Phiên Ngoại 16: Vị nước ép mật đào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cá màu xanh lá cùng đóm xanh lam biển sâu, bạch tuộc tươi mới nhất, năm cân cá hoa vằn vừa mới đem ra......

Tóm lại

Những sinh vật hiếm lạ nhất ở dưới biển sau tại khu hải sản này đều bị vị nữ nhân tóc nâu thoạt nhìn xinh đẹp kia lựa ra hết.

Mũi của đối phương tựa hồ phi thường nhạy, ngay cả cá hôm qua bắt lên cùng hôm nay bắt lên đều có thể phân ra thật sự rõ ràng, nữ nhân tóc nâu này vừa thấy chính là người thạo nghề, lão bản một chút cũng không dám chậm trễ.

Thậm chí trong lòng phi thường không muốn làm nữ nhân này phật lòng......

Này không, bởi vì thủ pháp Khuê Nhân chọn lựa hải sản đanh đá chua ngoa lại lợi hại, đưa tới các khách hàng khác ở chung quanh muốn mua sắm đồ ăn, bọn họ đều sôi nổi nhờ vị nữ sĩ xinh đẹp có thể cho bọn hắn ý kiến cùng chỉ đạo, rốt cuộc nên chọn như thế nào? Chọn cái dạng gì?

Tóm lại, bị mọi người phủng nguyệt đãi ngộ vây quanh, khiến dì Khuê vừa là đắc ý vừa là có chút hoảng loạn nho nhỏ như vậy, nàng nhìn mấy loại mỹ thực mấy cái đầu sống này ở trước mặt mình các loại lắc lư, nàng thật sự phải khống chế chính mình đừng dễ dàng vươn xúc tu ra ăn một cái.

Xúc tu của nàng đang chảy nước miếng, nhịn không được.

( Anh Đào, mau tới cứu vớt dì. )

Khuê Nhân bị đám người vây quanh, nàng có chút vội vàng mà vươn đầu hướng về thân ảnh màu đen độc lập ở ngoài đám người tìm kiếm trợ giúp.

Khuê Nhân thật sự thực thói quen bị con người tản ra hương vị đồ ăn vây quanh, nàng đang cực lực nhẫn nại.

Cho nên, chỉ có thể hướng tiểu tể tử hiểu được làm sao sinh hoạt ở thế giới con người kêu cứu.

Cho dù là đứng ở nơi xa, hai tròng mắt kim hạt sắc của Anh Đào cũng là không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào hướng đi bên này.

Nhìn chăm chú vào nữ nhân mình để ý nhất.

Sau khi thấy được ánh mắt bức thiết của Khuê Nhân, Anh Đào nhún nhún vai, hừ nhẹ một tiếng đành phải đi lên hỗ trợ.

Thời điểm dùng được nàng thì kêu "Anh Đào", lúc không dùng được nàng thì kêu nàng "Nhãi con loại", ân, trên đời này đại khái cũng cũng chỉ có dì Khuê dám kêu nàng như vậy.

Nàng liền biết, gương mặt tuỳ tính của dì Khuê kia khẳng định sẽ rước lấy người khác vây xem cùng tò mò, rốt cuộc đối phương lớn lên cũng động lòng người như vậy.

Cũng không biết thu liễm một chút.

Ở trong lòng Anh Đào ăn dấm phi nghĩa vô ý, sau đó buông xe đẩy xuống, bước nhanh đi đến khu hải sản đủ khả năng vây chật như nêm cối, đẩy những người đó ra, khu mắt thấy đến vị trí dì Khuê liền chỉ cách hai người nàng trở tay hướng về bên trái nhìn đi.

Nam nhân đẩy xe mua sắm chuẩn bị duỗi tay sờ lên ro nữ nhân tóc nâu gần trong gang tấc.

"Ngươi muốn làm gì với bạn gái ta."

Trong đám người đột nhiên phát ra một tiếng thanh âm như là kinh tủng kêu thảm thiết, cánh tay nam nhân kia bị một nữ tử mặc đồ đen gắt gao nắm lấy.

nữ tử làn da tái nhợt đã có chút bệnh trạng giờ phút này đang gắt gao nắm chặt đàn ông trung niên trong đám người vây quanh có ý đồ xấu kia, làm cho mọi người chung quanh chú ý.

"Ta, ta không có......"

Khuôn mặt nữ tử tối tăm cũng không muốn mọi người chung quanh chú ý hay là đến mức bảo vệ đến, nàng liếc liếc nhìn dì Khuê bên cạnh mình còn nghi hoặc, sau đó cuối đầu báo cho người đàng ông đang muốn mạo phạm này.

"Nếu không phải nhiều người ở chỗ này như vậy, ta nhất định sẽ để ngươi văng ra ngoài, hoặc là không ra khỏi được, xem như ngươi gặp may mắn."

Anh Đào nói xong, buông lỏng tay nam nhân đã đau đến nhe răng trợn ra, sau đó kéo dì Khuê qua một bên liền rời khỏi nơi làm nàng khó chịu này.

Ngay sau đó ở khu hải sản

Liền nghe được nam nhân kia kêu rên, cổ tay của hắn thế nhưng bị vừa rồi đã bị nữ tử kia niết gãy xương.

......

Sau khi ra khỏi khu thương mại

Khuê dì nhìn Anh Đào đem bao lớn bao nhỏ từ từ bỏ vào trong cốp xe, nàng nhìn mặt Anh Đào âm u, gương mặt nhỏ kia đủ khả năng đông chết người.

Vẫn là mở miệng hỏi, "Nhãi con, vừa rồi con nói ' bạn gái ', cái gì bạn gái?"

Anh Đào nghe được lời này, đem túi nặng cuối cùng đã mua nhét vào cốp xe, sau đó dùng sức khép cửa lại, sau đó dùng đôi mắt sắc bén kia vốn là tương đối lạnh băng lại nhìn chằm chằm Khuê Nhân.

"Dì Khuê dì có đôi khi đắc ý đến người khác muốn sờ mông dì cũng không biết."

"Con đang chê cười dì, nhãi con?" Khuê Nhân nhíu mày, nghe đối phương nói lời có thâm ý.

Anh Đào lập tức lắc đầu, hiện ra bộ dáng bảo bảo ngoan ngoãn, "Con nào dám chê cười cổ thần hắc ám mạnh nhất Khuê Nhân nữ sĩ."

"Hừ, dì cùng con nói, vừa rồi nếu người kia nếu dám sờ mông dì thì dì khẳng định liền đem hắn ăn mòn thành một bãi máu loãng, con bắt tay tên đó trên thực tế là cứu tên đó, ngu ngốc." Khuê Nhân thon dài ngón trỏ khơi mào cằm, trêu chọc chuẩn bị lái xe Anh Đào.

Anh Đào khó chịu mà nhíu mi, không cần nghĩ ngợi lại buột miệng thốt ra, "Nhưng con cũng không muốn người khác chạm vào dì."

"Vậy tiểu tể tử con nói là bạn gái để làm gì." Dì Khuê có chút tò mò, này chẳng lẽ lại là phương thức giao lưu mới thịnh hành của giới trẻ?

Anh Đào khởi động xe hơi, thanh âm động cơ tính cả tâm tình người điều khiển giống chỉ cố tình đè thấp cảm xúc trâu đực bùng nổ thô lỗ mà vang lên.

"Ân, TV thượng đều nói như vậy." Anh Đào cuối cùng tìm một cái phi thường thỏa đáng lý do qua loa lấy lệ qua đi.

Kỳ thật nàng cũng không biết, lúc ấy như thế nào xúc động như vậy, liền lập tức nói ra câu nói kia.

Có lẽ câu này là thoại phim truyền hình, càng là miêu tả khát vọng chân thật nhất trong nội tâm nàng.

Nàng muốn để dì Khuê dì trở thành người của mình.

Bất đắc dĩ

Sinh vật viễn cổ bên cạnh này chỉ biết gặm đầu cái gì cũng không thèm để ý, vẫn luôn là tùy tính tản mạn như vậy, thậm chí căn bản không hiểu được tình yêu, có lẽ cũng hiểu chẳng qua không phải đối với Anh Đào nàng mà thôi.

Anh Đào tưởng tượng đến đây, xoáy nước màu đen trong lòng liền dẫn tới tính khó chịu của nàng yên lặng đi lên.

"Nhãi con, con nói xem khi con còn nhỏ ngoan ngoãn nãi nãi như vậy, như thế nào trưởng thành biến thành một 'đồ tham giận '."

Nữ nhân tóc nâu ngồi ở ghế phụ hoàn mỹ chỉnh lại chỗ dựa, dù sao đường xá trở về còn có một đoạn, nàng muốn nửa nằm xuống cho thoải mái một chút.

Chẳng qua nàng chỉnh thế nào, chỗ ngồi cũng có chút nứt nẻ.

Trời biết, nàng thật sự quá chán ghét mấy cái nút mà con người thiết kế.

Rốt cuộc chỉnh thế nào mới tốt đây.

Anh Đào nghe dì Khuê lại bắt đầu lấy nàng trêu đùa, chỉ là bất đắc dĩ mà tùy ý đối phương nói chính mình, nàng lại phải hiếu kính người già, bằng không dễ dàng bị đối phương lải nhải đến chết.

Nàng nghe ghế dựa bên cạnh phát ra tiếng cảnh báo, cuối cùng chỉ có thể đem xe ngừng ở bên đường một chút lại đưa tay qua.

Thay dì Khuê Nhân điều chỉnh góc độ thích hợp nhất.

"Con nhớ rõ đã chỉ cách cho dì bốn lần rồi."

Anh Đào nghiêng thân mình, cúi đầu, vòng qua ghế dựa của dì Khuê thân mình sát bên nhau thay đối phương điều chỉnh thử.

ngươi màu xanh biếc của Khuê Nhân Con nhìn chằm chằm sườn mặt Anh Đào cách chính mình thật sự gần, đối phương tản ra hương khí mê người.

Cũng không phải là loại mê người như đồ ăn, như là ở phương diện khác, có lực hấp dẫn đặc thù ngay cả dì Khuê bên cạnh cũng không thể hiểu rõ.

"Lần sau lại như thế, con liền thu phí."

Anh Đào thuận lợi mà thay dì Khuê điều chỉnh tốt ghế dựa sau đó đe dọa hù dọa đối phương.

Dì khuê mới không chịu chiêu đó của đối phương, "Dì có thật nhiều đồng vàng, con muốn lấy bao nhiêu thì lấy đi, đồ tham giận."

Dù sao đều là tiền của mấy kẻ xông vào để lại, đối với nàng mà nói, cũng không có tác dụng gì.

"Con lại không thiếu tiền." Anh Đào hừ nhẹ một tiếng, được đi, nàng bị dì Khuê lại kêu một cái tên mới "đồ thích giận".

"Vậy com thiếu cái gì?" Dì Khuê cũng rất tò mò, Anh Đào quả thực chính là công chúa ngậm thìa vàng trong cổ tích, tóm lại là loại ở trên tất cả các phương diện đều là được che chở, giống như thật sự cái gì cũng không thiếu.

Anh Đào nghe Khuê dì như vậy hỏi chính mình nàng quay đầu, nhìn Khuê dì.

Cho dù cứ nhìn như vậy, cũng nhịn không được mà động tâm.

"Con thiếu......" Anh Đào do dự mà nói hai chữ, cuối cùng đem những lời khác lại nuốt đi xuống sau đó nàng chỉ là miễn cưỡng mà cười một cái, sau đó nói một lời khách sáo mà rất nhiều người sẽ dùng.

"Chờ con nghĩ được thì lại nói cho dì."

Dì Khuê đảo cũng không thèm để ý Anh Đào nói sẽ nói thiếu gì, bởi vì nàng tự xem là nhãi con này cái gì cũng không thiếu.

Bất quá tiểu Anh Đào vẫn là cười rộ lên trông đẹp.

"Tiểu quỷ, con cười rộ lên còn có lúm đồng tiền nha, phải thường xuyên cười cười biết không?"

"Đã biết, chỉ cần dì Khuê đừng thường xuyên để con thu thập tàn cục thì con khẳng định thường xuyên cười." Anh Đào rất cho người ta mặt mũi gật gật đầu.

Thẳng đến rốt cuộc chậm rãi về tới trong nhà gỗ ở nơi cư trú xa hoa.

Anh Đào mới đưa mấy túi nặng trong tay để ở trên mặt đất.

Nàng rửa rửa tay, đem tóc cột lên, chuẩn bị thay dì Khuê đem tất cả đồ dùng đã mua sắm sắp xếp đúng vị trí.

Nàng nhìn mấy hải sản tươi sống đã mua này, từng bước từng bước lựa.

Thẳng đến thấy được bạc tuộc lớ kia chỉ đáng thương hề hề bị ép tới súc thành một đoàn, Anh Đào nhịn không được đem sinh vật trong túi nước trong suốt kia nhắc tới một hên quan sát.

Sau đó cười hài hước, "Dì Khuê, không nghĩ tới dì còn ăn thân thích của nhà dì nga."

"A?" Khuê Nhân ở trong phòng thay quần áo nghe được tiểu tể tử chê cười, lập tức đã đi tới.

Anh Đào khiếp sợ mà trừng lớn đôi mắt, nhìn dì trước mặt chỉ mặc áo trong, tai lập tức đỏ ửng cấp tốc bốc lên lên.

"Dì sao không mặc cho xong quần áo đi!" Anh Đào ấp úng mà quay mặt đi, phi thường mất tự nhiên mà trách cứ sinh vật viễn cổ này.

Khuê dì vẻ mặt khó hiểu mà nhìn Anh Đào bối rối, nàng ở nhà có đôi khi còn trực tiếp hóa thành thể chất nhầy khắp nơi du đãng đây.

"Gia hỏa này không phải thân thích của dì, dì so với nó xinh đẹp hơn nhiều." Dì Khuê nhấc lên túi bạch tuộc đáng thương ném vào trong ao, sau đó đành phải tiếp tục về phòng tìm cái gọi là áo nhiều vải một chút mặc lên.

Sau khi nghe dì Khuê rời đi, Anh Đào lúc này mới xoay người tiếp tục dọn dẹp mấy đồ ăn này.

Chẳng qua, cho dù là mùa đông giá lạnh, tâm nàng cũng như ngọn lửa nóng bỏng liên tục thiêu đốt.

Trong đầu tản ra bộ dáng vừa rồi của dì Khuê Nhân lúc chưa đi.

Khuôn mặt nhỏ của Anh Đào hồng hồng mà lấy trái cây ra rửa.

Chẳng qua, nàng vẫn là cảm thấy khá nóng, nàng vẫn cảm thấy cần một chút đồ lạnh để hạ nhiệt mới được.

Đúng rồi, lúc mình sắp xếp đồ đạt mua sắm, phát hiện túi mua hàng có một chai nước uống lạnh, Anh Đào không nói hai lời liền đồ uống trong túi rồi mở nắp ra, "Ùng ục ùng ục" uống một hơi cạn sạch.

Quả nhiên chỉ có đồ uống ướp lạnh lạnh thấu tim mới có thể giảm bớt tâm tình nôn nóng.

"U, rửa ít trái cây."

Thình lình mà, bên cạnh thò qua tới một thân ảnh xinh đẹp.

Anh Đào cầm chai không, hoảng sợ.

Dì Khuê lúc này mới thấy trong tay Anh Đào cầm chai nước, lập tức đôi mắt đều trừng thẳng.

"Con lấy chai này uống từ khi nào???"

"Liền...... Liền vừa rồi từ trong túi lấy ra, làm sao vậy?" Anh Đào bị thanh âm dì Khuê bất thình lình cao lên nhịn không được lui về phía sau một bước nhỏ.

Trong nháy mắt dì Khuê đoạt lại cái chai trong tay Anh Đào lắc lắc, thế nhưng trống không.

Như là tức giận mà chỉ trích Anh Đào, "Đây là dì xem quảng cáo nói đặc biệt ngon mới mua, nhãi con con như thế nào có thể nói uống liền uống đây, hơn nữa thế nhưng còn uống hết trơn, một giọt cũng không chừa!"

Anh Đào nhìn dì Khuê làm đỏ mặt, ý thức được chính mình giống như xác thật không nghĩ tới một vụ như này, nàng vẫn là bình thản mà an ủi nói, "Khuê dì, lần sau con mua cho dì một thùng luôn nha."

Sau đó, Anh Đào mới vừa nói xong cái miệng nhỏ liền ọt một cái đánh bọt khí ~

Vị nước ép mật đào ngọt ngào, là vị nước mật đào dù muốn nếm đến nhất!

Dì Khuê nhìn môi mỏng nhuận của Anh Đào vừa mới uống xong đồ uống lạnh, trong lòng càng nghĩ càng giận, thế nhưng nước bản giới hạn đều bị tiểu tể tử này uống hết! Nàng còn chưa có nếm được hương vị đây!!

Anh Đào bị ánh mắt dì Khuê làm kinh sợ, chỉ có thể từng bước một lui về phía sau, thẳng đến lui không thể lui còn thân thể để dựa vào trên tủ lạnh.

"Dì Khuê, ngài đừng nóng giận con thật sự không phải cố ý, con thề lúc sau"

Chính là, không chờ Anh Đào nói xong, nữ nhân tóc nâu dùng sức túm cổ áo Anh Đào qua, đem đối phương kéo lại đây, sau đó thật là hung ác mà đối trực tiếp hôn lên môi đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro