Nếu năm tháng bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: bị lạc mất rồi nên chừng nào kiếm ra sẽ bổ sung :(



1.

"Từ nay về sau, nhà của chúng ta, phòng hỏa chống trộm phòng cả Khương thám trưởng"

Đây là câu nói đầu tiên lúc Hứa Ấu Di vào nhà, nàng nói rất nghiêm túc.

"A?" Nghiêm Vi đang trêu chọc đứa nhỏ đang nằm trong xe nôi, tiểu tử hắc hắc không ngừng cười, nàng cũng cười theo, lúc nghe được lời Hứa Ấu Di đầu óc không quá linh quang, giọng điệu lên cao bày tỏ nghi ngờ.

"Làm sao cứ bám em không buông vậy chứ, chị mấy ngày trước còn nhìn thấy hắn đi nhìn vào trong phòng chụp ảnh. Em cũng nghiêm túc phụ trách quá đi" Hứa Ấu Di đi tới, hai má hơi phồng lên, "Vi Vi, em nói có đúng hay không?"

Nghiêm Vi từ từ ngẩng đầu lên, hai người đối mặt, nàng trong đầu bất giác hiện lên cái đầu của Khương Bân trên băng ghế hôm đó, bất giác một trận buồn nôn. Trong lòng đối với vấn đề này vẫn còn chịu đựng được, sau khi đem hắn trói vào ghế nàng vẫn còn rùng mình, bây giờ suy nghĩ một chút hay là. . .

"Nói đúng." Nghiêm Vi vội vàng phụ họa, "Quả thật nên phòng ngừa"

Hứa Ấu Di sau khi cùng nàng thống nhất ý kiến liền hài lòng, đi qua xe nôi nhìn, "Bảo bảo ~"

Đây chính là bảo bối nàng suýt nữa mất đi

"Bảo bảo" nhìn Nghiêm Vi, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến "cao thâm khó lường"

May Mắn ngồi ở trước quầy lễ tân cảm thấy bị bỏ rơi, "meo" một tiếng, nhảy qua tấm thảm lên ghế sô pha, Nghiêm Vi đưa tay sờ lên đầu nó.

"Eh, chị nghĩ lấy tên gì chưa?"

"Hừm ... còn chưa ..." Hứa Ấu Di giống như khó khăn bĩu môi.

"Chị là nhà văn nổi tiếng, đặt tên cho con khó như vậy?"

Hứa Ấu Di trong lòng muốn cười, người này lúc nào trở nên có ý tứ.

"Vi Vi em không hiểu đi. Tên thì đầu tiên phải có họ, không biết bảo bảo họ gì cụng không thể đặt tên" Hứa Ấu Di nhếch mép, lộ ra hai lúm đồng tiền đẹp mắt.

Cái này gọi là ám độ trần thương, xem em làm sao chặn được chị.

Quả nhiên, Nghiêm Vi như trong dự liệu của nàng ngửa đầu lên, muốn nói lại thôi, vừa muốn vừa ngừng, cuối cùng một trận trăn trở bật ra một câu, "Đứa nhỏ dĩ nhiên theo họ ba"

"Ba đứa nhỏ là ai?"

"Đương nhiên là em."

Nói xong câu này Nghiêm Vi cũng muốn hạ thêm một câu tiếp "Tạ Nhất Phạm là nam", ai ngờ chờ đến Hứa Ấu Di nói thì nàng lại cười, "Ba cùng mẹ phải kết hôn, mới có thể kêu ba mẹ"

Nghiêm Vi cảm thấy mình mắc kẹt rồi, nước trong này có chút sâu, trong lúc nhất thời không nắm được, chỉ có thể nương theo

"Nửa câu đầu chị nói là cái gì?"

" Kết hôn."

"Chúng ta đều là nữ, làm sao kết hôn?"

"Hôn nhân hợp pháp chứng tỏ không phải là điểm chính, điểm chính là ——" Hứa Ấu Di nói, nàng nhìn Nghiêm Vi, hào quang rơi vào trong mắt giống như muốn tràn ra ánh sáng, "Vi Vi thích chị sao? Có phải thích đến muốn cùng chị đi chung cuộc đời còn lại, coi nhau như bạn đời, cùng chị đem đứa nhỏ này nuôi lớn?"

Nghiêm Vi vẫn im lặng.

"Trước khi em trả lời, chị muốn nói, chị thích Vi Vi, chị thích Vi Vi đến muốn cùng Nghiêm Vi người này có chung cuộc đời còn lại --- lấy thân phận là bạn đời"

Nghiêm Vi lặng lẽ nghĩ, thật ra thì nàng cũng sớm đã có câu trả lời.

Từ khi em nguyện ý vì người chống chọi thương lâm đạn vũ, một khắc đó đã phấn đấu quên mình, đã định.

2.

Hắn năm nay tám tuổi, đến nay không hiểu tại sao ba mẹ người khác là một nam một nữ mà ba mẹ mình là một nữ một nữ, hắn cảm thấy vấn đề này có chút lớn.

Hắn chạy đi hỏi ba tại sao ba là nữ, bị đạp một cước.

Hắn chạy đi hỏi mẹ tại sao ba là nữ, mẹ nói Nghiêm Vi là người yêu của nàng, mà người yêu mẹ thì chính là ba, cho nên ba là nữ.

Hắn cảm thấy mẹ nói rất có lý, suy luận này không có lỗ hổng.

Vậy tại sao người yêu của những mẹ khác đều là đàn ông chứ ?

"Mẹ con nha, hết lần này tới lần khác toàn bị đàn ông làm khó dễ, là ba con đem mẹ từ nơi khó khăn này kéo ra ngoài"

Nga...

"Không có ba, thì ở đâu có con?"

Hắn đi học ở một trường công lập, lúc hắn nói ra mẹ mình là Hứa Ấu Di, liền được các thầy giáo nhất trí nhìn với cặp mắt khác xưa.

Hắn bây giờ cảm thấy vấn đề cũng không lớn như vậy.

Còn nữa, nhà văn là một nghề vĩ đại.

Nhiếp ảnh gia, là một nghề nguy hiểm.

Em mơ ước có thể trở thành nhà văn.

Hắn nhớ đến bài văn trong lớp của mình.

3.

Hắn năm nay mười tuổi, hắn muốn học bắn súng.

Nguyên nhân? Hắn xem một bộ phim, cảm thấy nhân vật chính bắn chim rất tuấn tú, bắn cũng rất giỏi.

Hắn muốn cùng ba bắn chim.

Ba không đồng ý.

Hắn nói bắn súng có cái gì khó, con tuyệt đối một chục viên như một.

Ba mang hắn bắn chim.

Hắn cầm một cây súng gây mê, mặc dù không phải là loại hắn thấy ở trong phim, nhưng cũng là món đồ chơi rất mới mẻ.

Ba nói, trước bỏ súng xuống, nếu không thì không mang theo con đi.

Hắn lập tức nghe lời làm theo.

Lúc này mới phát hiện súng mình luôn hướng về ba hắn.

Đến nơi, Nghiêm Vi ném ra một hòn đá, dọa sợ một đám vịt trời.

Hắn vội vàng nhắm, năm phát đạn đi ra ngoài, một con cũng không trúng.

"Con không được, nhóc con, cầm súng run như vậy." Nghiêm Vi nói.

Con...con đây là nhìn con vịt đáng thương, con rất thích nó. Hẳn đỏ mắt phản bác.

Because I like it.

Đứa nhỏ này không hổ là con trai mình, thật có gien của mình.

Chờ một chút, hinh như có nơi nào không đúng lắm.

"Con tới đây" Nghiêm Vi ngoắc hắn.

Hắn cho là ba làm mẫu cho mình xem, ngoan ngoan cầm súng đi qua

"Ta coi con! Thích cái gì mà thích!" Nhấc chân chính là một cước, "Tìm lý do, ta cho con tìm lý do. . ."

4.

Tối nay Nghiêm Vi kỳ lạ mất ngủ, nàng để lại Hứa Ấu Di một mình ở trên giường, rón rén đi ra khỏi phòng, đi xuống lầu ngồi xuống ghế sa lon.

Đó đã là chuyện của mười năm trước, nhưng nàng vẫn nhớ rõ ràng, lần đó cũng là ở chỗ này, nữ nhà văn say khướt giơ ly rượu nhìn nàng, nói với nàng

Sau này, chúng là là bạn bè tốt.

Sau đó nàng tựa vào bả vai mình ngủ ngay ngắn một giấc. Hàng năm luyện tập đem bả vai rất chắc chắn, dựa vào hẳn là rất an ổn đi. Nàng trong nháy mắt đó lại vui mừng mình đã từng là một lính đánh thuê.

Thời điểm trước đó, nàng còn nhớ chiến hữu cũng là lính đánh thuê như nàng chúc nàng có thể có được một người bạn chân chính, trải qua cuộc sống người bình thường.

Nàng thật làm được.

Ở Thượng Hải, nàng từng giết người, từng ngồi tù, xử án và bị bắn

Ở Thượng Hải, nàng có một người yêu, một đứa nhỏ, một gia đình hoàn chỉnh của chính mình.

Chuyện mỗi ngày nàng phải làm là đưa đứa nhỏ đến trường, đón nó tan học, nhìn người yêu nhà nàng viết sách, nhìn người yêu nàng xem đứa nhỏ làm bài tập, nhìn người yêu nàng lên giường, ngủ say bên cạnh.

Cuộc sống người bình thường rất bình thản, rất tốt đẹp.

Cuốc sống mới của các nàng cũng vậy, rất bình thản, rất tốt đẹp.

Trong bóng tối ánh lên hai viên ánh sáng màu xanh sâu thẳm, May Mắn mười mấy tuổi đã là con mèo già, thấy chủ nhân, nó vẫn là đi tới, lặng lẽ bầu bạn ở bên nàng.

Nghiêm Vi như mọi lần nhẹ nhàng vuốt lên bộ lông nó.

Nguyện chúng ta từ nay về sau, cuộc đời còn lại vạn sự thuận lợi, năm tháng bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro