Chương 10: Chuyện xưa tàn nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàn ông dù có thô bạo, phóng túng đến đâu thì sau khi trút bỏ dục vọng, anh ta vẫn có sự săn sóc chu đáo.

Hoắc Mãng trần truồng xuống giường, lau sạch vết bẩn trắng đục lưu lại trên gậy thịt dưới háng mình, lại lấy mấy tờ giấy, trở lại giường gỗ, lau sạch chất lỏng vẩn đục giữa hai chân cô.

Cô gái nhỏ nằm ngửa trên giường gỗ, đôi chân thon dài trắng nõn tách ra, mặt nóng như lửa đốt, để mặc cho hắn lau chùi, hai tay che lại khuôn mặt nhỏ nhắn, không dám nhìn hắn, cổ thiên nga trắng nõn tràn ngập sắc màu ửng hồng, cảm thấy thật sự xấu hổ khi để cho hắn mở rộng chân ra, nhưng tự mình lau lại khó có thể xuống tay.

Thấy phản ứng mặt đỏ tai hồng của cô, người đàn ông tà khí cười khẽ, cũng không trêu chọc da mặt mỏng của cô nữa, ôm lấy thân thể ôn nhuận mềm mại vô lực của cô gái nhỏ, lồng ngực vạm vỡ khỏe mạnh dán sát vào lưng cô, bàn tay to dễ dàng vòng qua phía trước tiến vào vạt áo cô, chộp lấy bộ ngực cao ngất ở một bên.

Cô cho rằng hắn còn muốn làm lại lần nữa, thở cũng không dám thở mạnh, vật cứng rắn nóng nóng sau lưng vẫn cứng rắn chống lên người cô, không có dấu hiệu giảm nhiệt.

Sau khi nín thở trong một thời gian ngắn, sau gáy truyền đến tiếng ngáy trầm thấp của đàn ông.

Lam Vãn vừa kinh ngạc vừa thả lỏng tâm tình, rũ mắt liếc nhìn bàn tay to đang xoa nắn bầu ngực sữa của mình, lông mi dài khẽ run, ngượng ngùng quẫn bách mím chặt môi, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn.

Bàn tay to kia đột nhiên như phản kích lại, hung hăng bóp mạnh bộ ngực mềm mại, cô kinh hoảng vội vàng thu tay, cho rằng mình quấy rầy giấc ngủ của hắn, sợ hắn tỉnh lại lại tiếp tục chà đạp mình.

Tuy rằng nguyên nhân là do cô đến kỳ kinh nguyệt, hắn đã cố gắng nhẫn nại áp chế mọi ham muốn, nhưng sẽ làm những việc khác để hành hạ cô một hồi lâu.

Lam Vãn thấy hắn không cử động nữa, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khẽ nhìn bàn tay phủ trước ngực mình, vành tai hơi nóng, nhắm chặt mắt lại ngủ.

Trong giấc ngủ, cô không khỏi túm chặt lấy chăn, trong lòng càng thấp thỏm bất an, kỳ kinh nguyệt chỉ còn vài ngày là qua đi.

Đến lúc đó, nên làm thế nào đây?

--------------

Hai ba ngày kế tiếp, Hoắc Mãng cũng không nhốt cô cả ngày nhốt trong trúc lâu, ban ngày cũng sẽ dẫn cô đi dạo xung quanh.

Phía đông của thôn làng gần với rừng nguyên sinh, không khí trong lành, ẩm ướt, là khí hậu đặc trưng của vùng Đông Nam Á.

Hai bên bờ được bao phủ bởi hai hàng cây cọ nước, ở giữa có một dòng sông hùng vĩ chảy xuyên qua rừng rậm, hai bên bờ sông vô cùng rộng lớn, dòng nước trong vắt cuồn cuộn chảy xiết, kéo dài uốn lượn nhìn không thấy điểm cuối.

Bầu trời trong xanh không một gợn mây, vạn dặm xanh thẳm.

Bên bờ, trên tảng đá lớn có một cô gái xinh đẹp trong chiếc áo thun rộng màu trắng, khuôn mặt trắng nõn, thần sắc tươi tắn, mái tóc đen được búi lên bằng một chiếc que tre, làm gió mát thổi qua tóc mai của cô, tạo thành một bức tranh tinh xảo sống động.

Đối mặt với khung cảnh tuyệt đẹp mà thiên nhiên ban tặng trước mắt, tâm tình của cô gái bị lừa bán đến đây cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhẹ nhàng hỏi người xung quanh tên của dòng sông này.

Nam nhân trẻ tuổi từ nhỏ lớn lên trong thôn giang rộng cánh tay lực lưỡng, trầm giọng trả lời cô, đây là sông Mekong, đi xuống nữa chính là Tam Giác Vàng.

Cô sinh lòng tò mò, hỏi hắn Tam Giác Vàng là gì.

Con ngươi đen như mực của Hoắc Mãng nháy mắt trở nên lạnh lẽo, hắn chỉ đáp một câu " là một địa phương ", liền cầm lấy xiên sắt xuống bờ sông bắt cá.

Lam Vãn cũng từ ngữ khí âm lãnh của hắn nghe ra được, Tam Giác Vàng chắc hẳn là nơi không tốt lành gì.

Nhìn người đàn ông cao lớn thân thủ nhanh nhẹn bên bờ sông, trong lòng cô gái ngổn ngang, có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Trong giỏ may vá có những bộ quần áo đang may dở dang, trong sân bày những bộ tủ gỗ làm được một nửa, giống như tất cả mọi thứ đều đột ngột dừng lại vào một thời điểm nào đó.

Trên mặt đất tích tụ lớp bụi mỏng, mạng nhện giăng đầy các góc tường chứng tỏ rằng sau ngày hôm đó, hắn không bao giờ trở về nhà nữa.

Hơn nữa, hắn với người dân trong thôn cũng không hòa thuận lắm, có vài thôn dân trung niên lớn tuổi từ xa nhìn thấy hắn dẫn cô ra ngoài đi dạo, thậm chí còn sợ hãi quay đầu lại.

Vậy hắn đưa cô về đây với mục đích gì?

Đột nhiên, trước mắt có một bóng râm dài che khuất ánh mặt trời trước mắt cô, người đàn ông không biết từ lúc nào đã lên bờ, còn mang theo con cá lớn, nhìn đôi mắt xuất thần của cô, ngồi xổm xuống, bàn tay xoa xoa hai bên má cô, cười tà tứ nói: "Sao vậy? Em đang nghĩ sẽ sinh cho tôi mây đứa con à? Bốn đứa đi, tôi thích trẻ em. "

Chủ đề cấm kỵ này không thể tiếp tục, cô khẽ cong mi, sắc mặt ửng đỏ, chuyển đề tài, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa?"

"Chờ chúng ta kết hôn xong, ngủ với nhau rồi, sau đó sẽ rời đi." Hắn ở bên cạnh đáp, lấy con dao quân dụng Thụy Sĩ mang theo bên người ra, thuần thục cạo vảy con cá lớn.

Đôi mắt đẹp của cô trợn tròn, không thể tin hỏi: "Kết... kết hôn?

Hoắc Mang nheo mắt lại, con dao quân dụng Thụy Sĩ cắm thẳng vào bụng cá, máu tươi bắn tung tóe trên tay hắn, thản nhiên nói: "Em là vợ tôi, phải đi khấu đầu với ba mẹ tôi, kết hôn với tôi."

Hắn cắt đôi con cá đã làm sạch vảy, rửa sạch, đặt lên một chiếc xiên tre, nhóm lửa, cải thiện món ăn cho cô vợ nhỏ.

Lam Vãn còn chưa hoàn hồn sau khi nghe hắn thông báo kết hôn, cô đoán phương thức kết hôn ở đây hẳn là đơn giản giống như cuộc sống vậy, điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa chính là, cô nghe Hoắc Mãng nói đến ba mẹ hắn.

"Mộ của bọn họ ở đỉnh núi phía tây."

Hoắc Mãng không đợi cô hỏi, ngữ khú hơi trầm xuống, đôi mắt đen xẹt qua âm hiểm lãnh lẽo, nhìn về phía tây.

" Ba mẹ cùng bà nội của tôi, bọn họ đều đã chết. "

--------------------

Đói khát là thảm họa tự nhiên, bất ổn là thảm họa nhân tạo.

Tại các quốc gia gần biên giới Đông Nam Á, trong những thôn làng lớn nhỏ kia, hàng năm trong mỗi gia đình, đều có người chết vì đói, sẽ có người nửa đêm đi trộm thi thể, dùng thịt trên thi thể có thể sống một ngày thêm một ngày, dân chúng nơi đó gọi loại thịt này là "Thịt Phật sống".

Ba Của Hoắc Mãng - Thông Soa là người đàn ông siêng năng cần cù nhất ở Mạn Phổ, mỗi tháng sẽ dùng trứng gà đến chợ Manp đổi lấy tiền, anh còn là một thợ mộc có tay nghề cao, mỗi một lần tiếp nhận công việc làm đồ gỗ cho người trong thành phố, cũng đủ cho cả nhà ăn uống trong nửa tháng.

Có một ngày, trong thôn xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp chưa từng thấy qua ở những thôn làng phụ cận, cô ấy chỉ biết nói hai ba câu ngôn ngữ địa phương, vai không thể vác tay không thể xách.

Thông Soa từng tiếp nhận công việc làm mộc cho khách ở phố người Hoa, cũng nói được vài câu tiếng Trung đơn giản, lão A Thái trong làng bảo Thông Soa đi nói vài lời với người phụ nữ từ nơi khác đến này.

Từ trong cuộc trò chuyện đơn giản, Thông Soa biết người phụ nữ da trắng xinh đẹp này đến từ tỉnh Y ở đại lục, là tình nhân của một nhà giàu ở Mạn Phổ cướp được, chỉ là hai ngày trước nam chủ nhân của gia đình giàu có này qua đời, người phụ nữ bị chính thất đuổi ra khỏi nhà.

Người phụ nữ xinh đẹp này không chỉ là một tình nhân, mà còn là một quả phụ, điều này làm cho nhiều chàng trai trẻ trong thôn chùn bước.

Mọi người trong làng đều nói rằng một người phụ nữ như vậy là không may mắn, mẹ của Thông Soa cũng nói rằng không nên tiếp xúc với người phụ nữ này, nhưng Thông Soa lại rất thích điều đó, vì vậy anh ấy thỉnh thoảng sẽ đến giúp người phụ nữ xinh đẹp này gánh nước, sửa chữa mái nhà tre dột nát, còn giúp cô ấy làm mấy cái tủ mới.

Thường xuyên qua lại, bọn họ yêu nhau.

Thông Soa muốn cưới người phụ nữ đến từ đại lục này, mẹ già tức giận đến thiếu chút nữa trợn trắng mắt mà chết, nhốt con trai ở trong nhà, không cho hắn cùng quả phụ kia gặp mặt, an bài các cô gái từ các thôn lân cận cùng Thông Soa xem mắt.

Nơi hẻo lánh lạc hậu kia, không có những hội bạn thân, cũng không có chương trình giải trí, ăn uống, vui chơi.

Bọn họ xem mắt chính là đem một nam nhân cùng một nữ nhân nhốt chung một phòng trong một đêm, khi mọi việc đã thành, bọn họ sẽ phải kết hôn.

Buổi tối hôm đó, Thông Soa và cô gái làng bên, người ngăm đen, răng nhuộm đen, miệng đầy mùi trầu, một câu cũng không nói, hai người như cây khô ngồi chờ đến hừng đông.

Mẹ Thông Soa nhìn con trai như vậy, thở dài, để quả phụ kia gả vào nhà.

Vào ngày cưới, tất cả nam nữ, già trẻ trong làng đều đến xem ngày vui náo nhiệt của Thông Soa, gia đình họ cưới một tình nhân bị gia đình khác đuổi ra khỏi nhà, cô ấy còn là một quả phụ, nhưng từ trong ánh mắt của hai người họ, có thể nhìn ra được bọn họ yêu nhau.

Cuộc sống hàng ngày của bọn họ trôi qua bình yên, hạnh phúc. Thông Soa không cho vợ xinh đẹp của mình phải làm bất cứ công việc nặng nào.

Cô vợ xinh đẹp còn biết hát, đôi khi sẽ hát một vài ca khúc tiếng nước ngoài, lúc Thông Soa làm mộc cho khách, vợ của anh sẽ ngồi bên cạnh hát cho anh nghe.

Có đôi khi Thông Soa đi chợ Manp bán trứng, trở về còn mang cho cô vợ nhỏ một món quà, là một cái máy nghe nhạc đã qua sử dụng, bên trong có vài cuốn băng ghi âm ông chủ tặng.

Đáp lại tình yêu của chồng, năm thứ hai sau khi kết hôn, cô vợ nhỏ đã sinh cho Thông Soa một cậu con trai.

Mẹ Thông Soa rất cao hứng, mỗi ngày đều ôm cháu trai ra thôn khoe khoang, gặp người liền nói là con dâu xinh đẹp của mình sinh ra, trắng treo sạch sẽ, kháu khỉnh đáng yêu.

Thông Soa ít được học hành, nên để cho cô vợ nhỏ biết hát nước ngoài đặt tên cho con.

Người vợ nói mình họ Hoắc, vậy nên sẽ đặt tên cho đứa nhỏ là Hoắc Mãng, với hy vọng đứa nhỏ này có một thân thể khỏe mạnh tràn đầy dũng khí, có thể bước ra khỏi nơi nghèo nàn lạc hậu này.

Cậu nhóc trắng trẻo đáng yêu ngày nào dần trưởng thành theo thời gian, ngày một cao lớn hơn, là một cậu bé đẹp trai nổi danh khắp các thôn làng phụ cận, khi cậu mười hai tuổi, đã có không ít các cô gái ở các thôn lân cận chạy đến cửa nhà vụng trộm nhìn cậu.

Thiếu niên mười hai tuổi này không chỉ đẹp trai, mà còn rất cường tráng, thường xuyên giúp ba đốn cây chặt củi.

Thông Soa từng có lần giao đồ đạc đến biệt thự của một võ sĩ quyền anh ngầm trong thành phố, trong lúc nói chuyện phiếm, anh hỏi quyền thủ số tiền được thưởng sau khi thắng một trận đấu, quyền thủ nói ra số tiền, đối với người dân trong thôn mà nói, đó là con số trên trời.

Cả nhà đều không muốn cậu bé 12 tuổi ở lại ngôi làng nghèo này, nên đã dốc hết tài sản trong nhà, đưa Hoắc Mang đến khu phố người Hoa ở Mạn Phổ, theo một bậc thầy muay thái đã nghỉ hưu để học tập, cậu có thể về nhà một lần vào cuối năm.

Nhưng cuộc sống như vậy luôn bị người ta đố kỵ, ganh ghét, Thông Soa có một người vợ xinh đẹp trắng trẻo, còn có một đứa con trai anh tuấn soái khí.

Nào có cái gì là điều không may mắn.

Có những tên du côn nhiều năm không cưới được vợ, mắt đỏ ngầu nhỏ ra máu, uống say bắt đầu bịa đặt bậy bạ.

Lời đồn đãi giống như cuồng phong bão táp, ở nơi thôn làng nhỏ bé này lan truyền nhanh chóng.

Bọn họ nói rằng đứa con trai Thông Soa quá đẹp trai, không giống hắn chút nào. Còn nói là quả phụ xinh đẹp kia trong bụng sớm đã có con, muốn tìm cho đứa trẻ một người cha, mới gả cho Thông Soa.

Một câu đồn đãi chính là một thanh đao giết người, một ngụm nước bọt chính là đại dương mênh mông có thể dìm chết người.

Cuối cùng, thậm chí có người còn đến nhổ nước bọt trước cửa nhà Thông Soa, nói rằng con dâu nhà họ căn bản không phải là góa phụ của gia đình giàu có, mà là bị bọn buôn người bắt cóc đến khu đèn đỏ làm gái mại dâm.

Bọn họ nói đến chính mình đều tin, thậm chí ngay cả khách hàng mà vợ Thông Soa tiếp đãi ở khu đèn đỏ là ai, đều có thể nói rõ ràng rành mạch.

Ai nói sao hay vậy, đã được chứng minh một cách tàn nhẫn nhất ở trong ngôi làng phong kiến truyền thống này.

Thông Soa cùng mẹ Thông gặp được những kẻ ngồi lê đôi mách kia, sẽ dùng chổi đuổi họ đi, bọn họ bảo vệ cô dâu nhỏ trong nhà rất tốt.

Bọn họ muốn chờ đến cuối năm, Hoắc Mãng thắng tiền thưởng trở về, cả nhà sẽ dọn ra khỏi làng này, vào thành phố sinh sống.

Người phụ nữ đó không thể ra ngoài, ra ngoài sẽ có người ném đá vào người cô, mắng cô là đồ bẩn thỉu, cô chịu đựng tất cả những lời lăng mạ, sỉ nhục, mỗi ngày đều trông ngóng con trai mình trở về nhà, ở nhà làm rất nhiều quần áo cho con trai.

Con trai là tất cả hy vọng và ký thác của người mẹ.

Cuối cùng cũng đợi được đến ngày cuối năm, Thông Soa đi chợ mua gà vịt thịt cá về muộn, trong lòng cô ấy tràn đầy vui sướng, cùng mẹ chồng ở nhà chuẩn bị cơm nước cho con trai.

Không biết là ai đã truyền tin ra ngoài, nói chồng của cô không có ở nhà, chạng vạng hôm đó, trong thôn có mấy lão du côn uống say xông vào nhà Thông Soa.

Mẹ già che chắn phía trước bảo vệ con dâu, bị những lão du côn kia túm lấy đập đầu vào tường, đầu rơi máu chảy, chết tươi.

Người phụ nữ nhìn thấy mẹ chồng nằm bất động trên mặt đất, lại nhìn thấy những tên đàn ông kia đang tự cởi quần của mình.

Cô quay đầu lại nhìn những bộ quần áo vừa may cho con trai, trên môi nở một nụ cười đầy hy vọng, rồi không chút luyến tiếc đập đầu vào chiếc tủ gỗ mà chồng cô vừa mới làm xong.

Cô dùng cái chết để bảo vệ sự trong sạch của mình, chờ Thông Soa chạy về nhà, nhìn thấy những người đàn ông kia đang xếp hàng thay nhau ô nhục trên thi thể vợ mình, máu của mẹ nhuộm đỏ những bộ quần áo mới làm xong kia.

Thông Soa định xông vào muốn đoạt lại thi thể của mẹ và vợ, lại bị đám du côn kia chống trả, đạp vỡ bụng.

Bọn họ không thể đợi được Hoắc Mãng trở về, vào đêm cuối năm, tráng liệt chết cùng một chỗ.

Chờ đến khi Hoắc Mãng mang theo những món quà mua cho bà nội và ba mẹ bằng những đồng tiền thưởng đầu tiên về nhà, lại nhìn thấy cảnh người trong thôn tụ tập trước cửa nhà mình, dùng cáng cứu thương khiêng ra ba cỗ thi thể.

Cậu không khóc, mà quỳ xuống đất trước thi thể bà nội, ba mẹ dập đầu ba cái.

Trên ngọn đồi phía Tây, một mình hắn đắp ba ngôi mộ.

Đêm khuya ngày hôm sau, thiếu niên cao lớn vừa tròn mười ba tuổi, cầm lấy búa sắt mà ba cậu dùng làm đồ mộc, đi vào nhà của những tên du côn kia.

Vào ngày thứ ba, trên tuyến biên giới, nhiều người nghèo đang trên bờ vực chết đói trong ngôi làng này đã được ăn "thịt Phật sống".

Kể từ đó, cái tên "Hoắc Mãng" đã vang dội khắp các võ đài quyền anh ngầm trong khu vực biên giới dài 4.060 km giữa Tam giác vàng và Đông Nam Á.

Người dân trong ngôi làng nhỏ đó không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro