Vết thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Đại Quần


--



Sau khi Hứa Ấu Di đem con giao cho bác sĩ quen thuộc có thể tin cậy trong tay, nhìn đối phương ôm đứa trẻ vào phòng trẻ sơ sinh, rốt cuộc hậu tri hậu giác có cảm giác hôn mê, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ kịp cảm thấy sau lưng được lồng ngực quen thuộc mà kiên định ôm lấy.

Thời điểm Nghiêm Vi tiếp lấy Hứa Ấu Di khó mà tránh khỏi vết thương ở trên bụng, một trận đau nhức nhanh chóng mà mãnh liệt tập kích nàng, nhưng Nghiêm Vi chẳng qua là nhẹ nhàng hít một hơi, cẩn thận đem người trong ngực ôm đặt trên giường bệnh, mới mất sức ngồi ở trên ghế.

Vương xã trưởng mới vừa băng bó cho cánh tay mình lo âu nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "Cô không đi băng bó một chút sao? Tôi giúp cô trông chừng một hồi." Nghiêm Vi nhắm hai mắt gật đầu một cái, gom lấy khí lực, từ trên tủ đầu giường cầm băng vải, khó khăn, nhưng hết sức nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Ở phòng khám bệnh trống khác, phía sau bình phong. Nghiêm Vi đối với mình hạ thủ cũng không giống như đối với Hứa Ấu Di dè dặt như vậy, nàng dứt khoát đem rượu cồn rót lên bông gòn, khử trùng tay, liền bắt đầu quấn băng lên eo và bụng, động tác vô cùng thô lỗ. Sau cùng thành phẩm cũng không đẹp mắt, thành tựu duy nhất là eo được băng rất chắc, rốt cuộc không cần lo lắng chảy máu.

Người vừa mới ban ngày trúng vết thương ở thắt lưng, cúi đầu dựa vào khung cửa thở dốc, vẻ yếu ớt sắp chết -- đây chính là cảnh tượng trong mắt Khương Bân vừa mới qua tới.

Hắn đi tới, nghiêm túc quan sát trên dưới Nghiêm Vi một chút, cau mày mở miệng: "Cô như vậy còn đi vào trông nom cô ấy? Đến lúc đó cô trực tiếp bất tỉnh trước mặt cô ấy, tôi ngược lại muốn nhìn một chút cô giải thích thế nào."

Nghiêm Vi cuối cùng cũng ngẩng đầu, lãnh đạm nói: "Câm miệng."

Khương Bân hậm hực giơ tay lên, ra hiệu đình chiến.

Nghiêm Vi lặng lẽ nhìn hắn chằm chằm, ý tứ rất rõ ràng: không được phép nói cho cô ấy biết. Xác nhận Khương Bân đã hiểu ý mình, nàng cũng không quay đầu lại đi về phía giường bệnh Hứa Ấu Di.

Vương xã trưởng bị cưỡng chế đổi ca cùng Khương Bân nhìn nhau một cái, hai người đồng thời nhún vai, đồng loạt bất đắc dĩ cười lên.

Có lẽ là vừa mới sinh xong, lại còn trải qua một trận truy đuổi kinh tâm động phách. Hứa Ấu Di liền ngủ đến một ngày một đêm, mà Nghiêm Vi cũng liền giữ một ngày một đêm.

Hứa Ấu Di lúc tỉnh lại, Nghiêm Vi đang nằm ở bên giường bệnh lim dim. Nhưng mặc dù tinh lực cùng thể lực nàng đều bị toàn lực dốc ra không còn dư lại bao nhiều, nhưng loại cảnh giác khắc sâu trong xương cùng lo âu cho Hứa Ấu Di một mực không buông khiến cho đối phương chỉ vừa giơ tay giây thứ nhất nàng đã tỉnh lại

"Vi Vi"

"Chị tỉnh rồi? Đứa trẻ rất tốt, không cần lo lắng, người uy hiếp chị toàn bộ đều bị bắt rồi, đừng sợ, có em ở đây"

Thời điểm không đúng lúc để Khương tham trưởng vừa vặn nghe được chuyện ở bên trong cũng một chuỗi trấn an, đối với cái người hai mặt là Nghiêm Vi này xem thế là đủ rồi.

Hứa Ấu Di lặng lẽ gật đầu một cái, muốn nói chút gì, lại không biết kể từ đâu. Nàng nghiêng đầu nhìn một chút cái người đáng yêu nhưng tiều tụy này, người chỉ khi đối với nàng sẽ không bao giờ tích chữ như vàng, há miệng một cái, cuối cùng chẳng qua là nhẹ nhàng kêu, "Chị khát, muốn uống nước" Nghiêm Vi không nói hai lời đứng dậy liền chuẩn bị đi rót nước.

Không ngờ tới nhất chính là thân thể nàng rốt cuộc đến cực hạn.

Trong nháy mắt vừa đứng dậy, thị giác Nghiêm Vi liền mất đi, cảnh tượng trước mắt chỉ còn là một mảng sương dày đặc cùng vô số điểm sáng. Thính giác cũng mơ hồ, phảng phất từ chỗ rất xa truyền tới thanh âm Hứa Ấu Di.

Nàng cố gắng đứng vững, muốn trấn an Hứa Ấu Di đôi câu, nhưng cơn đau từ eo đột nhiên bén nhọn, từ trong đến bên ngoài, đau đớn một trận so với một trận ngày càng kịch liệt, đầu cũng rất nặng, nói không ra lời, giống như thứ duy nhất có thể hóa giải chút đau đớn này dùng lực áp lấy vết thương, nhưng là như vậy thì sẽ bị Hứa Ấu Di phát hiện.

Thật bị Khương Bân cái miệng mắm muối đó nói trúng, Nghiêm Vi chỉ kịp trong lòng mắng một câu, liền ngắn ngủi mất đi ý thức

Trong mắt Hứa Ấu Di, chính là Vi Vi của nàng mới vừa đứng lên thân thể liền bắt đầu lay động, ngay sau đó liền ngất đi —— may mắn được Khương Bân bắt lại, không có trực tiếp té xuống đất.

"Hứa tiểu thư không cần lo lắng, chẳng qua là vết thương do đạn bắn. Bất quá tôi lúc ấy khuyên bảo cô ấy đừng một mực trông nom như vậy, đáng tiếc nàng không nghe." Đem Nghiêm Vi thả vào bên cạnh Hứa Ấu Di, Khương Bân đi rót ly nước trở lại, liền xoay người đi ra ngoài gọi bác sĩ.

Chẳng qua là vết thương do đạn bắn! Hứa Ấu Di tức giận lại đau lòng vén lên vạt áo của Nghiêm Vi, thấy được vết thương bị nàng băng nó qua loa.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve chung quanh vết thương, khom người xuống đem mặt dán vào bên hông Nghiêm Vi, cảm nhận được quanh vùng da kia vì bị thương mà nhiệt độ cao khác thường.

Nghiêm Vi sau khi từ cơn hôn mê ngắn ngủi vừa tỉnh, thấy chính là cảnh tượng này: Đầu ngón tay có một chút lành lạnh của Hứa Ấu Di nhẹ nhàng vuốt lên vết thương kế cận mình, mà gương mặt nàng chôn vào hõm cổ của mình, nước mắt nóng bỏng trượt một đường từ xương quai xanh đến bả vai.

"Chị khóc sao? Đừng khóc, đừng khóc mà, không sao rồi" Nghiêm Vi có chút kinh hoảng thất thố muốn chống người lên, hoảng hốt rối loạn an ủi. Kết quả vẫn không thể đứng dậy nổi, liền bị Hứa Ấu Di ấn trở về: "Em là đồ ngốc sao! Bị thương còn trông chị làm gì!"

"Ta không yên tâm." Nghiêm Vi ngược lại là mặt đầy vô tội nhìn nàng

Kết quả mắt thấy Hứa Ấu Di lại muốn khóc, Nghiêm Vi luống cuống, mau chóng nhận sai: "Em sai rồi, chắc chắn không còn lần sau nữa"

Hứa Ấu Di lần nữa đem mặt vùi vào trong lòng Nghiêm Vi, buồn buồn nói: "Chăm sóc kỹ bản thân, đồ ngốc này, chúng ta trừ em cái gì cũng không có."

Em phải chiếu cố tốt bản thân, chúng ta còn phải cùng nhau trải qua những chuyện vẫn chưa xảy đến.

Mà trong những câu chuyện đó, chị không thể không có em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro