Chương 13: Tôi chuẩn bị đi rừng rậm giết em, sau đó sẽ tự giết mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi bước chân dính đầy bùn đất giẫm qua đều gánh vác bão táp lửa giận trong người hắn, cô gái nhỏ mấy lần suýt nữa té ngã phía sau, cảm nhận được lệ khí của hắn, cũng không dám lên tiếng bảo hắn đi chậm lại.

Thể lực của cô sớm đã cạn kiệt, bị hắn cứng rắn kéo lên sườn núi phía tây, nước mưa tạt qua khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.

Đối mặt với ba ngôi mộ được xây bằng đá, cô luống cuống đứng tại chỗ.

Hoắc Mãng sắc mặt trầm tĩnh nghiêm nghị, thân hình cao lớn nặng nề quỳ xuống, lúc trước là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi dũng mãnh, trải qua nhiều năm phiêu bạt liều mạng nơi biên cảnh, bây giờ đã trở thành ông vua của các võ đài quyền anh ngầm ở Đông Nam Á.

Hắn thoáng nghiêng đầu, liếc nhìn về phía cô gái nhỏ đang co rúm ở sau lưng, trầm giọng quát khẽ: "Vãn Vãn, lại đây."

Lam Vãn nghe ra sự tức giận và lời nói không thể kháng cự lại của hắn, đôi mắt sáng đỏ hoe, cô bước từng bước do dự đến bên cạnh hắn, ngay khi vừa tới gần, một bàn tay to mạnh mẽ thô bạo kéo cánh tay cô xuống phía dưới, toàn thân cô yếu ớt đứng không vững, giây tiếp theo liền ngã vào vòng tay ấm áp của hắn.

Mưa gió lồng lộng, nước mưa tưới ướt hai thân ảnh dán sát vào nhau, quỳ gối trước ba ngôi mộ.

Hôn lễ vô cùng đơn giản này, được làm chứng ​​bởi sấm sét do ông trời ban tặng.

Hoắc Mãng một tay ôm chặt cô gái đang run rẩy trong lòng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm ba ngôi mộ, trầm giọng nói: "Bà nội, ba mẹ, con đã về rồi. Đây là vợ của con."

Giọng điệu quá mức trịnh trọng của hắn khiến trái tim cô gái trùng xuống, cô mấp máy cánh môi, hoảng hốt lắc đầu nói: "Không được, Hoắc Mãng, tôi không thể... ."

Cô không thể kết hôn với hắn, còn trịnh trọng tuyên bố trước mộ người nhà hắn, đây không phải trách nhiệm mà một cô gái mười bảy tuổi có thể gánh vác.

Người đàn ông đang tiến hành nghi thức cũng không quan tâm đến sự cự tuyệt yếu ớt của cô, dùng sức nắm chặt bả vai cô, ngẩng đầu nhìn về phía ba ngôi mộ, nói: "Hôm nay là ngày kết hôn của con, con mang cô ấy về khấu đầu với mọi người."

"Không, không được --"

Lam Vãn mắt đẹp lay động, kinh hô một tiếng, cái ót đã bị một bàn tay lớn gắt gao chế trụ, cánh tay kia sức lực tuyệt đối đáng sợ, đủ để áp chế tất cả tâm tư muốn đứng dậy chạy trốn của cô.

Cô không muốn kết hôn, không muốn dập đầu, vậy hãy để hắn "giúp" cô hoàn thành.

"Thực xin lỗi, ba mẹ, vợ con tuổi còn nhỏ, cô ấy có chút sợ hãi." Dứt lời, hắn không để ý đến cô kinh hoảng khóc cầu xin, cứng rắn đè gáy cô xuống đất, còn mình đồng thời khom lưng khấu đầu.

Khoảnh khắc trán hai người chạm đất, một tia chớp trắng lạnh lùng xẹt qua bầu trời, dường như tăng thêm phần tàn khốc cho nghi lễ cưỡng hôn này.

Kết thúc buổi lễ.

Đám cưới chỉ còn một bước cuối cùng.

-------------------

Bên trong trúc lâu, cánh cửa đóng chặt.

Cô gái nhỏ toàn thân ướt sũng ôm lấy đầu gối, cuộn mình ở mép giường gỗ run lẩy bẩy, đôi mắt sưng đỏ muốn khóc, vầng trán trắng nõn vẫn còn dính vết bùn đất do vừa rồi dập đầu xuống đất, kinh hoàng không biết nên làm thế nào cho phải.

Suốt quãng đường trở về, nam nhân trẻ tuổi nắm chặt cổ tay cô không nói một lời, ném cô vào trong phòng, xoay người xách hai thùng sắt đi ra khỏi trúc lâu, lần nữa dùng ổ khóa khóa cửa, giam cầm cô.

Mưa lớn không ngớt, ngày cũng như đêm, trong nhà tối om.

Cô gái xinh đẹp mảnh khảnh vốn đã mệt mỏi, nhưng khi vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô lại hiện lên thi thể đẫm máu của Tiểu Du.

Cô bé nhỏ như vậy, gầy như vậy, ở trong rừng sâu núi thẳm Myanmar, nhận hết vũ nhục, chết đi không chút tôn nghiêm.

Rõ ràng không có gì sai, chỉ là muốn về nhà, muốn gặp ba mẹ.

Hôm nay, liên tiếp những chuỗi kích thích tấn công dồn dập vào các dây thần kinh dễ bị tổn thương và nhạy cảm của cô.

Ý thức Lam Vãn dần dần mơ hồ, trong lúc mê man nặng nề, cô cảm giác có người cởi quần áo ẩm ướt trên người mình ra, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô xua tan rất nhiều lạnh lẽo.

"Tiểu Du.... cô bé ấy chỉ là muốn về nhà, cô bé không sai....." Lam Vãn mơ mơ màng màng, nhỏ giọng nghẹn ngào, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cánh tay hắn, "Chúng tôi, chúng tôi ở nhà đều là con gái của ba mẹ, mỗi ngày chỉ đi học, chuyện xấu gì cũng chưa từng làm..... "

Người đàn ông đang cởi quần áo cũng không đáp lại tiếng thì thầm mê sảng của cô, hắn dùng bàn tay thô ráp xoa xoa làn da tuyết mịn của cô, cởi bỏ chiếc áo ngực màu trắng hồng, thân thể trơn bóng uyển chuyển của cô gái đã cận kề trong tầm tay.

"Chiều hôm đó, mẹ tôi có cuộc họp, không có thời gian đến phòng hòa nhạc đón tôi, không sao, tôi nói với mẹ rằng tôi có thể tự mình về nhà."

Cô không biết mình đang tự nói với chính mình trong tiềm thức, mềm mại nói, "Có một người xấu dùng vải bịt miệng tôi lại, tôi cái gì cũng không biết, bọn họ che mắt tôi lại, kéo đến một nơi rất xa."

"Tôi không thích, ở đó rất ồn ào, đi vào còn có rất nhiều đàn ông đang nhìn tôi, còn có......"

"Còn có cái gì?" Hô hấp của hắn dần dần thô nặng, liếc mắt nhìn lướt qua thân thể mềm mại cùng bộ ngực sữa trần trụi mê người trước mắt.

Mặt cô gái nhỏ nổi lên ửng hồng bất thường, nhắm chặt mắt nghẹn khóc hai tiếng, nhu nhược oán giận, "Còn có một người đàn ông đáng sợ mua tôi về nhà, anh ta thật hung dữ, còn luôn tức giận, tôi sợ hãi, không..... không thích, tôi muốn về nhà..... Ưm-"

Thân thể mềm ôn nhuận bị kéo vào lồng ngực rắn chắc cường tráng, hơi thở tàn bạo tùy ý xông vào, cuốn lấy cánh môi tươi đẹp ướt át, trộn lẫn lửa giận còn sót lại, thô bạo khuấy động chiếc lưỡi nhỏ ngọt ngào của cô.

Trong miệng khó chịu khuấy đảo, cảm giác hít thở không thông khiến cô thanh tỉnh, đôi mắt ngập nước mở ra một khe hở, cái miệng nhỏ không kịp nuốt xuống nước bọt do môi lưỡi giao nhau tiết ra, vài giọt tơ bạc nhờn dính tràn ra từ khóe môi chảy xuống bộ ngực cao vút của cô.

Một cảm giác mát lạnh thổi qua sữa thịt trắng nõn, cô mới phát giác mình gần như trần trụi, hai cánh tay ngó sen vô lực bám lấy cánh tay hắn, gò má vốn đỏ bừng lại càng hồng nhuận nóng bỏng, không được tự nhiên phát ra rên rỉ.

Cô vẫn không thể nào thích ứng, cho dù chuyện thân mật giữa bọn họ xảy ra bao nhiêu lần, đối với một tiểu thư khuê các dịu dàng kín đáo mà nói, đều khó có thể tiếp nhận.

Hoắc Mãng buông môi anh đào sưng đỏ của cô ra, năm ngón tay to không chút thương hại hung hăng xoa bóp bộ ngực đẫy đà mềm mại của cô, khuôn mặt anh tuấn áp lên gò má phấn hồng của cô, lạnh lùng khiển trách: "Nói cho tôi biết, em thích tôi sờ em, hay là thích giống như con gà con kia, bị mấy gã đàn ông thay phiên nhau cưỡng hiếp rồi ném vào rừng sâu núi thẳm."

Hắn cũng không quan tâm cô có thích hay không, nhưng hắn có thể bức bách con mèo nhỏ xinh đẹp dịu ngoan trong ngực đưa ra lựa chọn.

Nhưng với cô mà nói, hai lựa chọn này, từ ý nghĩa nào đó mà nói, cũng không khác biệt.

Trong mắt cô tràn đầy oán hận cùng bi thương, phồng má lên, thừa nhận cái ôm như muốn bóp nát của hắn.

"Vãn Vãn, tôi tức giận, giận em không nghe lời." Hoắc Mãng lệ thanh thô khàn, ở bên tai cô nói ra câu chữ đáng sợ, "Ba tôi từng vì cứu mẹ tôi mà bị người ta đạp nát bụng, ở Mạn Phổ, một người đàn ông không bảo vệ được người phụ nữ của mình, không có tư cách sống sót."

Hắn dùng sức nắm lấy bầu ngực căng tròn trong lòng bàn tay, muốn cho cô tự mình cảm nhận được hết thảy những gì hắn đã trải qua mấy giờ trước, "Tôi cho rằng hai tên buôn người kia đụng vào em, nên đã xuống tay giết bọn họ, tôi còn chuẩn bị đi vào trong rừng rậm giết em, sau đó sẽ tự giết chết chính mình --"

Đau, bên tai cô ù đi, đã nghe không rõ lời hắn nói, trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế, trán đã toát ra tầng mồ hôi mỏng.

"Đau sao?"

Hoắc Mãng cười lạnh, cái này so sánh với cơn phẫn nộ cùng tuyệt vọng như trời đất sụp đổ của hắn, không đủ, còn lâu mới đủ.

Hắn buông bàn tay to đang nắm bầu ngực ra, di chuyển lên trên giữ chặt cằm cô, nước mắt cô gái nhỏ bởi vì đau đớn mà lăn xuống rơi vào lòng bàn tay hắn, nhưng không cách nào áp chế lửa giận mãnh liệt của hắn.

Ngay trước mặt cô, tay kia của hắn bắt đầu cởi thắt lưng quần dài của mình.

"Không, không cần" Lam Vãn thấy chuyện hắn muốn làm, kinh hãi lắc đầu, điên cuồng cầu xin, "Tôi không muốn chạy, thật sự, tôi cũng đã dập đầu với ba mẹ anh, Hoắc Mãng, anh, anh đừng tức giận."

Thắt lưng vừa được nới lỏng, chiếc quần dài tức khắc buông lỏng rơi xuống đất, lộ ra eo bụng săn chắc cùng quần lót hình viên đạn, vật thật lớn bao bọc trong quần lót đã ở trạng thái căng phồng thức tỉnh, muốn bộc phát sự hung mãnh của nó lên người cô gái nhỏ.

Ngón tay thô ráp chai sần của người đàn ông khẽ vuốt ve làn da tuyết mịn của cô, tiếc nuối lắc đầu, giọng điệu lộ ra sự tàn nhẫn.

"Hôm nay tôi vốn định tặng em một món quà, khiến em vui vẻ làm vợ của tôi, cũng không muốn làm em quá đau. Đáng tiếc, em không nghe lời."














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro