Phiên Ngoại 5: Chúng ta đang làm chuyện vui vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi tanh nhuộm dần trong không khí

Đó là khí vị máu tươi nhiễm vào nơi nơi trong thang máy phát ra tới.

Nhưng khí huyết huyết tộc đối với cùng người cùng tộc tới nói cũng không phải có lực hấp dẫn như mà chỉ có hơi hơi nhăn mày.

Cơ hồ là tất cả mọi người kinh ngạc thêm khó hiểu mà một màn trong thang máy này.

Áo khoác tây trang màu trắng của nữ nhân tóc bạc sớm bị vết bẩn nhiễm thành màu đỏ, trên mặt thậm chí cũng có, tóm lại nàng thoạt nhìn cảm giác không tốt lắm, lộ ra lệ khí bừa bãi.

Lời giải thích nói ra thì càng là tuỳ tính không nhịn được, quả thực hoang đường.

Giám đốc bảo an bên cạnh vào giây tiếp theo đã kêu nhân viên bảo an tới xử lý chuyện đột nhiên phát sinh này, lại ở trước mặt nhóm lãnh đạo cấp cao, trước mặt địa lão bản lạnh lùng Mục Phỉ phát sinh loại chuyện này, tổng phụ trách bảo an như hắn thật là phải đi quét rác.

Tiền đồ dừng lại hẳn còn tốt, được cho phép mạng nhỏ an toàn hay không còn khó nói.

"Vưu Nhiên." Thình lình, Mục tổng thế nhưng kêu tên nữ tử thập phần hung tàn này.

Giám đốc bảo an lập tức muốn đem lời kêu bắt người lại nuốt xuống, khẩn trương mà ở Đại lão bản cùng nữ tử tên là "Vưu Nhiên" quan sát qua lại.

Sau khi nghe được Mục Phỉ kêu tên mình, Vưu Nhiên lúc này mới chậm rãi thu liễm lệ khí đầy người.

"Tích tích ——"

Lúc này, thang máy phát ra tiếng vang thời gian dài ngưng lại

Nữ nhân tóc bạc mới đưa tay ra bắt lấy Phất Tư phế đi nửa cái mạng ngã xuống đất không dậy nổi, đem đối phương từ thang máy kéo ra kéo dài tới bên ngoài, ít nhất không làm những người khác trên dưới thang máy không thoải mái.

Mà kẻ nào thấy quang cảnh của thang máy cơ hồ đều không dám bước vào, mà đương nhiên Vưu Nhiên cũng không có tâm đi bận tâm.

Vưu Nhiên đem kéo Phất Tư tới trên mặt đất, hình thành một đoạn dấu vết màu nâu ngắn ở trên sàn nhà trơn bóng đặc biệt chói mắt đáng sợ.

Thậm chí trong đám người

Đều phát ra thanh âm sợ hãi ngắn ngủi, là cái nữ thư ký kia phát ra.

Vưu Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cát Trân tiểu thư dịu dàng che miệng lại khó có thể tin, sau đó ngẩng đầu nhìn phía đứng ở đằng trước Mục Phỉ, Mục Phỉ yêu giấu nhất của nàng.

Mấy ngày không gặp mà đại nhân của nàng vẫn là mê người như vậy, tràn ngập suy nghĩ làm người ta tới gần sức hút của trái đất.

"Đại nhân, người nam nhân này hắn khi dễ Vưu Nhiên của ngài, sờ eo em, còn muốn vói vào bên trong, em chỉ có thể dùng sức phản kháng, ô ô ô......"

Vưu Nhiên một sửa lại ánh mắt lạnh thấu xương, đột nhiên cắn môi dưới lã chã chực khóc cúi đầu, sau đó dùng đôi tay che lại đôi mắt sắp rơi lệ, nói hết từ đâu đến đuôi của chuyện này.

Ai có thể tưởng tượng vừa rồi còn là khuôn mặt đáng sợ muốn giết sạch mọi người giờ phút này đã biến thành bộ dáng hạt mưa pha lê nhu nhược, mọi người đều kinh hãi với tốc độ thay đổi sắc mặt của nữ nhân trước mắt, thậm chí cảm thấy càng thêm không rét mà run.

Bọn họ cảm thấy người đối diện không phải Mục tổng quen biết, trong lòng đã đem nhân vật này định nghĩa thành tinh thần có vấn đề nguy cấp.

Hơn nữa lãnh đạo cấp cao Phất Tư quấy rối nhân viên nữ, tính chân thật còn chưa rõ.

Huống chi Phất tư hiện tại là hồng nhân bên cạnh Mục lão tiên sinh, đều bị đánh đến chỉ còn lại có một hơi thở, Mục Phỉ về tình về lý tổng không thể ——

"Liêu Chỗ, ngươi định nhàn nhã xem phim đến bao giờ."

Mục Phỉ lên tiếng, bọn họ cho rằng Mục Phỉ sẽ kêu Liêu trưởng phòng phái người đem cái nữ nhân nguy hiểm này bắt lại, "Đừng để cho anh ta làm dơ toà nhà của ta, hiện tại xử lý cho tốt."

Con ngươi Mục Phỉ âm lãnh nhìn phía Phất Tư ngã trên mặt đất còn nghĩ có cơ hội chuyển vận, ánh mắt cô phảng phất muốn ăn thịt người.

Liêu Chỗ sửng sốt, hắn tuy rằng có chút kinh dị với chính mình lão bản thế nhưng không tra tình huống liền trực tiếp tin lý do thoái thác của nữ nhân trước mắt, nhưng hắn vẫn là phi thường nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh của cấp trên tối cao.

Ngay sau đó nam nhân kêu rên thê thảm đã bị nhân viên an ninh kéo đi ra ngoài.

Mục Phỉ cũng không muốn nhìn dơ bẩn trên mặt đất, bởi vì rất nhanh nơi này lại sẽ lại trở nên không nhiễm một hạt bụi.

"Chuyện phát sinh hôm nay, ta không hy vọng lại có thêm bất kỳ ai biết được, ta nghĩ các vị hiểu rõ ý của ta."

Mục Phỉ xoay người nhìn phía mấy vị cấp cao đang sửng sốt, thanh âm lạnh băng uy hiếp thần kinh mỗi người.

Mọi người đều cung kính gật đầu tỏ vẻ tuyệt đối nghe lệnh, hơn nữa biết được ý tứ của Mục Phỉ, nhanh chóng đi vào trong thang máy toàn máu, thức thời rời đi.

Vưu Nhiên nhìn bóng dáng mấy cấp cao đó, thời điểm còn đang ngây người thì cổ tay của nàng đã bị một người dùng sức nắm chặt.

"Đại nhân......" Vưu Nhiên lúc này mới quay đầu lại đối diện con ngươi Kim Hạt Sắc hình như hiện không vui, hạt mưa pha lê của nàng làm sao lừa được đôi mắt của Mục Phỉ.

Mục Phỉ biết Vưu Nhiên là giả khóc, nhưng cô căn bản không nghĩ hỏi đến cái này.

Cô bắt lấy cánh tay của Vưu Nhiên, đem đối phương lôi đến phía trước, hơn nữa lạnh giọng phân phó thư ký Cát Trân đi phía sau hai người.

"Lập tức chuẩn bị hòm thuốc, xong rồi thì đưa tới văn phòng của ta."

"...... Là." Cát Trân dừng bước sát bên, nhẹ giọng trả lời mệnh lệnh của Mục Phỉ, nàng như là không cam lòng mà nhìn chằm chằm tay Mục Phỉ bắt lấy tay nữ nhân tóc bạc kia, thẳng đến kho trông thấy Vưu Nhiên quay đầu lại nàng mới lập tức xoay người đi chuẩn bị hòm thuốc.

Cứ như vậy, Vưu Nhiên vẫn luôn được Mục Phỉ nắm đi tới văn phòng tư nhân của cô.

Phòng dưới tầng 73, căn phòng này xem như chỗ nghỉ ngơi, nếu không phải chuyện khẩn cấp cô liền sẽ ở chỗ này hơi làm nghỉ ngơi thì sẽ không có người quấy rầy cô.

Mục Phỉ đem Vưu Nhiên kéo đến ngồi ở trên sô pha, Vưu Nhiên có thể cảm nhận được Mục Phỉ đại nhân thân ái giờ phút này đang che giấu phẫn nộ.

Tùy thời đều sẽ có khả năng bùng nổ.

Nhưng nàng vẫn duy trì vẻ mặt đơn thuần mà nhìn quanh văn phòng của người trong lòng, cảm thán nói, "Đại nhân văn phòng thật là đẹp."

Nàng một bên cảm thán, mà lực chú ý đặt ở trên bình hoa to đặt trên bàn, trên đó cắm tiểu thương nhị phi thường mỹ lệ, cái hoa này ở lối nhỏ nàng vừa đi ngang qua, là trên bàn của thư ký cũng có để.

Vưu Nhiên bất động thanh sắc mà hạ mắt, trong lòng hiểu rõ.

"Mục tổng, hòm thuốc đặt ở nơi này được không ạ?"

Một thanh âm ôn ôn nhu nhu hoàn toàn đi vào lỗ tai của Vưu Nhiên, nàng ngẩng đầu, vừa lúc thấy Cát Trân tiểu thư mỉm cười đem hòm thuốc đặt ở trên bàn trà.

"Được, ngươi đi ra ngoài đi." Mục Phỉ cũng không có nhìn về phía Cát Trân, mà là lập tức ngồi ở bên cạnh Vưu Nhiên, kéo tay đối phương qua xem xét, sau đó mở hòm thuốc ra nhanh chóng tìm được thuốc bôi cầm vết thương.

Cát Trân đứng ở bên cạnh vài giây, sau đó đành phải gật đầu chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Sau khi Vưu Nhiên nghe được tiếng đóng cửa rất nhỏ, lúc này mới tỉ mỉ nhìn chăm chú nữ nhân trước mắt làm nàng ngày đêm tơ tưởng.

Đối phương chính ôm lấy tay nàng, khử trùng rửa sạch miệng vết thương.

Đánh mấy thứ dơ bẩn không chú ý, nhưng thật ra chỉ làm mu bàn tay mình cọ phá một chút, không nghiêm trọng.

Mục Phỉ dùng sức ấn một chút.

"Tê ——"

Dẫn tới Vưu Nhiên nhịn không được hít hà một hơi, phát ra thanh âm kêu la.

"Em rốt cuộc biết đau." Mục Phỉ lúc này mới mở miệng nói chuyện với nàng, cô đem tăm bông dính vết máu đem qua mộ bên sau đó một lần nữa giảm bớt lực đạo thay Vưu Nhiên lau miệng vết thương.

"Em cho rằng ngài sẽ bởi vì em ở tập đoàn ' hồ nháo ' mà tức giận." Vưu Nhiên ngoan ngoãn mà tùy ý Mục Phỉ lăn lộn mình, ngữ khí nhẹ nhàng mang theo ý cười.

Con ngươi Mục Phỉ âm lãnh nâng nhìn về phía Vưu Nhiên, "Em đúng là hồ nháo."

"Vậy ngài còn hoàn toàn tin tưởng em, cái gì đều không hề hỏi liền trừng phạt tên hỗn đản kia." Vưu Nhiên cười khẽ mở miệng, kỳ thật lúc ấy trong lòng nàng là đã không sợ nhưng mà thấp thỏm.

Không sợ là bởi vì nàng cảm thấy chính mình làm cũng không có sai, huống chi khi đó cũng đã thấy nữ nhân mặt con nai làm bộ dạng chấn kinh ở phía sau Mục Phỉ.

Thấp thỏm là bởi vì nàng không biết Mục Phỉ thấy nàng giải thích có ổn không, hay không sẽ trách nàng.

Mục Phỉ nhướng mày mắt nhìn Vưu Nhiên đã mấy ngày không được thấy mặt, cuối cùng vẫn là nói ra suy nghĩ chân thật, "Bởi vì em là người của chị, là vợ của chị cho nên chị tuyệt đối tin tưởng em, nhưng như này cũng không đại biểu em có thể tuỳ ý làm bản thân mình bị thương."

Tầm mắt Mục Phỉ dừng ở trên mu bàn tay của Vưu Nhiên, ý của cô rất rõ ràng, Vưu Nhiên tự làm bản thân bị thương càng làm cho cô bực bội.

Vưu Nhiên nghe thấy đại nhân có khi gián tiếp nói ra lời tình cảm thâm tình như vậy, nháy mắt trong lòng phiêu đãng thành một biển mật ong.

"Trước khi đến em không thể cùng chị nói một tiếng sao, như vậy liền sẽ không phát sinh cái tên đáng chết...... tên đáng chết kia cũng dám chạm vào em."

Trong lòng Mục Phỉ nghẹn một đoàn, cô đứng dậy đi đến bàn làm việc trong phòng, chuẩn bị từ trong ngăn kéo lấy ra băng dán dán cho đối phương. Cô cưỡng bách chính mình không cần lại đi nghĩ chuyện này, bằng không cô thật sự sẽ trực tiếp thay Phất Minh Tân lão tiên sinh nhặt xác cháu trai ông.

Tầm mắt Vưu Nhiên vẫn luôn đi theo thân ảnh hoàn mỹ của Mục Phỉ.

Nàng kỳ thật căn bản không thèm để ý miệng vết thương bị phá nhiều ít, nàng cũng không thèm để ý được cô lau, rốt cuộc nàng cũng làm cái loại ác nhân này nếm đủ hậu quả xấu.

Vì thế Vưu Nhiên yên lặng đi tới bên cạnh Mục Phỉ, nhìn tư thế khom lưng của đối phương, vẫn không nhịn được lập tức đem Mục Phỉ kéo ở trong lòng ngực.

"Đại nhân, đừng tìm nữa em căn bản không cần những cái đó, chị biết mà."

Vưu Nhiên từ sau lưng ôm Mục Phỉ gắt gao, ôm vào vị trí trái tim nàng đang nhảy lên, tiếng tim đập như đánh trống reo hò sau lưng làm Mục Phỉ kinh sợ.

"Thân thể em còn trong thời gian hồi phục, không thể có bất kỳ miệng vết thương lớn nhỏ gì." Mục Phỉ càng để ý trang phục của Vưu Nhiên, tuy rằng cô có thể rất khẳng định tỏ vẻ lúc Vưu Nhiên ôm lấy cô, nhưng trong lòng cô đang run rẩy.

Thân thể của cô đã sớm kêu gào, rất nhớ nhung Vưu Nhiên, phi thường nhớ.

"Đại nhân, ngài biết em vì cái gì không nói cho ngài trước khi em đến không?" Vưu Nhiên đè thấp thanh tuyến, tròng lên trên bên tai Mục Phỉ nhẹ nhàng lải nhải.

Tay nàng cũng từ mạng sườn của đối phương sờ xuống.

"Đó là bởi vì em quá nhớ ngài. Đã một tuần không gặp, ngài quả thực là muốn lấy mạng của em." Vưu Nhiên nói như vậy sau đó trong nháy mắt lực đạo ôm lấy Mục Phỉ tăng lớn, lập tức đem đối phương đẩy ngã lên trên bàn làm việc.

"Vưu Nhiên! Em muốn làm gì." Mục Phỉ bị bắt nửa nằm ở trên bàn đá lạnh băng, cô muốn đứng dậy nhưng Vưu Nhiên lập tức đem bả vai cô chặt chẽ ngăn chặn, không cho cô nhúc nhích.

"Ở trên đường đến đây em vẫn luôn tự hỏi, có phải từ sau khi hạ sinh Anh Đào, ưm vẫn luôn thuận theo ý ngài, đại nhân cảm thấy không đủ kích thích hay không? Ha?"

Vưu Nhiên từ từ hạ xuống vô cùng rõ ràng mà nhìn Mục Phỉ, trong sâu thẳm ánh mắt của nàng đang tràn ngập hỏa dục.

Mục Phỉ nghe tiếng Vưu Nhiên nói lời mê hoặc, nhìn ra tới Vưu Nhiên muốn làm cái gì. Trong lòng cô có chút xấu hổ buồn bực có chút thẹn, lập tức lạnh giọng nhắc nhở đối phương, "Nghe rõ, nơi này là văn phòng của chị, tay em còn bị thương."

Vưu Nhiên cúi người xuống, quyết đoán kéo xuống Mục Phỉ nghiêng eo lên, "Không liên quan, Vưu Nhiên có thể dùng một tay khác."

Mục Phỉ nháy mắt nắm lấy tay không có ý tốt của Vưu Nhiên, "Vưu Nhiên em"

Cô muốn ra tiếng ngăn lại, lại hoàn hoàn toàn toàn bị môi Vưu Nhiên bao phủ.

Vưu Nhiên mang theo bão táp lạnh lẽo xâm nhập, Mục Phỉ chỉ có thể bị bắt tiếp nhận hậu ái nóng bỏng, váy đen của cô đã sớm bị Vưu Nhiên âm thầm kéo đến mắt cá chân.

Không cần ở chỗ này, nơi này là văn phòng!

Tính tình cao ngạo của Mục Phỉ vẫn cứ kháng cự, nhưng cô bị Vưu Nhiên khơi mào ngọn lửa lên rồi đang dần dần thiêu đốt. Ý thức của cô càng thêm rách nát, nhưng vẫn tinh tường nhớ rõ của văn phòng của cô còn chưa khoá.

Vưu Nhiên biết Mục Phỉ để ý trường hợp này, tính tình đại nhân của nàng là hiếu thắng nhưng không muốn bị người khác tùy tiện nhìn đến.

Nàng đem Mục Phỉ đẩy đến cái bàn bên cạnh, đầu gối đẩy làm cho đối phương tách hai chân ra, trên nơi mỗi ngày đại nhân làm công văn giờ phút này trở này nơi chống đỡ đường cong tuyệt mỹ, nàng muốn ở chỗ này để nước gợn của đại nhân thân ái xuất hiện.

Rõ ràng là bàn đá hoa cương phi thường vững chắc, đều có thể cảm giác được đong đưa kịch liệt, dẫn tới Mục Phỉ vô ý thức muốn túm chặt cái gì đó.

Vậy thì bình hoa xinh đẹp kia rất khó có thể thoát khỏi, lập tức bị cô chạm vào văng ra trên mặt đất.

Ầm một tiếng

Thanh âm phi thường lớn.

Vưu Nhiên lại thật ra phi thường vui vẻ mà hơi hơi gợi khóe miệng lên, nàng vừa lúc phi thường không mùi hương của bình hoa nay

Nàng càng chán ghét người đưa hoa hơn.

Cát Trân bồi hồi ở ngoài cửa văn phòng sau khi nghe được tiếng vỡ vụn, nhịn không được muốn bước lên trước một bước gõ cửa văn phòng Mục tổng, hỏi tình huống bên trong một chút.

Hai người trong phòng thính lực cực kỳ nhạy bén, Mục Phỉ giờ phút này bin áp chế ở chỗ nghỉ tạm xấu hổ và giận dữ đến ướt đôi mắt nghe được tư thế của Cát Trân tựa hồ muốn vào trong phòng, cô lập tức nhìn về phía Vưu Nhiên làm xằng làm bậy.

Đối phương đem chính mình gông cùm xiềng xích không cách nào nhúc nhích, đáng chết.

Cô vẫn luôn biết Vưu Nhiên cũng không phải thuần lương vô hại như bên ngoài vậy, chỉ là cô theo bản năng sai lầm cho rằng đối phương là...... tiểu chó săn thiện lương nghe lời!!

Vưu Nhiên nhìn đôi mắt kim sắc của Mục Phỉ đại nhân thân ái của nàng giống như pha lê bị nước mắt sương mù làm sũng nước, nàng đương nhiên sẽ không để dáng vẻ này của đại nhân mình bị người ngoài nhìn thấy nửa phần.

Nếu thấy, nàng cũng là muốn đem tròng mắt mấy người đó móc ra.

Cho nên nàng tri kỷ mà dùng vu chú nháy mắt khoá cửa phòng, sau đó ấn số 1 điện thoại trên bàn, điện đến điện thoại thư ký Cát Trân.

"Uy, ngươi khoẻ, là Cát Trân thư ký đi. Ngươi nên biết tình hình trong này một chút, trong vòng hai giờ không được để bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy Mục tổng, chúng ta đang làm chuyện vui vẻ, đương nhiên, có lẽ sẽ có thể lâu hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro