Chương 7: Nhện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trừ phi tận mắt nhìn thấy, Hứa Hi Thanh sẽ không tin tưởng mấy lời đồn đoán"

Edit + Beta: - How to 10 điểm Văn
- Cá biển sặc nước muối

🌷🌷🌷

Tuy rằng công tước nói Học Viện Hoàng Gia có sát hạch khi nhập học nhưng Túc Nguyên vẫn như cũ không chuẩn bị.

Với tính cách nguyên chủ chắc chắn sẽ không chuẩn bị, đến lúc đó cậu còn phải hoàn thành nhiệm vụ một cách nhục nhã, đảm đương làm đá kê chân cho công thụ chính.

Túc Nguyên trước khi xuyên qua luôn luôn tuân theo quy tắc, là kiểu học sinh nếu không làm xong bài tập sẽ ngủ không yên. Biết rõ sau khai giảng không lâu có sát hạch còn là cuộc thi quan trọng, Túc Nguyên dày vò trong lòng, chỉ có thể ở thế giới thực tế ảo luyện tập, tự trấn an chính mình trước.

Đại khái sau khi thăm dò thế giới thực tế ảo, Túc Nguyên chuẩn bị chơi thử《 Cảnh giới chân thực》

《 Cảnh Giới Chân Thực 》 là một game thực tế ảo được phát triển bởi Học viện Hoàng gia cùng sự hợp tác của một công ty trò chơi nổi tiếng, ở trên thị trường làm mưa làm gió, nổi tiếng vì độ khó cao, mô phỏng lại chiến tranh của con người và Trùng tộc. Hơn nữa tiến vào phó bản cưỡng chế mở ra 20% trở lên cảm giác đau đớn. Trò chơi này không suy xét tính giải trí, chủ yếu là khai phá trí tuệ nhân loại, làm tinh thần lực người chơi được trải nghiệm kích thích, tố chất tâm lí được nâng cao để phù hợp đối mặt và nắm bắt kinh nghiệm ứng phó với Trùng tộc.

Túc Nguyên mở khoang trò chơi ra, tính nằm vào.

Nguyên Mặc bên cạnh hỏi: "Có cần tôi đi cùng không?"

"Không cần." Túc Nguyên không nghĩ ngợi đáp, nếu ở thế giới giả liệu có thể phóng thích bản năng, muốn tự mình làm thì không thể để Nguyên Mặc thấy.

Nguyên Mặc gật đầu, rời khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

Túc Nguyên ngồi vào khoang trò chơi, đang chuẩn bị nằm xuống lại nghe được tiếng cửa mở.

Lan Ngọc cẩn thận đi tới, cúi đầu nói: "Em đã suy nghĩ xong nên tới đây nhận lỗi với ngài, em biết em sai rồi."

"Biết sai là được." Túc Nguyên nói.

Lan Ngọc hơi hơi giương mắt nhìn về phía khoang trò chơi, nai con đáng yêu trong mắt loé lên tia sáng nhàn nhạt chờ mong, thử dò hỏi: "Ngài ở thế giới thực tế ảo có cần người hầu hạ không? Em hầu ngài nhé?"

Túc Nguyên lắc đầu cự tuyệt.

Tia sáng trong mắt Lan Ngọc ảm đạm dần, mới vừa suy ngẫm xong, em không dám lại tự tung tự tác nữa, thăm dò thử thất bại liền miễn cưỡng cười cười, "Vậy em không quấy rầy ngài nữa, chúc thiếu gia chơi vui vẻ."

Lan Ngọc rời đi phòng, nhìn Nguyên Mặc đang đứng ở bên ngoài dựa khung cửa, người cao chân dài, toát ra khí chất không thể bỏ qua. Lan Ngọc đối với hắn ghen ghét lại có chút sợ hãi, ánh mắt sắc lẹm nhanh miệng nói: "Ngươi nghe lén ta với thiếu gia nói chuyện? Giả bộ thanh cao quá ha, chắc không phải sợ ta cướp sự sủng ái của thiếu gia nhỉ?"

"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Nguyên Mặc nói, "Ta chỉ là đang làm việc."

Có những rủi ro khi đăng nhập vào thế giới thực tế ảo, tỷ như bị kích thích quá mức có thể gây ảnh hưởng đến tinh thần hay thậm chí là tổn thương đến não bộ.

Cho dù xác suất xảy ra nguy hiểm không đến một phần nghìn, Nguyên Mặc cũng muốn canh giữ ở ngoài cửa phòng, một khi xuất hiện tình huống ngoài ý muốn thì lập tức lao vào.

Trong phòng, cửa khoang chậm rãi đóng lại, đem Túc Nguyên đã nằm ổn định nhốt ở bên trong.

Túc Nguyên nhắm mắt lại, tầm nhìn trở thành một màu đen.

Rất nhanh, trong màu đen ấy xuất hiện một nguồn sáng nhỏ.

Nguồn sáng nhanh chóng mở rộng, hoà thêm vào đủ loại sắc màu kì diệu, đợi khi khôi phục tri giác, Túc Nguyên đã đứng trên bãi cỏ phía sau một ngôi nhà, không khí tươi mát, ánh mặt trời nhàn nhạt, một chú chó lông vàng chạy tới, hưng phấn nhào về phía Túc Nguyên.

Túc Nguyên sờ soạng chú chó một lát, xoay người vào nhà lấy cho nó thức ăn cho chó.

Đây là nơi ở của Túc Nguyên trong thế giới thực tế ảo.

Mèo nhỏ trong phòng nhìn thấy Túc Nguyên trở về, nhảy xuống từ nhà cây cho mèo, meo một tiếng.

Túc Nguyên khom lưng gãi gãi cằm nó, nội tâm không ngừng cảm thán, xúc cảm khi chạm vào bộ lông mềm mại và nhiệt độ cơ thể ấm áp của thú cưng giống như y như thật, còn  không bị rụng lông, không cần hốt phân.

Cậu mang thức ăn cho chó mèo tới, phân biệt ra rồi đổ vào trong chén. Khi hai đứa nhỏ vùi đầu ăn, Túc Nguyên thở dài mở giao diện Internet, tải xuống phần mềm đồng hành.

Túc Nguyên vẫn luôn không chơi thử 《 Cảnh Giới Chân Thực 》không phải sợ độ khó cao hay do sẽ bị cưỡng chế mở ra đau đớn, mà là sợ sâu.

Cậu sợ côn trùng, từ nhỏ đến lớn đều sợ, huống chi là dị bản phóng đại Trùng tộc, cậu nghĩ tới liền không rét mà run, một mình không dám vào game nên muốn tìm bạn đồng hành truyền thêm chút can đảm, dẫn mình đi.

Khi phần mềm đã tải xong, Túc Nguyên mở bảng xếp hạng ra xem xét từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện một trong ba người đứng đầu bảng, một bạn đồng hành 【 Hi Viên 】 vừa vặn đang nhàn rỗi, cậu trực tiếp chốt đơn.

Hi Viên lập tức nhắn tin qua: "Ông chủ, hiện tại bắt đầu được chưa?"

Túc Nguyên đáp: "Ừm."

"Kia là cổng phó bản*." Hi Viên nói, "Chờ tôi một lát, anh chọn phó bản trước đi."

*Phó bản là những khu vực đặc biệt khi có nhóm hoặc số lượng người chơi nhất định bước vào thì nó sẽ tạo sinh một bản sao mới của địa điểm đấy cho mỗi nhóm hoặc cho mỗi lượng người chơi đó.

Túc Nguyên chần chừ một lát, nói: "Tôi lần đầu tiên chơi cái này, không biết nên chọn phó bản nào, cậu chọn đi."

"Được rồi, độ khó ở mức thấp, thân thiện hơn với người mới, được chứ?"

"Được."

Vài phút sau, Túc Nguyên đăng nhập vào đại sảnh trò chơi của 《 Cảnh Giới Chân Thực》 lập tức thấy bảng xếp hạng người chơi treo ở nơi dễ thấy nhất trong sảnh.

《 Cảnh Giới Chân Thực 》 miễn phí và mở cửa cho tất cả mọi người. Đây là một trong những lý do khiến trò chơi cực kỳ phổ biến trên thị trường. Vì là để nâng cao phẩm chất con người nên tất nhiên trong game không có hệ thống trao đổi nào ảnh hưởng đến sự cân bằng. Tiền chỉ có thể mua được một số thứ nhỏ nhặt vô hại chứ không thể nâng cao thực lực, muốn trở thành cao thủ thì chỉ có thể chăm chỉ nghiên cứu phó bản, thông qua phó bản tích lũy những vật phẩm tốt, hoặc mức độ phát triển trí não đủ cao và sức mạnh tinh thần đủ mạnh.

Trong phó bản sẽ xuất hiện vật phẩm bởi vì chung quy lại thì đây vẫn là trò chơi. Dân chúng ở hiện thực đã tự mình nhận thức được sự bất biến của chế độ giai cấp xã hội, thế nhưng ở trong trò chơi ít nhiều vẫn phải có chút hi vọng trở mình.

Trong đại sảnh chật kín người, khắp nơi đều là mỹ nam mỹ nữ lại cũng chẳng thiếu những "người" có dung mạo, vẻ ngoài kì quái. Túc Nguyên đi vào quán cà phê như đã thỏa thuận, Hi Viên đang ngồi chờ ở ghế ngoài trời, tuy tên người này thiên hướng nữ tính nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ anh ta thì có thể biết được anh là nam.

Túc Nguyên cảm thấy có chút ngoài ý muốn, chính là vẻ ngoài của Hi Viên cực kì bình thường, thậm chí nếu là ở ngoài đời sẽ là một diện mạo tầm thường dễ bị lãng quên, lấn át.

Túc Nguyên cũng không đến mức này đi, cậu lười "bóp mặt" nên sao cũng được, trông cũng khá thuận mắt.

Sau khi hội tụ đông đủ, hai người đi vào phòng phó bản ở rìa hành lang.

Hi Viên cũng mở giao diện trò chơi, cuối cùng được lựa chọn phó bản  【 Sào Huyệt Nhện 】 

Trên thực tế nhện không thuộc về lớp côn trùng mà thuộc nhóm động vật chân đốt thế nên trùng tộc vốn không phải chỉ côn trùng mà là do loài côn trùng chiếm lượng lớn nên mới gọi chung như vậy.

Mà đương nhiên nhện cũng nằm trong phạm vi sợ hãi của Túc Nguyên.

Rất ít những người sợ côn trùng lại không sợ nhện.

Nhìn thấy tên phó bản, sắc mặt Túc Nguyên lúc xanh lúc trắng, tự nhéo nhéo lòng bàn tay.

Khi Hi Viên lần nữa mở cánh cửa phòng, bên ngoài đã không còn là đại sảnh trò chơi người đến người đi mà là một thành phố hoang vắng, tơ nhện chằng chịt khắp nơi dính lấy những tòa kiến trúc lại kéo dài đến tận tòa nhà cao nhất của trung tâm thành phố, thật giống như một sào huyệt khủng lồ.

Phó bản này phải công nhận là rất thân thiện với người mới, khi bước vào đã được trang bị tự động áo giáp và súng ống, không cần tìm kiếm khắp nơi hoặc tự mình lắp ráp.

Cách thức vượt qua ải này nghe có vẻ là không khó, tiến vào nhà cao tầng ở trung tâm thành phố rồi giết BOSS nhện là qua.

Nhưng mà sự thân thiện này chỉ mang tính chất tương đối so với các phó bản khác của《 Cảnh giới chân thật 》

Thế nên để so sánh với các game thực tế ảo khác thì 【 Sào Huyệt Nhện 】 có độ khó rất cao.

Tinh thần Túc Nguyên luôn căng thẳng, bất cứ nơi nào có tiếng động đều sẽ liếc sang. Đi chưa được mấy bước, từ xa xa cậu trông thấy một bóng đen dọc theo đường tơ nhện đang nhanh chóng di chuyển lại đây, tức khắc da đầu tê rần khiến cậu phản xạ có điều kiện là bắn qua, bóng đen từ màng nhện rơi xuống mặt đất, quả nhiên là một con nhện.

Một phát bắn căn bản không thể giết chết con nhện, nó tiếp tục bò tới chỗ Túc Nguyên. Điều đó làm Túc Nguyên sợ tới mức bắn loạn mấy phát, bắn nát con nhện lớn bằng cả cái nắm tay, chất lỏng màu xanh đậm bắn tung tóe.

Xác nhận con nhện đã chết, Túc Nguyên như trút được gánh nặng, tay cầm súng hạ xuống.

Cậu nỗ lực khắc chế sự sợ hãi, tuy rằng mình là ông chủ trả tiền thì bạn đồng hành không có khả năng cười nhạo, nhưng ở trước mặt người xa lạ bị doạ đến run bần bật thì vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

"Lợi hại."

Hi Viên không tiếc lời khích lệ, cảm thấy Túc Nguyên không giống người chơi lần đầu tiên đánh phó bản lắm.

Mặc dù phó bản Sào Huyệt Nhện cung cấp súng ống cho người chơi nhưng chúng rất khó dùng và mẫu mã đã cũ, không bằng được súng thật có chức năng nhắm phụ trợ, Hi Viên đã từng mang theo không ít người chơi mới, cơ bản đều không thể bắn trúng con nhện tốc độ bay nhanh như vậy, Túc Nguyên lại bách phát bách trúng.

Ngay lúc Hi Viên đang nghĩ ngợi, càng có nhiều con nhện bay lại đây, kĩ năng bắn súng của Túc Nguyên bắt đầu có vẻ "lấy trứng chọi đá" chẳng thấm vào đâu, cậu cuống quít tránh né nên vô ý đụng phải mạng nhện, quần áo cùng tóc đều dính chặt vào đó không thể động đậy, liều mạng dùng ánh mắt cầu cứu Hi Viên, giống như động vật nhỏ rơi vào bẫy rập.

Hi Viên giết chết đàn nhện một cách gọn gàng, đi về phía Túc Nguyên, rút ra con dao quân dụng bên hông cắt đứt mạng nhện đang bám trên người cậu. Con dao găm này là đạo cụ phó bản rơi ra, có thể cắt đứt tơ nhện có độ dính cực cao.

Rời khỏi mạng nhện, Túc Nguyên thở  dài một hơi, cởi chiếc áo khoác bị dính tơ nhện ra, cắt bỏ sợi tóc bị tơ nhện bám dính, có những tơ nhện dính vào hẳn da đầu cũng không cách nào gỡ được, chỉ có thể tạm thời chịu đựng cảm giác ghê tởm, chờ lúc rời khỏi khó bản là có thể khôi phục bình thường.

Cậu thật lòng thật dạ nói lời cảm ơn: "May mà có cậu."

"Chuyện nên làm." Hi Viên hơi hơi mỉm cười.

Túc Nguyên không có thể thả lỏng được lâu.

Càng tới gần toà nhà cao tầng nhện càng dày đặc, dây thần kinh sợ hãi của Túc Nguyên căng đến cực hạn, thiếu chút muốn đứt gãy tới nơi. Đến tận khi gặp được một con nhện có kích thước to bằng nửa người, nhìn rõ từng bộ phận trên con nhện được phòng đại ra, dây thần kinh Túc Nguyên hoàn toàn đứt phựt, trốn sau lưng Hi Viên.

Vào thời điểm con nhện lao đến, đại não Túc Nguyên trống rỗng, theo bản năng ôm lấy Hi Viên, vùi mặt chôn vào lưng anh.

Hi Viên không khỏi giật mình, thân thể cứng đờ.

Dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết con nhện, anh lập tức đẩy Túc Nguyên ra.

"Xin thứ lỗi, tôi biết nhiều bạn đồng hành có thể chấp nhận sự tiếp xúc thân thể như vậy, nhưng tôi không thể." Hi Viên giải thích, "Tôi có người tôi thích."

Dưới tình thế cấp bách ôm lấy người xa lạ, Túc Nguyên cảm thấy vô cùng ảo não: "Tôi không cố ý, lần sau sẽ không thế nữa."

"Không sao, không quá quan trọng." Hi Viên có tính tình rất tốt.

"Cậu đối với người mình thích thật tốt." Túc Nguyên vội vàng chuyển chủ đề, quên chuyện vừa rồi đi.

Hi Viên ngượng ngùng cười: "Tên trên mạng của tôi chính là tên kết hợp của tôi cùng người tôi thích."

Túc Nguyên khen nói: "Cô ấy tên Hi Hi hay Viên Viên? Thật đáng yêu."

Hi Viên không trả lời nữa*.

(Hi Viên là Xiyuan
Xi là Hi, Yuan là Nguyên aka Viên
Do với đều đọc là yuán - Đồng âm khác chữ
Tác giả thích ghép tên nhỉ =))) )

Anh nhìn ra Túc Nguyên sợ nhện, kế tiếp mọi hành động đều chủ động che ở phía trước Túc Nguyên, bản thân anh lựa chọn đối mặt trực tiếp với nguy hiểm.

Săn sóc tỉ mỉ.

Khó trách vẻ ngoài anh tầm thường còn có thể trèo lên top 3 bảng xếp hạng vàng.

Hi Viên đối với phó bản Sào Huyệt Nhện đã vô cùng quen thuộc, hữu kinh vô hiểm* mang Túc Nguyên tiến vào điểm cuối cùng của bản đồ là tòa nhà cao nhất thành phố.

(*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy. )

Nhưng mà, bọn họ không phải đến để thăm quan.

Bên trong tòa kiến trúc khổng lồ là chốn mê cung hiểm cảnh, Túc Nguyên vô ý kích hoạt cạm bẫy, Hi Viên đẩy cậu ra, chính mình thân chinh bẫy rập, lúc Túc Nguyên muốn tới hỗ trợ, bất ngờ một cái chân nhện lớn từ sau lưng âm thầm tiến tới đánh úp, một chân xuyên tim cậu, Túc Nguyên thấy khung cảnh trước mặt trong nháy mắt tan rã.

Trong cạm bẫy, trước mắt Hi Viên bắn ra cửa sổ hệ thống.

【 Đồng đội của bạn đã tử vong, nhiệm vụ thất bại, sau mười giây sẽ tự động rời khỏi phó bản. 】

Hi Viên rời khỏi phó bản, trở lại phòng đã thấy Túc Nguyên về từ trước.

Túc Nguyên ngồi dưới đất, chưa hết hoàn hồn sau cái chết trong phó bản, dùng tay che lại vị trí trái tim bên ngực trái.

Sau này theo cốt truyện, cậu là nam phụ ác độc phải gánh nghiệp không ít, Túc Nguyên cảm thấy trước tiên nên thích ứng trước đã, đem chỉ số đau đớn lên đến 50%, cảm giác nỗi đau nơi chân con nhện đâm thủng vẫn lưu lại tàn dư.

"Thật xin lỗi, là vấn đề của tôi, tôi đã bảo vệ cậu không đủ tốt." Mắt Hi Viên lộ ra ánh mắt tự trách.

Túc Nguyên hơi ngượng ngùng nhẹ giọng mở miệng: "Không, là tôi mắc sai lầm."

"Là người mới, biểu hiện của cậu rất tốt." Hi Viên an ủi nói.

"Hôm nay đến đây thôi." Túc Nguyên nói, "Tôi muốn hạ phó bản sào huyệt nhện, lần sau còn có thể tìm cậu không?"

"Hoan nghênh cậu." Hi Viên ấm áp cười nói.

Cùng Hi Viên hẹn định xong, Túc Nguyên trực tiếp thoát khỏi trò chơi.

Cậu yêu cầu quay lại hiện thực một cách chậm rãi, ở sảnh chính thế giới thực tế ảo nhớ đến con nhện trong sào huyệt đã lưu lại cho cậu một bóng đen tâm lí.

Ở trong khoang trò chơi mở mắt ra, Túc Nguyên mở cửa khoang, tùy chỉnh ngồi dậy phát hiện Nguyên Mặc đang canh giữ ở bên ngoài, rõ ràng là đang hoảng sợ.

"Ta nghe thấy ngài kinh hoảng kêu la cho nên tiến vào xem." Nguyên Mặc cúi đầu nói.

Túc Nguyên biết cảm quan hắn nhạy bén, không phải là chuyện bé xé ra to, chậm rãi bước ra từ khoang trò chơi.

Nguyên Mặc bỗng nhiên đưa bàn tay về phía mặt Túc Nguyên, Túc Nguyên theo bản năng né tránh, kết quả Nguyên Mặc cũng không phải muốn đụng chạm vào cậu, đầu ngón tay trỏ ngừng ở khoảng cách mặt sườn Túc Nguyên mấy centimet, "Ngài chảy mồ hôi lạnh."

Hắn lần đầu tiên có chút tò mò, Túc Nguyên làm gì ở trong thế giới thực tế ảo.

"Không sao đâu." Túc Nguyên nói.

*

Túc Nguyên ngắt kết nối trò chơi, Hi Viên cũng đánh mất hứng thú tiếp tục chơi, cuối cùng lựa chọn đăng xuất.

Thế giới hiện thực, Hứa Hi Thanh tỉnh dậy từ khoang trò chơi.

Hứa Hi Thanh không có tiền mua khoang trò chơi loại tốt, chỉ có thể tới quán cà phê Internet, hơn nữa không có  phòng riêng, từng hàng khoang trò chơi chỉnh tề được đặt ở đại sảnh, ánh đèn ở khoảng không tối tăm sáng lên, giống như một loại quan tài điện tử. Hứa Hi Thanh đeo kín khẩu trang đi xuống từ lầu hai đi, ngửi thấy sặc một mùi thuốc lá, lầu một cà phê Internet không có khoang trò chơi, bày biện chính là loại thông thường, anh đi vào trước sảnh lớn, đi ra cửa chính, nhìn đến Bạch Cẩn Trì đứng ở cách đó không xa, tay cầm sách vở an tĩnh nhìn.

Bạch Cẩn Trì có đặc thù là đôi mắt đẹp, tóc hơi dài màu đen sợi tóc cơ hồ chạm đến bả vai, khí chất thánh khiết, so với anh thì Bạch Cẩn Trì chính là hai loại người hoàn toàn khác nhau, người đi đường đi ngang qua liên tục nhìn về phía hắn.

"Cẩn Trì, cậu từ giáo đường trở lại rồi à?" Hứa Hi Thanh kinh ngạc đi qua, "Hôm nay cậu trở về sớm sao không nói với tớ? May mà tớ ra sớm."

Trước kia Hứa Hi Thanh từ hẻm nhỏ dọn đi, chuyển sang nhà mới liền ở sát vách nhà Bạch Cẩn Trì, hai người xem như cũng là cùng lớn lên.

"Cậu ở bên ngoài chờ cũng được, cuốn sách này tớ còn chưa đọc xong đâu." Bạch Cẩm Trì mỉm cười, đóng cuốn sách trong tay lại, "Sao công việc của cậu kết thúc sớm vậy?"

"Gặp được một vị khách tốt, ra tay hào phóng."Túc Nguyên thoát trò chơi, Hứa Hi Thanh mới phát hiện cậu ở phần mềm trò chơi tặng cho mình rất nhiều lễ vật.

Bạch Cẩn Trì gật đầu nói: "Đi mua đồ dùng chuẩn bị cho ngày nhập học đi."

"Ngày nhập học càng ngày càng gần." Trên mặt Hứa Hi Thanh lộ vẻ chờ mong, ánh mặt trời lọt vào đôi mắt xinh đẹp của hắn, "Không biết lúc sát hạch có thể nhìn thấy Túc Nguyên hay không."

"Tớ có nghe qua một vài tin đồn ở giáo đường về người cậu thích tên Túc Nguyên kia." Bạch Cẩn Trì muốn nói lại thôi, vẫn là quyết định nói ra để bạn tốt biết được, cơ mặt hơi hơi nhăn lại, "Nội dung tin đồn cực kì không tốt luôn, so với quý tộc từng quấy rầy cậu còn ác hơn nhiều, chỉ có hơn chứ không có kém."

Hứa Hi Thanh khi không lại rất cao hứng, đùa giỡn nói: "Gần đây tớ nghe được không dưới một lần người khác nói rằng cậu ấy không tốt rồi."

Lần trước là Nguyên Mặc.

Trừ phi tận mắt nhìn thấy, Hứa Hi Thanh sẽ không tin tưởng mấy lời đồn đoán, Bạch Cẩn Trì cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Hứa Hi Thanh quan tâm hỏi: "Cẩn Trì, khế ước nô lệ của cậu có nghe ngóng được là ở trong tay ai chưa?"

"Chưa biết được." Bạch Cẩn Trì nhẹ nhàng lắc đầu.

Hứa Hi Thanh an ủi nói: "Trong Học Viện Hoàng Gia có rất nhiều con đường để tìm kiếm, sau khi nhập học có lẽ sẽ có tin tức sớm thôi."

"Hy vọng là vậy." Bạch Cẩn Trì thì thầm nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro