Chương 02: Cưỡng bức không thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trò chơi sinh tử trong võ đài quyền anh ngầm sắp bắt đầu,

Hoắc Mãng buông ôn hương nhuyễn ngọc vừa mua trong lòng ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho người phía sau mang cô đi.

Đây không phải là nơi nữ nhân nên ở lại.

Cô gái nằm xụi lơ trên mặt đất hoảng sợ thất thần, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, trên môi còn lưu lại vài giọt dịch thể trong suốt, đôi mắt ngây thơ mê hoặc đờ đẫn nhìn về phía bốn, hai bầu ngực đầy đặn trước ngực bị lực đạo mạnh mẽ nắn bóp ẩn ẩn đau đớn.

Ý thức của cô mơ hồ, đợi đến khi phản ứng lại, bản thân đã bị ném vào một căn nhà gỗ đơn sơ.

Một bóng đèn nhỏ công suất thấp treo trên mái nhà bằng gỗ, ánh sáng lờ mờ chập chờn đổ bóng lên chiếc giường gỗ, không khí ẩm ướt lùa qua cửa sổ - cái kia không thể gọi là cửa sổ, nó chỉ là một khe hở nhỏ nứt ra từ những tấm gỗ ghép lại với nhau, làn gió nóng thổi qua khiến cô lạnh tóc gáy.

Trong suốt dọc đường bị lừa bán, những kẻ buôn người vẫn luôn dùng dây xích khóa tay cô lại, che mắt cô bằng một miếng vải đen, nhốt cô ở ghế sau của một chiếc xe jeep đã được cải tiến.

Cô không biết rằng bản thân đã đến ngã ba biên giới dài 4.000 km giữa tỉnh Y và Đông Nam Á, cách xa trung tâm thành phố Côn Minh phồn hoa huyên náo, đi về phía nam thêm mười cây số nữa là có thể vượt qua biên giới, tiến vào lãnh thổ Myanmar.

Hiên tại cô không phán đoán được nơi đây là ở đâu, và bây giờ là mấy giờ, toàn thân run rẩy sợ hãi, ôm đầu gối, cuộn mình trong góc giường gỗ, nương theo ánh trăng đen kịt chiếu qua khung cửa sổ nhỏ, chỉ biết lúc này là đêm rồi.

Đôi mắt đẹp thấm đẫm nước mắt đỏ hoe, đôi môi bị gặm cắn sưng đỏ.

Cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, cô dựa vào tường, mí mắt không chịu nổi mệt mỏi sau khi khóc, chậm rãi khép lại.

" Ba, mẹ.... Con muốn về nhà... "

"Về nhà...Vãn Vãn, Vãn Vãn thực sự rất sợ..."

Cô gái trong mộng ngay cả ngủ cũng không được ngon, nghẹn ngào vài tiếng, hàng mi dài khẽ run, nước mắt lăn trượt theo khóe mắt, rơi xuống mu bàn tay mềm mại.

Lam Vãn ngay cả trong mơ cũng nghẹn ngào, rõ ràng là viên ngọc quý trong lòng bàn tay cha mẹ suốt mười bảy năm, giờ phút này lại khoác lên mình chiếc váy đã lấm lem bùn đất, bị những tên buôn người bán cho một người đàn ông trẻ tuổi tàn bạo đến từ Đông Nam Á như một món hàng.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa gỗ "rầm" một tiếng, bị người từ bên ngoài đá văng ra.

Tiếng động lớn kinh động cô gái đang nức nở trong mơ, cô sợ tới mức giật mình, mở đôi mắt mơ hồ đẫm lệ, thần sắc kinh hãi nhìn về phía cửa, một luồng khí tức bạo ngược tàn nhẫn xông thẳng vào mặt, xen lẫn mùi máu tanh nồng nặc.

Trực giác mách bảo cô rằng, đây là một con mãnh thú hung ác tàn nhẫn với cái đói bụng, sau trận quyết đấu sẽ ăn tươi nuốt sống chính mình.

Đôi mắt sáng trong veo ngập nước của cô rụt rè đối mặt với người đàn ông cao lớn đang đi về phía mình, băng gạc màu trắng trong lòng bàn tay hắn đã bị máu tươi nhuốm đỏ thẫm, nửa thân trên cường tráng cũng dính đầy vết máu loang lổ.

Người đàn ông tàn bạo, cả người bê bết máu và mồ hôi đứng ở mép giường, nặng nề thở ra, đôi mắt hằn lên những tia máu sau trận đấu điên cuồng, môi khẽ nhếch lên ý cười tà tứ, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua dáng người mảnh mai mềm mại của cô gái.

Hoắc Mãng liếm liếm môi, hồi tưởng lại hương vị ngọt ngào khi mút đầu lưỡi cô trước trận đấu quyền anh.

Lần này, vì muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu để có thể về ngủ với cô vợ nhỏ mình vừa mới mua, sau khi hắn lên sân, máu nóng sôi trào, đôi mắt đỏ lên, hạ thủ một cách ngoan độc, dùng thời gian ngắn nhất hạ gục đối thủ.

"Tôi tên là Hoắc Mãng." Hắn vươn cánh tay cường tráng đến gần cô, tự giới thiệu bản thân mình bằng giọng nói thô trầm, "Mẹ tôi cũng là người Trung Quốc đại lục giống như em, ba tôi và tôi đều là những người đàn ông lớn lên ở làng Mạn Phổ."

Nhìn thấy hắn dần dần tới gần, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, càng thêm sợ hãi lui về phía sau, nhưng phía sau chính là tường, đã không còn đường để trốn.

Lam Vãn cố gắng hít thở sâu, nép sát người sang một bên, tránh thoát sát khí thô lỗ nồng đậm của hắn, khóc lóc cầu xin: "Cầu xin anh... Tôi muốn về nhà, ba mẹ tôi vẫn đang đợi tôi... Ho... Hoắc Mãng phải không? Anh muốn cái gì, ba mẹ tôi đều sẽ cho anh..."

Cánh tay dài của hắn vươn ra, không tốn chút sức ôm lấy cơ thể ôn nhuận đang run rẩy của cô vào lòng, cụp mắt nhìn xuống chú mèo con xinh đẹp đang run lên vì sợ trong vòng tay mình.

Cô quá mảnh mai mềm mại, ngũ quan tinh xảo sáng sủa, vòng eo nhỏ nhắn không đủ ôm, chỉ cần bóp một cái là có thể gãy, cần cổ thiên nga trắng nõn hồng lên, ở khoảng cách gần còn có thể nhìn thấy giọt nước mắt đậu trên đầu lông mi.

Trong lòng Hoắc Mãng cũng hiểu được, nếu như không phải bọn buôn người đưa cô đến trước mặt hắn, thì có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ biết được có cô gái quyến rũ xinh đẹp động lòng người như vậy tồn tại.

Bụng dưới hắn tích tụ lửa nóng, bàn tay nóng bỏng quấn quanh băng gạc đầy máu vuốt ve đường cong uyển chuyển bên eo cô, lưu lại vết máu trên chiếc váy trắng đã bẩn của cô.

Cho dù ánh đèn lờ mờ, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, run rẩy khóc lóc cầu xin: "Đừng mà... tôi cầu xin anh... hãy thả tôi ra... số tiền mà anh đã trả cho bọn buôn người...ba mẹ tôi sẽ trả lại cho anh không thiếu một đồng....làm ơn..... Đưa tôi về nhà đi...  "

Bàn tay to lớn thô ráp của người đàn ông đã chạm đến vạt váy dài đến đầu gối của cô, làn da mịn màng như tơ lụa thượng hạng trên đùi cô xoa dịu đi cơn khát máu mà hắn vừa phải chiến đấu trên võ đài.

"Tôi không thiếu tiền." Khuôn mặt tuấn mỹ nóng bỏng của hắn áp vào khuôn mặt nhỏ nhắn ướt át của cô, thanh âm khàn khàn tràn đầy dục vọng sắp bùng phát, "Tôi chỉ thiếu một người vợ và những đứa con, Vãn Vãn, em nhất định phải theo tôi về thôn làng để kết hôn, sinh cho tôi những em bé đáng yêu xinh đẹp. "

Kết hôn sinh con, cô vẫn còn là một đứa trẻ mười bảy tuổi, làm sao có thể sinh con cho hắn được.

Nhưng dục vọng hừng hực của dưới háng của người đàn ông như mãnh thú hồng thủy không kìm lại được, trong đầu chỉ nghĩ đến việc đem thiếu nữ xé thành từng mảnh nhỏ nuốt vào bụng, cưỡng hiếp cũng không sao cả, chỉ cần có thể làm cho cô trở thành nữ nhân của riêng mình.

Hắn ôm lấy eo cô đè xuống giường gỗ, hai tay tách hai cái chân thon dài của cô ngang qua eo mình, bản thân đứng ở giữa hai chân cô, dục vọng cương cứng dưới háng đã ngẩng đầu nóng lòng muốn thử.

Thấy hắn cởi thắt lưng chiếc quần rộng màu đen, cô gái nhỏ hoảng sợ lắc đầu khóc lên: "Không! Đừng! Làm ơn thả tôi ra, làm ơn..."

Hoắc Mãng làm sao còn nghe được lời cô khóc cầu, trước mắt là một cơ thể trinh nguyên đầy khêu gợi với những đường cong tuyệt mỹ, hắn nhanh chóng cởi quần áo, toàn thân trơn bóng chỉ còn lại một cái quần lót màu xám đậm, bộ phận sinh dục nổi cộm lên lừng lững như ngọn núi, tuyên bố rằng nó đang khao khát cô gái.

Hắn thèm muốn cô, ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy cô ở quyền đài, hắn liền thích, bằng không cũng sẽ không lấy một nửa số tiền thưởng mà hắn phải đánh đổi bằng mạng sống đưa cho bọn buôn người.

"Vãn Vãn, cảm nhận được không? Tôi cứng rồi, vừa rồi khi tôi chạm vào ngực em, tôi đã cứng, không kìm được ham muốn mà cứng. " Một tay hắn giữ eo cô, một tay nắm ngực cô xoa nắn, thỏa mãn thở dài một tiếng, vòng eo cường tráng không ngừng thúc về phía trước, để cho vật dưới lớp quần lót đạn nam* cạ nhẹ vào giữa hai chân cô, để cô cảm nhận được kích thước to lớn nóng bỏng của mình.

Cây gậy vừa cứng vừa nóng ở giữa hai chân khiến cô gái sợ tới mức sắc mặt lúc xang lúc đỏ, hai bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt lấy cánh tay cơ bắp của hắn, khóc nức nở: "Không... buông tôi ra, anh buông tôi ra, không....làm ơn...tôi thực sự rất sợ..."

Sợ! Sợ cũng vô dụng!

Hắn chỉ muốn địt cô một cách tràn trề thỏa thích, trút bỏ dục vọng bản thân,  rồi rước cô về nhà làm vợ sinh con đẻ cái.

Cổ họng hắn khô khốc, hai mắt đỏ ngầu, hạ miệng cắn đôi môi đỏ mọng đang không ngừng khóc lóc cầu xin, câu cái lưỡi nhỏ mềm mại ngọt ngào liếm mút, kéo ra tơ bạc dính nhớp trong miệng hai người.

Hoắc Mang muốn xua tan nỗi sợ hãi của cô bằng một nụ hôn, muốn dùng dã tính hoang dại của bản thân hòa tan cô gái nhỏ.

Nụ hôn càng sâu, nước mắt từ khóe mắt cô chảy ra càng nhiều, cô quay đầu đi, không muốn tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt của hắn, cô muốn ba mẹ, cô muốn về nhà.

Khi bàn tay thô ráp của hắn sắp xuyên qua làn váy chui vào, một tiếng chuông điện thoại di động vang lên từ dưới gầm giường gỗ.

Người gọi điện thoại không có ý định cúp máy, không khí đang nóng lên lại bị đình trệ, hắn không vui, nện một quyền khiếm tấm ván giường gỗ nứt ra, tức giận ngút trời rút lui, cúi người lôi từ dưới gầm giường ra một chiếc túi du lịch ngụy trang.

Cô gái trên tấm ván gỗ sụt sịt, ngồi dậy chỉnh lại chiếc váy xộc xệch không nỡ nhìn của mình, đôi môi anh đào sưng mọng ửng đỏ, đáng thương ôm đầu gối ngồi ở góc giường, kéo dài khoảng cách với hắn, vẫn còn bàng hoàng sợ hãi vì sự mất kiểm soát vừa rồi.

Thân trên Hoắc Mãng trần trụi, đứng trên mặt đất nghe điện thoại, gân xanh trên trán nổi lên, hung ác nói: "Nói đi! "

"Ha ha, nghe nói cậu ở đại lục vừa mua được một cô vợ nhỏ? Lên giường rồi à? " Bạn tốt ở đầu dây bên kia vừa nghe liền nghe ra sự cáu kỉnh của hắn.

Người đàn ông dã tính thô bạo thở hổn hển, giận dữ gầm lên: " Mẹ kiếp nếu không phải vì cậu gọi thoại quốc tế đến thả bom, thì ông đây đã hành sự lâu rồi. "



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro