Phiên Ngoại 17: Nụ hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ hôn này......

Nữ tử tóc bạc bị áp chế ở trên tủ lạnh như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến.

Con ngươi kim hạt sắc vô cùng khiếp sợ mà nhìn phía dì Khuê cùng nàng dựa vào gần như thế.

Người trong lòng nàng.

Anh Đào chỉ có thể chất phác mà khẽ nhếch miệng, tùy ý đối phương như bão táp.

Nàng thậm chí đều có thể cảm nhận được hương khí rừng rầm của tiểu hoa tím dì Khuê mang theo.

Dì Khuê Nhân là đem hoa quý hiếm đó pha trà uống sao? Hay là trực tiếp nhấm nuốt vào trong bụng?

Anh Đào bị gặm cắn điên cuồng kỹ thuật không hề đáng nói, nàng còn không ra tâm tư mà tự hỏi vấn đề này.

Nàng cho rằng hẳn là ý sau, bởi vì dì Khuê Nhân tuyệt đối không có nhã ứng pha trà hoa uống này.

Thẳng đến khi dì Khuê phảng phất là là ám chỉ gì đó xẹt qua môi răng Anh Đào, nữ tử bị áp chế miệng hôn đến không bao giờ bình tĩnh.

Nàng vừa muốn vươn tay đẩy dì Khuê hành động như vậy ra, chẳng qua đối phương tựa như đoán được động tác của nàng, trước tiên kết thúc lần "Uy* khoang miệng" phi thường phi thường nóng bỏng này.

(*Uy = đút ăn)

"Hương vị cũng không tệ lắm." Nữ nhân tóc nâu rời khỏi bên môi nàng, sau đó mặt mày mỉm cười mà tỏ vẻ nhấm nháp.

Anh Đào nghe cái sinh vật viễn cõi "không biết liêm sĩ" thế nhưng chỉ là muốn nhấm nháp nước có ga trong miệng nàng, sắc mặt Anh Đào là lúc đỏ lúc trắng, nàng cưỡng bách chính mình không cần đem lão đông tây trước mắt này làm nàng vừa yêu vừa tức hung hăng sửa chữa một chút.

"Dì có biết dì vừa làm cái gì hay không! Dì, Khuê."

Phía sau lưng Anh Đào dựa lên trên tủ lạnh, xấu hổ và giận dữ mà nhìn nữ nhân vẻ mặt vô tội, chất vấn đối phương.

Khuê dì phất một sợi tóc bên tai, theo bản năng nhấp nhấp môi bởi vì tiếp lời chớ mà càng thêm trơn bóng, sau đó phi thường nghiêm túc thành khẩn mà nói cho Anh Đào.

"Dì biết a, dì đang nếm thử vị mật đào trong miệng con."

"Cái này......?!" Nếm miệng nàng để nếm vị nước mật đào, đem miệng nàng còn làm tiếp làm tiếp, còn con mẹ nó hoàn toàn không biết.

Trong khoang miệng dì Khuê còn nhàn nhạt hương vị mật đào, chớp động con ngươi màu xanh biếc rất là khó hiểu không hiểu bộ dáng tiểu Anh Đào như thế nào như muốn giết nàng, "Bằng không thì sao."

"Ngươi đem ta ấn ở tủ lạnh thượng hôn ta thời điểm, chỉ là vì nếm thử kia đáng chết quả đào vị, mặt khác cái gì đều không có, hảo, phi thường hảo." Anh Đào từng câu từng chữ tự mình đánh trống lảng, nàng quả thực đối sinh vật viễn cổ này đánh mất lòng tự tin vốn có.

"Anh Đào, Anh Đào con đi đâu." Dì Khuê đỏ mắt tiểu tể tử đẩy tay nàng ra rồi trực tiếp đi ra khỏi phòng, nàng lập tức nhón mũi chân theo đi.

Nhãi con là làm sao vậy.

"Dì đừng chạm vào con." Anh Đào ngồi ở dưới mái hiên ngoài nhà gỗ, con ngươi lạnh băng lại chứa đầy ủy khuất nhìn này đào nguyên không có những người khác quấy rầy, bả vai nghiêng một chút, không cho dì đi từ phía sau đến chạm vào nàng.

Nàng ủy khuất có thể cùng ai nói, bị cường khẩu chớ, còn con mẹ nó chỉ là bởi vì mới vừa lầm uống lên đối phương đồ uống.

"Như thế nào vậy, dì Khuê cũng không cho chạm vào." Khuê Nhân lẩm bẩm một tiếng, nàng hoàn toàn không hiểu tiểu tể tử vì cái gì lại lại lại tức giận.

Còn không phải là hôn một cái sao.

Khi còn nhỏ này tiểu tể tử ở trên mặt dì Khuê nàng để lại rất nhiều nước dãi nàng cũng chưa giận đây!

"Cho nên, nếu những người khác cũng uống nước mật đào của dì, dì cũng dùng phương pháp đáng chết nếm trên môi mạnh mẽ như vậy?" trong lòng Anh Đào tức giận bất bình, lập tức quay đầu nhìn phía nữ nhân tùy tính một mông ngồi ở bên cạnh mình.

"Khẳng định sẽ không a, họ chạm vào dì một cái liền bị ăn mòn." Khuê Nhân nâng hàm dưới, phi thường lý tính mà tự hỏi.

Đi con mẹ nó ăn mòn.

"Nếu họ sẽ không bị ăn mòn thì sao, dì liền sẽ đi nếm hương vị?" Anh Đào đối với dì Khuê thật là đem tính tình tốt nhất đều cho đối phương, nói thật, một mặt hắc ám của nàng rất muốn đem nữ nhân này nhấc lên đánh một trận.

Dì Khuê nghe Anh Đào tiếp tục truy vấn, đành phải đem suy nghĩ trong lòng nói cho Anh Đào.

"Dì chỉ muốn cùng con làm như vậy mà thôi, những người khác dì không hề nghĩ ngợi qua, Anh Đào là người đầu tiên nha, đến nỗi tức giận như vậy sao, tiểu quỷ."

Nói thật, cũng chỉ có Anh Đào có thể làm nàng làm ra hành động như vậy, nếu là đặt ở người khác, họ làm sao dám đoạt đồ uống của nàng uống đây.

Khuê Nhân ở trong lòng yên lặng toái toái niệm, muốn trách cũng nên là Anh Đào tự tiện uống nước của nàng mới là, nàng cũng là không có biện pháp.

Mà sau khi nghe được dì Khuê nói như vậy, vốn đang sinh hờn dỗi Anh Đào lập tức cảm giác trong lòng như ngọt lại một ít, ít nhất không giống vừa rồi u oán như vậy.

Anh Đào là người đầu tiên.

Sáu chữ này xem như rõ ràng trấn an đến trái tim nhỏ yếu ớt của Anh Đào.

"Ai nha tiểu quỷ, thật sự không được thì con đến lại dì một chút là được, huề nhau được chưa?"

Khuê Nhân nhìn gương mặt tiểu Anh Đào băng băng lương lương như mặt bài Poker, trong lòng kêu gào bất đắc dĩ, nàng thật sự là không có cách, nhìn đối phương đem đồ ra dọn đồ vào cho nàng, tổng không thể cuối cùng làm đối phương giận rồi rời đi.

Tiểu tể tử hiện tại khẳng định là như vậy...... Kia gì đó, nga, đúng rồi, là tuổi dậy thì!

Vưu Nhiên cùng chính mình nói qua, Anh Đào sợ là đang trải qua tuổi dậy thì.

Con đến.

Hôn lại.

Này hai chữ chữ này từ trong miệng dì Khuê nhảy ra tới, chọc đến trong lòng Anh Đào mới vừa bình tĩnh trở lại lại kinh nổi lên cuộn sóng.

Nàng xoay đầu, nhìn gắt gao dì Khuê ngồi ở bên cạnh mình, gương mặt kia, kia há mồm, đều đang hướng nàng phát ra lời mời lãng mạn.

"Dì Khuê, dì nói thật?" Anh Đào hơi hơi tới gần đối phương, nhịn không được thấp giọng lại lần nữa dò hỏi dì Khuê.

Khuê Nhân nhìn tư thế Anh Đào nháy mắt lại sấn lại đây, mở to con ngươi đá quý màu xanh thuần túy nhìn về phía Anh Đào càng lúc càng gần.

Hô hấp tiểu tể tử đều thổi quét ở trên mặt nàng.

"Ân...... dì khi nào có lừa gạt con." Dì Khuê bị bắt chậm rãi ngưỡng ra phía sau, một bàn tay làm điểm tựa để dựa ở trên hành lang chờ Anh Đào mở miệng hôn chính mình.

Nàng vốn tưởng rằng như vậy chính là hạ sách vì cùng tiểu Anh Đào giải hòa, chính là vì cái gì, nàng cảm thấy vô cùng vô cùng...... Cuồng loạn.

Không giống như là nàng cảm giác vừa rồi nếm trong miệng Anh Đào, hiện tại nàng có chút kỳ quái.

Nàng rất kỳ quái.

Anh Đào lập tức tiến đến trước mặt dì Khuê, chóp mũi mình cùng đối phương chóp mũi chỉ kém một chút liền chạm vào.

Nàng rất muốn miệng hôn lên môi dì Khuê, cọ mồi đưa tới cửa thì vì cái gì không cần.

Chẳng qua, cuối cùng Anh Đào hơi hơi nâng tay lên, sau đó đẩy ra tóc mái trên trái của dì Khuê, ở trên trán đối phương bắn một chút.

"Ngao...... Đau quá!"

"Lễ thượng vãng lai*, dì Khuê vừa rồi lúc gặm môi con cũng đau như vậy." Anh Đào hừ cười một tiếng, sau đó quyết đoán ngồi trở lại chỗ, cho dù hiện tại nàng muốn cùng nữ nhân không hiểu phong tình này bên nhau triền miên thế nào, nhưng nàng không thể hôn.

(*Lễ thượng vãn lai: lễ trọng có đi phải có lại)

"Dì nào có gặm con......" Khuê dì che cái trán lại ửng đỏ, chỉ trích nhãi con không biết nặng nhẹ, "Còn có, con vì cái gì không hôn dì?"

"Ân......" Anh Đào cố ý kéo rất dài âm tuyến, sau đó trong miệng nhỏ giọng nói thầm, "Con phải đợi dì có cảm giác lại hôn."

"Con nói cái gì?" Khuê dì nghe không rõ Anh Đào đang nói nhỏ cái gì, chỉ có thể lại lần nữa dò hỏi.

Anh Đào cười lắc đầu, "Dì Khuê thiếu con một cái hôn môi, con trước ghi nhớ, chờ lần sau ta lại hôn lại."

"Cứt chó, tuyệt đối không có lần sau! Cho dù một xe tải đồ uống đều không được!"

Khuê Nhân híp mắt, lập tức lạnh giọng phản bác nhãi con còn trông cậy vào có lần sau!

***

"Cho nên con đường tình yêu của cậu còn rất dài, bạn tốt của tôi."

Đây là tọa lạc ở vùng ngoại thành Sa Gia ga-ra bảo vệ sửa chữa tư nhân nào đó, mà mở cửa hàng mặt tiền to như vậy chính là thích con trai của Quỳnh Ân, cũng là song sinh năm đó ở lần gặp mặt ở trang viên chọc Mục Phỉ.

Bởi vì một lần quý tộc tụ hội, người đối diện chọn Anh Đào vù cảm thấy hứng thú, nhưng mà vị thiên kim tiểu thư của Mục phủ gia cũng không yêu công tử hoa hoa như hắn vậy, mà là thích "Lão a di".

Mà cứ như vậy, thời gian dài thì hai người cũng trở thành bạn.

Anh Đào thường xuyên sẽ thường xuyên đem xe mình thích nhất đến bảo quảng định kỳ.

Lai mặc kệ nhìn nữ tử mười phần xinh đẹp rồi cảm tình chỉ một, thật sự là không đành lòng nhìn đối phương ở trên thân cây thắt cổ chết.

Tuy rằng không biết người trong lòng Anh Đào rốt cuộc là bộ dáng gì, nhưng thông qua đối phương miêu tả, chính mình phỏng đoán, đối phương hẳn a di không có cảm tình sống đã lâu, hơn nữa cái lão a di này còn tương đối tùy tính tiêu sái chút.

Nguyên lai Anh Đào thích chính là "Nữ nhân hư".

Anh Đào nhìn Lai Mặc xử lý xe cho chính mình, thình lình mà nói một câu.

"Người kia hôn tôi."

Lai Mặc đang thao tác, tay thiếu chút nữa một cái không cẩn thận, phun sơn tới trên mặt đất.

Kia chính là sơn Cao Định, rất hiếm nha!

"Có thể đừng đột nhiên nói mấy lời kích thích như vậy hay không, sau đó thì sao, hai người lăn, khăn trải giường sao?" Lai Mặc không nghĩ tới trước đó không lâu vẫn là không hề tiến triển Anh Đào lần này trực tiếp đá vào gôn, hắn phỏng đoán, hai người mẹ của Anh Đào khẳng định không biết.

Bởi vì Lai Mặc đối với dì Mục Phỉ đã có tâm lý bóng ma, người dì kia lại hung quá.

"Không có, không có bất kỳ chuyện gì phát sinh." Anh Đào nhìn xe mình, ánh mắt phảng phất không phải nhìn xe, mà là nhìn phía nơi nào đó dưới bóng tối.

"Được, không tật mà chết, tôi vừa lấy một chai champagne chúc mừng câuj trưởng thành." Lai Mặc đối với Anh Đào làm mặt quỷ, đương nhiên trên tay lại thật ra rất nhanh nhẹn, đem xe đối phương xử lý đến phi thường tốt.

Anh Đào chính mình cũng cảm thấy con đường phía trước nên từ từ, rất nhiều chuyện mà người ngoài căn bản vô pháp lý giải, nàng cũng lười đến nói.

Tỷ như Lai Mặc, hắn chính là công tử ca cả ngày đi theo đuổi con gái, căn bản không hiểu nàng vì cái gì muốn yêu thầm ngần ấy năm.

Cho nên nàng cùng Lai Mặc là cho nhau khinh thường.

"Đừng chùy đầu ủ rũ, ca cho cậu xem thứ tốt." Lai Mặc sau khi đem xe Anh Đào giao cho cấp dưới xử lý, mang theo đối phương đi vào một chỗ khác bên trong Sưởng Bồng.

Ánh vào mi mắt chính là một chiếc motor tua bin phi thường Khốc Huyễn, toàn cầu chỉ có ba chiếc, luôn luôn thích xe như mạng nhị lão của Thích gia liền thích nơi nơi sưu tập mấy xe hơi đỉnh cấp cùng xe máy.

"Như thế nào?" Lai Mặc chỉ chỉ xe motor Khốc Huyễn bạc đen, cười hỏi hướng Anh Đào.

Anh Đào nhướng mày, có lệ gật gật đầu.

"Nhìn biểu tình của cậu kìa, tôi không phải vì khoe ra mà tôi là nếu không thì xe này cho cậu mượn, để cậu cùng người trong lòng đua xe, cảm nhận một chút." Lai Mặc phi thường hào phóng mà đem xe motor mới tinh của chính mình chắp tay nhường ra.

Anh Đào khẽ nhíu mày, không quá hiểu ý tứ của Lai Mặc.

"Xem máy của tôi cho cậu dùng không phải làm cậu thật sự dùng a, 'chọc em gái ' không phải, ' theo đuổi dì ' phải chú ý kỹ xảo, dì người ta cái gì chưa nếm thử qua, xe thể thao đỉnh cấp đều ngồi rồi, người ta thích người mới mẻ kích thích một chút, tôi khẳng định cậu tuyệt đối không không ngồi quá chiếc xe motor này của tôi, cậu ngẫm lại tốc độ xe vừa lên tới, dì cậu ngồi ở phía sau còn không phải liền ôm chặt cậu a, từ sau lưng ôm lấy cậu không phải rất kỳ diệu sao?"

Lai Mặc cực lực mà đem kinh nghiệm mình truyền thụ cho Anh Đào vừa thấy liền biết quá mức hồn nhiên.

Anh Đào nhìn chiếc môtr kia, lại nghe Lai Mặc khoa trương kiến nghị, trong lòng suy nghĩ rồi quyết định thử một lần.

Rốt cuộc theo hiểu biết của nàng, dì Khuê xác thật không ngồi qua xe máy.

"Tốt, cảm tạ, nếu thật sự hiệu quả, tôi khẳng định đầu tư cho gara này của cậu." Anh Đào tiếp nhận chìa khoá xe Lai Mặc đưa cho nàng, cười trả lời.

"Tin tôi, trong TV đều diễn như vậy, ai cũng sẽ động tâm."

Anh Đào vuốt này chiếc xe máy mới tinh, nghe Lai Mặc cực lực gợi ý như vậy, vì thế liền lên xe phi thường thuần thục mà điều khiển này chiếc motor này gào thét mà đi.

Lai Mặc đứng ở Sưởng Bồng, bị motor gào thét mà hít chút bụi đất, hắn lau mặt một phen, một bộ biểu tình "Đại ca chờ tin tức tốt của ngươi" bát quái nhìn phía thân ảnh đã thành điểm đen.

......

"Lên xe."

Hai chữ thanh thanh lãnh lãnh.

Dì Khuê nhìn tiểu tể tử ngừng ở ven đường, giơ lên một mảnh bụi đất nào đó, vẻ mặt kinh ngạc nhìn đối phương.

Anh Đào tháo xuống nón bảo hiểm, lắc lắc tóc bạc trút xuống, sau đó đi đến trước mặt dì Khuê sững sờ ở tại chỗ, đem mũ chính mình đội lên đầu đối phương gài lại, sau đó lại lấy ra một cái khác đội lên cho mình.

Chóp mũi dì Khuê ngửi được chính là mùi hương dầu gội thanh mát đến từ trên tóc Anh Đào trên, rất dễ nghe.

"Con từ nơi nào có chiếc......"

"Motor." Anh Đào phi thường săn sóc mà nói ra tên loại xe này.

"Đúng vậy, motor."

"Xe này nhanh, tới thành phố Mật Đàm càng nhanh một ít."

Vốn dĩ hôm nay là muốn theo mẹ đi thành phố bên kia tham gia lần gặp mặt thương nghiệp, nhưng nàng uyển chuyển từ chối lái xe của gia tộc, mà là yêu cầu chính mình lái xe đi.

Đến nỗi lái chính là xe hơi hay là xe máy, Anh Đào cũng không nói cho Mục Phỉ.

Dì Khuê như thấy mới lạ mà quan sát đến đường cong trên motor màu đen bạc, này ngoạn ý nàng xác thật lần đầu thấy, còn chưa có từng ngồi qua.

Vì thế ở dưới sự dụ dỗ của Anh Đào, sinh vật viễn cổ đơn thuần liền ngồi ở phía sau Anh Đào.

Nghe động cơ xe motor này ngẩng cao mà vang lên thanh âm lỗ mãng, dì Khuê tổng cảm thấy nơi nào đó có chút không thích hợp, chẳng qua, đầu nàng còn chưa có phản ứng lại đây, thì chiếc xe máy này giống như là bị chó săn hoang ở phía sau đuổi đến.

Váy xẻ tà của dì Khuê ở dưới lực gió liền trực tiếp xốc lên.

Nếu không phải bản năng có năng lực phải ứng kiệt xuất làm nàng lúc Anh Đào nhấn ga nháy mắt dùng xúc tu lan tràn ra tới để gắt gao túm chặt xe máy bên cạnh mới tránh được nàng ngã xuống, bằng không nàng thật sự có khả năng ở giây xe chạy, liền bị ném xuống xe.

Đang chờ đợi cử chỉ gắt gao ôm eo, chờ không được kiên nhẫn.

Anh Đào điều khiển xe máy xuyên qua đường lớn cùng đường nhỏ.

Nàng cúi đầu phát hiện dì Khuê căn bản không có ôm chính mình!?

Sao lại thế này? Như thế nào không giống như đã nói?

Trong óc Anh Đào nho nhỏ toát ra vô số cái dấu chấm hỏi, theo lý thuyết lực đẩy lớn như vậy người thường đã sớm chịu không nổi khẳng định muốn ôm eo, dì Khuê như thế nào không hề phản ứng, chẳng lẽ đây là tư thái phi thường của sinh vật viễn cổ sao?

"Rất sảng khoái nha ~"

Bên tai truyền đến thanh âm dì Khuê tán thưởng, chỉ thấy từ lưng Khuê Nhân toát ra tới xúc tu chặt chẽ cố định chiếc xe máy cuồng nộ này, nàng hoàn toàn sẽ không bị gió lớn thổi đến ngã xuống, ngược lại thực hưởng thụ mà ngồi ở phía sau Anh Đào, thậm chí còn đem nón bảo hiểm tháo xuống, đón gió, nhe răng trợn mắt mà hướng về phía Anh Đào vui tươi hớn hở.

Mẹ nó......

Anh Đào cảm thấy chính mình không bao giờ có thể sử dụng biện pháp suy nghĩ theo con người để dì Khuê ỷ lại chính mình, tỷ như hành động ôm eo như vậy đều hy vọng xa vời như thế.

Anh Đào lại lần nữa cảm nhận được đả kích đến từ sinh vật viễn cổ.

Có lẽ là ông trời nhìn không vị sinh vậy viễn cổ này đắc ý, thời điểm xe chạy đến một nửa không trung liền bắt đầu phiêu nổi lên mưa nhỏ tí tách tí tách.

Anh Đào cho rằng mưa này chỉ là rơi một lát liền sẽ dừng lại, không nghĩ tới mưa thế nhưng càng lúc càng lớn, một chốc một lát căn bản không hết được.

Mắt thấy quần áo nàng cùng dì Khuê đều bị xối ướt vì thế Anh Đào liền ở nơi gần đó tìm chỗ dừng chân.

Khách sạn của Mục gia.

Đây là khách sạn vừa hoàn thành không lâu, rốt cuộc nơi này xem như còn đang phát triển, không bằng Sa gia phồn thị cách 10 km.

Cho nên giám đốc khách sạn hoàn toàn không nghĩ tới ở nơi khai phá hẻo lánh này nghênh đón thiên kim tập đoàn Mục thị.

Thình lình đế khách sạn như vậy làm toàn thể nhân viên đều như là tiêm máu gà, phi thường phi thường cung kính mà tiếp đãi...... hai vị khách quý từ trên xe máy xuống.

Nghe đồn thiên kim Mục lão bản là một nữ tử phi thường bác học xử sự bình tĩnh.

Giám đốc trực tiếp đi đón thấy bộ dáng nữ tử ướt dầm dể còn tóc bạc gục xuống ở bên tai, một bộ như con nai lạc đường, tuy rằng ánh mắt là lạnh băng, nhưng ngoan ngoãn bị nước mưa xối, làm ai thấy đều tràn lan tình thương của mẹ.

Nhân viên khác sạn lập tức đưa lên khăn lông sạch sẽ nhất muốn cho đối phương trước lau nước mưa trên mặt một chút.

Chỉ thấy cái nữ tử kia thần sắc đạm mạc lấy cái khăn lông qua sau cũng không có lau cho mình, mà là đưa cho vị nữ nhân tóc nâu đi cùng đối phương cùng nhau tiến vào, ý tứ là muốn cho đối phương dùng trước.

Tóm lại, màn đêm đen, nước mưa như xối, Anh Đào chỉ là giống bình thường cứ đạm mạc công đạo đối phương chuẩn bị cho chính mình một gian phòng.

Đến nỗi phòng gì, toàn quyền giao cho nhân viên có nhãn lực mà chọn.

Ai cũng không dám có bất luận cái gì chậm trễ.

Vào phòng, Anh Đào liền đem dì Khuê ném vào bồn tắm, bởi vì thân thể đối phương đều bị nước mưa xối mà dị thường lạnh băng.

Nàng tuy rằng không nghe nói qua loại chuyện sinh vật viễn cổ sẽ cảm mạo này, nhưng nàng cũng không hy vọng dì Khuê sinh bệnh.

"Cần cái gì, kêu con, con cùng hai mẹ gọi điện thoại nói đêm nay liền ở nơi này không đi Mật Đàm."

Anh Đào nói xong, liền đóng lại cửa phòng tắm, trái tim phốc phốc thẳng nhảy.

Nhưng mặt ngoài nàng nguỵ trang thật tốt, không hề gợn sóng.

Nói thật, nàng cũng không nghĩ tới đêm nay sẽ có mưa to kéo dài như vậy.

Làm nàng có chút tâm phiền ý loạn.

Sau khi cùng mẹ nói chuyện điện thoại, Anh Đào liền yên lặng mà ngồi ở trên sô pha, ý muốn nhìn TV không có dinh dưỡng để dời đi lực chú ý, nàng đang tự hỏi, rốt cuộc cần chọn hai gian phòng hay không, phòng ngừa......

"Tiểu quỷ, dì tắm xong, lại tắm sẽ tróc da!"

Vẫn như cũ là giọng dì Khuê dễ nghe lại có chút lười biếng, Anh Đào ậm ừ một tiếng chóp mũi nghe thấy mùi hương dầu gội ngọt ngào.

Nàng quay đầu, nhìn phía thân ảnh từ phòng tắm vòi sen đi ra.

Dì Khuê luôn thần kinh kỳ lạ còn biết bọc khăn tắm ra tới, như thế làm Anh Đào thở nhẹ ra một hơi, nhưng trong lòng có một tia mất mát nho nhỏ.

"Con đang xem cái gì." Dì Khuê kéo đầu tóc ướt dầm dề, chậm rãi đến gần Anh Đào.

Anh Đào bị chứng cưỡng bách mà nhìn tóc dì Khuê nhỏ nước.

"Dì vì cái gì không đem đầu tóc lau khô một ít đi, dì Khuê." Anh Đào khẽ nhíu mày, sau đó lấy qua một cái khăn lông sạch sẽ thay đối phương lau sợi tóc.

Nàng một bên lau, con ngươi kim lượng buông xuống, buồn cười mà nhìn đầu tóc dì Khuê bị nàng cố ý chà loạn thành ổ gà.

"Tiểu quỷ, con cố ý." Dì Khuê tùy ý đối phương lung tung xoa xoa tóc, tức giận mà lẩm bẩm.

"Nào có."

Anh Đào lắc đầu không thừa nhận, nàng tiếp tục xoa loạn đầu tóc dì Khuê, có chút muốn đùa dai quấy rối.

Khuê dì không thể nhịn được nữa, vươn tay ý đồ kéo khăn lông màu trắng xuống.

Chẳng qua, không nghĩ tới tay nhãi con lực lớn vậy, chỉ có thể đem khăn lông lôi kéo đến phía dưới chóp mũi nàng, dừng lại, vừa lúc chắn trên miệng dì.

Anh Đào cũng ngây ngẩn cả người, nàng nhìn bộ dáng dì Khuê chỉ lộ ra hai con mắt đáng yêu lại buồn cười, nhịn không được đến gần một chút, cẩn thận nhìn.

Dì Khuê bị đột nhiên tới gần theo bản năng nhanh chóng chớp động đôi mắt vài cái, hai tai đều bắt đầu đỏ còn lông mi thật dài ở dưới ánh sáng nhu hòa hoảng lóe.

Hoảng đến trái tim Anh Đào bùm bùm nhảy.

Nàng nhẹ nhàng cầm tay dì Khuê dùng tay lạnh băng của mình bao trùm ở trên mu bàn tay nóng bổng của đối phương, nàng gợi khóe miệng lên, hướng về phía đi Khuê lộ ra một mạt cười thanh thiển ôn nhu.

Dì Khuê như là bị cổ, hoặc giống nhau, chỉ có thể ngây người mà đứng ngồi tại chỗ.

Cách khăn lông, nàng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh băng của Anh Đào đánh úp lại chỗ mình.

Thẳng đến chăn phủ giường đối phương chậm rãi xả xuống dưới, Anh Đào cúi đầu hôn lên môi nàng.

Mà từ lưng nàng có chiếc xúc tu nhỏ hồng nhạt không tự chủ được duỗi thân ra tới, bởi vì này phần thân mật thình lình này xảy ra, thần kỳ mà cùng bốc khói......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro