Chương 11: Những người phụ nữ cố gắng vượt núi, tất cả đều chết nửa đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Mãng cũng không kể cho cô gái về quá khứ tàn ác của mình, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy rực, tay không lướt qua ngọn lửa, dùng dao rạch vài nhát lên bề mặt con cá lớn.

Lam Vãn thẫn thờ nhìn hắn hồi lâu mới định thần lại, ánh mặt ảm đạm nhắm lại, khẽ cắn môi, thấp giọng xin lỗi hắn: "Thực xin lỗi, lẽ ra tôi không nên hỏi..... "

Thật ra cô chỉ muốn hỏi hắn sẽ ở lại đây đến khi nào, không nghĩ tới hắn lại nói cho cô biết, người thân của hắn đã không còn trên đời. Gia giáo tốt dạy dỗ cô không thể chọc vào chuyện đau lòng của người khác, cô cũng không dám hỏi thêm nữa.

Lông mày kiếm của Hoắc Mãng khẽ nhướng, cắt miếng thịt trắng không có xương ngon nhất ở bụng cá, đâm vào mũi đao đưa tới bên miệng cô, nửa như ra lệnh nói: "Ăn thịt."

Giọng điệu ép cô phải ăn nhiều của hắn từ trước đến nay luôn thô bạo, giống như đút cho một con mèo con xinh đẹp, hết miếng này đến miếng khác, thấy cô ngoan ngoãn nghe lời ăn gần phân nửa, đến khi thật sự không ăn nổi nữa, liền cầm xiên cá nướng, nhanh chóng ăn hết nửa còn lại.

Nếu không phải sợ cô cảm thấy không sạch sẽ, hắn chỉ muốn dùng tay mà xé thịt, dùng dao cắt còn không khoái bằng việc cầm trên tay rồi cắn một miếng thật lớn!

No ấm sinh dâm dục, đắm mình trong làn gió thanh mát của dòng sông, nam nhân trẻ tuổi tuy rằng tướng ăn có chút thô lỗ, nhưng lại biết tận hưởng điểm tâm ngọt sau bữa ăn, cả người thoải mái gối đầu lên đùi cô, khuôn mặt điển trai áp vào bên trong chiếc áo phông rộng, thưởng thức phong cảnh hương diễm phía sau lớp quần áo của cô.

"Anh mau ra đi, lát nữa có người đi qua sẽ nhìn thấy" Lam Vãn vành tai cùng cổ tràn ngập những vết ửng đỏ, bàn tay nhỏ nhắn cố đẩy cánh tay cường tráng đang siết chặt eo thon của cô ra.

Hắn đã không chỉ đơn thuần dùng mắt thưởng thức, đầu, cổ cùng bờ vai hoàn toàn chìm trong chiếc áo phông rộng của cô.

Từ xa nhìn lại, chỗ phồng lên phía trước quần áo của cô không khác gì một phụ nữ mang thai, chỉ khác là thay vì một đứa trẻ, đó lại là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ.

Đột nhiên, đầu vú nhạy cảm truyền đến cảm giác liếm láp khiến cô rùng mình, hay tay cô vô thức ôm lấy mình, sợ hắn giữa ban ngày ban mặt sẽ vén quần áo của mình lên, ngang nhiên giở trò đồi bại.

Dù Lam Vãn không nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được sự ma sát ngứa ngáy mãnh liệt giữa hàm răng và núm vú, núm vú được bao bọc trong khoang miệng ấm áp trong nháy mắt cứng lên đứng thẳng, mặc dù kích thước của cặp vú mềm mại đã khá ấn tượng, nhưng vẫn còn đang trong thời kỳ phát dục, chịu không nổi kích thích mãnh liệt liên tục mấy ngày qua, núm vú sưng lên hơi đau.

Chiếc áo ngực đã được cởi bỏ đẩy lên trên, lưỡi của người đàn ông vẫn liếm mút say mê, vừa mút lấy núm vú vừa phát ra tiếng rên đầy thỏa mãn.

Cô nào dám cúi đầu nhìn về phía hành vi phóng đãng trong cổ áo, đôi mắt ngấn nước đầy sương mù liếc sang một bên, môi anh đào mím chặt, nhưng vẫn không kiềm chế được lộ ra vài tiếng ngâm nga yếu ớt.

Răng rắc —–

Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm giẫm đạp cành cây, tiếng vang này kinh động đến thiếu nam thiếu nữ bên bờ sông, nam nhân đang thưởng thức bộ ngực mềm mại, bỗng nhiên bị cắt đứt, tức giận chui ra khỏi quần áo, đôi mắt sắc bén thâm thúy, đứng dậy nhìn lướt qua hàng cây cọ phía sau.

Cô gái bị người ta bắt gặp xấu hổ không còn mặt mũi nào, vội vàng sửa sang lại chiếc áo phông trắng rộng thùng thình vừa bị phồng lên, đôi mắt to tròn trong veo trong lúc hoảng loạn  thoáng thấy một bóng dáng nhỏ gầy đang chạy về phía thôn làng.

Đó là cô bé biết nói tiếng Trung Quốc lần trước đã giao cơm cho cô.

Trực giác nói cho cô biết, cô bé kia hẳn là muốn nói chuyện với mình.

Lần trước có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt, vẫn còn chưa quen thuộc, lần này bởi vì ánh mắt hung lệ của nam nhân bên cạnh, lại càng sợ hãi không dám tới gần.

Hứng thú bị dập tắt, Hoắc Mãng sắc mặt không vui vuốt vuốt mái tóc đen, nắm tay cô đi về phía trúc lâu.

"Tôi có thể đi nói chuyện với cô bé đó được không?" Lam Vãn ở phía sau cố gắng cất bước theo bước chân dài của hắn, nhẹ nhàng nói ra lời thỉnh cầu.

"Có điều gì để nói với một tiểu nô lệ."

"Nhưng cô bé đó biết nói tiếng Trung, nói không chừng là... "

"Hàng năm, ở biên giới có không ít phụ nữ kết bè chạy trốn." Hoắc Mãng dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, con ngươi đen sâu thẳm liếc nhìn cô gái mềm mại xinh đẹp, nghiêm khắc nhắc nhở: "Không một ai có thể trốn thoát, tất cả đều chết nửa đường.

Lam Vãn kinh ngạc trố mắt nhìn hắn, dừng lại một chút, đôi mắt đẹp tối lại, cô đơn ảm đạm, mím môi không nói gì nữa, cùng hắn nắm tay đi vào tiểu viện trúc lâu.

Cô thật sự không có ý nghĩ đó.

Chỉ là tha hương nơi đất khách quê người, gặp được một cô bé cùng hoàn cảnh, muốn nói vài lời an ủi giữa các cô gái với nhau mà thôi.

Hơn nữa, chỉ còn hai ngày nữa là kinh nguyệt sẽ hết.

Trong lòng cô càng thêm thấp thỏm sợ hãi, mỗi đêm nằm bên người Hoắc Mãng, nhiệt độ cơ thể dã tính nóng rực như lửa của hắn gần như có thể đem cô nuốt chửng.

Hắn sẽ ở bên tai cô nói những lời đỏ mặt và thô tục, sẽ hết lần này đến lần khác bảo cô sinh cho hắn mấy đứa con xinh đẹp.

Mỗi lần nói ra điều đó, cô sẽ nhớ đến ba mẹ mình ở Trung Quốc đang vất vả đau khổ tìm kiếm mình.

Bọn họ nếu biết cô con gái ngoan ngoãn dịu dàng của mình đã bị bọn buôn người bán cho một nam nhân trẻ tuổi thô lỗ dã man, mỗi ngày đều sống trong lo lắng sợ hãi, sẽ có bao nhiêu thương tâm.

Hôm nay vừa nghe hắn nhắc tới chuyện kết hôn, cô lại càng phiền muộn không có tinh thần, sau khi trở lại trúc lâu, cô liền ôm đầu gối co ro ở góc giường gỗ, dựa vào cửa sổ bên cạnh ủ rũ ngẩn người.

Hoắc Mãng biết cô nhớ nhà, nhưng hắn tình nguyện đem đóa kiều hoa xinh đẹp tinh xảo này bóp chết trong lòng bàn tay.

Cô tuổi còn nhỏ, chuyện cũng trải qua ít, trong khoảng thời gian này hắn có thể cho phép tinh thần cô không phấn chấn, nếu lớn tiếng uy hiếp có thể làm cho cô thành thật ăn ngon ngủ yên, hắn không ngại tiếp tục như vậy.

Chờ qua vài năm sinh ba bốn đứa con rồi, cô sẽ buông bỏ quá khứ, toàn tâm toàn ý sống với hắn.

----------------------

"A Mãng, tôi thật sự không hiểu cậu, dùng tiền mồ hôi nước mắt liều sống liều chết mua một cô gái nhỏ còn trinh, không bằng đến Tam Giác Vàng, tôi tìm cho cậu một người phụ nữ ngực to eo nhỏ khai trai."

Chạng vạng hoàng hôn, thân trên tinh tráng của Hoắc Mãng để trần, chống đẩy trên tấm thảm trong sân, cơ bắp cánh tay cùng bụng cứng rắn như sắt, nổi lên theo động tác phập phồng lên xuống.

Cơ thể nam tính hoàn mỹ, uy nghi và mạnh mẽ làm người khác phải kinh ngạc thán phục, bởi vì trải qua nhiều năm liều chết chiến đấu, đã thời thời khắc khắc ở trong cơ năng vận sức chờ phát động.

Điện thoại di động mở loa ngoài đặt ở bên cạnh, người bên kia đầu dây đang thổn thức thay hắn không đáng giá.

"Cẩn thận nhiễm bệnh. " Hoắc Mãng chống tay xuống đất, trầm giọng nhắc nhở người anh em đã thân kinh bách chiến biết bao nhiêu bụi hoa.

Sát Tụng lắng nghe bản nhạc, thu lại giọng điệu cợt nhả, nghiêm túc nói chuyện với hắn.

"A Mãng, trận đấu quyền anh ngầm Tam Giác Vàng lần này, tôi nghe được đối thủ lần này của cậu là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ đến từ Afghanistan."

Cơ thắt lưng của người đàn ông thô bạo không kiềm chế được hạ xuống sát đất, khẽ nhếch khóe môi hỏi: "Sợ à?"

"Không phải là tôi có sợ hay không, A Mãng, tôi có thể đảm bảo rằng Quân độc lập Khắc Khâm bang sẽ cho phép cậu vượt qua biên giới Trung Quốc-Myanmar mà không bị cản trở, nhưng không thể đảm bảo tính mạng của cậu trên võ đài quyền anh."

"Đại lục có một câu nói hẳn là cậu đã nghe qua, người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn."

"Tôi không hy vọng cậu đánh tới chết, trong lòng cậu và tôi đều biết rõ, cậu kỳ thật so với tôi càng có tư cách ở quân độc lập... " Sát Tụng dùng tiếng Trung trôi chảy, nói ra vài câu vô cùng nặng nề.

Hoắc Mãng đứng dậy, giơ tay lau gương mặt tuấn tú đen sạm, lớn tiếng cắt đứt, "Tụng, đủ rồi."

Tính tình Sát Tụng càng lúc càng nóng nảy, mắng chửi hắn trong điện thoại, "Tiểu tử cậu tính tình thật giống như trâu bò, cứng đầu!"

Cánh cửa của căn nhà trúc truyền đến tiếng cọt kẹt, Hoắc Mãng thoáng thấy bóng người mảnh mai đi ra khỏi cửa, trầm giọng vội vàng cúp máy: "Không nói nữa, vợ tôi ra ngoài tìm tôi."

Thân hình của hắn đứng sừng sững giữa sân, mái tóc đen lấm tấm chút mồ hôi, thấy cô gái cả buổi chiều ủ rũ không có tinh thần gì ôm chậu gỗ đi tới trước mặt mình, trong chậu chứa cái áo phông đen sáng nay cô thay ra.

Đôi mắt trong veo của cô rũ xuống, hai bàn tay nhỏ ôm chậu gỗ, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: "Tôi muốn ra bờ sông giặt quần áo."

Hoắc Mãng cúi đầu, đôi môi gợi cảm hôn lên gò má trắng nõn của cô, cười tà tứ nói: "Không tệ, đã biết giúp chồng giặt quần áo rồi."

Danh xưng "chồng" này hiển nhiên không thuộc phạm vi thích nghi của cô, mắt thường có thể thấy được, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của cô nổi lên ửng hồng, cô ấp úng biện giải nói: "Không, không phải."

Cô gái nhỏ ôn uyển nghĩ rằng mình mấy ngày nay đều mặc quần áo của hắn, nên phải có trách nhiệm giặt sạch sẽ, hơn nữa trời cũng sắp tối, cô tương đối sợ ở chung một phòng cùng nam nhân trẻ tuổi lúc nào cũng tràn trề hormone.

Nhưng Hoắc Mãng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cô chủ động đi ra ngoài đi dạo cũng là dấu hiệu tốt, đưa tay kéo khăn mặt phơi trên dây thừng xuống, vung về phía bả vai, tiếp nhận chậu trong tay cô, dẫn cô đến một nhánh sông nhỏ ở đầu thôn.

Sau bữa cơm tối, không ít phụ nữ Đông Nam Á trong làng gần đó tụ tập ở nhánh sông nhỏ giặt quần áo.

Hắn cũng không nhúng tay vào, chỉ chọn cho cô một khối đá trơn nhẵn không bị té ngã, nhìn cô an ổn ngồi xổm xuống chà quần áo, mới xuống chỗ hạ lưu nơi mà các cô gái không nhìn thấy tắm rửa.

Xung quanh, những người phụ nữ Myanmar da ngăm đen thấy một cô gái da trắng xinh đẹp đột ngột xuất hiện, nhao nhao liếc mắt lại nhìn, dùng ngôn ngữ mà cô không hiểu xì xào bàn tán.

Từ trong giọng nói của bọn họ, Lam Vãn nghe ra ý tứ khiếp sợ kinh ngạc, cũng không phải đối với cô, mà là đối với nam nhân trẻ tuổi anh tuấn hung sát đã dẫn cô tới đây.

"Chị gái, chị có cần bột xà phòng không?"

Giọng nói trẻ con non nớt của cô bé vang lên bên tai, Lam Vãn vui mừng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trẻ con lần trước đưa cơm cho mình.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cô gái mười bảy tuổi và cô bé mười bốn tuổi, suýt nữa nhìn nhau mà khóc.

Không cần nhiều lời, họ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của quê hương mình từ đôi mắt của nhau.

Sự quen biết của họ là một niềm vui thầm kín, hai người vui vẻ đứng cạnh con sông nhỏ bên kia, dùng tiếng phổ thông nói chuyện, cũng không sợ những người phụ nữ Myanmar kia nghe được.

Trong cuộc nói chuyện, cả hai đã trao đổi tên tuổi, cũng như thời điểm bị bắt cóc.

Cô gái lớn hơn mấy tuổi vừa kinh ngạc vừa đau lòng, thì ra cô bé Tiểu Du mười bốn tuổi trước mắt, đã bị bắt cóc được một năm rưỡi, đang làm việc trong nhà lão A Thái.

Tiểu Du biết được chị gái này cũng bị mua, toát ra vẻ mặt lo lắng, "Chị, anh trai kia thoạt nhìn rất hung dữ, sẽ đánh chị sao? "

Lam Vãn không biết nên giải thích thế nào cho một cô bé mười bốn tuổi rằng Hoắc Mãng đối với mình có bao nhiêu "hung", vì vậy cô chỉ lắc đầu và nói: "Không, anh ta sẽ không đánh chị đâu."

Cô gái nhỏ ghé sát vào người chị xinh đẹp tỏa hương thơm khắp người, nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị sẽ phải kết hôn với anh trai kia sao?"

"Tiểu Du, chị... "Cô dừng một chút, trong lòng thắt lại, " Ba mẹ chị còn đang đợi chị trở về."

Nghe cô nói muốn về nhà, cô bé không cầm được nước mắt, kích động nắm chặt tay chị, nghẹn ngào nói: "Chị, em tìm được một con đường núi có thể đi về phía bắc, đi thẳng về phía bắc, vượt qua biên giới là có thể về nhà."

"Nhưng... " không biết tại sao, Lam Vãn muốn ngăn cô bé này không nên bốc đồng.

Hoắc Mãng nói với cô, những người phụ nữ cố ý đồ vượt núi, tất cả đều chết ở nửa đường.

Nhưng mà, cô bé đã rơi vào trạng thái sung sướng khi sắp được trở về nhà, chân nhảy tay múa lôi kéo cô, cười nói: "Tiểu Du có thể về nhà trong vài ngày nữa. Chị, chúng ta sẽ cùng nhau trở về."



























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro