Phiên Ngoại 8: "Ngươi đang cười nhạo mẹ ta sao?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay bầu trời thành phố Sa gia rốt cuộc để lộ ra một ánh nắng ấm áp.

Mà như này đối với huyết tộc tới nói cũng không phải chuyện tốt, nhưng đối với Vưu Nhiên tới nói nàng vẫn là khá hưởng thụ thời tiết đã lâu mới sáng sủa như vậy.

Có một chút ánh mặt trời, cũng sẽ làm gia chủ cao quý lãnh diễm Mục Phỉ ở trong trang viên không muốn ra cửa, cô chỉ là nghĩ có thời gian hưu nhàn như vậy có thể cùng người trong lòng mình, tiểu chó săn của cô ôm nhau ngủ ở trong quan tài.

"Bây giờ phải đi sao? Cảnh em diễn phải sau giờ ngọ mà."

Mục Phỉ nhìn Vưu Nhiên đứng dậy mặc quần áo, mày cũng muốn nhăn đến chân trời.

"Người được bao một dưỡng thì liền còn được bắt bẻ như vậy, vợ ngài ở bên ngoài vất vả cần cù làm công kiếm tiền nuôi ngài còn không biết đủ, đại nhân của em."

Vưu Nhiên nhanh chóng tròng quần ào vào, nàng hơi chút kéo bức màn ra một chút, ánh sáng bên ngoài nhu hòa đem thân mình nàng chiếu rọi mà sáng lên lấp lánh.

Mục Phỉ chống thân thể, nửa nằm ở trong 'giường' quan tài yêu thích, mê muội mà nhìn tiểu chó săn muốn đi ra ngoài làm việc.

Tốt thôi, cô đã cư ở trang viên dưỡng đến nửa tháng, thực hiển nhiên cô lại khôi phục đến thời gian người già nhàn hạ về hưu.

Chuyện tập đoàn hoạt động rất tốt, không cần cô tự mình làm, cho nên mới phải bị tiểu chó săn của cô hạ miệng lưỡi nói lời dưỡng cô linh tinh.

Được rồi, cô liền cố mà làm tiếp thu chuyện để Vưu Nhiên nuôi cô này.

"Ân hừ, quyền to kinh tế nằm trong tay em, chị cũng không dám nói cái gì, vậy lão bản em có càn chị đi đón đi đưa em không?" Mục Phỉ hừ nhẹ một tiếng, hỏi Vưu Nhiên mặc quần áo nhanh chóng như thế, đại minh tinh nhà cô.

Người duy nhất của Mục phủ là minh tinh lóng lánh trên TV.

Tiểu chó săn của cô tương lai còn muốn vào khu Quân Chịu tư Đạt đây, tuy rằng cái nơi vinh dự kia cũng không phải rất tốt để vào, nhưng nếu Vưu Nhiên có ý tưởng này, cô cũng vui vẻ đưa tiền đem đối phương đi vào đó.

Bất quá nói lại, Vưu Nhiên nàng xác thật rất có thiên phú cũng có năng lực thật về diễn xuất, cô vốn tưởng rằng Vưu Nhiên chỉ là nhất thời hứng thú, nhưng tiểu chó săn có đôi khi vì học lời thoại thậm chí đều quên mất thời gian, thậm chí còn đoạt các loại giải thưởng, trên tủ kính trong nhà mấy năm nay cúp đều sắp trưng không hết.

Cho nên Vưu Nhiên hiện tại ra cửa sẽ mang kính râm, bằng không luôn sẽ có fans cuồng nhiệt đi tới muốn chụp ảnh chung muốn chụp ảnh chung.

Không hổ là tiểu chó săn của cô, làm cái gì đều ưu tú như thế, chính là như này cũng làm Mục Phỉ có chút đau đầu.

Lúc trước chỉ là để Vưu Nhiên đóng phim chơi chơi, không nghĩ tới sự nghiệp của đối phương là hô mưa gọi gió, làm thời gian làm bạn với cô so trước kia thiếu đi nhiều......

"Không cần nha, hôm nay bên ngoài có ánh mặt trời, đại nhân ngài liền cứ ở nhà đi."

Vưu Nhiên khảy khảy tóc, đem tóc bạc cột lại lại thành một cái đuôi ngựa cho có, sau đó nhìn gương sửa sang lại quần áo.

"Kỳ thật chị cũng có thể đưa em......" Mục Phỉ nhìn ánh sáng bên ngoài có chút chói mắt, nhỏ giọng nói thầm một chút.

"Ngài nói cái gì?" Vưu Nhiên vừa mới suy nghĩ chuyện quay phim hôm nay, không quá chú ý đại nhân thân ái nói cái gì.

Mục Phỉ nhướng mày lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có gì.

"Đại nhân ngài xem ngài, đã kêu ngài thấp xuống một chút mà còn cắn trên cao như vậy, em lại phải quấn khăn lụa." Vưu Nhiên xoay người chỉ chỉ dấu ngân vị đại nhân tối hôm cắn cổ mình lưu lại, có chút xấu hổ và giận dữ mà chỉ trích một chút, rõ ràng đã nói tốt hôm nay nàng đến đi đoàn phim.

Mục Phỉ làm vẻ mặt biểu tình nhỏ không phải chính mình sai, cô lập tức kéo nắp quan tài của mình lên, cô lại không muốn nhìn Vưu Nhiên hung mình, trái tim cô chịu không nổi.

Vưu Nhiên mặt đầy hắc tuyến mà nhìn Mục Phỉ thế nhưng trực tiếp đóng nắp quan tài cự tuyệt nói chuyện với mình, nàng có chút bất đắc dĩ mà thắt tốt khăn lụa, đi đến gõ gõ cái quan tài kia.

Đại nhân của nàng thật là càng sống lâu tính càng trẻ con.

"Đại nhân, Vưu Nhiên không phải tưởng hung ngài đâu nha, chính là lần sau ngài cắn nhạt một chút nha." Vưu Nhiên gõ gõ quan tài, nhẹ giọng hống Mục Phỉ da mặt mỏng một chút.

Người bên trong hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ nghe được.

Vưu Nhiên nhìn nhìn thời gian, có chút bất đắc dĩ, nàng đến giờ phải đi rồi, vừa lúc một cái nãi thanh nãi khí thân ảnh tiểu oa tử đi tới các cửa phòng ngủ của nàng.

Tiểu áo bông Anh Đào tri kỷ của Mommy tới.

Chỉ thấy Anh Đào mặc váy ngủ nhỏ còn trong tay nắm Vô Minh trụi lông cùng mommy mắt to trừng mắt nhỏ.

Vưu Nhiên lập tức đón tiểu Anh Đào lại.

( Bảo bối, mau tới đây hống hống mẹ. )

Vưu Nhiên dùng miệng hình nói với Anh Đào.

Ba tuổi lẻ sáu tháng, tiểu Anh Đào lần đầu tiên tiếp xúc với Ngôn Lôi tiên sinh giáo dục đã được Ngôn Lôi khen đứa nhỏ này chính là thiên tài, bất luận phương diện gì cũng thiên tài.

Cho nên tuổi còn nhỏ nhưng năng lực lĩnh ngộ lại siêu mạnh Anh Đào lập tức nhăn lông mày nhỏ lại, tựa như yên lặng chỉ trích mommy vì cái gì lại chọc mẹ đại ma vương tức giận.

Vưu Nhiên nhún nhún vai, vô pháp giải thích chuyện giữa người trưởng thành, chỉ có thể sờ sờ tóc bạc giống mình của con gái nhỏ, "Mẹ liền giao cho con nha."

Sau đó cầm lấy túi xách liền chạy nhanh xuống lầu.

Anh Đào bò lên trên cửa sổ, nhìn mommy ngồi lên trên xe cậu Cái Ân rời khỏi, thở dài một hơi, Vô Minh trong tay cũng rốt cuộc trốn khỏi sức nắm của tiểu chủ nhân, phát ra kêu to thê lương rồi ở trên đầu tiểu Anh Đào ngồi xổm nằm một cái.

Gót chân nhỏ trần trụi của Anh Đào đi đến bên cạnh quan tài của mẹ đại ma vương nhẹ nhàng gõ gõ, nãi thanh nãi khí nói, "Mẹ ơi, mommy đã rời đi nga."

Quả nhiên, sau khi nghe được con mình báo cao thì Mục Phỉ bên trong quan tài sâu kín mở to đôi tối tăm đôi mắt cúi đầu nhìn xuống tiểu Anh Đào.

Nói thật, mỗi lần bị loại ánh mắt đóng băng ba thước của mẹ nhìn chằm chằm, tâm linh Anh Đào nhỏ tỉ mỉ sẽ mạc danh rùng mình.

Sau đó Mục Phỉ bẹp bẹp miệng rồi đem Anh Đào ôm lên, ôm vào trong quan tài, cô quyết định ngủ có thêm Anh Đào làm bạn trấn an tâm tình.

Anh Đào phi thường tưởng giãy giụa tránh ra, nàng không muốn a, so với mẹ luôn là ngủ không đủ thì giấc ngủ của Anh Đào khá hơn nhiều.

"Mẹ, buổi chiều con thầm muốn cậu Lôi mang con đi thành phố Minh Trạch mua sách." Tiểu Anh Đào ghé vào trên cánh tay lạnh băng của Mục Phỉ, nhỏ giọng nói chuyện buổi chiều.

"Ừa." Mục Phỉ híp mắt đáp ứng.

Đột nhiên, cô lập tức mở mắt như là nghĩ tới cái gì, lập tức kéo con gái qua, xác định hỏi, "Buổi chiều Ngôn Lôi mang con đi Minh Trạch?"

"Dạ!" Tiểu Anh Đào nghĩ cậu Ngôn Lôi còn nói sẽ mang mình đi mua kem ăn ngon đây!

Mục Phỉ đột nhiên lộ ra ý cười, loại cười này có thể làm rõ ràng thời tiết vạn dặm không mây sáng sủa trở nên âm phong từng trận khủng bố, tiểu Anh Đào chú ý biểu tình của mẹ, tổng cảm giác sẽ có chuyện lớn xảy ra, khẩn trương mà nuốt nhẹ.

"Anh Đào, con hiện tại trưởng thành, con nên học bảo hộ mommy." Mục Phỉ nắm lấy bả vai tiểu Anh Đào, tỏ vẻ đối phương có trách nhiệm trọng đại.

"Anh Đào chính là phải bảo vệ mommy, mẹ, còn có dì Khuê Nhân, còn có thật nhiều người......" Anh Đào mở to đôi mắt kim hạt sắc, cười đáp lại.

Khuê Nhân liền không cần, không ai có thể làm nàng bị gì.

Mục Phỉ ở trong lòng yên lặng phun tào, đương nhiên, cô vẫn là đem chuyện mình suy nghĩ an bài cho Anh Đào, con gái bảo bối của cô.

"Con thay mẹ đi đoàn phim nhìn xem mommy, sau đó quan sát một chút hoàn cảnh hiện tại đó đối với mommy có tốt hay không."

"Tốt không tốt?" Anh Đào có chút ngây thơ mà nghi hoặc một chút.

"Chính là có người khi dễ mommy con hay không." Mục Phỉ thay đổi lý do thoái thác nói trắng ra, để con gái làm đèn pha của cô.

Bởi vì hiện tại sự nghiệp của Vưu Nhiên bay lên cao, Vưu Nhiên muốn bảo hộ riêng tư cho người nhà, cho nên không quá hy vọng Mục Phỉ lộ diện, đương nhiên trong giới sớm đã truyền tin chuyện Vưu Nhiên sinh con khắp nơi, rốt cuộc có người thấy bộ dáng bụng Vưu Nhiên bụng phồng lên trong lúc mang thai.

Vưu Nhiên cũng không có phủ nhận, ngược lại hào phóng thừa nhận, nhưng một nửa kia của nàng là ai? Hoặc là con của vị đại lão kim chủ bí mật nào? Linh tinh nhưng đều không được biết.

Đào cũng đào không ra, cho nên Vưu Nhiên đã bị yên lặng mang danh "Mẹ đơn thân", "Chưa kết hôn đã có con". Đối với nàng mà nói có lợi cũng có hại, hại liền không cần phải nói, mà lợi ngược lại cho nàng mang đến một ít loại gameshow mẹ con, tuy rằng có thù lao cao ngất, chính là nàng hoàn toàn không có thời gian ứng phó mấy lời mời này.

Lại nói tiểu Anh Đào của nàng có chút chỗ không giống mấy đứa nhỏ bình thường ( rất không giống nhau ), tương lai là muốn ở bên chỗ của Mục Phỉ bên rèn luyện, Ngôn Lôi nói Anh Đào phi thường thông tuệ, nàng cảm thấy thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

Cho nên, khi nàng nhìn thấy Ngôn Lôi tiên sinh mang theo tiểu Anh Đào mặc một thân quần áo tiểu lão hổ, rất là kinh ngạc!

"Tiểu khả ái của mommy, con như thế nào tới?"

Sau khi Vưu Nhiên nhận được điện thoại của Ngôn Lôi, vừa lúc lúc ấy nàng kết thúc một cảnh quay, sau đó báo cho phó đạo nàng có chút việc, cần đi đón một người.

Đón một người? Phó đạo hoang mang một chút, phải biết rằng bọn họ quay ở bên ngoài studio chính là rất nhiều phóng viên cùng paparazzi ngồi canh để đào ra tiến trình cùng tin tức của đoàn phim đây.

Vưu Nhiên kêu Ngôn Lôi che đậy kín mít cho Anh Đào sau đó từ nơi bí mật gặp mặt.

Ngôn Lôi trực tiếp bế lên bảo bối tiểu Anh Đào nhanh chóng thoáng hiện đến nơi Vưu Nhiên hẹn.

Sau đó liền phát sinh một màn gặp mặt.

"Mommy, bởi vì người ta nhớ mẹ." Anh Đào nãi thanh nãi khí mà muốn ôm một cái.

Tâm Vưu Nhiên đều mềm, lập tức mở ra hai tay bế lên con gái mặc quần áo tiểu lão hổ lên.

Anh Đào trang điểm thật sự quá đáng yêu.

"Ta mang Anh Đào tới nơi đây mua sách, vừa lúc đi qua tiểu gia hỏa nói nhớ con, khóc sướt mướt nói muốn xem con." Ngôn Lôi mặt không đỏ tâm không nhảy mà trơn bóng đem mệnh lệnh tiểu thư nhà mình yêu cầu đem Anh Đào mang lại đây.

Vưu Nhiên nghe, điểm chóp mũi nhỏ của Anh Đào oán trách, "Buổi sáng không phải mới vừa gặp mommy sao, hiện tại lại nhớ, trời nắng như này con ra ngoài không chê khó chịu sao."

Anh Đào cười, lộ ra răng sữa nhỏ nhòn nhọn, nàng vì hoàn thành nhiệm vụ mẹ đại ma vương thì trời mưa trời gió gì cũng phải đến.

"Mommy, Anh Đào có thể ở lại bồi bồi mẹ sao." Tiểu Anh Đào vươn tay nhỏ mềm mại ôm cổ Vưu Nhiên, tỏ vẻ chính mình muốn ở cùng Vưu Nhiên cùng nhau về nhà.

Vưu Nhiên nhìn phía Ngôn Lôi, trưng cầu dụng tâm.

"Sách tiểu Anh Đào muốn đến lúc đó ta mua trở về là được, chuyện này con không cần lo lắng." Ngôn Lôi nói như vậy, ám chỉ Vưu Nhiên có thể đem Anh Đào giữ lại.

Vưu Nhiên do dự một chút, nhìn đôi mắt nhỏ khát vọng của con gái, nghĩ tới nghĩ lui, Anh Đào cũng đã rất lâu chưa ra khỏi trang viên, đành phải đồng ý thỉnh cầu của tiểu bảo bối.

"Vậy Anh Đào phải ở chỗ này ngoan ngoãn, mommy kế tiếp còn có cảnh phải quay, con có thể ở bên cạnh xem mommy diễn hoặc là đi trong phòng chờ mommy." Vưu Nhiên đối với con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện phi thường có tự tin, bởi vì Anh Đào căn bản không cần nàng nhọc lòng, có thể nói...... quá mức độc lập!

Trừ bỏ cùng lúc cùng Khuê Nhân ở bên nhau, đứa nhỏ này mới có tính quậy phá hơn lớn một chút.

Anh Đào ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ chính mình sẽ làm một con tiểu não rìu vô hại.

Vì thế Ngôn Lôi liền cười rời khỏi cánh đồng nóng bức này, nhanh tiến vào trong xe ưa tối.

Hơn nữa lập tức hướng tiểu thư trong trang viên chỉ huy báo cáo tình huống.

Từ khi Vưu Nhiên đem Anh Đào mang vào tổ, cơ hồ là ánh mắt mọi người đều bị tiểu nữ hài siêu cấp siêu cấp siêu cấp đáng yêu xinh đẹp hấp dẫn.

Đứa nhỏ này là thiên sứ! Tiểu thiên sứ thật sự!!

Đứa nhỏ này có tóc bạc hiếm thấy giống Vưu Nhiên, mà đôi mắt cũng là màu kim hạt sắc xinh đẹp, lông mi thật dài, tiểu gia hỏa vẫn luôn dính ở bên người Vưu Nhiên, nãi thanh nãi khí mà cùng tiến lên chào hỏi mấy anh mấy chị.

"Chị Vưu, tiểu công chúa nhà chị thật sự quá xinh đẹp!!" nhân viên công tác trẻ tuổi đều vui vẻ mà vây quanh tiểu nãi oa bên cạnh Vưu Nhiên kinh hỉ mà cùng Anh Đào cười nói.

Vưu Nhiên nghe được người khác khen con gái mình, tự nhiên trong lòng là cực độ vui vẻ.

Anh Đào đột nhiên đến làm mọi người trong đoàn phim đều nhịn không được lại lần nữa tò mò, Vưu Nhiên rốt cuộc là cùng ai sinh được một đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy? Cha của con bé gen quả thật là quá ưu tú!

Tuy rằng mọi người đều mười phần tò mò, nhưng ồn ào chung quy phải bao phủ với bình tĩnh. Nếu mọi người ở chỗ này hỗ, tự nhiên sẽ hiểu quy củ nơi này, Vưu Nhiên nếu không công khai tướng mạo con mình, vậy mấy người thấy được cũng không được truyền ra huống chi đại lão sau lưng Vưu Nhiên tuy rằng không biết là ai, nhưng mọi người cũng biết tốt nhất không cần đi trêu chọc tới.

Vưu Nhiên đem tiểu Anh Đào an bài ở dưới mái che nắng cách đó không xa.

"Anh Đào, đây là nước còn có đồ ăn vặt của mommy, khát hay đói bụng đều có thể ăn, nhưng không thể nhận đồ vật của người lạ, có biết không?"

"Dạ biết." Anh Đào cầm ly nước nước cùng với đồ ăn của mommy, kỳ thật bé cũng không đói bụng.

Vưu Nhiên hôn lên trán con gái một chút sau đó liền đi làm việc.

Tiểu Anh Đào liền ngoan ngoãn ngồi ở dưới mái che nắng quan sát đến bốn phía, nhìn thân ảnh chung quanh bận bận rộn rộn, cuối cùng vẫn là đem lực chú ý toàn bộ đặt ở trên người mommy đang làm việc.

Qua không lâu

Mái che nắng tới một tiểu nữ hài thoạt nhìn so với tiểu Anh Đào hơi chút lớn một chút, đối phương lớn lên cũng rất đáng yêu, chẳng qua trên mặt trang điểm nhàn nhạt.

Nàng là diễn viên nhí của đoàn phim, tên là Lâm An Trinh.

Địa vị cũng không nhỏ, nàng là con gái nhỏ của đại đạo diễn nổi danh Lâm Túc cùng vợ thứ hai.

Tiểu công chúa từ nhỏ ngậm thìa vàng lớn lên, phụ thân lót đường để con đường nàng trong diễn xuất được rất nhiều sự chiếu cố, vốn dĩ nàng ở đoàn phim là nhỏ nhất nhất được mọi người yêu thích, chẳng qua hôm nay đột nhiên nghe nói có một diễn viên nhí khác, mọi người đều nói hài tử kia đặc biệt đẹp.

An Trinh liền có chút không vui, nàng hỏi trợ lý bên cạnh mới biết được là con gái của Vưu Nhiên, chính là vị nữ diễn viên làm mẹ đơn thân bị truyền ra tới.

An Trinh nhân lúc rảnh rỗi đi tới mái che nắng, trước đó nàng đã quan sát cái tiểu nữ hài kia năm phút, đối phương liền lẳng lặng ngồi ở chỗ kia như vậy, phảng phất là một tượng điêu khắc.

"Ta có thể ngồi ở đây sao?" An Trinh cầm sữa bò đi đến nên cạnh Anh Đào, hỏi.

Anh Đào nâng con ngươi lên nhìn đối phương một cái, gật gật đầu.

"Mẹ ngươi là dì Vưu Nhiên sao?" An Trinh đầu tiên là mở miệng đặt câu hỏi.

Tay nhỏ của Anh Đào kéo ly nước trên giấy dán, nghe được đối phương hỏi chính mình, con ngươi vàng nâu không chớp mắt nhìn An Trinh.

Loại này ánh mắt khiến An Trinh có chút lạnh buốt.

"Ta cũng là diễn viên, ta là An Trinh." An Trinh tự giới thiệu, tỏ vẻ hữu hảo.

Anh Đào nhìn bộ dáng An Trinh vươn tới muốn cùng nàng bắt tay, chỉ là yên lặng nói hai chữ, "Anh Đào."

Cũng không có cùng đối phương bắt tay.

"Nga nga, vậy Anh Đào, dì Vưu Nhiên thật là mẹ ngươi sao?" An trinh tiếp tục hỏi Anh Đào vốn là thoạt nhìn so với mình nhỏ hơn.

Anh Đào gật gật đầu.

"Vậy ba ba ngươi là ai?" An Trinh trực tiếp trực tiếp hỏi Anh Đào vấn đề như vậy, nàng rất muốn biết tin tức bạo như vậy.

Anh Đào ngẩng đầu, có chút hoang mang.

"Ngươi sẽ không thật sự không có ba ba đi!" An Trinh dùng ống hút cắm hộp sữa, tiếng cười rất lớn. Bất quá những người khác đều đang bận, cũng không có để ý hai tiểu hài tử nói chuyện phiếm.

"Không có." Anh Đào ăn ngay nói thật.

Này thực sự làm An Trinh kinh ngạc tới rồi, dì Vưu Nhiên thật là mẹ đơn thân, tin đồn là sự thật!
"Ngươi thật đáng thương, không có ba ba, dì Vưu Nhiên cũng đáng thương." An Trinh có chút thương hại mà nói, nhưng trong lòng đựng đầy cảm giác về sự ưu việt.

Anh Đào nhìn chocolate đồ ăn vặt mommy đưa, lấy ra một viên chocolate tinh mỹ, đương nhiên cũng đáp lại lời An Trinh nói.

"Ta không đáng thương, ta có hai mẹ, mẹ rất yêu mommy."

An Trinh kinh ngạc cực kỳ, nàng không nghĩ tới đối phương có tổ hợp gia đình thần kỳ như vậy m? Nàng cảm thấy phi thường buồn cười.

"Mẹ ngươi tìm một người mẹ khác cho ngươi, có phải nơi này có chút vấn đề hay không a?" An Trinh chỉ chỉ đầu Anh Đào.

Anh Đào nâng mắt lên, con ngươi kim hạt sắc dựng đứng.

"Ngươi đang cười nhạo mẹ ta sao?"
Tiếp theo nàng đứng lên, nhìn chằm chằm sữa bò trong tay An Trinh, tiếp tục nói.

"Một người mẹ khác của ta, mẹ có năng lực, mẹ giáo dục ta, bây giờ tạm thời không thể tiêu diệt người ta thì có thể đánh bàn tay lấy táo ngọt đi."

Anh Đào nãi âm để lộ ra cảm giác thân thể đều đạm mạc.

Nàng mới vừa nói xong, hộp sữa bò trong tay An Trinh quỷ dị mà tự động súc áp, phụt một tiếng, sữa bò từ ống hút toàn bộ phun tới trên mặt, vốn dĩ An Trinh có trang điểm tinh xảo, giờ phút này trên mặt tất cả đều là phun sữa bò.

An Trinh còn chưa kịp thét chói tai, trong tay nàng đã bị Anh Đào đưa một viên chocolate.

Đôi mắt Anh Đào như dã thú lạnh lùng nhìn chăm chú, nhưng vẫn là đưa cho đối phương một viên "táo ngọt" sau, liền nhúc nhích thân mình nhỏ, mang theo ly nước của mommy cùng một túi đồ ăn vặt thay đổi một chỗ mát mẻ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro