Chương 05: Chỉ mới xoa ngực cùng hôn môi mà đã không còn sức.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh Y nằm ở phía nam của đại lục, tiếp giáp với các nước Đông Nam Á là Lào, Việt Nam và Myanma, đường biên giới dài 4.060 km, trải dài trên 100.000 ngọn núi, địa hình hiểm trở, khí hậu nóng ẩm.

Sông Mê Kông chảy qua khu vực Tam giác vàng, nơi các lực lượng quân phiệt vũ trang chiếm đóng quanh năm, có gần hàng trăm ngôi làng lớn nhỏ trên các ngọn núi bên sông.

Người dân nơi đó đã trải qua nhiều thế hệ khốn khổ và nghèo đói.

Bọn họ làm bạn với cây thuốc phiện, không thể vượt ra khỏi núi lớn, cũng không chạy ra khỏi rừng rậm nguyên sinh.

Sáng sớm hôm sau, một chiếc máy bay trực thăng quân dụng của Myanmar cất cánh từ hang ổ tội phạm lớn nhất ở biên giới tỉnh Y, băng qua những ngọn núi và những dòng sông, hạ cánh xuống vùng đất hoang bên cạnh khu rừng nguyên sinh ở Mạn Phổ.

Các thôn dân trong làng phụ cận chạy tới vây xem, nhìn thấy lô gô quân đội ở đuôi trực thăng, đều núp ở sau lùm cây không dám tiến lên.

Cánh quạt trực thăng thổi lên một cơn lốc xoáy mạnh mẽ, những chiếc lá rơi trên mặt đất được cuộn lại thành một cơn lốc xoáy, càng đáp máy bay hạ dần xuống, vững vàng tiếp đất, cửa khoang phía sau lắp một chiếc thang nối thẳng xuống mặt đất.

Cánh cửa mở ra, bước xuống là một người đàn ông cao lớn, nửa người trên cường tráng trần trụi, hạ thân chỉ mặc quần cộc kiểu nam, dáng người hắn vạm vỡ rắn chắc, cơ ngực màu đồng cổ ẩn chứa sức mạnh cuồn cuộn, cơ bắp sống lưng giống như núi non ngang dọc, sống mũi thẳng tắp đeo kính râm, đứng trên mặt đất chờ cô gái trong khoang máy bay đi xuống.

Hoắc Mãng nhìn về hướng ngôi nhà của mình ở trong núi, cái làng này, hắn cũng đã năm sáu năm rồi chưa về.

Hai ba phút trôi qua, người trong khoang máy bay vẫn không có động tĩnh đi xuống, hắn một lần nữa leo lên thang, nhìn về phía cô gái xinh đẹp đang nằm ở khoang phía sau với gương mặt mặt phủ kín rặng hồng, trán đầy mồ hôi.

Chiếc áo phông rộng bị đẩy đến eo thon, chiếc quần lót ren màu đen thấp thoáng, mái tóc đen hơi rối, đôi môi anh đào đỏ mọng, khóe miệng còn lưu lại nước bọt trong suốt nhớp nháp, bên cạnh chỗ ngồi có một chiếc áo ngực ren nhăn nhúm, trên cần cổ thiên nga thon dài trắng mịn hiện lên hai ba dấu hôn màu đỏ.

Trên đường đi, Lam Vãn không ít lần bị hắn hành hạ, chà đạp, cô yếu ớt vô lực xụi lơ tại ghế ngồi, hai chân đã không còn đủ sức để đi xuống khỏi trực thăng.

Trước mắt tràn ngập hình ảnh cám dỗ hương diễm, yết hầu Hoắc Mãng nóng rực lăn lên lăn xuống, đi vào trong khoang, ôm lấy thân thể mảnh mai mềm mại, để cho gò má hồng diễm nóng bỏng của cô dán ở ngực mình.

Đôi mắt sáng của cô gái nhỏ phủ một tầng hơi sương, mềm như bông dựa vào hắn ngồi thẳng người, lúc này mới chậm rãi thở ra, còn chưa kịp hít mấy hơi, đôi môi hồng nhuận đã bị hơi thở nồng đậm và nóng bỏng của người đàn ông bao phủ, mang theo ham muốn nhục dục không được thỏa mãn.

Lưỡi cô đã không còn khí lực tiếp lấy nước bọt hắn truyền qua, sợi bạc không ngừng tràn ra từ đầu lưỡi đang quấn quýt của hai người.

Một bức tranh dơ bẩn, nhưng lại vô cùng diễm sắc.

Bàn tay thô ráp của hắn một lần nữa xốc lên một góc áo phông rộng thùng thình của cô, nắm lấy một bên ngực đầy đặn, dùng hai ngón tay chai sạn thô bạo vân vê đầu vú non mềm đã sưng đỏ, cô run lên vì cảm giác vừa kích thích vừa đau trước ngực, hít một hơi thật sâu, theo bản năng đưa tay đẩy bả vai đang trùng xuống của hắn.

"Không.....ưm.... đừng mà....đau quá... cầu xin anh..." Cô hoảng sợ tách môi lưỡi mình ra khỏi môi lưỡi đầy dụ hoặc của hắn, đầu vú đau đớn đến mức không chịu nổi sự tra tấn từ các ngón tay hắn.

Đau quá, hai đầu vú đã săn cứng và sung huyết, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi cũng đau đến toát mồ hôi hột.

Hắn nhìn thấy trán cô rịn ra mồ hôi, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống ghế, vén vạt áo phông lên xương quai xanh, trên hai khối ngực mềm mại trắng nõn cao ngất trải rộng những vết đỏ do ngón tay nhào nặn mà thành, xung quanh núm vú cương cứng màu hồng phấn có những dấu răng tinh tế dày đặc.

Hoắc Mãng nhướng mày, tà ác nhìn kiệt tác mình tạo ra vào buổi sáng lúc rời giường, cầm lấy áo ngực, nâng eo cô lên, vụng về cài khuy áo lót cho cô.

Hai tay hắn vòng qua, ôm lấy cô bước xuống cửa khoang trực thăng, nhìn khuôn mặt nóng bừng cùng đôi mắt mê mang của cô, không khỏi nhíu mày lắc đầu.

Chỉ mới có xoa ngực cùng hôn môi thôi mà đã không còn sức như vậy rồi.

Vậy có thể hoàn thành được mục tiêu sinh ba bốn đứa con trắng trẻo mập mạp cho hắn được không đây?

Ở Mạn Phổ, một người đàn ông trẻ tuổi không có ba bốn đứa con sẽ bị người ta chê cười là vì sự bất tài của mình.

Những thôn dân núp ở phía sau thân cây đang tò mò nhìn những điều mới lạ, cũng nhanh chóng đi theo phía sau họ, một số trưởng lão trong số họ biết chàng trai đẹp trai đeo kính râm, mà cô gái da trắng xinh đẹp trong ngực hắn vừa nhìn đã biết không phải là người sinh trưởng trong làng.

Hoắc Mãng bế cô băng qua cây cầu ngắn bắc qua suối, men theo con đường quen thuộc trong trí nhớ, đi đến sân ngoài của một ngôi nhà làm bằng trúc hai tầng ở phía tây làng.

Tòa nhà bằng trúc không quá lớn, nhưng ở trong làng này, nó có thể được coi là một ngôi nhà tương đối hoàn chỉnh và sạch sẽ.

Trong sân còn bày một chồng dụng cụ người thợ mộc hay dùng, cùng mấy cái tủ gỗ bán thành phẩm, trải qua nhiều năm mưa gió, mặt ngoài ngăn tủ đã loang lổ vết đen.

Hoắc Mãng cũng không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa về lại ngôi nhà này, nơi chôn vùi tất cả quá khứ của hắn.

Ánh mắt hắn hung ác nham hiểm, ôm cô gái đang mơ màng trong lòng đi lên tầng hai trúc lâu, mở cửa, bụi đất theo gió thổi bay vào, mặt đất đã tích một tầng bụi mỏng manh.

Tấm nệm trên chiếc giường tre cũng bám đầy bụi vì không có ai giặt giũ, hắn cởi bỏ lớp vải cáu bẩn và đặt cô lên tấm ga sạch sẽ hơn một chút, ánh mắt Hoắc Mãng thâm trầm liếc nhìn cô, xoay người đi ra ngoài cửa, dùng khóa sắt khóa cửa gỗ lại rồi mới rời đi.

Trong phòng, trên ván giường gỗ cứng ngắc, lần đầu tiên ngồi trực thăng, cô gái nhỏ đầu váng mắt hoa, suốt dọc đường lại bị tên xấu xa kia dày vò, thân thể giã rời chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong giấc mơ, Lam Vãn mơ thấy mình đau khổ đi tìm ba mẹ, bọn họ mất đi đứa con gái mười bảy tuổi, trong một đêm vì lo lắng mà bạc cả tóc.

Cảm giác tội lỗi này bóp chặt lấy trái tim cô, làm cho cô không thể chìm vào giấc ngủ lần nữa, giật mình tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn những thanh xà gỗ đầy bụi.

Hóa ra, đây không phải là một giấc mơ.

Hốc mắt cô đau xót, ôm ngực đau nhức đứng dậy, không thấy người đàn ông trông coi bên cạnh mình, đôi mắt to sáng ngời nhìn lướt qua những đồ vật trang trí đơn sơ mộc mạc xung quanh, cô gian nan đứng dậy bò đến cuối giường, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy song cửa sổ bằng gỗ nhìn ra ngoài.

Nơi này không có nhà cao tầng cùng các khu nhà kiểu Tây hiện đại, chỉ có những ngôi nhà thấp bé được xây dựng bằng tre và gỗ màu nâu và xanh ở khắp mọi nơi.

Bên ngoài đường đất lầy lội, trong tầm nhìn chỉ có hàng ngàn ngọn núi mênh mông trùng điệp.

Trong sân, có vài cô gái da ngăm đen trong chiếc váy truyền thống, răng nhuộm đen đang nhai trầu, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía cô, rồi thì thầm với những người bạn bên cạnh.

Đây có phải là nhà của Hoắc Mãng không?

Vậy nhà của cô đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro