Chương 03: Không thành công, tiếp tục.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://truyen2u.pro/tac-gia/GiaNghi280

________

Ryan lo lắng tự tắm đi tắm lại nhiều lần, dùng sữa tắm đến ba lần, quyết phải làm cho bản thân chỗ nào cũng phải thật sạch sẽ. Đứng trước gương, nhìn những vết sẹo mới trên ngực và cánh tay, đó là những vết thương do bị trùng thiết giáp tấn công trong lúc chiến đấu khi tàu vũ trụ bị trùng tộc bao vây hơn ba tháng trước, là những huy chương thể hiện chiến công, thể hiện sự nam tính của cậu. Trước đây cậu còn thấy để lại cũng khá hay, nhưng bây giờ lại muốn lập tức đến bệnh viện để xóa những vết sẹo này.

"Thân hình chắc vẫn ổn chứ nhỉ." Ryan cầm lấy bộ đồ ngủ màu trắng và quần lót mà khách sạn đã chuẩn bị, quần lót bó sát màu trắng, áo phông đơn giản và quần dài bằng vải cotton. Mặc xong, cậu đứng ở cửa, nhưng lại không dám mở cửa.

Thật đau đầu, cậu chỉ mới ba mươi tuổi, vừa đi đến cục đăng ký hôn nhân để thực hiện đăng ký ghép đôi, sao mà mọi chuyện lại đi trật đường ray, sao mà lại phát triển đến mức này?

Số phận thật biết trêu người, đến giờ Ryan vẫn còn cảm giác như đang mơ.

Có lẽ, tất cả chỉ là giấc mơ của mình?

Ryan cười tự giễu, đối mặt với đám trùng tộc khủng khiếp cũng không sợ, tại sao giờ lại co rúm thế này, chỉ là trải qua "ngày" tân hôn của mình thôi mà, đơn giản dễ dàng thôi.

Cậu đẩy cửa bước ra.

Trong phòng ngủ, tướng quân Dalton mặc bộ đồ ngủ cùng kiểu đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống khung cảnh bên ngoài. Cửa sổ sát đất đã được điều chỉnh chế độ, là khung cảnh đèn đuốc sáng trưng trong đêm tối.

"Tôi nghĩ, không khí ban đêm có lẽ sẽ tốt hơn." Tướng quân Dalton nghe thấy tiếng bước chân, không quay đầu lại nói.

"Đúng, đúng vậy." Đêm tân hôn, đáng lẽ phải diễn ra vào ban đêm, hiện tại hẳn là giữa trưa, có lẽ lúc ăn trưa.

Phải làm việc với cái bụng đói...

Piu, trong đầu Ryan đột nhiên nảy ra một câu không hợp thời điểm.

Alston nhẹ nhàng gõ vào kính cửa sổ, tấm kính trong suốt ngay lập tức trở nên mờ ảo, như phủ một lớp sương, che khuất mọi cảnh vật bên ngoài. Đôi chân dài của anh di chuyển, chỉ trong hai ba giây đã đến cạnh giường, ngồi xuống, hai chân bắt chéo nhau, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu gối. Alston hỏi Ryan đang đứng ở cửa phòng ngủ, "Cậu có biết làm không?"

Mặt Ryan đỏ bừng lên ngay lập tức, "Biết." Ba mươi tuổi rồi, đâu phải là thiếu niên trong sáng mười mấy tuổi nữa, đã biết đủ loại thông tin về cách thức kết hợp giữa hai người từ lâu. Ở trên tàu vũ trụ, không gian khép kín, cuộc sống đơn điệu, ngoài huấn luyện thì chỉ có khoảng không vũ trụ mênh mông, mọi người khi ở cùng nhau thích nói chuyện tục tĩu để giết thời gian. Ryan da mặt mỏng, không nói gì, nhưng cậu vẫn lắng nghe, qua bao năm quân ngũ, những câu chuyện tục tĩu đã nghe có thể chất đầy mấy chiếc xe.

Alston cố nén sự khó chịu, nói: "Vậy bắt đầu đi."

Ryan đứng đó không nhúc nhích, "Tướng quân, hình như hơi vội rồi, chúng ta, chúng ta..." Có nên phát triển tình cảm trước không.

"Tôi không có thời gian." Alston kiên nhẫn giải thích, "Hôm nay tôi tranh thủ đến đây, lát nữa phải đến căn cứ quân sự Alpha, có một cuộc diễn tập quân sự kéo dài nửa tháng." Và cuộc diễn tập này, Ryan không đủ tư cách tham gia.

Hiện tại Alston đang đối mặt với những khó khăn mà Ryan không đủ tư cách để biết. Áp lực bên ngoài gia tộc rất lớn, nội bộ cũng đầy rẫy sự công kích lẫn nhau. Anh thà chiến đấu trên chiến trường còn hơn phải đối mặt với những âm mưu và thủ đoạn đó.

Hiện tại khác xa với đêm tân hôn mà mình đã luôn nghĩ đến.

Ryan chân tay cứng ngắc đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh tướng quân Alston, không dám nhìn vào mặt anh, "Tướng quân..."

"Alston Dalton, tên của tôi." Alston đột nhiên cảm thấy thích chàng trai nhút nhát này, "Gọi tôi là Alston, Ryan, từ nay chúng ta là vợ chồng rồi."

"A... Alston." Ryan lắp bắp gọi tên anh, trong lòng cảm thấy một cảm xúc khác lạ dâng lên.

__ mọi người tự tưởng tượng nha__

Tạm biệt cuộc sống độc thân, tạm biệt thân phận trai tân,Ryan nhìn chiếc xe dần dần bay xa, trong lòng cảm thấy có chút trống trải lạ thường.

"Mình làm không đủ tốt, hình như anh ấy luôn phải nhẫn nhịn." Ryan tự nói với mình, "Liệu có con không nhỉ? Con của mình với tướng quân Dalton chắc chắn sẽ rất xinh đẹp và dễ thương."

Ryan cười ngốc một lúc, lén gọi: "Alston."

"Về nhà tìm anh họ tâm sự thôi, anh ấy rất có kinh nghiệm trong việc tán tỉnh người khác."

Ryan đến sân bay, trên đường mua vé tàu đi đến hành tinh trồng trọt E69, chuyến tàu khởi hành sau nửa tiếng nữa, thời gian đến nơi vừa khớp.

Cha mẹ cậu điều hành một trang trại. Trong thời đại tinh tế, thực lực của một trang trại không được đo bằng diện tích mà bằng số lượng các hành tinh trồng trọt mà trang trại đó sở hữu. Những chủ trang trại lớn có thể sở hữu hàng trăm đến hàng nghìn hành tinh trồng trọt, trong khi gia đình cậu chỉ có một hành tinh, chỉ là một thực thể nhỏ bé trong ngành này.

Lên tàu vũ trụ, bốn mươi phút sau cậu đến trạm không gian ngoài hành tinh E69, từ đó cậu sẽ đi xe về nhà.

Nhà của Ryan nằm gần xích đạo của E69, một nơi quanh năm như mùa xuân, phong cảnh hữu tình. Bên ngoài ngôi nhà là một hồ nước xanh biếc với bãi cát hồng, bên bờ hồ trồng những cây dừa cao vút, thảm cỏ trải dài từ bờ hồ đến xung quanh ngôi nhà. Ryan đi dọc theo con đường rải sỏi về nhà, khi cậu vừa đẩy cửa bước vào...

Bùm, bùm, những mảnh giấy màu rơi xuống, nhạc mừng rộn rã vang lên.

"Chúc mừng con trai, con kết hôn rồi!"

Mẹ từ phía trước ôm chặt lấy Ryan, nước mắt xúc động trào ra, "Con trai của mẹ cuối cùng đã tìm được nửa kia của đời mình rồi, đã trưởng thành rồi, con yêu của mẹ, cục cưng của mẹ."

Ryan ngước lên, nhìn thấy cha trong vòng tay của họ hàng và bạn bè cũng xúc động không kém, mắt đẫm lệ nhìn cậu.

Có cha mẹ dễ xúc động, là vậy đấy.

"Cưng ơi, con dâu của mẹ đâu?" Mẹ ôm xong Ryan liền buông cậu ra, nhìn ra sau lưng cậu, nhưng chẳng thấy ai cả.

Một khi con cái kết hôn, thiết bị đầu cuối cá nhân của cha mẹ sẽ nhận được thông tin, nhưng cũng không biết danh tính nửa kia của con mình, vì vậy vẫn cần con cái đưa về nhà để giới thiệu. Theo luật của Đế quốc, sau khi kết hôn sẽ có ba tháng nghỉ phép có lương để khuyến khích công dân cố gắng sinh con. Một khi mang thai sẽ có năm tháng nghỉ sinh để nuôi dưỡng thai và hồi phục sức khỏe, khi đứa trẻ ra đời từ túi thai nhân tạo, cha mẹ sẽ có một năm nghỉ phép có lương để chăm sóc.

Chính phủ đã nỗ lực hết mình để tăng tỷ lệ sinh.

Tuy nhiên, thân phận Alston đặc biệt, không có kỳ nghỉ hôn nhân hay tuần trăng mật.

Ryan an ủi cha mẹ, "Anh ấy có việc, không thể về cùng. Tụi con mặc dù đã ký giấy kết hôn, nhưng vẫn đang trong giai đoạn phát triển tình cảm, khi nào anh ấy rảnh, con nhất định sẽ đưa anh ấy về nhà."

"Đúng, đúng, phải phát triển tình cảm." Mẹ có chút thất vọng nhưng không hề hối tiếc, chỉ cần con trai kết hôn, có người đồng hành là tốt rồi.

Dù nhân vật chính thứ hai của bữa tiệc mừng vắng mặt, nhưng gia đình Ryan vẫn ăn mừng, tối hôm đó đã có một bữa tối thịnh soạn. Sau bữa tối, Ryan lén lút đến tìm anh họ đào hoa của mình, anh ấy là một nhà thơ lãng mạn, đã xuất bản nhiều tập thơ, viết tiểu thuyết lãng mạn trên mạng, có rất nhiều người hâm mộ, nghe nói trong tiểu thuyết của anh tràn đầy những bong bóng tình yêu màu hồng và không khí lãng mạn thơ mộng.

...Thật nên để fan của anh thấy được cảnh tượng thần tượng của họ gãi chân.

"Chào cưng." Chàng Connor điển trai đang gãi chân vẫy tay.

Ryan không để ý đến hành động của anh họ, hai người lớn lên cùng nhau, ngay cả lúc anh họ tè dầm cậu cũng đã thấy, gãi chân có là gì.

"Anh họ, em hỏi anh chuyện này."

"Chuyện gì vậy, cậu trai tân của anh."

Ryan ấp úng nói: "Em không còn là trai tân nữa."

Connor nhướng mày, ngửi thấy một luồng khí khác thường. Anh đứng dậy đóng cửa phòng, mang một đĩa bánh scone dâu tây đến trước mặt Ryan, "Bánh này làm từ dâu tây vừa hái sáng nay, là dâu tây sữa mới nhất. Dì và chú đã thành công bán dâu tây cho siêu thị Bain, mỗi sáng đều giao một lô dâu chín tới đó."

Ryan nhìn tay anh họ, khó nói nên lời.

"Những chi tiết nhỏ nhặt này không cần để ý đâu." Chàng trai cao ráo cười ha hả.

Ryan từ chối.

Connor nhún vai, "Được rồi, cậu em trai tân của anh lại còn chê anh nữa." Anh đặt đĩa bánh scone xuống, nhìn xuống tay mình cũng có chút ghét bỏ, đi rửa tay.

Khi trở lại, Connor mang một chiếc ghế ngồi trước mặt Ryan, "Nói đi cưng, muốn hỏi anh chuyện gì."

Ryan cúi đầu nhìn ngón tay mình, "Anh họ, làm thế nào để khiến người khác cảm thấy vui vẻ?"

"Ừm, để anh phân tích chút nào. Hôm nay em đi đăng ký ghép đôi, sau khi đăng ký xong thì ký giấy kết hôn. Giờ em nói không còn là trai tân nữa, chứng tỏ hai người đã làm chuyện đó rồi, làm rồi nhưng không đi cùng em về nhà, người này chỉ vì con cái?"

Nói trúng phóc.

Connor xoa cằm, "Người này chắc hẳn là có địa vị rất cao."

"Làm sao anh biết?"

"Trực giác của một nhà văn." Connor cười bí ẩn.

Ryan quyết định liều một phen, mở lòng nói, "Kỹ thuật của em không tốt, cảm giác khi làm anh ấy không vui, ừm, nhịn không phát ra âm thanh gì, hơn nữa còn nhíu mày. Cảm thấy mình thật thất bại, lần đầu còn..."

"Ra sớm?" Connor gật đầu, "Bình thường mà, em là tay mơ chưa có kinh nghiệm, lần đầu mà, kích động thì là vậy đó."

Ryan gãi đầu, "Lần thứ hai thì đỡ hơn nhiều, nhưng mà, em chỉ biết là bạch bạch bạch...bang bang bang..."

"Anh hiểu không?"

Connor cười đầy ẩn ý, "Đừng xem thường khả năng tưởng tượng của một nhà văn."

Ryan không nói nên lời, "Năm xưa dì không nên cho anh học trường văn học, suốt ngày chỉ biết tưởng tượng."

"Nhưng tưởng tượng có thể giúp em mà." Connor nhún vai, "Thế này nhé, kỹ thuật thì cần phải xem và luyện tập nhiều."

"Em không muốn tìm người khác để luyện tập." Ryan lập tức phủ nhận.

"Ồ, cậu em trai nhỏ của anh muốn giữ mình trong sạch, thật là chung thủy." Connor trêu chọc, "Thế này nhé, mua cho em một con búp bê?"

"Không."

"Loại chất lượng tốt nhất ấy." Connor gợi ý, "Giống như tướng quân Dalton?"

"Đó là vi phạm quyền hình ảnh của tướng quân, cửa hàng nào vậy, em muốn đi tố cáo họ." Ryan kích động nói.

Connor làm dấu im lặng, "Đều là ngành công nghiệp xám, phi pháp mà. Em cái này không muốn, cái kia cũng không muốn, vậy anh gửi cho em một ít phim, xem nhiều rồi luyện tập trong kho ảo cũng được. Em có thể đăng ký một tài khoản trên trang Flower World, nạp tiền làm thành viên, rồi mở khóa các dự án dành cho người lớn, tạo ra hình ảnh em muốn. Luyện tập như vậy có được không? Đáng tiếc đây là trang web hợp pháp, không thể dùng hình ảnh của tướng quân Dalton, nhưng có ca sĩ nổi tiếng Honey, cô ấy đã cho phép sử dụng toàn bộ dữ liệu của mình, tất cả thành viên đăng ký đều có thể vui vẻ với hình ảnh của cô ấy. Không được rồi, tối nay anh phải gặp Honey thôi."

Connor bổ sung, "Tất nhiên, em còn có thể nạp tiền lên cấp thành viên cao nhất, quyền sử dụng trong nửa năm chỉ bằng một tháng lương của em thôi, có dịch vụ tạo hình, có thể tạo ra hình dáng em muốn. Không được giống y hệt người thật, đó là vi phạm quyền riêng tư, sẽ bị khóa chức năng thành viên, nặng hơn thì bị đưa vào danh sách đen. Nhưng nếu chỉ giống khoảng tám, chín phần mười thì vẫn được, tưởng tượng một chút là ổn."

Ryan học hỏi được nhiều, vội vàng bảo anh họ gửi thông tin.

Môi trường ở hành tinh trồng trọt thật dễ chịu, không khí ấm áp, không có mùi máu tanh của chiến trường, Ryan tận hưởng kỳ nghỉ của mình ở đây trong nửa tháng. Cuộc gặp gỡ với tướng quân Dalton như một giấc mơ.

Một tuần sau cuộc gặp gỡ đó, tướng quân Dalton nhắn tin cho Ryan, nói rằng lần đó không thành công, nhưng gần đây anh rất bận, không thể gặp lại Ryan. Anh hứa sẽ liên lạc trước khi gặp lần sau.

Nửa tháng kỳ nghỉ trôi qua nhanh chóng, mang theo dâu tây kem mới cải tiến từ trang trại, Ryan lên đường trở lại đơn vị.

Tại hành tinh quân sự Gamma, căn cứ mặt đất của đoàn quân Thập Tự Kim, Ryan trở lại sau kỳ nghỉ, rồi nhận được tin cậu không thể trở lại tàu chiến số 12.

"Chúc mừng cậu, hạ sĩ... không, thượng sĩ. Dựa trên thành tích xuất sắc trên chiến trường, cậu được thăng chức lên thượng sĩ và điều chuyển tới đội sửa chữa cơ khí hậu cần số 6 của tàu Chiến Thiên." Thư ký căn cứ trao quyết định điều chuyển cho Ryan, chúc mừng cậu thăng chức, may mắn được chuyển tới tàu Chiến Thiên, tàu của tướng quân Dalton, có thể cùng vào sinh ra tử với vị anh hùng vĩ đại.

Ryan đứng ngẩn ngơ, cười khổ nghĩ rằng mình đã được thăng chức là nhờ có quan hệ. Từ giờ có lẽ không cần phải hẹn ở nơi khác để có con nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro