Chương 04: Nhưng em đã bán cho tôi, em là vợ tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà tắm ngoài trời, xung quanh vắng lặng.

Những giọt nước ấm áp từ trên xối xuống cơ thể của chàng trai và cô gái.

Con ngươi màu trà của Lam Vãn kinh hoàng thất thố, mái tóc đen dài ẩm ướt dán vào tấm lưng trắng nõn xinh đẹp, vòng eo thon thả, hai ba sợi tóc dính vào bên mặt, hai cánh tay ôm chặt lấy hai bầu ngực trắng nõn non nớt được nâng lên bởi chiếc áo ngực trắng hồng.

Dưới ánh mắt cuồng nhiệt của hắn, cô không chỗ che giấu, trong lòng sợ hắn thật sự xuống tay cởi cho mình, đuôi mắt liếc thoáng qua những mảnh vải của chiếc váy bên ngoài, cũng hiểu được hắn không phải chỉ nói suông.

Cô khó xử mím chặt môi anh đào, mặt đỏ tai hồng, cả người đều nóng lên, chân trần chậm rãi quay lưng lại với hắn, bàn tay nhỏ bé duỗi ra sau lưng, chậm rãi cởi khóa áo ngực, hai bầu ngực sữa căng mọng nõn nà run rẩy còn chưa kịp bật ra, đã bị nam nhân trẻ tuổi hung hăng nắm trong lòng bàn tay chà đạp.

Thân hình đàn ông cao lớn vạm vỡ mang theo hơi thở nóng rực, từ phía sau áp sát thân thể mềm mại trong trẻo ôn nhuận, cánh tay nổi gân xanh như xiềng xích giam cầm vòng eo nhỏ nhắn của cô, một bàn tay khác càn rỡ xoa nắn bừa bãi đầu vú phấn hồng của cô.

Lam Vãn không có năng lực ngăn cản hắn xâm phạm, vòng eo mềm mại vô lực treo ở giữa cánh tay cường tráng của hắn, nhỏ giọng nức nở nói: "Anh buông tay ra được không? Tôi đau...".

Ngón tay chai sạn của Hoắc Mãng càng thêm dùng sức vân vê hạt đậu hồng nhô lên thẳng đứng kia, gương mặt điển trai cúi thấp, khẽ cắn vành tai cô, thì thầm: "Bảo bối, em là tôi dùng tiền mua về làm vợ, không phải mua về làm bồ tát sống mà cung phụng. "

"Không, tôi bị bắt cóc đến đây, tôi thực sự không biết bất cứ điều gì ... " Cằm cô bị bóp lấy, bẻ sang một bên, ngửa đầu thừa nhận cái lưỡi ngang ngược của hắn, tiếng khóc nức nở dịu dàng bị người đàn ông nuốt vào cổ họng, bộ ngực đầy đặn run rẩy bị bàn tay chai sạn của hắn đùa bỡn đau đớn.

Không còn gì nhục nhã hơn điều này, từng chút từng chút lăng nhục lòng tự trọng suốt mười bảy năm của cô.

Nhưng đầu vú của cô gái lại cực kỳ nhạy cảm, hai đầu nhũ mềm mại bị vân vê liền nhô lên căng cứng, cô nhẫn nhịn ngậm chặt miệng không dám phát ra tiếng rên rỉ câu hồn, xấu hổ cảm nhận được dương vật cương cứng nóng bỏng đang cọ qua cọ lại phía sau mông.

Mọi thứ chỉ cách nhau một chiếc quần lót màu trắng chưa cởi.

Hoắc Mãng không hề che dấu ham muốn cùng đói khát tình dục của mình, hắn là không có nữ nhân, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không có dục vọng khi màn đêm buông xuống.

Ở Mạn Phổ, một người đàn ông mười tám mười chín tuổi đã là cha của hai, ba đứa trẻ, cho nên vốn dĩ sau trận đấu quyền anh lần này, hắn dự định sẽ trở về Đông Nam Á tìm một người phụ có thể sinh con làm vợ, nhưng không nghĩ tới, hôm nay bọn buôn người đưa tới cho hắn một phần quà lớn.

Bị bắt cóc từ một gia đình tốt thì sao?

Là tiểu thư khuê các thì thế nào?

Gia đình của cô ở tỉnh Y không tìm thấy cô, bọn buôn người cũng đem cô toàn vẹn bán cho mình, hắn nhất định phải để cho người vợ nhỏ mà hắn mua được này sinh cho mình mấy đứa con trắng trẻo xinh đẹp.

Nghĩ đến đây, dục hỏa của hắn càng thêm dâng trào mãnh liệt, dương vật thô to dưới háng bành trướng áp sát vào thắt lưng của cô. Lòng bàn tay càng ra sức nhào nặn cặp ngực căng tròn, mịn màng, cúi đầu ngậm lấy cánh môi hồng nhuận của cô, thô bạo chiếm cứ mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô, điên cuồng khuấy động dịch thể giữa môi và lưỡi cô.

"Ư... Đau... Đừng bóp... Làm ơn... Đau quá, ư...." Cô thở hổn hển, tràn ra tiếng rên rỉ kháng cự, sức tay của hắn quá lớn, lòng bàn tay thô ráp như giấy nhám, khiến cô thật sự chịu không nổi cảm giác đau rát trên ngực.

Hoắc Mãng nghe tiếng rên rỉ tinh tế của cô, gần như kích thích mỗi một tấc huyết mạch trong cơ thể, hắn thở gấp nặng nề buông đôi môi đỏ tươi sưng mọng của cô ra, sợ cô giãy dụa, liền dùng bàn tay to ấn hai tay cô vào tường.

Anh hơi khuỵu gối xuống, một tay cầm lấy dương vật nóng bỏng của mình, khẽ cạ nhẹ mép quần lót màu trắng của cô, thô lỗ dỗ dành cô nói: "Không đau, bảo bối, em chịu đựng, để tôi đi vào địt một lúc là sẽ sướng ngay thôi."

"Tôi không muốn, anh tránh ra, tôi thật sự khó chịu, anh buông tôi ra..." Lam Vãn hoảng sợ, run rẩy khóc lóc, ngay cả bắp chân cũng nhũn ra, chỗ mềm mại yếu ớt được bao bọc bởi chiếc quần lót màu trắng đang bị một cây gậy dài cứng rắn ma sát sinh nhiệt.

Nhiệt độ thật khủng khiếp, gần như có thể làm cô tan chảy.

Cô gái mười bảy tuổi hai tay bị ép chặt vào tường, khóc lóc thảm thiết, cô không hiểu vì sao bản thân lại bị đối xử như vậy? Cô vẫn còn là một học sinh trung học, một viên bạch ngọc không tì vết trong tháp ngà*.

Ngay khi cô cho rằng mình không thoát được kiếp nạn này, người đàn ông phía sau đột ngột dừng lại động tác tiếp theo, giọng điệu vô cùng thất vọng, nói một câu khiến một cô gái xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.

"Vợ nhỏ, em đến kỳ kinh nguyệt rồi."

_____________

Lam Vãn không dám hỏi Hoắc Mãng từ nơi nào tìm được băng vệ sinh cùng một bộ đồ lót mới còn chưa cắt mác.

Điều bất ngờ đó là kích thước áo ngực vừa vặn một cách đáng kinh ngạc, chiếc quần lót là loại quần hình tam giác có viền ren màu đen, đây là phong cách gợi cảm mà đàn ông thích.

Chiếc váy bị xé toạc thành từng mảnh không thể mặc được nữa, cô chỉ có thể mặc tạm chiếc áo phông sạch sẽ rộng thùng thình màu đen tuyền của hắn, chiếc áo vừa vặn chỉ che được đến cặp mông của cô.

Cô không dám mở miệng nói chuyện, sắc mặt người đàn ông xanh mét, thoạt nhìn vô cùng kém, lồng ngực tràn đầy dục vọng nóng bỏng bị đè nén, không có chỗ phát tiết.

Đèn trong nhà gỗ đã tắt, xung quanh tối đen như mực, người đàn ông không chỗ nào để phát hỏa, đành ôm cô nằm xuống gối trên giường gỗ, đắp cho cô một chiếc chăn mỏng, giọng điệu không vui nói: "Nhắm mắt lại! Ngủ đi!"

Lam Vãn nơm nớp lo sợ, cuộn tròn trong lồng ngực ấm áp rắn chắc của hắn, cô biết hắn là người thô lỗ ngang ngược, tính tình cũng không tốt lắm, cầu xin hắn thả mình về nhà căn bản chỉ là chuyện hão huyền.

Đêm khuya dễ gợi cho lòng người bao nỗi nhớ, c nhớ thành phố phồn hoa quen thuộc nơi quê nhà, nhớ ba nhớ mẹ, mất đi cô, bọn họ có bao nhiêu lo lắng đau khổ.

Cô không dám khóc to, chỉ dám mím chặt môi, âm thầm nghẹn ngào, nước mắt thấm ướt lồng ngực trần trụi cường tráng của người đàn ông.

Hoắc Mãng thở dài, bàn tay to vỗ vỗ lưng cô, cô vợ nhỏ đang cuộn tròn trong lòng hắn mà khóc, hắn cũng không tài nào ngủ được.

"Sao em lại khóc?" Cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng phụ nữ tạo ra từ nước, nước mắt còn nhiều hơn nước sông.

Mi mắt Lam Vãn khẽ cụp xuống, nhẹ nhàng sụt sịt, âm thanh nghẹn ngào nói: "Tôi đã mất tích mấy ngày rồi, ba mẹ, bọn họ không tìm được tôi nhất định sẽ rất lo lắng. "

"Nhưng em đã bán cho tôi làm vợ rồi." Ý của hắn là ba mẹ cô có lo lắng cũng vô ích.

"Ở đất nước chúng tôi, buôn bán người là phạm pháp..." Cô sụt sịt, cố gắng nói lý lẽ với người đàn ông lúc này đang bình tĩnh, "Anh không thể làm điều xấu giống như những kẻ buôn người được."

Căn phòng tràn ngập bóng tối, Hoắc Mãng nhếch khóe môi, cười nhạo sự ngây thơ không hiểu biết của cô gái, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ hé mở, nói ra sự thật tàn khốc mà trong thế giới của cô, chưa bao giờ tiếp xúc qua.

"Nếu hôm nay tôi không bỏ tiền ra mua em, thì ngày mai em sẽ bị bọn buôn người bán đến các khu đèn đỏ ở Đông Nam Á làm gái mại dâm. Vợ yêu à, em muốn một mình tôi chạm vào em hay là một đám đàn ông? Hửm?"

"Này, tay của anh..." cô dịu dàng gọi một tiếng, một bàn tay nóng bỏng  vào trong vạt áo phông rộng, cởi áo ngực ra xoa nắn bầu ngực mịn màng căng tròn.

Năm ngón tay Hoắc Mãng chụm lại, hung hăng bóp mạnh một bầu ngực, tức giận khó chịu nói: "Không cho làm còn không thể sờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro