02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Theo ý anh, tình yêu là gì? Là không cần hồi đáp sao?
02

Cái người âm trầm cả ngày trên trời kia cuối cùng cũng không nhịn được mà trút xuống cơn mưa. Đã giữa tháng chín rồi mà mưa vẫn tầm tả như cũ. Cây hoàng diệp to lớn chao đảo dưới mưa nhưng không ngã, như thể đang cười nhạo cơn mưa không thể đánh đổ nó.

Biện Bạch Hiền cầm dù trong tay, từng bước vượt qua Phác Xán Liệt đang dầm mưa mà đi.

"Ây da! Sao lại quên mang dù mất rồi!"

Chỉ nghe mà không thấy hình chính là cái người phía sau đang cố ý vặn to âm lượng của cái giọng trầm thấp ấy. Chẳng đợi Biện Bạch Hiền quay đầu lại, vai phải của cậu đã bị người nọ vì cố gắng chui vào dù của mình mà húc vào.

Hai người mặc áo ngắn tay, hai cánh tay trần trụi da thịt lơ đãng chạm vào nhau, khiến Biện Bạch Hiền như bị giật điện, theo bản năng tránh ra xa.

"Ngại quá, cùng nhau che ô đi. Cảm ơn."

Phác Xán Liệt thân mình cao lớn, cánh tay rõ ràng khớp xương vì mưa mà trở nên ướt đẫm. Hắn vừa híp mắt nhìn Biện Bạch Hiền, vừa nhếch miệng cười một cái. Loại nam sinh vừa tinh nghịch vừa có chút ngang tàng này, mỗi một động tác của hắn, đều có thể thành công hớp hồn người đối diện. Nếu đổi lại người bên cạnh hắn bây giờ là một nữ sinh, chắc hẳn đã sớm đỏ mặt, tim đập liên hồi, không đợi não nảy số xong đã cuống cuồng lên đồng ý rồi.

Mà chúc mừng hắn, đụng ai không đụng lại nhất quyết phải là Biện Bạch Hiện. Cậu mặt không hề gợn sóng mà liếc nhìn Phác Xán Liệt, rồi lại không chút thương hại mà dời ô cất bước đi thẳng. Ai bảo trời xui đất khiến cho cậu thấy được rõ rõ ràng ràng lúc tên kia đem ô vội vàng cất vào cặp chứ, nếu không, sao ngay cả khoá kéo cũng chưa kéo lại chứ.

"A!"

Phác Xán Liệt chật vật giơ tay lên che mưa, vội vàng chạy theo người kia. Gấp quá, liền trực tiếp một phen đoạt lấy ô từ trong tay Biện Bạch Hiền, cánh tay trái một vung lên, liền đem thân mình nhỏ gầy ấy ôm vào.

Tiếp theo hắn nghịch ngợm cúi đầu hướng Biện Bạch Hiền đang kinh ngạc nháy mắt, lại cười xấu xa:

"Không khách khí."

Mưa theo tóc mái của thiếu niên rơi xuống, từ trên làn da sạch sẽ dần dần lăn xuống yết hầu. Thanh âm hắn khàn khàn khêu gợi nhưng lại thật rõ ràng giữa tiếng mưa, cứ du dương quanh quẩn bên tai Bạch Hiền. Giống như tiếng trống đập vỡ trời đất mà đến, tựa hồ vô hình mà hữu lực thở vào làn mưa, không biết là muốn xuyên qua màn mưa nặng hạt này hay là muốn xuyên qua lồng ngực đang đập mạnh của thiếu niên.

Biện Bạch Hiền hoàn toàn bối rối, cậu theo bản năng lấy khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy ra, lưu lại giữa hai người một chút khoảng cách, sợ thân nhiệt ấm nóng kia đem chính mình thiêu đốt.

"Mau vào nhà đi."

Phác Xán Liệt đứng dưới mái hiên, hướng Biện Bạch Hiền đang muốn mở cửa đi vào vẫy vẫy tay. Thấy cậu ngừng động tác trong tay, quay lại nhìn mình, hắn nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Biện Bạch Hiền nhìn nhìn màn mưa dày đặc sau lưng Phác Xán Liệt, lại cúi đầu thoáng nhìn qua ô trong tay, xấu hổ liếm liếm đôi môi khô khốc, ngẩng đầu mở miệng:

"Cậu . . . Cần ô không?"

"Ai ~ Tôi còn tưởng cậu đang định mời tôi vào uống cà phê đó."

Phác Xán Liệt tỏ vẻ tức giận nhíu nhíu mũi, sau đó hạ mắt dùng cằm chỉ vào ô trong tay Bạch Hiền, "Tôi không ngại cậu cho tôi ô đâu a."

"Cầm đi, ngày. . ."

"Ngày mai nếu trời mưa tôi sẽ đến đón cậu."

". . ."

Biện Bạch Hiền liếc người đang tươi cười nhận ô kia, quay lại bĩu môi tiếp tục mở cửa: "Không cần, trong nhà vẫn còn ô." Nói xong liền bước vào.

"Này, uống chút nước ấm, đừng để bị cảm a."

Phác Xán Liệt hướng tới khe hở cuối cùng trước khi cửa đóng kia dặn dò, nghe thấy tiếng bước chân Bạch Hiền chạy trong sân xa dần, nghĩ đến dáng vẻ chống nạnh giận dỗi của cậu, hắn bất giác giương lên khoé môi.

Phác Xán Liệt bung dù tiến vào trong mưa, xoay người lại, ngửa đầu nhìn vào cửa sổ phòng của Bạch Hiền trong căn biệt thự kia sáng đèn.

Ánh đèn vàng ấm ấp mỏng manh xuyên qua làn mưa to, dường như mơ hồ thấy bóng hình thiếu niên đi qua đi lại trong phòng.

Trái tim, thoáng chút rung động.

Biệt thự bốn tầng, sân nhà trống trải.

Không biết bắt đầu từ lúc nào đã không muốn về nhà.

Mới vừa mở cửa vào nhà, thế giới nháy mắt đã chia thành trắng đen hai mảnh. Cho dù trong nhà có trang trí, an bày ấm áp, có cố gắng sử dụng vỏ bọc ấm áp đó để nguỵ tạo đến như thế nào, cũng căn bản không ngăn được không khí lạnh đến tận xương kia, tràn ngập trong không gian, tựa hồ như muốn người ta hít thở không thông.

Ngày qua, đêm tới, mỗi ngày đều cứ như vậy ngây ngốc trôi qua.

"Bạch Hiền về rồi? Mau tới ăn cơm."

Mỗi ngày về nhà, người nhiệt tình đón mình không phải cha mẹ, mà là dì giúp việc đã lớn tuổi.

Cha mẹ đã bao lâu không về nhà ?

Biện Bạch Hiền không đáp lại, vừa vào cửa lập tức liền tháo giày đi lên lầu. Cậu vừa đi vừa hướng mắt về ánh sáng từ đại sảnh, nơi có người đang lười nhác nằm giữa sofa, người cùng mình giống nhau như đúc. Thấy người nọ hướng chính mình ngẩng đầu lên, Biện Bạch Hiền cả kinh vội vàng tránh đi ánh mắt, bước từng bước dài vội lên cầu thang.

Màng nhĩ nghe thấy tiếng động từ dưới lầu truyền lên:

"Thích ——"

Biện Bạch Hiền vào phòng có chút luống cuống thay ra đồng phục ướt đẫm đang dính chặt vào người, sau đó nghe thấy tiếng a dì dưới nhà thúc giục liền vội vàng chạy xuống lầu.

"Ai da, cậu thế này chính là làm gì vậy?"

Xuống phòng ăn liền thấy Biên Bá Hiền hai chân bắt chéo, vẻ mặt khinh thường cầm đũa khẩy khẩy thức ăn trên đĩa. Tóc cậu loà xoà trên trán, khoé miệng bên trái xanh tím mơ hồ, cũng không biết là vết thương từ lúc nào.

Nghĩ nghĩ,

Đại khái chắc là ngày đó bị cha đánh.

Biện Bạch Hiền cúi đầu đẩy ghế ra ngồi xuống.

"Trả cho bà nhiều tiền như vậy là để bà nấu ra cái thứ này cho tôi ăn à?"

"Không hợp khẩu vị Bá Hiền sao? A dì bây giờ liền làm lại một lần nữa. . ."

Khi dì giúp việc vừa nâng đĩa thức ăn đã bị khua loạn lên, Biện Bạch Hiền liền một tay hung hăng dằn nó xuống lại mặt bàn.

Loảng xoảng.

Đĩa ăn cùng mặt bàn va chạm phát ra âm thanh nặng nề.

Cả dì giúp việc cùng Biên Bá Hiền đều ngẩn người.

"Bạch Hiền . . . Có sao không?"

Hai tay đang run rẩy giữa không trung của dì giúp việc cẩn thận thu trở về.

"Không sao. Thức ăn đã rất ngon rồi, không cần làm . . ."

Không đợi Biện Bạch Hiền nói hết lời, đã thấy những đĩa thức ăn vừa được đặt lại bàn kia thoáng chút đã bị gạt mạnh xuống đất, chỉ còn lại một ít rau xanh chật vật nằm vương vải.

"Làm lại!"

Biên Bá Hiền rống giận một tiếng, dì giúp việc sợ hãi tới mức chỉ dám luống cuống thu dọn chén bát, nơm nớp lo sợ đi vào phòng bếp.

Làm lại như thế nào đây?

Người giả vờ ngủ sao có thể lay tỉnh được?

Người đã thực hiện được ý đồ kia ngẩng đầu, hai tay giao nhau trước ngực, ngã lưng tựa vào ghế, hạ mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng bệch của người đang dùng sức đè chặt đĩa.

"A —— Bạch Hiền của chúng ta thật giỏi."

Người trước mặt càng muốn áp chế lửa giận, Biên Bá Hiền lại càng muốn y bùng nổ, "Ây da, dùng sức nắm chặt đĩa ăn như vậy, không đâu sao?"

Dùng sức phản kháng như vậy,

Không đau sao?

Biện Bạch Hiền hít sâu một hơi. Cậu thả lỏng lực đạo đầu ngón tay, làm cho chính mình tự nhiên như mọi ngày, cũng không muốn đáp lại đối phương, tự mình im lặng dùng cơm.

"Ê Biện Bạch Hiền. Người hôm nay cùng cậu về nhà kia —— gọi là gì nhỉ?"

Ngón tay khẽ run lên, Biện Bạch Hiền chớp mắt một cái, đĩa ăn đã rung lên chạm vào bàn phát ra âm thanh bén nhọn. Ánh mắt bất an không ngừng run lên, lại một lần nữa gắt gao dùng sức nắm chặt đĩa ăn.

"A, là Phác Xán Liệt." Biên Bá Hiền tỏ vẻ như đang nhớ lại, sau đó nheo mắt lại, nhếch miệng

"Các cậu —— có quan hệ gì a?"

"Chúng tôi . . ." Biện Bạch Hiền cũng không ngẩng đầu, ngữ khí có chút lạnh lẽo, "Là bạn học."

"À—— vậy sao."

Cửa sổ sát đất vẫn chưa buông rèm, ngồi trong nhà có thể thấy rõ ràng từng hạt mưa lớn không ngừng va vào cửa kính, mà cổ thụ trong vườn đứng giữa mưa gió cũng không ngừng chống đỡ vật vã. Đột nhiên ngoài trời đùng một tia chớp, dường như trong nháy mắt đem toàn bộ quang cảnh ngoài cửa chiếu sáng rõ ràng, vài giây sau mới nghe thấy tiếng sấm đinh tai nhức óc như muốn xé toạc bầu trời đêm.

Trong khoảnh khắc Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, cậu tựa hồ như bắt gặp lần đầu tiên Biên Bá Hiền tươi cười âm hiểm đến thế.

"Cậu muốn cái gì?"

【 chưa xong còn tiếp 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek