Chương 02: Hoàn thành nhiệm vụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://truyen2u.pro/tac-gia/GiaNghi280

________

Cửa văn phòng bị đẩy ra, một nhân viên hối hả chạy đến gần Giám đốc, nói gì đó vào tai ông ta, liên tục nhìn sang phía Ryan trong lúc nói. Ryan vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nhưng tay dưới bàn lại cảm thấy vô cùng căng thẳng. Cậu nhìn vào bức ảnh trên màn hình, tự cho rằng cậu đã thể thể hiện rất bình tĩnh.

Đó là ai?

Đó là người đàn ông được công nhận là 'MAN' nhất Đế quốc, là người tình trong mơ của hàng nghìn chàng trai cô gái.

Đó là tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử đế quốc, chiến tích vẻ vang, công trạng huy hoàng.

Đó là người mà cậu chỉ cần nhìn thấy từ xa là đã cảm thấy mãn nguyện.

Ryan chỉ là một binh sĩ nhỏ bé chỉ biết lanh quanh căn bếp, là một nhóm trưởng đã phục vụ trong quân đội suốt mười năm mà chưa từng chạm vào một vũ khí nào... Không, nếu con dao bếp cũng được tính là vũ khí, cậu đã chạm vào mỗi ngày.

"Làm sao có thể?"

Lòng Ryan tràn đầy nghi ngờ, làm sao gen của Tướng quân Dalton có thể là X, làm sao anh ấy có thể là vợ! Thật vô lý.

Nhưng cũng có thể hiểu được.

Con người đã tự sửa đổi gen của mình, cùng với sự tiến hóa dài lâu do bức xạ vũ trụ, con người hiện không còn phân biệt giới tính dựa vào ngoại hình, gen mới là tiêu chuẩn đánh giá. Trình tự gen còn là thông tin riêng tư của mỗi công dân, trừ khi kết hôn, vai trò trong gia đình sẽ được thể hiện trên thiết bị cá nhân, nhưng người đàn ông và phụ nữ chưa kết hôn thì rất khó biết được trình tự gen của họ trừ khi họ tự nói.

Hơn nữa, người đàn ông có trình tự gen X cũng sẽ không ẻo lả, phụ nữ có trình tự gen Y cũng sẽ không có râu, giọng trầm.

Ryan cảm thấy lúng túng, nắm chặt ngón tay, ý thức của cậu rối bời, đầu ong ong, gần như sắp nổ tung.

Hai người đang trò chuyện bên kia nhanh chóng kết thúc, nhân viên vội vàng đến rồi cùng vội vàng rời đi, chỉ còn Giám đốc mỉm cười chuyên nghiệp với Ryan.

"Cậu Smith, chúc mừng cậu đã ghép đôi thành công. Vui lòng ngồi chờ trong phòng làm việc một lát, Tướng quân Dalton sẽ sớm đến gặp cậu."

"Oh, vâng..." Ryan mở to mắt, "Gì cơ? Tướng quân Dalton muốn gặp tôi?"

"Hai vị đã ghép đôi thành công, tỷ lệ phù hợp là 99.98%, rất hoàn hảo." Giám đốc không đổi nụ cười, tiếp tục, "Kết quả như vậy chúng tôi cũng không ngờ tới, kể từ khi Tướng quân Dalton đăng ký cách đây 11 năm, ngài ấy luôn gặp khó khăn trong việc tìm kiếm người phù hợp. Sự xuất hiện của cậu đã giải quyết vấn đề cho Tướng quân Dalton. Sắp thành vợ chồng, tất nhiên phải gặp nhau rồi. Cậu Smith đừng lo lắng, cậu sẽ nhanh chóng được gặp v... "Nụ cười của giám đốc bị gượng gạo một chút," vợ cậu."

Trình tự gen của Tướng quân Dalton là bí mật, rất ít người biết đến, nếu không phải Ryan Smith đến đây để đăng ký, họ sẽ không bao giờ và cũng không có đủ tư cách để biết về bí mật này.

Khuôn mặt của Ryan cũng không khá hơn, "Ha ha, thật may mắn."

"Đúng vậy." Giám đốc cố che giấu cú sốc trong lòng, vô thức lấy tay lau mặt, như thể nếu không làm như vậy thì cơ mặt sẽ bị cân đối, "Cậu đợi ở đây, Tướng quân sẽ đến sớm thôi."

"À ừm." Ryan ứng lời, nhưng toàn bộ người cậu đều toát lên sự từ chối.

Nhưng hiện thực lại không cho phép cậu trốn tránh.

Lát sau cậu sẽ nhận được cuộc gọi video từ tướng quân Dalton, thật lo lắng, thật sợ hãi, cũng thật kỳ lạ...

Cậu chỉ mặc bộ đồ rất bình thường, không thắt cà vạt, cổ áo hơi bị sờn, ôi, cổ tay lại còn vết ố cà phê không giặt sạch, tại sao trước đây cậu không nhận ra chiếc áo này kém chất lượng đến vậy!

Nếu biết trước thế này cậu đã nghe lời mẹ mặc đồ vest, hoặc cả bộ quân phục cũng không tồi.

Không được, có bộ quân phục nào mà Tướng quân Dalton chưa từng nhìn thấy, bộ quân hậu cần như gà con thế kia thì tốt nhất là thôi.

Ryan miên man suy nghĩ, giám đốc rời đi lúc nào cũng không biết, nhân viên mang trà đến lúc nào cũng không hay.

Hoảng hốt gian thời gian liền quá thật sự mau, chờ Ryan cảm thấy bụng có chút đói khi, đã là hai cái giờ về sau, cơm trưa thời gian đều qua.

Thoáng chốc thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi Ryan cảm thấy đói bụng thì đã hai tiếng đồng hồ sau, giờ ăn trưa cũng đã qua.

Ryan cầm lấy tách trà, nhấp một ngụm trà đã nguội lạnh, là trà đen. Trên bàn còn có một đĩa bánh quy kèm trà, bụng đang đói, Ryan lấy một cái. Bánh quy bơ vị trà giòn tan, có phần ngọt quá mức, ăn cùng với trà cũng không thấy dễ chịu. Nếu là anh làm, chắc chắn sẽ giảm ba phần đường, thêm vào một chút bột trà đen nghiền nhuyễn, chứ không phải là tinh dầu trà đen như mẻ này.

Ngậm một miếng bánh quy, Ryan mơ màng suy nghĩ về chuyện gì đó.

Nghe thấy tiếng cửa mở, cậu theo phản xạ nhìn qua, thấy một người đàn ông cao ráo, vẻ ngoài tuấn tú bước vào, trên thân là bộ quân phục màu xanh đậm cứng cáp. Đôi mắt phượng dài hẹp nhìn qua chỗ cậu.

Ryan theo bản năng đứng dậy, đứng thẳng tắp, khép chân lại, giơ tay phải lên chào theo kiểu quân đội chuẩn mực, "Sĩ quan hậu cần tàu sao số 12, đội 6, hạm đội thứ ba Ryan Smith, chào tướng quân."

Alston đáp lại bằng một cái chào quân đội, "Chào hạ sĩ, ngồi xuống đi."

"Vâng, thưa tướng quân." Khi mông chạm vào ghế, Ryan muốn tự cho mình một cái tát. Căng thẳng, quá căng thẳng rồi, người đàn ông ngồi đối diện mình chính là tướng quân Dalton, người được mệnh danh là chiến thần, ahh, điên mất...

Trong lòng sóng to gió lớn, Ryan cắn chặt răng, quyết tâm không để mình biểu hiện quá kém cỏi.

"Ryan, cậu hiểu ý nghĩa của tỷ lệ 99.98% xứng đôi là gù không?" Alston không như hình tượng máu lạnh nghiêm khắc với những chiến công lẫy lừng của mình, ngược lại khá hòa nhã. Đôi mắt phượng dài hẹp nhìn Ryan, đánh giá chàng trai trẻ này. Tóc đen, mắt nâu, dáng vẻ điển trai, khóe miệng anh tự nhiên nhếch lên, nhìn qua là biết cậu này xuất thân từ một gia đình tốt, tính tình hoà nhã.

Chiều cao khoảng 186 cm, thân hình cân đối.

Trên đường đến đây, Alston đã nhận được toàn bộ hồ sơ cá nhân của Ryan. Anh biết thông tin Ryan tốt nghiệp Trường Quân sự Đế quốc, học chuyên ngành bảo dưỡng cơ khí. Trong kỳ thi liên trường, chỉ thiếu một điểm để vào được nguyện vọng một là ngành sửa chữa giáp máy, vì vậy cậu chỉ có thể học ngành sửa chữa cơ khí. Khi còn đi học, thành tích của cậu xuất sắc, mỗi năm đều nhận được học bổng của trường, còn có nhiều giải thưởng quốc gia, là một học sinh giỏi.

Sau khi tốt nghiệp, cậu gia nhập quân đội, được phân vào làm việc trong bếp hậu cần, công việc cách xa chuyên ngành đã học một trời một vực.

Mặc dù vậy, Ryan không phàn nàn, cậu làm việc chăm chỉ và tận tụy ở vị trí này suốt mười năm. Cậu không giống như những người lính khác, chọn giải ngũ sau bốn năm phục vụ, mà kiên trì với lý tưởng, hy vọng có thể được điều chuyển sang bộ phận sửa chữa cơ khí.

Ba tháng trước, trong trận chiến với trùng tốc, tàu sao số 12 của đội 6 bị bao vây. Tất cả mọi người tham gia chiến đấu, chiến đấu đến cùng với trùng tộc hung hãn, trước khi viện trợ đến thì gần như là cận kề cái chết. Trong trận chiến này, Ryan đã thể hiện xuất sắc, một mình giết chết 20 lính trùng và 2 con côn trùng thiết giáp, đạt thành tích đáng kể. Sau trận chiến, cậu được trao tặng huân chương hạng hai và rất có khả năng được thăng lên trung sĩ khi trở về đơn vị.

Alston hồi tưởng lại những biểu hiện của Ryan, cảm thấy khá hài lòng với người cha tương lai của con mình.

Điều hài lòng hơn nữa là các báo cáo kiểm tra sức khỏe hàng năm của Ryan đều rất tốt, đúng là một "hạt giống" tốt.

Khẽ gật đầu không để lộ cảm xúc, Alston thở dài trong lòng. Người khác nhìn thấy vẻ ngoài hào nhoáng của anh, nhưng đâu biết được những mưu toan, đen tối phía sau. Dù mới 41 tuổi, anh đã đến lúc cần một người kế thừa để củng cố vị trí của mình trong gia tộc.

Ryan nghe thấy câu hỏi thì sững sờ, đột nhiên nhớ ra một chuyện mà mình đã bỏ sót. Lúc trước giám đốc đã nói rằng tỷ lệ thích ứng giữa cậu và tướng quân Dalton rất hiếm, đạt đến 99,98%, chỉ kém một chút là đạt 100%, là một tỷ lệ ghép đôi hoàn hảo. Con cái sinh ra sẽ kế thừa những ưu điểm của cha mẹ một cách hoàn hảo.

Tỷ lệ xứng đôi từ 80% trở lên đã có thể kết hợp và sinh con, đảm bảo được sự sinh sản ưu việt.

Nếu dùng một cuộc chạy đua để mô tả tỷ lệ xứng đôi, thì những đứa trẻ có tỷ lệ 99,98% so với bạn đồng trang lứa không chỉ dẫn trước một hai bước mà là cả một vòng dài.

Ôi trời!

Ryan thầm cảm thán, không ngờ tỷ lệ xứng đôi của cậu và tướng quân lại cao đến vậy, như thể họ sinh ra để làm bạn đời. Cậu liếc nhanh tướng quân một cái, nhưng khi nghĩ đến việc mình sẽ cưới tướng quân Alston làm bạn đời, cậu lại...

Alston khẽ cười, nhìn thấy biểu cảm của Ryan thay đổi liên tục, cuối cùng khuôn mặt bắt đầu đỏ lên, màu đỏ lan tới tai, chiếm lấy cả cổ, cả người như sắp bốc khói.

"Hạ sĩ, theo quy định của Đế quốc, khi đối tượng tương xứng xuất hiện thì phải kết hôn." Alston nhẹ nhàng gõ ngón tay thon dài đã tháo găng tay trắng lên bàn, "Vậy chúng ta ký giấy đăng ký kết hôn ở đây luôn đi."

Yết hầu của Ryan chuyển động, cậu máy móc gật đầu, hẳn là phải kết hôn rồi, chắc chắn phải kết hôn.

Trời ơi, cậu cứ nghĩ sẽ nói chuyện qua video với tướng quân, nhưng sao lại là gặp trực tiếp thế này. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Ryan chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì đã phải đối mặt với tướng quân, từ một người độc thân trở thành người đã lập gia đình.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, giống như một cơn bão vũ trụ vậy.

Quá trình tiếp theo diễn ra rất nhanh chóng, trung tâm đăng ký hôn nhân đã vô cùng nhiệt tình và tích cực giúp tướng quân Alston và chồng của anh hoàn tất thủ tục. Chưa đầy nửa tiếng, hai người đã trở thành vợ chồng hợp pháp.

Choáng váng bước ra khỏi trung tâm đăng ký, Ryan theo bản năng muốn đi về nhà.

Alston, "Ryan, chúng ta đến khách sạn."

"Vâng?" Ryan chưa kịp phản ứng. Cậu nghĩ mình vừa kết hôn thì nên về nhà báo cho bố mẹ biết về người vợ của mình, dù thân phận của vợ cậu rất đặc biệt.

Alston đội mũ quân đội lên, nói, "Tôi muốn có con, càng sớm càng tốt."

Ryan: "......" Oh sh!t

Alston lên xe, anh vừa tiến hành cuộc diễn tập quân sự ở hành tinh lân cận, khi nhận được thông báo từ trung tâm ghép đôi thì ngay lập tức thực hiện vài bước nhảy để đến đây, rất mệt mỏi, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết hôn, sắp có người kế thừa của mình.

Alston hừ lạnh một tiếng, những kẻ thèm khát quyền lực, địa vị và mọi thứ của gia đình anh đừng mong đạt được ước nguyện. Anh là thượng tướng của Đế quốc, đúng vậy, nhưng cũng chỉ là thượng tướng, còn rất nhiều người có địa vị cao hơn anh, những mưu đồ chính trị phức tạp và đẫm máu còn đáng sợ, tàn nhẫn và khốc liệt hơn nhiều so với những trận chiến ngoài chiến trường.

Ryan giậm chân hai cái, tự nhủ, "Ryan, cố lên, giấy kết hôn cũng đã ký rồi, mày còn sợ gì nữa, người trên xe là vợ mày mà!"

"Chào, lại gặp nhau rồi."

Ryan nhìn qua, là chàng trai trẻ tóc nâu dài đã gặp trước đó, tên là Brunel.

"Kết quả ghép đôi của cậu thế nào?"

Ryan không biết nói sao, chỉ có thể ậm ừ đáp, "Khá tốt, đã có kết quả rồi."

"Tốt thật, có kết quả ngay lập tức." Brunel chúc mừng, sau đó hỏi, "Cảm giác về đối phương thế nào?"

"Rất tốt." Ryan nghẹn ngào, cảm giác rất tốt, tốt đến mức lúc nào cậu cũng muốn cung kính cúi chào mới có thể kiềm chế sự lo lắng và kích động trong lòng, vì đó chính là Đại tướng Dalton!!!

Brunel nhún vai, "Xem ra... sau này nếu có duyên lại gặp, tôi làm việc ở Khoa Sinh học, Đại học Đế quốc, cậu có thể đến tìm tôi uống trà. Quán cà phê trong trường chúng tôi có trà đen rất ngon, cả bánh ngọt cũng tuyệt lắm."

"Có dịp nhất định tôi sẽ đến, tôi tốt nghiệp Đại học Quân sự Đế quốc, trường nằm ngay bên cạnh trường cậu."

"Thật là trùng hợp, chắc chắn chúng ta đã từng đi lướt qua nhau nhiều lần. Thật đáng tiếc..."

Ryan không hiểu ý của từ "đáng tiếc", chỉ mỉm cười nói, "Giờ quen biết rồi cũng tốt mà, hay là chúng ta trao đổi thông tin liên lạc?"

"Được, giữ liên lạc nhé."

"Ừm ừm."

Chiếc xe đậu bên cạnh bấm còi một tiếng, Ryan chợt nhớ ra mình đã quên điều gì, vội nói với Brunel, "Tôi còn việc phải làm, phải đi đây, tạm biệt."

Brunel phất tay, "Tạm biệt." Nhìn Ryan lên xe, chiếc xe dần đi xa, Brunel lẩm bẩm, "Nếu trước đây biết có chàng trai ưu tú và rạng rỡ như thế này, mình đã không đến trung tâm ghép đôi làm gì, thật là đáng tiếc."

Trên xe, Ryan xin lỗi, "Xin lỗi vì đã để tướng quân chờ lâu."

Alston nói: "Không sao, tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cậu." Anh dừng lại một chút, rồi tiếp tục bằng giọng điệu công việc, không liên quan đến tình cảm cá nhân, "Tôi cần có con, ít nhất là ba đứa."

Ryan bóp ngón tay, mỗi khi căng thẳng cậu thường làm vậy, "Vâng." Chờ đợi tướng quân nói tiếp.

Alston vô thức nhíu mày, người thiếu nam tính thế này có vẻ không tốt lắm, nhưng con cái sau này sẽ do anh giáo dục.

"Ừm, sau khi làm tình xong một tuần mới biết có thai hay không, nếu không có, tôi sẽ lại đến tìm cậu."

Đây là thời đại mà cả nam và nữ đều có thể mang thai, chỉ cần có là gen X. Sau khi kết hợp, tinh trùng vào túi thai trong cơ thể, thụ thai thành công. Sau ba tháng, có thể chuyển ra ngoài vào rương nuôi dưỡng nhân tạo để tiếp tục phát triển, không làm gián đoạn công việc.

Mặc dù quá trình mang thai nghe có vẻ dễ dàng, nhưng để thụ thai thành công lại rất khó. Có những cặp vợ chồng nỗ lực mười năm nhưng vẫn không có kết quả gì. Cũng khác với thụ tinh ống nghiệm thời xưa, phương pháp hiện tại phức tạp hơn nhiều, liên quan đến kỹ thuật, gen và nhiều yếu tố khác, không tiện nói hết ở đây.

Alston tuy rằng thể hiện vẻ hiền hoà, nhưng khí chất của anh lại rất mạnh mẽ, Ryan vô thức tuân theo sự chỉ huy này, giống như một chiến binh trên chiến trường nghe lời chỉ huy từ cấp trên. "Vâng, tôi sẽ hợp tác để hoàn thành nhiệm vụ." Sau khi nói xong, cậu mới cảm thấy có gì đó không đúng, liệu mình có phải chỉ là một công cụ sinh dục?

Cậu thở dài, nếu không phải vì tướng quân Alston cần có con, liệu cậu có thể trở thành một công cụ sinh dục không?

Vừa đến khách sạn, hai người đi thẳng đến căn phòng cao cấp tầng trên.

Sau khi vào phòng, Alston cởi áo khoác, tay vẫn đặt trên cổ áo sơ mi của mình khi nói: "Tôi sẽ đi tắm trước, bên kia cũng có phòng tắm."

Ý tứ rất rõ, cho Ryan biết không nên lãng phí thời gian, cậu cũng nên đi tắm

Ryan chỉ gật đầu, đứng ở giữa phòng khách sang trọng của căn phòng cao cấp, cậu lạc quan chạm gãi đầu, "Vậy là đã kết hôn rồi..." Cuộc sống hôn nhân của cậu, hoàn toàn khác biệt so với những gì cậu đã tưởng tượng.

Trong phòng tắm, Alston đứng dưới vòi sen, để nước nóng làm ẩm cả cơ thể mình.

"Haiz... cố lên, Alston."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro