Vết rạn da

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Hắc Cáp


----------------------


Ánh trăng rải vào cửa sổ, tiểu bảo bảo bên người Hứa Ấu Di nằm ngủ say, nàng từ sau khi dọn tới nơi này của Nghiêm Vi, chưa từng mất ngủ qua, nhưng tối nay, cũng không biết là có phải gió đêm bên ngoài thổi quá mạnh không, làm cho lòng người hoảng sợ, hay là hôm nay Nghiêm Vi đem bình sữa cuối cùng làm vỡ mất - cái này cũng không cần gấp, sáng mai trước khi Hứa Ấu Di tỉnh lại, đại khái phòng bếp sẽ lại xuất hiện mười bình sữa mới tinh.

Lúc con chim thứ ba dầm mưa lướt qua cửa sổ, Hứa Ấu Di vẫn là không quên được cái ánh mắt kia củaNghiêm Vi.

Rất không giống nàng, có chút đáng thương, càng nhiều hơn chính là ủy khuất, đáng tiếc bị nàng tận lực xoa thành một cục giấy nhỏ nhét vào một góc xó xỉnh, ngay cả Hứa Ấu Di cũng phải tận lực một trận mới có thể đào ra chút ưu tư không đúng của nàng.

Nghiêm Vi là trẻ con, ít nhất ở nàng trong lòng là vậy, có thể đứa trẻ này bình thường ưu tư chưa bao giờ lộ ra ngoài, lãnh đạm vừa đủ, cặp mắt không có chút nào gợn sóng tựa hồ luôn có một tầng bình phong thật dày che chở, đem tất cả mọi người ngăn cản ở bên ngoài.

Bao gồm Hứa Ấu Di.

Cảm giác này để cho nàng cảm thấy rất không tốt, đáy lòng rất bực bội, nhưng là nàng từ trước đến giờ đối với Nghiêm Vi thúc thủ vô sách, có lẽ Khương Bân nói đúng, nàng thật sự hiểu qua Nghiêm Vi sao, nàng không biết người kia qua lại với ai, không biết tất thảy của nàng, thậm chí không biết, tối nay Nghiêm Vi, tại sao không có ngủ cùng nàng.

Hứa Ấu Di không ngủ được, nàng nghiêng đầu liếc nhìn tiểu bảo bảo ngủ say, nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận vòng qua đồ chơi nằm trên đất, đi vào phòng Nghiêm Vi tìm nàng.

Nghiêm Vi nhìn đã ngủ, vì vậy Hứa Ấu Di thả nhẹ tay chân, lặng lẽ lên giường, chui vào trong chăn ấm áp của Nghiêm Vi.

Nhưng mà Nghiêm Vi lúc bị nàng chạm vào trong nháy mắt liền lui ra, Hứa Ấu Di nhìn thấy nàng trong mắt chợt lóe lên sát ý, có chút bị dọa sợ, siết chăn dè dặt nói, là chị.

Nghiêm Vi qua một lúc lâu mới lấy lại được bình thường, giọng có chút khàn khàn, nàng đem quả đấm đang giơ lên buông xuống, nhẹ giọng hỏi, tiểu bảo ngủ?

Hứa Ấu Di gật đầu một cái, bầu không khí nhất thời có chút lúng túng, an tĩnh một hồi, nàng hỏi, chị có thể ngủ cùng em không?

Nghiêm Vi tối nay nhìn có chút lạnh, giống khối băng vậy, nói chuyện cũng muốn đóng băng người, nàng không gật đầu cũng không lắc đầu, chẳng qua là hỏi, không ngủ được?

Nơi này cửa sổ không có đóng, gió thu thổi vào, Nghiêm Vi thay nàng cản gió, Hứa Ấu Di hít sâu một hơi, ngửi thấy mủi mưa ẩm hòa cùng bùn đất tanh nồng, lẫn vào hương cỏ xanh, ngược lại có chút giống như mùa xuân.

Hai người cùng nhau trầm mặc rất lâu, Hứa Ấu Di trước nhượng bộ, nàng vỗ vỗ gối bên cạnh, sử dụng bộ pháp nũng nịu thường dùng, không có mở đèn, mặt Nghiêm Vi cũng không thấy rõ, chẳng qua là một lát sau, Nghiêm Vi mang khắp người khí lạnh, vén một góc chăn lên, đi vào ngủ.

Hứa Ấu Di vừa mất ngủ chỉ thích để cho Nghiêm Vi bóp tay cho nàng, không yêu cầu kỹ xảo gì, tùy ý bóp bóp một cái liền rất thoải mái an tâm, chỉ chốc lát sau là có thể ngủ, Hứa Ấu Di dò xét muốn đưa tay nắm lấy, người bên cạnh cứng một chút, sau đó truyền tới tiếng hai tay ma sát nhau, cho đến khi bàn tay lạnh như băng lần nữa trở nên ấm áp, Hứa Ấu Di mở tay ra mới chờ tới cái nắn bóp không nặng không nhẹ.

Lúc nàng mơ mơ màng màng muốn ngủ, Nghiêm Vi lên tiếng, giọng rất bình tĩnh: "Chị trước có nói, kêu em tìm một người để yêu đương.

Hứa Ấu Di trong nháy mắt liền không mệt nữa, nàng vi mở mắt, nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy, một mình em thiếu nữ mới chừng hai mươi. Ngày ngày không yêu đường, trông nom một cái tiệm chụp ảnh cùng mẹ của một đứa con là chị, thấy thế nào cũng không bình thường đi?"

Nghiêm Vi lại im lặng, một lát sau, nàng buồn buồn nói: " Được."

Được cái gì, Hứa Ấu Di không biết, Nghiêm Vi mình cũng không biết.

Hứa Ấu Di nghe xong cái vấn đề này liền lại có điểm không ngủ được, Nghiêm Vi cũng không bóp tay cho nàng nữa, nàng xoay người, chút khí lạnh không bị cản trở thổi vào, Hứa Ấu Di bị lạnh run một cái, nhưng nàng vẫn chưa hiểu, Nghiêm Vi kết quả sinh khí cái gì.

Còn nữa, mình tại sao cũng có chút tức giận, tức giận cái gì?

Ngày hôm sau, Hứa Ấu Di lúc tỉnh lại, Nghiêm Vi đã rời giường, tiểu bảo cũng tỉnh, đang khóc, đoán chừng là đói, nàng xuống lầu, định đi xem một chút bình sữa đã mua về hay chưa.

Bình sữa là mua về rồi, nhưng là trở về không chỉ có nhiêu đó, còn có Khương Bân.

Khương Bân đang giúp Nghiêm Vi sửa sang lại một đống thức ăn cùng bánh ngọt, thấy Hứa Ấu Di, có chút không tự nhiên nói, chào buổi sáng.

Còn chưa thấy qua dáng vẻ Khương thám trưởng da mặt dày này xấu hổ, Hứa Ấu Di ôm tiểu bảo, có chút buồn cười, nàng hỏi, Khương đại thám trưởng hôm nay làm sao có rảnh rỗi tới đây? Cảnh sát nhiệt tình giúp đỡ những công dân làm việc nhà?

Khương Bân há miệng một cái, vẫn chưa trả lời, Nghiêm Vi trước thay hắn đáp, "Em cùng anh ta hẹn hò, giúp một chuyện, cũng không có gì đi."

Hứa Ấu Di sững sốt một chút, tiểu bảo khóc nháo lợi hại hơn, nàng không thể làm gì khác hơn là trước dỗ dành, quay đầu đi xem Nghiêm Vi, mỗi lần muốn mở miệng, lại không biết nói gì.

Khương Bân nhìn so với nàng còn không được tự nhiên hơn, ngồi cũng không xong đứng cũng không được, vẫn là Nghiêm Vi ném cho hắn một chai sữa bò, đuổi hắn đi.

Hứa Ấu Di cũng không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất nói, "Sao em lại đem sữa bò của chị cho anh..."

"Bình kia là của em, của chị còn ở đây mà, em đổ ra ly cho chị rồi, ở trên bàn cơm, nhớ uống."

Nàng nhận lấy tiểu bảo, giống như tất cả ba mẹ tốt, đem bình sữa nhét vào trong miệng hắn, trên mặt hiện lên một nụ cười ôn nhu.

Hứa Ấu Di ở bên cạnh vừa uống sữa tươi, trong lòng rất không có tư vị, em làm sao đột nhiên cùng Khương Bân?

Không có tại sao, nhìn hắn thuận mắt, Nghiêm Vi không nhìn nàng, không phải chị ngày hôm qua nói sao, kêu em tìm một người yêu đương.

Hứa Ấu Di có chút buồn phiền, chị cũng không định cho em cùng hắn a. . .

Nghiêm Vi nâng đầu, ánh mắt nhàn nhạt: "Người khác liền có thể?"

Hứa Ấu Di nín một hồi: Ít nhất phải để cho chị xem xét trước.

Nghiêm Vi đột nhiên cười, đây là nàng mấy ngày nay trừ khi đối với tiểu bảo, lộ ra nụ cười duy nhất.

Thật là, chị là gì của em? Cha mẹ em mất sớm, em cho tới bây giờ không cần người quản.

Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, bầu không khí bỗng nhiên ngưng đọng, đây là Nghiêm Vi duy độc một lần nói với nàng lời khó nghe như vậy, khó nghe đến Nghiêm Vi đầu gỗ này cũng phát giác có điểm không đúng, nàng dừng một chút, thật thấp giọng nói câu, em không phải ý đó.

Hứa Ấu Di chóp mũi ê ẩm, nàng đem tiểu bảo ôm về, nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn, kiềm nén nước mắt nói, chị đi nghỉ ngơi một chút.

Nghiêm Vi ngây tại chỗ, cầm trong tay bình sữa đã uống xong, nhìn bóng lưng gầy gò của Hứa Ấu Di, mang theo tiểu bảo không ngừng cười khanh khách lên lầu hai.

Hồi lâu, nàng đứng dậy, gọi điện thoại đến phòng cảnh sát, hiếm khi có chút hốt hoảng nói: "Biện pháp của anh làm sao vô dụng như vậy?"

.

Đã mười phút trôi qua kể từ khi hai người chiến tranh lạnh.

A, cái này rất rõ ràng cho thấy Nghiêm mỗ nhớ người rồi, trên thực tế, Hứa Ấu Di tự mình lên lầu sau liền ngủ gật, sau khi sinh con nàng vẫn luôn hay ngủ như cũ, tiểu Bảo uống xong sữa, an tĩnh đợi bên cạnh mẹ chơi đầu ngón tay.

Tiểu Bảo nhìn thấy Nghiêm Vi, ánh mắt sáng lên, "A a" kêu hai tiếng, Nghiêm Vi nghe tới đây hẳn là hắn đang kêu ba ba, rất thành thục ôm lấy tiểu bảo, khẽ lên tiếng.

Hứa Ấu Di lúc ngủ giống như một con mèo, Nghiêm Vi đưa tay muốn chạm gò má của nàng, lại chần chờ thu tay về, xoắn quẩy một hồi, Nghiêm đại sát thủ lòng dạ tàn nhẫn quyết định đi làm cháo hải sản cùng bánh ngọt cho Hứa Ấu Di.

Nàng là khách hàng lớn ở phố ẩm thực, lần nào cũng kéo cả xe chở nguyên liệu về, hôm nay khí thế của khách hàng lớn cực kỳ thấp, thanh niên giúp giao rau không dám hó hé lấy một hơi, vẫn là bà bà bán cháo híp mắt hỏi một câu, tại sao lại mua nhiều thức ăn như vậy nha?

Nghiêm Vi do dự một hồi, trước khi đi mấy bước, tay sờ sờ sau gáy, rất sợ người khác nghe mình nói cái gì: "Bà bà, bà có biết, tiểu cô nương dỗ làm sao không?"

Bà bà sững sốt một chút: "Tiểu cô nương bao lớn?"

"Hai mươi bảy, " Nghiêm Vi dừng một chút, "Đã sinh con."

Bà bà cũng không nghĩ tới cái gọi là "Tiểu cô nương" là mẹ một đứa bé, cười trêu nói: "Vậy cô không phải là tiểu cô nương sao?"

Mắt thấy Nghiêm Vi mặt càng ngày càng đỏ, bà bà cũng không có ý định trêu đùa nữa, tiến tới bên tai nàng, lặng lẽ truyền thụ bí quyết.

Nghiêm Vi thường xuyên gật đầu, dáng vẻ rất tiếp thu.

.

Lúc Hứa Ấu Di tỉnh lại, Nghiêm Vi trầm mặc ngồi ở một bên cho tiểu Bảo bú sửa, thấy nàng tỉnh, liền vội vàng đứng lên, nói em đi múc cháo cho chị ăn.

Hứa Ấu Di có chút mơ màng, dừng hồi lâu nàng đứng dậy, xuống giường, ý là chính chị có chân, mặc dù có chút yêu ngủ, bất quá không phải phế vật.

Nghiêm Vi đi theo sau nàng như một con cún lớn xác, nàng đi đến đâu mình đi đến đó, bị ánh mắt Hứa Ấu Di nghi hoặc nhìn một cái, có chút ấp úng nói, ăn bánh ngọt không?"

Hứa Ấu Di đẩy cửa nhà vệ sinh, không biết làm sao liếc nhìn Nghiêm Vi còn muốn theo nàng vào trong, em đây cũng muốn vào?

Nghiêm Vi lúc này mới phục hồi tinh thần lại, từ đầu đến cuối mặt đỏ bừng, vội vàng ôm lấy tiểu bảo lùi ra.

Hứa Ấu Di dĩ nhiên sẽ không đối với Nghiêm Vi sinh khí, trên thực tế, nàng cũng không cảm thấy mình có lập trường sinh khí, ai cũng có thể tự do yêu, mà Nghiêm Vi —— không phải nàng phản đối mà là bởi vì nghe ý kiến mình mới đi yêu, Hứa Ấu Di bất luận thấy thế nào, mình cũng không có đạo lý đi tức giận.

Nhưng mà nàng không phải là một kẻ ngu, Hứa Ấu Di tự xưng là đối với nhân tình đã nhìn thấu hết thảy, sáng tác nhiều năm, cảm tình như thế nào đều chảy qua như ngòi bút, lần này luôn không thể có khả năng như những lần khác, nàng hoàn toàn không thấy rõ mình đang suy nghĩ gì.

Nàng chỉ là không muốn liên lụy Nghiêm Vi.

Không phải nói đến mấy cái tình tiết cẩu huyết trong truyện, một vở kịch thì không thể không nói đến tình yêu, chẳng qua đơn thuần mình là sinh con xong đã ly hôn, vết rạn da trên bụng kia giống như một cái lồng sắt, nhắc nhở nàng thân là một người mẹ, nàng so với Nghiêm Vi lớn hơn sáu tuổi, cô gái trẻ tuổi này có một tương lai tốt đẹp, so với chiếm lấy nàng làm của riêng, Hứa Ấu Di càng muốn thấy, Nghiêm Vi rời đi tiệm chụp ảnh nhỏ bé này, đi đến con đường ngày càng rực rỡ.

Nghiêm Vi sẽ len lén nhìn nàng rất lâu sau khi nàng ngủ, sẽ mỗi ngày ở phòng bếp suy nghĩ lung tung, chỉ vì muốn làm cho nàng một bữa ăn thật ngon, sẽ nghĩ hết tất thảy biện pháp đối tốt với nàng, đối tốt với tiểu bảo, những thứ này Hứa Ấu Di không phải là không rõ ràng, ngược lại, nàng biết loại sợ hãi tuổi trẻ này rất khó quên đi, Khương Bân nói chung cũng chỉ là cửa sau đi, đáy mắt Nghiêm Vi chưa ưu tư người khác không nhìn ra, Hứa Ấu Di nàng sẽ không có chút nào phát hiện.

Suy nghĩ rối loạn, không thể hình dung ra nữa, Hứa Ấu Di không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa đi ra ngoài, Nghiêm Vi còn ở đứng ở cửa, ôm tiểu Bảo, ánh mắt mông lung nhìn về phía nàng, chị ăn cháo hải sản không?

---

Nghiêm Vi ôm gối đứng ở mép giường, cũng không biết nàng lúc nào khách khí như vậy, nhỏ giọng hỏi em có thể ngủ cùng chị không, trong nháy mắt Hứa Ấu Di cảm thấy mình mang theo hai đứa con nít, đứa lớn đã hơn hai mươi còn nháo muốn ngủ cùng mình, cảm giác rất vi diệu.

Nàng thật ra thì rất muốn kéo tay Nghiêm Vi qua hôn lên trên trán nàng, hoặc là đem tiểu bảo để ở một bên, ôm Nghiêm Vi ngủ, nàng muốn nói, Nghiêm Vi mới là đứa nhỏ chị thích nhất, thích nhất.

Nhưng nàng không thể, nàng chỉ có thể dời ra chút vị trí, đưa lưng về phía Nghiêm Vi, giả vờ mệt rã rời sau đó ngủ say.

Nghiêm Vi nhìn thân thể nàng bởi vì hô hấp phập phồng mà độ cong dần nhẹ chậm lại, liền dè dặt tiến tới muốn ôm Hứa Ấu Di, muốn cùng nàng hô hấp hòa vào nhau, hai trái tim cách một lớp da thịt cùng nảy lên, dần dần có cùng tần số.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nghiêm Vi nhận được nhiệm vụ, rời khỏi nhà, khi trở lại đã là đêm khuya, nàng tận lực không phát ra một chút xíu thanh âm, rất sợ đánh thức Hứa Ấu Di lúc này hẳn đã ngủ say.

Nhưng là mới vừa đẩy cửa đi vào, đã nhìn thấy Hứa Ấu Di một mình lẻ loi ngồi ở trên ghế sa lon, trước mặt chất đầy chai rượu, mà nàng còn định mở thêm một chai, nhưng tay không có chút lực, ngay cả sức cầm chai cũng không nổi.

Nghiêm Vi vội vàng cướp lấy chai rượu kia, đỡ Hứa Ấu Di đang mơ mơ hồ hồ, cau mày nói, làm sao uống nhiều rượu như vậy.

Mặt Hứa Ấu Di ửng đỏ, vừa thấy Nghiêm Vi, nước mắt liền không ngừng được trào ra, Nghiêm Vi sốt ruột đỡ bả vai nàng, nóng nảy hỏi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Nghiêm Vi đột nhiên nghĩ đến cái gì, trợn to hai mắt, tiểu bảo xảy ra chuyện?

Hứa Ấu Di thế nhưng lắc đầu một cái, không có, tiểu bảo đã ngủ rồi.

"Kia tại sao khóc?" Nghiêm Vi cũng có thời khắc luống cuống như vậy, "Nói em nghe, tại sao"

Hứa Ấu Di đột nhiên kéo lên áo mình một khoảng, dấu vết bằng một ngón tay so với vùng da chung quanh có hơi sậm hơn, nước mắt cứ một mực rơi xuống, nàng rất ủy khuất, rất ủy khuất, nàng nói, làm thế nào cũng không hết được.

Nghiêm Vi nhẹ nhàng đem tay áp lên, nghiêm túc nhìn nàng, tại sao phải hết.

Hứa Ấu Di quay đầu đi, nước mắt như sao xâu chuỗi rơi xuống đất, nàng nói, thật là xấu xí.

Nghiêm Vi an tĩnh rất lâu, Hứa Ấu Di cũng an tĩnh cũng rất lâu, nàng chẳng qua là khóc, cắn răng an tĩnh khóc, không phát ra một chút tiếng vang.

Tất thảy thanh xuân tất thảy dũng khí của nàng thật giống như đã đem hiến tặng cho một vết rạn da nhu vậy, nó mang đến tiểu bảo, nhưng cũng mang đi dũng khí để yêu một lần nữa của nàng, Hứa Ấu Di đã không phải là Hứa Ấu Di năm hai mươi tuổi đó nữa, nàng là mẹ một đứa trẻ, một kẻ hèn yếu không dám đi yêu, cho dù nàng một vết rạn da cũng không có, nhưng nàng đã hai mươi bảy tuổi, Hứa Ấu Di hai mươi bảy tuổi, không có thêm một lần dũng khí nào.

Có thể Nghiêm Vi dũng cảm, nàng mới chừng hai mươi, đối với cái gì cũng dũng cảm, dám yêu dám hận, nàng nhẹ nhàng vuốt ve vết tích kia một chút, hơi thấp đầu, hôn lên.

Môi ở phía trên dán một hồi, Hứa Ấu Di có chút kinh hoảng, đưa tay muốn đẩy đầu nàng ra, Nghiêm Vi ngẩng đầu nhìn nàng, rất nghiêm túc nói, làm gì mà xấu.

Nghiêm Vi quỳ một chân xuống đất, dán lên trán Hứa Ấu Di, nàng nói, chị, làm sao sẽ xấu.

Em yêu chị, bao gồm quá khứ của chị, tương lai, thậm chí cả một vết rạn trên người chị, không có tại sao hết, chỉ bởi vì em yêu chị mà thôi.

Nghiêm Vi từng chữ từng câu tinh tế nói cho nàng nghe, nếu ai dám nói không dễ nhìn, em giết người đó.

Hô hấp Nghiêm Vi đánh vào mặt hơi nóng, cơ hồ không có khoảng cách nào, nàng đưa tay ôm lấy Hứa Ấu Di, rất nghiêm túc nói:

"Bà bà bán cháo nói em nghe, tất cả tiểu cô nương đều muốn người khác yêu mình vô điều kiện, người được sống trong tình yêu là người hạnh phúc nhất"

"Chị phải nhớ kỹ, em là vô điều kiện yêu chị"

"Chị là người hạnh phúc nhất"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro