Đào đều sẽ tìm được nàng a, như thế nào lúc này còn chưa tới, có phải gặp chuyện nguy hiểm hay không?

Khuê Nhân lập tức rời đi khu thuỷ hải sản tâm tâm niệm niệm, nơi nơi tìm người.

Nàng cảm giác được hơi thở Anh Đào còn ở trong siêu thị này, hẳn là hướng này phương hướng này, Khuê Nhân theo khu thực phẩm ướp lạnh này đi đến thẳng đến trông thấy thân ảnh quen thuộc nhất kia.

"Anh......"

Khuê Nhân vốn dĩ nghĩ phất tay tiếp đón nhãi con lại đây, nhưng không nghĩ tới đối diện Anh Đào còn đứng một người, một nữ nhân, một nữ nhân trang điểm hoa hòe lộng lẫy.

Các nàng tựa hồ còn nói chút gì đó.

Bởi vì nhạc trong siêu thị lại vang lên, Khuê Nhân dựng lên lỗ tai cũng không nghe rõ, chỉ có thể yên lặng mà đứng ở khu vực đồ ăn vặt, lén lút gắt gao nhìn chằm chằm.

Nữ nhân này ai a?

Tiểu tể tử khi nào nhận thức nữ nhân này?

Như thế nào cũng không nghe nói qua?

Nhãi con như thế nào có thể vừa cùng nàng lại cùng nữ nhân khác dạo siêu thị?

Hay là người xa lạ đột nhiên đến gần lại đây? Không thể nào, người xa lạ cư nhiên còn được Anh Đào chú ý? Cho nàng lá gan!

Tiểu Anh Đào không biết không thể tùy tùy tiện tiện cùng người xa lạ đáp lời sao? Nàng đơn thuần như vậy, bị mấy dã nữ nhân lừa gạt làm sao bây giờ! Không được không được, nếu nữ nhân kia không phải người tốt thì nàng chờ đối phương ra siêu thị, liền ăn đầu đối phương mới được.

......

"Ta cũng là lần đầu tiên tới siêu thị này, ngươi muốn tìm cái loại đồ hộp này, phỏng chừng là ở nơi đó đi." Anh Đào như xin lỗi mà báo cho đối phương nàng cũng không biết đồ hộp theo như lời đối phương nói là ở nơi nào.

Chị gái hỏi đường đành phải cười nói "Quấy rầy, nhưng vẫn là cảm ơn ngươi a" nói lời cảm tạ dễ nghe.

Sau đó Anh Đào cùng đối phương gật đầu, liền nháy mắt quay đầu hai mắt sắc bén như chim mà tỏa định tới thân ảnh ý đồ trốn tránh bên quầy đồ ăn vặt kia.

Dì Khuê phát hiện Anh Đào nhìn phía chính mình, nàng lập tức lấy quá hai bao khoai lát che mặt mình lại, sau đó quyết đoán xoay người, khẽ meo meo mà hướng bên trong đi, làm bộ không nhìn thấy Anh Đào.

"Dì Khuê, không phải dì ở khu hải sản sao? Khi nào thích ăn khoai lát?"

Đột nhiên, trên vai Khuê Nhân đáp len một bàn lạnh lẽo, phía sau còn truyền đến một đạo tiếng nói lãnh khuy quen thuộc.

Nếu bị phát hiện Khuê Nhân đành phải xoay người, đem hai bao khoai lát trong tay bỏ vào trong xe mua sắm Anh Đào đẩy.

"Vào hôm nay mới thích ăn." Khuê Nhân thẳng sống lưng giải thích.

Anh Đào nhìn chăm chú mặt dì Khuê, cũng không hỏi nàng cái gì, sau đó gật đầu nói, "Vậy lấy nhiều một chút."

Sau đó lại từ trên giá cầm mấy bao hương vị tôm tươi.

Khoai lát cứt chó, nàng mới không thích ăn đâu.

Khuê Nhân nhìn xe đẩy khoai lát, mắt trắng dã, sau đó hơi hơi quay đầu chết nhìn chằm chằm gương mặt nhãi con kia.

Nói thật, ở trên phương diện thẩm mỹ của con người tiểu Anh Đào lớn lên xác thật hẳn là không kém.

Kế thừa toàn bộ ưu điểm của Mục Phỉ cùng Vưu Nhiên.

Ở bên ngoài bị tiếp cận cũng bình thường, chẳng qua, Anh Đào nếu thấy dì Khuê nàng rồi, vì cái gì không chủ động nói một chút về nữ nhân đánh chết vừa rồi là ai!!

Khuê Nhân nhăn chặt mày, chết ba ba mà chờ Anh Đào mở miệng thuyết minh, nhưng mà nhãi con này chính là không nói.

Khuê Nhân gấp đến độ liền đi qua khỏi khu hải sản cũng không biết.

Rốt cuộc, nàng dùng sức bắt lấy cánh tay Anh Đào đang đẩy xe, cực kỳ nghiêm túc hỏi.

"Cô gái vừa rồi là ai." Con còn cười với nữ nhân kia!

Trời biết, nàng đã vài ngày chưa thấy được Anh Đào cười với nàng!

"Ân??" Anh Đào vẻ mặt ngốc mà nhìn mặt dì Khuê âm trầm, có chút không quá rõ ràng.

Khuê Nhân chớp chớp mắt, đành phải lại nói rõ ràng hơn một chút.

"Vừa rồi ở khu đông lạnh, cái cô gái tóc đen đứng ở l trước mặt con là ai, ngươi không phải cùng người ta nói chuyện sao?" Khuê Nhân hỏi xong, mày đều phải nhăn đến chân trời, trong lòng nàng chút hụt hẫng.

Anh Đào nghe được dì Khuê hỏi chuyện như vậy, con ngươi kim lượng thẳng tắp mà nhìn chăm chú bộ dáng dì Khuê có chút tức muốn hộc máu, cố gắng nhịn cười vẫn là chậm rãi đẩy xe về phía trước, cố ý hỏi lại một chút.

"Dì Khuê hỏi cái này làm gì."

"Dì...... dì không quen biết người kia, nếu người đó là người xấu thì làm sao? Mẹ con đã kêu dì phải bảo vệ tốt con." Khuê Nhân đem lý do này buột miệng thốt ra, che giấu cảm xúc kỳ quái khác.

Anh Đào cười nhìn phía dì Khuê nói chuyện, nàng kỳ thật căn bản không đàng hoàng nghe Khuê dì đang nói cái gì, chỉ là cảm thấy lỗ tai đối phương đỏ lên sắp lấy máu.

"Nhãi con, con nhìn dì cười khờ làm gì!" Khuê Nhân bị Anh Đào nhìn chằm chằm thật sự mất tự nhiên, lập tức quay mặt đi nhìn đồ ăn chỗ khác.

"Người vừa rồi hỏi đường con mà thôi, dì Khuê."

Anh Đào đột nhiên buông xe đẩy trong tay, đột nhiên tới gần bên tai Khuê Nhân, hạ giọng thân mật mà kêu hai chữ"dì Khuê".

Mềm như bông, lại cố ý kéo dài, hơi thở lạnh lẽo thậm chí thổi quét tới trên lỗ tai nóng bỏng của Khuê Nhân.

Khuê Nhân mạc danh mà run run một chút, nghe được đối phương giải thích, thế nhưng có chút thả lỏng lại.

Trong tay nàng đang chọn lựa đồ hộp Anh Đào.

"Dì Khuê, vừa rồi dì ghen tị sao?"

Thình lình, Anh Đào một bên cười hỏi hướng thiếu chút nữa tay dì Khuê run đánh nát đồ hộp.

Khuê Nhân lập tức đem đồ hộp hung hăng để trở về, tức giận mà trừng mắt tiểu quỷ không lựa lời.

"Cứt chó! Ai... Ai ghen tị?! Dì đi khu hải sản, con nhanh cùng lại đó."

Anh Đào nhìn bóng dáng đối phương cấp rống rống rời đi, chỉ là cười đem đồ hộp Anh Đào dì Khuê vừa mới bỏ lại một lần nữa đặt ở trong xe mua sắm, trên mặt ngày thường đạm mạc giờ phút này thậm chí nở ra thật nhiều tiểu hoa ngọt ngào.

Nàng cảm thấy, dì Khuê ghen lên còn rất đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro