Phiên Ngoại 4: "Sờ ta rất sảng khoái đi."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Tiểu quỷ nhà cậu làm mặt tôi đầy nước miếng! Tôi thề, tôi tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đáp ứng giúp cậu trông tiểu quỷ này nữa......"

Theo thanh âm thô lỗ bén nhọn phanh lại, đường cái Tê Tạc hoàn toàn bị phá hỏng.

Vưu Nhiên nhìn đống hư hỏng phía trước trên đường dài, sắc mặt lạnh băng thành âm dưới 20 độ.

Quái vật công chúa còn không biết tình huống bên này mà ở bên đầu dây bên kia thét lên.

Nàng bởi vì nghe xong điện thoại của Khuê Nhân, mà dẫn tới cấp tốc lái xe không có chú ý tới phía tới tình hình giao thông phía trước.

Đường lớn Tê Tạc vốn không nên kẹt xe, nơi này đường mới thưa thớt dân cư nhất, chính là hôm nay lại ngoài ý muốn có thật nhiều chiếc xe đi qua đây.

Cực kỳ hiếm thấy.

"Khuê Nhân, tôi bởi vì cùng cậu nói chuyện vốn dĩ chỉ cần đi gần 5 tiếng, mà bây giờ đại khái lại phải kéo dài đến bảy tiếng đồng hồ." Vưu Nhiên kéo ra cửa sổ xe, để gió đêm quét qua khuôn mặt để tâm tình bản thân tỉnh táo một chút.

Tâm tình của nàng hiện tại thật sự từ sau khi nghe xong cuốc điện thoại kia liền không quá tốt.

"Này cũng không nên trách tôi, thân ái, rõ ràng cậu nên trách Mục Phỉ vì cái gì đem toà làm việc mới xây xa như vậy."

"Khuê...... Nhân......"

Đầu bên kia đã hoàn toàn tùy ý Tiểu Anh Đào làm xằng làm bậy bò ở trên vai mình cắn tóc Khuê Nhân, nghe được Vưu Nhiên dùng áp suất thấp nói, phi thường thức thời mà ngậm miệng lại đã không hề phun tào chuyện mình giữ em bé là bất công cỡ nào.

Nàng đối với tính nết của Vưu Nhiên vẫn là có hiểu biết, nếu thật đem đối phương chọc giận, chính mình sẽ mất đi cá tươi nhất từ phía Nam chuyển đến, đó là đồ ăn phi thường mỹ vị.

"Ác, tốt đi...... Tôi sẽ cùng Anh Đào ở chung vui vẻ, cậu an tâm đi."

Đô ——

Khuê Nhân phi thường nhanh chóng ấn tắt ngăn lại thanh âm của lão này, cảm thụ được trọng lực trên đỉnh đầu, cực kỳ khó chịu mà lôi kéo cái yếm của Tiểu Anh Đào, đem tiểu nghịch ngợm thịt đô đô lôi kéo xuống dưới.

"Ngươi là quỷ hút máu không phải tộc người sói, ngươi gặm tóc ta một chút cũng không có vui!" Thân nguyền rủa chi tử mỗi người đều muốn cách xa, không có người nguyện ý đụng chạm nàng, rốt cuộc trên người nàng chất nhầy thể có thể đem những người nhát gan ăn mòn cả xương cũng không chừa.

Chính là Tiểu Anh Đào có một nắm tóc bạc trước mắt liền liền thích dính nàng, tuy rằng Anh Đào miễn dịch với mình, chính là Khuê Nhân cùng thần đều rất âm hàn, cũng không phải rất được hoan nghênh.

So sánh với những người khác trong dinh thự mà nói.

Nhưng Tiểu Anh Đào thật là một chút cũng không sợ hãi, đem tóc nàng mổ thành cái ổ gà.

"Ngươi lại không nghe lời, ta liền ăn ngươi, ta chuyên gia ăn mấy đứa nhỏ da thịt non mịn."

Khuê Nhân trừng đôi mắt xanh lá quỷ dị làm ra biểu tình đe doạ với Tiểu Anh Đào.

Mà khiến Khuê Nhân cảm thấy thập phần thất bại chính là ——

Tiểu Anh Đào phảng phất tri kỷ mà lĩnh hội ý tứ của Khuê Nhân, bò đến trước mặt Khuê Nhân a di, nâng đầu nhỏ lên, hướng bên miệng Khuê Nhân duỗi ra.

Phảng phất đang nói: Dì tới ăn con a.

Khuê Nhân có thể phi thường khẳng định mà tỏ vẻ: Mình cả đời này đều sẽ không lại giúp Vưu Nhiên trông con!!!

***

Giờ này khắc này

Trên đường lớn Tê Tạc

Vưu Nhiên lái xe thể thao màu đen thong thả đi trước, thanh âm của động cơ xe giống như là dang ám chỉ tâm tình của chủ nhân điều khiển xe này cực độ không tốt.

Vốn dĩ có thể ở trước hừng đông là đến được chỗ Mục Phỉ, mà cứ như này nói chừng đến tập đoàn mở cửa nàng thì nàng cũng chưa lái đến.

Vưu Nhiên nhìn hộp cơm đóng gói tinh mỹ trên ghế phụ.

Đây là đồ ngọt huyết tộc yêu thích nhất hôm qua ở trang viên nàng đã làm, nhưng làm khá nhiều cho nên lúc lòng tham lâm thời nhảy đến nàng muốn mang một chút cho đại nhân nếm thử, mọi người đều nói khẩu vị rất không tồi.

Như vậy cũng vừa lúc có thêm lý do lại gặp Mục Phỉ đại nhân.

Chính là nhìn tình huống đường hỏng đến một nửa, xem ra muốn nhìn thấy người mình ngày đêm thương nhớ là còn phải đi một đường dài, huống chi, trên đường lầy lội này còn có vài chương ngại vật đáng chết làm nàng càng thấy bực.

Tóc đen, đôi mắt màu già, là gương mặt nhu nhược đáng thương ôn nhu có thể cùng bất luận kẻ nào ở cùng đều vui vẻ.

Nga, đúng rồi, đuôi mắt phải có một nốt ruồi lệ.

Mấy cái này đều là thông tin về nữ nhân Cát Trân mà Doãn Tư Lê báo cho nàng.

Vưu Nhiên như là muốn ổn định tâm địa vuốt qua chút tóc, lâu như vậy, Mục Phỉ cũng không gọi lại cho nàng, là đang bận sao? Hay là không nhìn thấy lịch sử nàng gọi điện thoại đến?

Tóm lại, loại cảm giác mất mát này khiến tâm Vưu Nhiên càng thêm hãm sâu vào vũng bùn.

Nàng nhìn màn hình điện thoại, do dự có nên lại gọi điện thoại nữa không.

Chính là tay đã làm đến một nửa chuẩn bị gọi đi, cuối cùng nàng vẫn là không lại gọi thêm.

Nàng hẳn là trực tiếp đến đó không cần báo trước cho Mục Phỉ.

......

Sau khi trải qua hành trình lái xe gian nan 6 tiếng hơn

Vưu Nhiên lại lần nữa khẳng định về sau tuyệt không đi cái đường Tê Tạc gì đó, đoạn đường kẹt xe chết tiệc này nàng tuyệt đối sẽ không lại bước lên một lần.

Nàng đem xe ngừng ở đường đối diện

Kéo cửa sổ xe xuống, nhìn này toà kiến trúc màu đen khí phái như thế.

Ánh mắt đại nhân của nàng luôn ưu dị như vậy, trong lòng Vưu Nhiên vẫn là rất tán dương thiết kế bên ngoài của toàn nhà mới này, đây chính tác phẩm sau khi đại nhân bỏ qua rất nhiều tác phẩm khác của nhiều nhà thiết kế mới chọn được, quả nhiên thật xinh đẹp.

Mà Mục Phỉ ưu tú như thế, tự nhiên sẽ tản ra mị lực bắt người.

Hấp dẫn những gia hỏa không biết điều động ý biến thái.

Cho nên lần này nàng tới, chính là làm loại người này nên biết nên muốn cái gì không nên muốn cái gì.

Vưu Nhiên đậu xe xong, thẳng đến giới thổi qua thời gian một hồi, nàng mới bắt đầu sửa sang lại trang dung, sửa sửa tóc, tóm lại, nàng muốn bảo trì hình tượng tốt nhất đi vào toà làm việc mới của Mục Phỉ đại nhân, dù sao cũng là lần đầu tiên hẳn nên phải lưu lại ấn tượng tốt.

Vưu Nhiên đối với gương xe nỗ lực bảo trì độ cung khóe miệng mỉm cười, cuối cùng lấy qua hộp cơm một bên, chậm rãi mở cửa xe, hướng toà cao ốc Mục thị cao ngất trong mây đi đến.

Nhân viên kiểm tra ra vào cũng không có đem nàng ngăn lại, bởi vì nàng có cái thẻ điện tử.

Vật nhỏ này lúc trước Ngôn Lôi tiên đưa cho nàng một cái, nói là chờ nàng ngày nào đó có hứng thú muốn tới toà cao ốc mới nhìn thì dùng.

Tuy rằng Mục Phỉ cũng không tán đồng với Ngôn Lôi, cô hy vọng Vưu Nhiên ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thân thể thời mà không cần đi loạn, nhưng cũng theo hắn cho Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên nhìn sảnh lầu một thật lớn, các kiến trúc khác đều là thiết kế cao cấp, tay vịn được lau bóng lưỡng, đảo cũng nghiệm chứng được thói ở sạch đặc thù của đại lão bản tập đoàn này.

Tóm lại bên trong tập đoàn cũng thật xinh đẹp.

Vưu Nhiên không kịp cảm thán, hiện tại quan trọng nhất nàng nên tìm được Mục Phỉ, thuận tiện tìm Cát Trân tiểu thư ôn nhu vô hại.

Vưu Nhiên vì không nghĩ chọc người chú ý, cho nên nàng cố ý không đi hỏi lễ tân mấy vấn đề ngu xuẩn, tỷ như văn phòng Mục Phỉ ở lầu mấy.

Nàng ở bên bên ngoài liền ngẩng đầu nhìn lên toà cao ốc cao ngất nàng, đánh giá đến có 80 tầng.

Nàng chậm rãi đi tới cửa thang máy, dùng dư quang liền liếc tới rồi phục vụ trước quầy đang dùng ánh mắt thăm hỏi hướng phía nàng nhìn xung quanh.

Lúc này đúng là thời gian làm việc, sẽ không có người đi dạo trong đại sảnh.

Vưu Nhiên vốn đang muốn ở lầu một nhìn xem có thể biết được lầu của Mục Phỉ hay không, cũng hoặc là biết được tin tức cô có đang ở nơi nào mở họp hay không. Nhưng ánh mắt của nữ nhân trước quầy quá mức đáng chú ý, khiến nàng đành phải ở mở thang máy ra, liền bảo trì trấn định chui vào.

Cô nhìn xuống mấy số trong thang máy quả nhiên là tầng 81 là tầng cao nhất, nàng đánh giá không sai biệt lắm.

Nàng do dự mà không biết ấn tầng nào, đột nhiên trong thang máy có một thân ảnh tiến vào.

Nam nhân mặc tây trang mang giày da, là bộ dáng thuộc phần tử trí thức thành thục tinh anh.

Nam nhân ấn xuống lầu 77, sau đó hắn phi thường thân sĩ hỏi Vưu Nhiên một bên, "Ngươi đi lầu nào?"

Đại khái ý tứ là giúp nàng ấn.

Vưu Nhiên đành phải thuận miệng lấy một số trong đó, tầng 40.

Sau đó thang máy liền đóng lại.
Vưu Nhiên câu nệ về phía nam nhân mỉm cười cảm tạ.

Ở thời điểm thang máy chậm rãi đi lên, nam nhân đứng ở phía sau Vưu Nhiên, lẳng lặng mà đánh giá vị nữ tử trẻ tuổi trước mắt này thoạt nhìn hồn nhiên nhưng dáng người mạn diệu.

Tầng 30?

Bộ phận thị trường mới vừa tuyển người mới thực tập sao? Hay là......

Vị nữ tử tóc bạc trước mắt này tay còn xách theo hộp cơm, rõ ràng thoạt nhìn tuổi không lớn thế nhưng trên người tản mát ra mùi sữa phi thường có ma lực, hương vị này rất muốn làm người nhịn không được tiến lên cắn một ngụm.

Hương vị khẳng định rất tốt.

Cùng với dáng người đĩnh kiều này, nam nhân hơi hơi cúi đầu, tầm mắt hắn lưu luyến với đối phía sau lưng phương sau đó chậm rãi đi xuống.

"Ngươi là người mới của phòng thị trường sao? Mâu giám đốc bên kia ta còn rất coi trọng hắn." Nam nhân nói như vậy, ngôn ngữ sớm đã để lộ ra địa vị của mình ở tập đoàn.

Vưu Nhiên nghe được nam nhân chủ động cùng chính mình bắt chuyện, nàng không có biện pháp nói chính mình là tới tìm người, chỉ có thể nghẹn ra một cái cười nhu hòa qua loa lấy lệ cho qua.

Nam nhân nhìn bộ dáng nữ tử ôn thuần trước mắt, sau đó nhìn xuống số thang máy.

Ngay sau đó chậm rãi tới gần Vưu Nhiên đứng thẳng thân thể, tiếp theo rất tự nhiên vươn tay dùng sức nhéo eo nữ tử một phen, vuốt ve qua lại.

Khi cái tay đối phương ý đồ muốn từ sườn tiền vào nghiên cứu bên trong, Vưu Nhiên lập tức xoay người, vẻ mặt ngạc nhiên mà vật dơ đang quấy rầy nàng.

"Sờ ta rất sảng khoái đi." Vưu Nhiên cố nén tức giận lại ném tay đối phương ra, chất vấn con chó hình người có vẻ như là cấp cao.

Nam nhân đầu tiên là sửng sốt, không nghĩ tới đối phương phản ứng lớn như vậy, nhưng vẫn cứ bảo trì trấn tĩnh mà đôi tay cắm trong túi, cười nhìn Vưu Nhiên, "Chạm vào một chút mà thôi, ngươi hẳn là biết đến, ngươi sẽ không có hại."

Hắn nói âm vừa ra, mặt anh tuấn bị tát mộ cái tát thật mạnh, gọng kính sang quý lập tức rơi xuống đất, ngay sau đó lại là một cái tát.

"Còn dám cùng ta cười." Vưu Nhiên nghiêng nghiêng đầu, nhìn trên tay lây dính vết máu rồi hừ lạnh một tiếng.

Mà lúc này đây xuống tay ác hơn, đánh nát một cái răng trong miệng đối phương.

Nam nhân lảo đảo mà té ngã ở thang máy, giờ phút này trước mắt hắn sớm đã không là khuôn mặt thiên sứ không có tính nguy hiểm, mà là hiển lộ ra ánh mắt ác ma thấm người.

Vưu Nhiên dùng sức túm chặt cổ áo của đối phương, trong ánh mắt tràn ngập phẫn uất, "Ta hôm nay thật là chịu đủ rồi, bị cái gì gọi là thư ký khiêu khích, lại bị kẹt xe thật lâu giờ đến nơi lại bị lão đông tây đáng chết như ngươi sờ tới sờ lui như vậy, ở trong mắt ngươi ta là dễ khi dễ như vậy sao? Hả?"

"A......" Nam nhân phát ra thanh âm bi thương, cái tay kia của hắn đều bị nữ nhân này bẻ gãy. "Nơi này là tập đoàn, tập đoàn! Ngươi không biết ta là ai sao!"

Vưu Nhiên đặc biệt buồn cười mà nhìn nam nhân này còn muốn dùng thân phận áp chế nàng, sau khi biết được đối phương kêu Phất Tư, không nghĩ tới người nam nhân này thế nhưng là cháu trai của Phất Minh Tân.

"Ngươi hẳn là cảm ơn Phất lão tiên sinh, hắn cho ngươi cơ hội sống sót, bằng không ta sẽ dùng dao nĩa trong hộp cơm thọc chết ngươi." Vưu Nhiên đứng lên, đem cameras trên đỉnh đầu vặn thành bánh quai chèo, đổi thành đến một cái khác vị trí.

Sau đó ở thời điểm thang máy mở của ở tầng 40, nhìn phía các nhân viên vừa định vào thang máy.

Ánh mắt nàng lạnh băng như sương nhìn phía nhân viên công tác, trong miệng nói một câu, "Lui ra phía sau, chờ thang tiếp theo."

Sau đó nhân viên công tác phảng phất như trúng ma chú ngoan ngoãn lui ra phía sau, chờ đợi thang sau.

Thang máy đóng mở,

Trực tiếp đi đến tầng nam nhân ấn.

Vưu Nhiên lắc lắc vết bẩn trên tay, nhìn chằm chằm nam nhân bị chính mình đánh còn thừa nửa cái mạng, âm ngoan địa điểm huyệt Thái Dương của đối phương hỏi, "Ngươi đối với Mục Phỉ có phải có suy nghĩ muốn ôm muốn sờ hay không?"

......

Leng keng ——

Theo thanh âm thang máy nhắc nhở đã tới tầng 77

Thang máy mở ra

Ánh vào mi mắt chính là thang máy nguyên bản rộng rãi khiết tinh, giờ phút này biến thành một bức họa đỏ thắm trừu tượng.

Phất Tư, vị lãnh đạo cấp cao mới vừa được khen ngợi hơi thở đang thoi thóp mà ghé vào chỗ dơ bẩn, trên mặt đất còn rơi ra mấy cái răng của hắn.

Vưu Nhiên ngẩng đầu nhìn mội người ở cửa thang máy tầng 77.

Một nữ nhân một thân váy đen đứng ở trước mặt nàng, Mục Phỉ của nàng.

Cùng với cái kia tránh ở phía sau Mục Phỉ, vẻ mặt đã chịu kinh hách thư ký Cát Trân, thật là mẹ nó vô tội đáng thương tướng, còn có những người khác vừa mở họp xong.

Vưu Nhiên chậm rãi đứng lên, xoa xoa vết bẩn trên mặt.

Thập phần thành khẩn mà xin lỗi.

"Ngượng ngùng, không cẩn thận đem thang máy làm dơ."

——
🧂: tính ra từ nhà lên công ty mà muốn bằng tui đi từ quê lên SG luôn mn =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro