Phiên Ngoại 9: "Mommy nói, dì Khuê Nhân sẽ bảo vệ Anh Đào thật tốt."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mái che nắng an tĩnh

Giờ phút này đã tụ tập vài nhân viên công tác, bọn họ như phảng phất bị thứ gì dọa choáng váng lau mặt cho Lâm An Trinh.

Trên mặt An Trinh tất cả đều là sữa bò của bản thân bắn lên, quần áo đều bị dơ.

"Em thật sự không biết chuyện gì xảy ra, cảnh quay kế tiếp? Nếu ba em biết em liền xong đời a......" An Trinh tùy ý trợ lý thay mình sửa sang lại quần áo, nàng sớm đã đã không có bộ dáng như đứa trẻ thành thực khi nảy.

Trời biết kế tiếp còn có cảnh phải quay, hơn nữa chờ lát nữa cha nàng rất có khả năng sẽ đến xem nàng.

Nàng cảm thấy vô cùng buồn bực cùng hoảng loạn.

Chocolate nàng nắm trong tay khiến nàng càng thêm vô cùng sợ hãi, nàng lập tức đem chocolate ném rất xa.

Cái nữ hài tên là Anh Đào kia cho nàng một loại cảm giác khiến nàng khó chịu áp lực hít thở không thông.

Không có việc gì, không có việc gì......

Thanh âm trợ lý cùng người Đại Diện an ủi nàng quanh quẩn ở bên tai nàng, chính là căn bản không trấn an được cảm xúc của An Trinh, bởi vì trong đầu nàng vẫn luôn hiện lên con ngươi kim hạt sắc kia lạnh băng giống như dã thú.

Kia căn bản không giống như là ánh mắt con người!

Cả người An Trinh đổ mồ hôi lạnh, may mắn nữ hài kia rời đi.

Nàng không bao giờ muốn lại đụng vào con gái của dì Vưu Nhiên, không bao giờ muốn!

Một nơi xa khác

Một tầm mắt che giấu cảm xúc dừng ở bị trên người Lâm An Trinh bị mọi người vây quanh, thẳng đến đối phương cùng vẻ mặt đưa đám bị một trợ lý trong đó che mặt rời đi mái che nắng, tầm mắt này mới dời đi.

Anh Đào buông hạ mí mắt, đôi mắt chậm rãi khôi phục thành hình dạng đồng tử bình thường, nàng lấy tay nhỏ khẩy ly nước trên giấy.

Lúc sau lâu lâu ngẩng đầu nhìn phía chỗ mommy cùng với những người khác, trong tay mommy cầm một cuốn vở thật dày, đang thực nghiêm túc cùng người khác nói chuyện với nhau.

Anh Đào ngoan ngoãn ngồi ở dưới bóng cây, ngơ ngác mà nhìn nhìn mommy, lúc sau mở ra ly nước uống một ngụm.

Cư nhiên là nước Anh Đào ~!

"Anh Đào thích uống nước Anh Đào."

Mọi người trong trang viên đều thích dùng những lời này trêu chọc tiểu Anh Đào, bởi vì xác thật bé thích uống nước Anh Đào, giống mẹ.

Tiểu Anh Đào liền ống hút nhỏ, yên lặng uống lên lên.

"Quá mấy ngày, sau khi đóng máy mời ngươi đi công viên Phong Phú chơi chơi nha, như thế nào?"

"Ân ~ ngươi đang hẹn ta sao?"

"Nếu ngươi nghĩ như vậy, cũng là có thể."

"Ha ha ha, ta siêu muốn đi, ngày mai công viên giải trí có hoạt động, nghe nói có thật nhiều biểu diễn, nơi rất nhiều bạn nhỏ thích ta cũng thích......"

Anh Đào ngoan ngoãn mà ngồi ở dưới cây đại thụ uống nước, mấy người cầm dụng cụ đi ngang qua nhìn hẳn là mấy anh mấy chị nhân viên, vừa nói vừa cười.

Cong viên Phong Phú.

Anh Đào nghe được danh từ này.

Con ngươi kim hạt sắc của nàng là mất mát mà buông xuống xuống dưới, kỳ thật nàng cũng rất muốn đi công viên trò chơi lớn nhất Bắc khu—công viên Phong Phú, nó là thiên đường của mỗi đứa nhỏ, trên quảng cáo cũng có nói như vậy.

Tuy rằng Anh Đào từ khi sinh ra, trí lực siêu quần lại rất ngoan thực hiểu chuyện, thậm chí rất ít có tật xấu thích khóc như con nít khác.

Đối với người chính mình quen thuộc sẽ thường xuyên lộ ra tươi cười, nhưng trong xương cốt là thuộc về có chút cao ngạo, thậm chí trên tính cách thiên hướng giống Mục Phỉ nhiều một chút.

Nếu dùng từ "Ẩn nhẫn" tới hình dung một đứa nhỏ tuy rằng có chút không ổn, nhưng với Anh Đào mà nói đặt ở trên người nàng lại thật ra không hề có cảm giác không xong.

Một lần duy nhất Anh Đào khóc nhè là lúc bị Mục Phỉ phạt đứng, một người yên lặng tránh ở trong quan tài nhỏ nức nở, cũng không cho người khác nhìn thấy.

Cho nên, nàng đối với chuyện mình khát vọng nếu cho người khác phiền toái, nàng liền sẽ không đem khát vọng nói ra.

Tỷ như, nàng cũng rất muốn đi công viên Phong Phú chơi, rất muốn rất muốn.

Nghe nói là nơi con nít loài người thích chơi nhất, nói thật đến bây giờ mành còn không có đi qua bất kỳ công viên giải trí gì.

Bởi vì nàng biết mẹ với mommy là đang bảo hộ mình.

Còn có chính là hai người tương đối bận, không có thời gian dắt nàng đi.

Anh Đào cảm thấy, nếu nàng muốn đi công viên giải trí của huyết tộc mở, mẹ với mommy khẳng định cũng sẽ lo lắng. Nghe nói mấy đứa nhỏ huyết tộc ở tuổi của nàng thể cách đều tương đối mạnh mẽ.

Mẹ nói chỉ có sau lần đầu tiên nàng cảm thấy đói khát rồi hút máu thì thân thể nàng mới có thể bắt đầu lại một lần lột xác.

Tóm lại, người lớn đều lo lắng còn Anh Đào cảm thấy là dư thừa, nàng cảm thấy chính mình có thể bảo hộ chính mình.

Hơn nữa nàng thậm chí học xong chi lực khống chế của nữ vu, cũng là Anh Đào trong lúc vô ý mở sách của bà ngoại ra mới biết được, nàng so mommy còn hiểu được một ít cổ văn.

Đương nhiên, những việc này nàng cũng chưa đã nói với ai.

Mẹ cùng mommy càng là không biết.

"Anh Đào, như thế nào ngồi ở chỗ này?" Phía sau thình lình truyền đến tiếng nói dễ nghe của mommy.

Anh Đào lúc này mới quay đầu cắn ống hút, con ngươi tinh lượng quay tròn nhìn Vưu Nhiên.

"Mommy mommy." Anh Đào mở ra nhỏ cánh tay, muốn mommy ôm một cái.

Vưu Nhiên cười đem con gái ôm lên, nàng vốn dĩ một kết thúc liền đi mái che nắng tìm người, kết quả phát hiện tiểu Anh Đào không ở đó làm nàng tức khắc bị dọa nhảy dựng, may mắn nữ quần áo tiểu hổ của con gái dễ thấy, lập tức là có thể nhìn đến một con tiểu lão hổ thừa lạnh ngốc manh mà ngồi ở dưới cây đại thụ.

Khuôn mặt nhỏ tính trẻ con của Tiểu Anh Đào, tựa hồ đang phát ngốc.

"Vừa rồi suy nghĩ cái gì nha, bảo bối của mẹ." Vưu Nhiên vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Anh Đào.

Anh Đào nghe mommy hỏi chuyện, nàng lại thấy được các anh chị vừa rồi mới nói chuyện, lông mi thật dài chớp, cuối cùng liền nãi thanh nãi khí mà đã mở miệng.

"Mommy, công viên Phong Phú có phải chơi rất vui hay không?"

"Ân? Con muốn đi công viên Phong Phú chơi sao?" Vưu Nhiên đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức liền đoán được tâm tư nhỏ của con mình.

Khuôn mặt Anh Đào đỏ hồng, rãi gật gật đầu nhỏ.

Vưu Nhiên ở trên đường liền nghe được trên xe quảng cáo nói ngài mai công viên Phong Phú có biểu diễn lớn, là lễ hội mỗi năm làm một lần, đến lúc đó khẳng định sẽ có rất nhiều bạn nhỏ muốn đi công viên Phong Phú.

"Ngày mai giống như có rất nhiều biểu diễn, chính là mommy ngày mai còn có việc, không thể cùng con đi, mẹ dắt con đi được không?" Vưu Nhiên nghĩ ngày mai nàng còn phải tới đoàn phim, vừa lúc là cảnh diễn quan trọng, nàng không có biện pháp rời đi, nhưng vì thỏa mãn nguyện vọng của con gái, nàng liền một mình đáp ứng Anh Đào để Mục Phỉ dắt Anh Đào đi.

Lúc Anh Đào nghe được nửa câu đầu thì lỗ tai đều tủng kéo xuống tới, mà khi nàng lại được nửa câu sau thì kinh hỉ mà lại mở to đôi mắt.

Tuy rằng mommy không cùng mình đi, nhưng mẹ đại ma vương dắt nàng đi cũng phi thường tốt!

Nàng thật sự phi thường muốn đi xem chương trình biểu diễn.

Anh Đào vui vẻ mà ôm lấy cổ mommy thân mật hôn vài cái, chờ mong ngày mai đến.

Chính là kế hoạch thay đổi vĩnh viễn không đuổi kịp.

Sau khi Vưu Nhiên kết thúc ngày quay cùng Anh Đào trở về nhà, mới phát hiện đại nhân nhà mình đã rời khỏi trang viên.

"Đại nhân, ngài đi Bách Duy bao lâu, ngày mai có thể trở về không?"

"Tiến độ nhà xưởng nơi này chị không quá vừa lòng...... Phỏng chừng còn phải hai ngày, làm sao vậy, Vưu Nhiên."

Sau khi Vưu Nhiên dỗ Anh Đào đi vào giấc ngủ, liền im ắng mà đến trên ban công cùng người trong lòng gọi điện thoại.

Đầu điện thoại bên kia, thanh âm có chút ồn ào, rõ ràng có nhà xưởng có tạp âm cùng với tiếng người không nghe lời người xin tha, sau đó là thanh âm bật lửa cọ xát.

Tốt đi, Mục Phỉ đại nhân của nàng lại nhân lúc nàng không ở bên cạnh hút thuốc.

Xem ra có chút người chọc giận Mục Phỉ.

"Em vốn dĩ hôm nay đáp ứng Anh Đào ngày mai mang con bé đi công viên Phong Phú chơi, ngày mai có biểu diễn mà Anh Đào muốn đi, nhưng em không rút được thời gian đi, không nghĩ tới chị vừa lúc cũng đi ra ngoài......" Vưu Nhiên có chút buồn rầu nói, nàng đều có thể tưởng tượng đến đôi mắt nhỏ của Anh Đào mất mát khi không đi được.

Mục Phỉ tạm dừng trong chốc lát, nhưng cô cuối cùng vẫn là không có biện pháp hứa hẹn là ngày mai có thể kịp trở về.

Sau khi tắt điện thoại, Vưu Nhiên đứng ở ban công chỗ tự hỏi, ngày mai nên làm cái gì bây giờ?

Nếu nhờ lão phụ thân Áo Trạch dắt đi, ân, không quá ổn. Mà để mọi người nơi này dắt Anh Đào đi cũng không ổn, rốt cuộc mọi người trong trang viên đối với con người cũng không có hảo cảm gì.

Nếu là mang Anh Đào đi Cảnh Lạnh Vô Cùng ( công viên giải trí của huyết tộc), nàng lại không yên tâm, bên kia nhiều con nít huyết tộc, Anh Đào còn chưa hút máu qua nên khí vị trên người hoặc nhiều hoặc ít còn kèm theo hương vị con người.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vưu Nhiên lại lại lần nữa nghĩ tới một người.

Bạn thân của nàng, cũng là nói qua vĩnh viễn sẽ không lại giúp nàng chăm Anh Đào — công chúa quái vật Khuê Nhân.

"Vưu Nhiên, chuyện này tuyệt đối không có khả năng, thật sự, tôi cảm thấy cậu đang nằm mơ."

Giọng nữ bên đầu dây điện thoại kia là trực tiếp thêm gián tiếp cự tuyệt.

"Cậu nhẫn tâm đánh nát một nguyện vọng của một đứa nhỏ sao?" Vưu Nhiên hiểu cách lây động nhân tình.

"Nếu không phải ăn đầu của mấy đứa nhỏ thì không có gì, tôi khẳng định sẽ ăn con nít." Khuê Nhân lãnh lãnh đạm đạm mà nói.

Vưu Nhiên xem thường, rõ ràng đối phương đã biến thành một vị nữ tính dùng từ "Tuyệt lệ" tới hình dung, nhưng vẫn là đem thói quen hư hỏng gặm đầu treo ở bên miệng.

"Đại nhân mới từ đảo Y Bố phía nam y bố có được mấy phần cá ít mỡ thơm ngon, không biết công chúa còn có muốn ăn." Vưu Nhiên cố ý nói như vậy, nói cho người đối với đồ ăn có yêu cầu nghiêm khắc Khuê Nhân bên đầu kia điện thoại nghe.

"......"

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc xuống.

Vưu Nhiên thậm chí nghe được thanh âm nuốt nước miếng.

"Hơn nữa trang viên mới mời một vị đầu bếp mới có bản lĩnh một tay làm tốt cá nha." Vưu Nhiên nhướng mày tiếp tục dụ hoặc.

"Tôi muốn ăn đến cuối năm nay." Khuê Nhân rốt cuộc nhịn không được, ra điều kiện.

"Không thành vấn đề."

Vưu Nhiên liền thích Khuê Nhân như vậy, rõ ràng trang viên có phòng cho đối phương ở, cố tình xuất quỷ nhập thần không thấy bóng dáng. Nhận điện thoại, màn hình lão niên cơ (tên điện thoại) liền sẽ bay màu một lần, tóm lại...... Các loại ý nghĩa khốc liệt.

Gia hoả như vậy dắt tiểu Anh Đào đi rõ ràng là làm người không an tâm nhất, nhưng chính là bởi vì biết thực lực cùng bản tính của Khuê Nhân sẽ làm Anh Đào bị thương, cho nên Vưu Nhiên mới có thể giao cho Khuê Nhân.

Khuê Nhân nói trắng ra là chính là có chút miệng dao găm tâm đậu hủ đi...... Đại khái.

"Được, xem ở phân lượng cám dỗ này nên tôi lại đáp ứng cậu một lần, chỉ một lần, lần sau tuyệt đối sẽ không đáp ứng nữa." Khuê Nhân bẹp bẹp miệng, quyết định mình lần sau nhất định phải thủ vững trận địa, không thể luôn là bị mỹ thực cùng Vưu Nhiên giảo hoạt bẫy vào.

"Tốt tốt, cậu dắt Anh Đào tôi đã yên tâm." Vưu Nhiên nghe Khuê Nhân nói không có lần sau nói đều có chút muốn cười, bởi vì đối phương tuyệt đối sẽ có lần sau.

"Cứt chó! Tôi tự mình cũng không yên tâm."

"Anh Đào liền dựa vào cậu, Khuê Nhân thân ái."

"Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt nha."

***
Cứ như vậy ngày thứ hai

Một thân nữ nhân tóc nâu dài mặc trang phục màu tối đứng ở cửa công viên Phong Phú còn chưa mở.

Nàng mang kính râm, trên người manh ba lô màu hồng nhạt nhỏ Vưu Nhiên kêu nàng mang theo.

Nơi đó mặt có nước cùng đồ ăn Anh Đào yêu thích, cùng với thuốc ức chế.

Cái kia ức chế kia là vạn bất đắc dĩ mới có thể cho Anh Đào sử dụng. Hạn chế dục vọng muốn hút máu của huyết tộc, rốt cuộc Phong Phú là công viên giải trí của loài người, Vưu Nhiên sợ vạn nhất xảy ra sai lầm, nàng không thể Anh Đào không chịu được khống chế, như vậy sẽ để Khuê Nhân lập tức mang Anh Đào về nhà.

Bởi vì tiểu hài tử huyết tộc ở hai lần tuổi sẽ biểu thị thiên tính hút máu của huyết tộc, có mấy đứa nhỏ lần đầu bại lộ thiên tính rất khó khống chế, thậm chí từng có sự kiện tàn sát máu me khi đói khát thành tật khiến đứa nhỏ huyết tộc cắn giết một bộ lạc của con người.

Khuê Nhân nghĩ đến loại lời đồn vật nhỏ thế nhưng nghe cũng sẽ sợ này Khuê Nhân khịt mũi coi thường.

Bởi vì đối với nàng mà nói, tiểu Anh Đào chỉ là tiểu hỗn đản gặm tóc nàng không biết mệt.

"Nếu không phải mẹ con đưa ra rất nhiều điều kiện không tồi như thế, dì khẳng định không mang theo con tới nơi quỷ quái này." Một bàn tay Khuê Nhân nâng Anh Đào ôm vào trong ngực, nhìn khẩu hiệu "Công viên Phong Phú, thiên đường trẻ nhỏ", tức khắc đau đầu lên.

Nàng rất không thích thiên đường, nếu ngày nào đó nàng chết, khẳng định là đi địa ngục gặm đầu ác quỷ.

Anh Đào ghé vào trên vai dì Khuê Nhân, tay nhỏ lôi kéo tóc dài đang phiêu dật của Khuê Nhân.

"Mommy thật tốt." Tiểu Anh Đào nãi thanh nãi khí mà cảm thán bốn chữ.

Khuê Nhân nhịn không được trợn trắng mắt, vì cái gì đối phương khen mẹ, rõ ràng nên khen nàng tốt chứ......

Tính, cùng một đứa con nít so đo mấy cái này cũng thật nhàm chán.

"Tóm lại, con không thể đi loạn, ngoan ngoãn đãi bên cạnh dì. Ở đây người lại nhiều, người buôn bán càng nhiều, nhất là chuyên bán con nít." Khuê Nhân mở đôi mắt màu hổ phách nhìn Anh Đào, hù dọa đối phương.

Anh Đào một chút đều không sợ hãi, ngược lại cười khanh khách.

"Dì nói đều là sự thật, con cười cái gì, nhìn như tiểu ngốc tử." Khuê Nhân nhịn không được chọc chọc đầu nhỏ của đối phương.

Đáng chết, không cho cười, cười đến đáng yêu như vậy nàng cũng sẽ không dắt đi nữa, xem ở phân lượng cá lớn, lần này là một lần cuối cùng!

Bất quá xem bọ dáng nhỏ tiểu Anh Đào nhu nhu nhược nhược, người một lái buôn phỏng chừng cũng chướng mắt con bé.

Bởi vì ở trong mắt Khuê Nhân, chỉ có đầu thoạt nhìn mỹ vị hay không mới là nội dung quan trọng nhất.

"Mommy nói, dì Khuê Nhân sẽ bảo vệ Anh Đào thật tốt." Anh Đào ngọt ngào nói, trên mặt treo tươi cười vui vẻ.

Con ngươi kim hạt sắc dưới ánh sáng có vẻ trong sáng thuần túy.

Khuê Nhân là người Anh Đào được an bài dựa vào trước nhất.

Đại khái chỉ ở sau mommy cùng mẹ, thậm chí có thể cùng mommy mẹ tương đương.

"Mẹ con là lừa gạt con."

Khuê Nhân không lưu tình chút nào mà chỉ trích nói, cho dù lực chú ý của tiểu Anh Đào đều ở trên tóc nàng, nàng cũng lười đến cùng tiểu Anh Đào thuyết minh.

Rốt cuộc mở cửa.

Một bàn tay nàng nâng mông nhỏ của Anh Đào, một bàn tay kiểm vé, ngoài động cao gầy lòng người của nàng làm nhân viên kiểm phiếu công tác đều đỏ mặt.

Nhưng Khuê Nhân chỉ cảm thấy sọ của đối phương không mượt mà, khẳng định không thể ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro