Chương 12: Không nghe lời muốn chạy trốn chính là kết cục này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mặt, hai gò má vàng khô gầy guộc của cô bé lộ rõ niềm vui háo hức chờ đợi, đôi đồng tử trong suốt tràn ra thần sắc đắm chìm trong niềm khao khát được về nhà.

Cô gái lớn tuổi hơn luôn suy nghĩ chu toàn hơn, thật sự không đành lòng nói những lời gây thất vọng, uyển chuyển an ủi nói: "Tiểu Du, em nghe chị gái nói, đường núi rất dài còn hiểm trở, chúng ta chỉ có thể sống sót trở về, mới có thể gặp được ba mẹ."

"Chị, không phải vừa rồi chị nói chị muốn về nhà sao?" Tiểu Du buông tay chị gái ra, trợn mắt kinh ngạc nhìn cô.

"Ừm." Mũi Lam Vãn cay cay, nặng nề gật đầu, lại ngẩng đầu dịu dàng mỉm cười với Tiểu Du," Nhưng ba mẹ càng hy vọng nhìn thấy chúng ta sống tốt, không phải sao?"

Tiểu Du nghe cô nói cũng không đáp lại, ngơ ngác lắc đầu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, bưng chậu gỗ giặt quần áo chậm rãi rời khỏi mương nước nhỏ.

Lam Vãn quay đầu nhìn bóng lưng của cô bé, trái tim mềm yếu thắt lại giống như quả cầu nhỏ, cô tin tưởng vững chắc rằng còn sống mới có thể về nhà gặp ba mẹ.

Nhưng cô hiểu Tiểu Du, cho dù là bị bắt cóc vài năm, hay là vài ngày, các cô gái đáng thương đều có thể đồng cảm.

-----------------

Ngày thứ sáu sau khi tới làng, bầu trời xám xịt u ám, không khí oi bức, là điềm báo mưa rền gió dữ.

Người đàn ông trẻ tuổi kia tâm tình lại vô cùng tốt, lông mày tuấn tú nhướng lên, sáng sớm hưng phấn đem cô đặt ở dưới thân, trao cho cô nụ hôn sâu và dài, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, há miệng thở dốc đón nhận luồng khí nóng bỏng mà đối phương phả ra, cùng dịch thể chảy ra từ khoang lưỡi.

Lam Vãn không hiểu sao hôm nay hắn lại vui vẻ như vậy, sau khi bị đại lực xoa bóp đến nỗi hai chân mềm nhũn vô lực, run rẩy bước đến bên cửa sổ, nhìn bóng dáng cao lớn cường tráng đi đến sân.

Hoắc Mãng đi đến giữa sân, giống như cảm nhận được ánh mắt ôn nhuận như nước sau lưng, cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp như thủy triều đỏ của thiếu nữ.

Khoảnh khắc hai đôi mắt đẹp chạm nhau, trời đất giống như dài vô tận.

Khóe môi người đàn ông chứa ý cười, khuôn mặt tuấn tú của hắn kéo ra một độ cong cao nhất trong mấy ngày qua, hắn vẫy vẫy tay với cô gái của mình.

Nhưng cô gái vốn da mặt mỏng, xấu hổ khép mắt lại, lui vào trong phòng, đóng cửa sổ nhỏ lại.

Mấy ngày nay ở chung, Hoắc Mãng tuy vẫn bạo ngược hung hãn, nhưng đối với cô đã xem như kiềm chế không ít, cô cũng sẽ không nói muốn về nhà, tránh chọc vào cảm xúc nóng nảy của hắn, miễn cho hắn lại tới làm đau chính mình.

Nhưng không nói, không có nghĩa là cô không muốn.

Đột nhiên, từ khe cửa sổ truyền đến tiếng bánh xe chạy qua đường đất lầy lội và tiếng động cơ gầm rú, trong ngôi làng hẻo lánh lạc hậu này, xe cơ giới xem như là thứ hiếm thấy.

Lam Vãn đã lâu không liên lạc với bên ngoài, cho rằng là có cảnh sát lái xe tới cứu mình về nhà, tràn đầy hy vọng mở cửa sổ ra, ngay sau đó, con ngươi co rụt lại, đập vào mắt là một chiếc xe Jeep cũ nát đã được cải tiến.

Cô nhận ra chiếc xe đó! Đó là xe của bọn buôn người!

Chiếc xe kia loang lổ tróc sơn, nắp trước xe đều là bụi đất, người sinh hoạt ở đô thị phồn hoa, căn bản sẽ không để như thế.

Nhưng cũng chính vì cực kỳ tầm thường, nên buổi chiều hôm đó, tiểu thư khuê các vừa từ phòng âm nhạc luyện đàn violin xong trở về nhà, bị người trong xe xông tới, dùng miếng vải tẩm qua thuốc mê bịt kín miệng mũi, hôn mê tại chỗ.

Tất cả do bọn chúng!

Cô gái nhớ lại chuyện xảy ra chiều hôm đó như một cơn ác mộng kinh hoàng, nước mắt lưng tròng oán hận, ngón tay nhỏ gắt gao bấu chặt song cửa sổ.

Tất cả là do bọn chúng hại cô không thể về nhà!

Chiếc xe jeep nhanh chóng chạy qua trúc lâu, cô bước nhanh ra khỏi phòng, đến bên ngoài sân, thận trọng đến gần, lén lút nấp sau thân cây đại thụ, thò đầu ra ngoài nhìn về phía đám đông.

Chiếc xe vừa mới dừng ở bên ngoài sân một tòa trúc lâu khác, còn chưa đợi người xuống xe, lão A Thái phụ trách thôn đã tức giận hung hăng giậm chân la hét ầm ĩ với cửa sổ xe, ngón tay chỉ về ngọn núi lớn phía bắc.

Hai người đàn ông Đông Nam Á mập, lùn và ngăm đen bước xuống xe, một người cười ha hả nói gì đó với lão A Thái, còn người kia từ ghế sau lôi ra một cô bé không mảnh vải che thân, đầu bù tóc rối, toàn thân đều là bùn đất.

Cô gái nhỏ run rẩy đứng không vững, ngã xuống đất như một con rối bị hỏng, hai mắt trống rỗng như đã chết, lồng ngực hơi phập phồng chứng tỏ cô vẫn còn thở.

Đó là Tiểu Du!

Lam Vãn vô cùng hoảng sợ, suýt nữa hét lên, vội vàng che miệng lại, đôi mắt sáng ngời bỗng chốc đỏ lên.

Chiếc quần dưới thân cô bé bị xé thành nhiều miếng vải lớn, chỗ giữa hai chân máu tươi đầm đìa, máu khô cùng màu trắng vẩn đục theo đùi ngưng đọng đến mắt cá chân.

Cô gái trốn ở cách đó không xa run rẩy sợ hãi, hai chân mềm nhũn chỉ có thể ngồi xổm xuống, đôi tay nhỏ gắt gao che chặt miệng, ngăn không cho mình phát ra tiếng khóc, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, ngập tràn trên gương mặt cô.

Cô đoán được, chắc là sau khi Tiểu Du  chạy trốn, lão A Thái đã nói cho bọn buôn người, bị bọn buôn người bắt trở về, xâm phạm dã man.

Ầm ầm —

Mây đen bao phủ khắp bầu trời, sấm sét cùng tiếng nổ phá tan mây mù, những hạt mưa rải rác dần dần kết lại thành những hạt mưa dày đặc.

Lão A Thái thấy bộ dạng tiểu nô lệ nửa chết nửa sống này, lão cũng không muốn một cô bé suốt ngày chỉ biết chạy trốn, mặt lộ vẻ phiền chán, chắp tay trở lại trúc lâu của mình.

Một trong những tên buôn người nhổ nước bọt xuống đất, cao giọng quát mắng, giơ chân lên hung hăng đạp cô bé gầy yếu quỳ rạp trên mặt đất, đạp đến miệng mũi Tiểu Du máu tươi phun trào, lại cùng một người khác nhấc Tiểu Du đang hấp hối lên đi về phía rừng rậm nguyên sinh phía sau thôn làng.

Cho đến khi nhìn thấy hai tên buôn người quay lại và lái xe rời đi.

Cô gái phía sau thân cây mới dám đội mưa chạy vào rừng rậm, một chân sâu một chân nông vòng qua bụi cây, áo phông trắng ướt đẫm dán vào lưng, trước sau dính vài vết bùn, ngã khuỵu xuống bên cạnh cô bé toàn thân đầy máu, chết thảm trên bãi cỏ.

Cô gái từ nhỏ sống trong thế giới tươi sáng chưa từng thấy qua thảm trạng như vậy.

Cô ngay cả ôm cũng không thể nào làm được, mặc cho nước mắt hòa vào nước mưa, cả người như rơi vào hầm băng, rét lạnh thấu xương, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.

Hiện thực của hắc ám sụp đổ chính là bi thảm trần trụi, như hồng thủy vỡ đê, phá vỡ tháp ngà tinh xảo ấm áp mà cô đã sống mười bảy năm qua.

Cô kinh hãi quá độ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mất đi phản ứng, nước mưa xối ướt tóc đen, cô theo bản năng ôm lấy mình.

Một lúc sau, nam nhân cao lớn cũng đội mưa tiến đến, đứng sừng sững lạnh lùng, tuấn mâu nheo lại, nổi trận lôi đình bước lại gần, sát khí bao phủ toàn thân, tàn nhẫn thấp giọng quát: "Tôi có phải hay không đã nói, tất cả nữ nhân muốn chạy trốn đều sẽ chết ––!"

Tóc gáy cô gái nhỏ dựng đứng, một luồng khí lạnh khủng khiếp từ trên trời giáng xuống tứ chi và xương cốt của cô.

Hắn nóng giận ngồi xổm xuống, bàn tay thô ráp dính mùi máu tươi không rõ, hung hăng bóp chặt cằm nhỏ của cô, "Vì sao không nghe lời tôi thành thật ở yên trong phòng?! Hả? Thích nhìn hai tên buôn người cưỡng hiếp tập thể một nô lệ đến vậy sao?"

"Không... không " Lam Vãn khó khăn lắc đầu, lực tay của hắn gần như có thể bóp nát xương hàm dưới của cô.

"Chạy!" Bàn tay thô ráp chai sần của Hoắc Mãng bóp má cô, môi mỏng dán vào bên tai cô giận dữ gầm nhẹ, "Em có biết ở biên giới có bao nhiêu đàn ông không có phụ nữ để làm tình không! Đừng nói đến loại chưa phát dục như gà con này, cho dù là mười tuổi, tám tuổi, những người đó cũng sẽ nhào tới cưỡng hiếp các nàng!"

"Không có, tôi không có nghĩ.... " Lam Vãn rưng rưng nghẹn ngào, cô không muốn chạy trốn, nhưng quai hàm đau nhức, nửa chữ cũng không nói nên lời.

Hắn sắc mặt u ám, hung ác hỏi: "Con gà con này nói với em đi đường núi là có thể về nhà, đúng không? Cô ta không nói dọc con đường này phải chịu đựng bao nhiêu đàn ông luân phiên cưỡng hiếp, mới có thể có mạng bò đến biên giới."

"Nhìn xem! Nhìn cho rõ!"

Đôi mắt Hoắc Mãng đỏ ngầu, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại gần thi thể đẫm máu của Tiểu Du, "Không nghe lời muốn chạy trốn chính là kết cục này, ở nơi rừng sâu núi thẳm này bị những người đàn ông kia chơi đến chết, bẩn đến mức không ai nhặt xác cho các nàng."

Lam Vãn nghe hắn dưới cơn thịnh nộ uy hiếp, không ngừng co rúm run rẩy, khóc lóc lắc đầu, mơ hồ không rõ nói: "Xin lỗi, tôi xin lỗi."

Hắn tức giận đến hàm răng cơ hồ nghiến thành vụn nhỏ, buông tay đang bóp cằm cô ra, đứng dậy, đưa tay lau nước mưa trên mặt.

Xin lỗi.

Xin lỗi thì có ích lợi gì.

Hôm nay là ngày hắn sẽ kết hôn với cô.

Phong tục địa phương đơn giản, nam nữ ngủ một giấc, khấu đầu với ba mẹ, coi như đã kết hôn. Nhưng cô vợ nhỏ của hắn vừa nhìn đã biết là hòn ngọc quý trên tay, gia cảnh khá giả.

Lần đầu tiên, người đàn ông từ trước đến nay luôn thô cuồng, không câu nệ tiểu tiết chú trọng nghi thức, lại nhờ Sát Tụng đặt mua hai rương quần áo cùng trang sức mới cho cô gái.

Hắn muốn tặng cho cô một món quà, hy vọng rằng cô sẽ vui vẻ kết hôn với mình, đến trước mộ cha mẹ khấu đầu.

Cũng bởi vì từ hôm nay trở đi, cô là vợ của hắn, hắn không muốn dùng ổ khóa nhốt cô lại nữa.

Nhưng chờ hắn mang hai cái rương lớn về nhà, trong phòng đã sớm mất đi mùi thơm thấm vào ruột gan, bên ngoài mưa to tầm tã, cô dâu của hắn không biết tung tích.

" Đi! "

Mãnh thú mắt đỏ thô bạo nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ, dùng sức kéo cô ra khỏi vũng bùn, cơn thịnh nộ không có cách nào làm cho hắn săn sóc, chỉ có thể tăng thêm lực giam cầm trong lòng bàn tay.

Dọc đường, mưa rào sấm sét, thời tiết khắc nghiệt cũng không sánh bằng với nam nhân cả người tràn ngập khí tức giết chóc bạo ngược, hắn chân dài cất bước, kéo cô bước nhanh về phía trước.

Nước mưa che phủ mi mắt, khiến cô không thấy rõ đường, cô gái nhỏ mềm mại thể lực chống đỡ hết nổi, lảo đảo đi theo phía sau, giữa cổ tay tinh tế là gông cùm xiềng xích của bàn tay hắn, tựa như xiềng xích mà những kẻ buôn người dùng để còng tay cô lại.

Ở ven đường của thôn, lão A Thái run như cày sấy, mặt tái mét, thấy Hoắc Mãng mang cô gái còn nguyên vẹn trở về, thở phào nhẹ nhõm, phẫn uất nhặt lại được một mạng từ bờ vực của cái chết.

Mà chiếc xe Jeep lại một lần nữa xuất hiện đã nát thành từng mảnh nhỏ, kính chắn gió loang lổ vệt máu, máu chảy dọc theo cửa xe nhỏ xuống vũng nước, hóa thành một mảng đại dương đỏ thẫm.

Lam Vãn kinh hãi nhìn đi chỗ khác, phát hiện cửa sau xe đã bị mở ra, nơi đã từng còng tay cô mấy ngày mấy đêm, hiện giờ là thi thể của hai tên buôn người.

Con dao quân dụng của Thụy Sĩ ngày hôm qua còn cắt cá cho cô, hiện tại lại đang cắm ở cổ họng của tên buôn người đã dùng chân đạp thi thể Tiểu Du, máu phun thành tia.

Cô nghĩ đến cô bé không thể trở về nhà nữa, khẽ khóc nức nở, bước chân hơi chậm lại.

Bàn tay người đàn ông mạnh mẽ dùng lực lôi về phía trước, kéo cô loạng choạng hai bước mới chật vật theo kịp.

Nhưng đây không phải là phương hướng trở về trúc lâu, hơn nữa bầu trời mây đen dày đặc, mưa rào sấm sét không ngừng.

Cô nương toàn thân ướt đẫm, ánh mắt lo sợ không yên, nhìn bóng lưng rộng lớn của người đàn ông, hốt hoảng hỏi: "Hoắc Mãng, chúng ta, chúng ta đi đâu đây?"

Hắn gió mặc gió, mưa mặc mưa, chống lại mưa to gió lớn, kéo cô lên con đường núi dẫn đến ngọn đồi nhỏ phía tây, lệ thanh quát: "Đi bái lậy ba mẹ tôi, kết hôn! Rồi ngủ! "



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro