Chương 05: Chủ động đáp lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://truyen2u.pro/tac-gia/GiaNghi280

________

Tinh cầu Thâm Lam, thuộc vùng biên giới phía đông rộng lớn của Đế quốc Trung ương, là nơi tập trung cư dân cuối cùng của nhân loại. Quân đoàn Thập Tự Kim sẽ tạm dừng ở đây để bổ sung nhu yếu phẩm. Sau đó, tàu phụ Athena sẽ đồn trú ở vị trí cách Thâm Lam mười vạn năm ánh sáng, còn tàu Hình Thiên sẽ tiếp tục dẫn dắt Ares về phía đông.

Tiến thêm mười vạn năm ánh sáng nữa về phía đông, là khu vực mà Ares đang canh giữ.

Là trái tim của Thập Tự Kim, tàu chiến Hình Thiên sẽ tiếp tục tiến về phía đông, bảo vệ biên cương đế quốc trong khu vực hoang vu không người.

Đó là trách nhiệm của quân nhân.

Mỗi tấc đất của đế quốc đều không thể thiếu.

Đã một tháng kể từ khi đến tàu Hình Thiên, Ryan đã quen thân với nhân viên hậu cần mua sắm, nhờ họ mang về vài gói hàng từ dải màu xanh thẳm—những gói hàng được gửi từ nhà anh trên hành tinh E69, đồng thời mang về ba khoang trồng cây của bên hậu cần.

Hàng cũng không ít, Ryan mượn robot vận chuyển để giúp đỡ.

"Chỉ là giúp cậu mang vài thứ đến thôi, khách sáo làm gì."

Ryan mở gói hàng, lấy ra hộp bảo quản đựng dâu tây chia cho mọi người, "Không phải khách sáo, mà là muốn mọi người thử dâu tây nhà tôi trồng, vị ngon lắm."

Trong hai hộp bảo quản lớn bằng hai bàn tay có khoảng 10 quả dâu tây to bằng quả bóng bàn, màu trắng pha hồng. Trong thành phố, chúng chẳng là gì, siêu thị nào cũng có thể mua được. Nhưng trong hành trình dài trên không gian, chút dâu tây này là đồ hiếm, không ai nỡ từ chối.

Trên tàu Hình Thiên có nhà kính trồng cây, nhưng đó là để trồng rau, bổ sung vitamin cho mọi người, không ai dùng để trồng trái cây chiếm diện tích.

Mấy người giúp đỡ ngại ngùng nhận lấy, người đứng đầu vỗ ngực hứa, "Sau này Ryan có việc gì cần giúp đỡ, cứ tìm chúng tôi, chúng tôi tuy không quá có tài cán gì, nhưng giúp việc nhỏ thì được."

"Các anh khách sáo rồi, bộ phận hậu cần mua sắm rất quan trọng." Ryan nói thật lòng, trước đây cậu đã làm bếp trưởng mười năm, thấy nhiều cảnh mua sắm lên mặt ức hiếp người, biết họ không dám đắc tội.

Mấy người nghe vậy rất hài lòng, còn tặng thêm cho Ryan một túi cát sao đặc sản của Deep Blue.

Cát sao là loại cát đặc trưng của Deep Blue, bên bờ biển vào ban đêm, cát sao sẽ phát ra ánh sáng màu xanh lam nhạt, rất đẹp, dùng để trang trí tiểu cảnh rất phù hợp.

"Thấy cậu mua khoang trồng cây, chắc là định trồng gì đó trong ký túc xá phải không, rải một lớp cát sao lên trên trông sẽ rất đẹp." Người tặng cát sao cho Ryan nói.

Ryan cảm ơn, sau khi chào tạm biệt mọi người, cậu điều khiển robot vận chuyển về ký túc xá.

Sau năm ngày huấn luyện sẽ có một ngày rưỡi để nghỉ ngơi, hôm nay là ngày nghỉ, Ryan sau khi mang gói hàng và khoang trồng cây về thì chuẩn bị bắt đầu trồng trọt trong ký túc xá.

Gói hàng gửi từ nhà ngoài dâu tây còn có cây dâu giống và một số loại đất đã được phối trộn cùng đất đen mà Ryan mua về khi du lịch Trái Đất, cậu quý trọng cất giữ không dùng, lần này vì muốn trồng dâu tây cho Alston mà cậu đã lấy ra.

Khoang trồng cây giống như một cái bình thủy tinh khổng lồ, đáy là nền trồng cây, phía trên là nắp kính đặc biệt, có thể điều chỉnh nhiệt độ, độ ẩm theo đặc điểm của từng loại cây, còn có thể mô phỏng sương mù, sấm sét và các điều kiện thời tiết khác. Là con trai thế hệ thứ hai của chủ trang trại, một cậu ấm khá giả, Ryan đã mua phiên bản cao cấp nhất, khoang trồng cây này còn có thể nổi lên, dùng như đảo cảnh quan.

Nhưng cậu ấm này không dùng để làm tiểu cảnh, mà để trồng dâu tây.

Dâu tây cha mẹ gửi là thế hệ con mới nhất được nuôi trồng, trong ghi chú gửi kèm có viết rằng, dâu tây thu hoạch không thể bảo quản lâu, dù để trong hộp bảo quản, quá ba ngày cũng sẽ thối rữa, độ ổn định bảo quản rất kém.

Nói xong nhược điểm, tiếp theo là ưu điểm.

Loại dâu tây kem mới nhất mịn như phô mai, dùng để trang trí món tráng miệng rất tuyệt, được nhiều cửa hàng bánh ngọt ưa chuộng, nhà Ryan nhờ đó mà kiếm được bộn tiền.

Niềm vui sướng của cha mẹ truyền qua từng câu chữ đến Ryan.

Ryan mỉm cười hạnh phúc, chắc chắn cha mẹ đang tổ chức tiệc mừng ở nhà, còn dùng một chú gấu bông đại diện cho cậu tham dự.

Quả nhiên, Ryan tìm thấy một bức ảnh trong gói hàng, trong ảnh, gia đình cậu đang cười vui vẻ trước ống kính, ở giữa có hai chú gấu bông sát bên nhau, trên đầu đội mũ chóp nhọn đầy màu sắc.

"Con trai yêu quý của mẹ đã kết hôn rồi, bạn đời của con cũng phải dự tiệc." Mẹ cậu viết dòng chữ này ở phía sau bức ảnh.

Ryan nhẹ nhàng vuốt ve hình hai chú gấu bông, tưởng tượng cảnh mình và Alston ngồi bên nhau...

Thực ra cũng không tệ, phải không?

Cậu kẹp bức ảnh và tờ ghi chú vào cuốn sách, xắn tay áo lên bắt đầu làm việc.

Cậu điều chỉnh lại đất trộn sẵn, thêm một lượng đất đen mà cậu mang về từ Trái Đất theo tỷ lệ nhất định. Là con trai chủ trang trại, từ nhỏ cậu đã quan sát cha mẹ nghiên cứu trồng trọt, không cần đến trường học mà vẫn thành thạo kỹ năng này.

Giống dâu tây kem cải tiến đầu tiên của gia đình cũng do cậu nuôi trồng.

Ryan có tài năng đặc biệt trong lĩnh vực này.

Cha mẹ hy vọng cậu học ngành sinh học, tốt nghiệp xong sẽ làm việc cho trang trại, sau này trang trại sẽ là của cậu. Nhưng Ryan lại khao khát cơ giáp, muốn khám phá bí mật của chúng, muốn tự tay sửa chữa và thiết kế chúng.

Cậu luôn cảm thấy mục tiêu này không quá xa vời.

Ryan trải một lớp đất dày 20cm vào khoang trồng cây, tưới nước rồi chuyển cây dâu tây vào, những cây dâu tây gửi đến đã có quả xanh, không lâu nữa sẽ chín.

"Biết đâu có thể tìm thấy cây dâu dại phù hợp trên một số hành tinh xa xôi, lai tạo chúng có thể cho ra giống cây tốt hơn, quả sẽ ngon hơn." Ryan đóng khoang trồng cây lại, nhập một số thông tin trên bảng điều khiển, đảm bảo môi trường bên trong là tốt nhất cho sự phát triển của dâu tây. Cậu rải một ít cát sao lên bề mặt đất, tắt đèn, ngắm nhìn, những tia sáng nhỏ li ti như bầu trời đêm.

Sau khi trồng xong ba khoang cây, Ryan thu dọn rồi đi tắm rửa, vì bận rộn mà mồ hôi nhễ nhại.

"Mau lớn nhanh lên nhé, để Alston có cái mà ăn." Cậu phát hiện một bí mật nho nhỏ của Alston, rằng anh rất thích ăn trái cây ngọt, đặc biệt không thể cưỡng lại sự cám dỗ của dâu tây.

Ở tầng trên cùng, phía trước nhất của tàu Hình Thiên, nơi phòng ở của Alston, y sĩ Blair Winster đang thực hiện cuộc kiểm tra định kỳ mỗi bảy ngày cho Alston.

Lấy máu từ đầu ngón tay rồi nhỏ vào que thử, chỉ mất hai ba giây, rất tiếc lại chỉ là một vạch xanh đơn độc.

"Alston, tình trạng cơ thể của cậu hiện giờ không thích hợp để mang thai. Cậu bị tập kích ở Alpha, vết thương vẫn chưa lành, dù có mang thai thì đứa nhỏ cũng sẽ không khỏe mạnh." Blair vứt que thử đi, đôi tay trắng muốt nhét vào túi áo blouse trắng, ngồi xuống trước mặt Alston, "Hơn nữa, cơ thể bị thương sẽ tự nhiên kháng cự việc mang thai, dù cậu có cố gắng thế nào cũng không thể mang thai được."

Alston rút tay lại, vết thương nhỏ trên ngón tay đã biến mất.

"Ừm, chỉ là tớ..."

"Chỉ là gì?" Blair vừa là bạn học cũ vừa là cấp dưới của Alston, nhìn anh qua cặp kính với ánh mắt trêu chọc, "Ở bên cậu chàng đó, cảm thấy vui lắm đúng không?"

Alston mím môi, không trả lời. Từ nhỏ đã phải trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ khao khát sự ấm áp từ một người khác, nhưng từ Ryan, anh thực sự cảm nhận được sự che chở và quý trọng, khiến anh cảm thấy mình không phải là một vị tướng từng trải nơi sa trường mà là một người bình thường. "Có phải là không tốt không?"

"Có gì mà không tốt, đồ ngốc này, hai người đã kết hôn rồi, giờ là giai đoạn vun đắp tình cảm, nên dành nhiều thời gian bên nhau." Blair lén lút lấy một thẻ nhớ ra từ túi áo, "Cậu quá kém trong việc biểu đạt cảm xúc, quá giỏi chịu đựng, nên thoải mái hưởng thụ tình yêu. Tớ chuẩn bị cho cậu vài tài liệu, học hỏi đi."

"Cậu thường bị thương, nên đã học cách chịu đựng mọi đau đớn." Blair nói với giọng điệu nghiêm túc, "Điều này không có lợi cho đời sống vợ chồng, nghe tớ, đừng có chịu đựng."

Blair đã giải phẫu hàng trăm cơ thể người và hàng ngàn trùng tộc, liếm đôi môi mỏng của mình, nở nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, nói những lời sắc bén nhất, "Hãy nhớ rằng, cậu đang làm tình với cậu ấy, chứ không phải đang giết cậu ấy."

Alston nhất thời không biết nói gì.

Blair nén lại niềm yêu thích đối với các cơ bắp và thần kinh, trở lại với hình ảnh một y sĩ vô hại, chỉ tỏ ra chút hứng thú đối với vết thương, "Kéo áo lên, để tớ xem vết thương của cậu. Chết tiệt thật, lại bị vũ khí tẩm độc của trùng mẫu gây ra. Tớ có thể chữa lành bề mặt vết thương, nhưng tổn thương do chất độc gây ra vẫn tiếp tục." Nhưng cho đến hiện tại, đế quốc vẫn chưa tìm ra cách để loại bỏ chất độc này, những người bị thương chỉ có thể chịu đựng cơn đau bị gặm nhấm mọi lúc.

Alston bình tĩnh kéo vạt áo lên, lộ ra vết bầm tím to bằng bàn tay, vùng thịt đó đã trở nên tê liệt vì đau đớn, cho dù Blair không tiêm thuốc tê mà trực tiếp rạch da, anh cũng không cảm nhận được gì.

"Cậu giỏi chịu đựng thật đấy, tám mươi phần trăm người bị vết thương này đều không thể chịu nổi mà phát điên, theo dữ liệu mà tớ có, cậu là người đầu tiên và duy nhất chịu đựng được đến giờ." Số hai mươi phần trăm còn lại thì chết ngay tại chỗ.

Blair tách da, lộ ra phần cơ thịt bị hoại tử màu nâu sẫm, anh ấy cẩn thận cắt bỏ những mô chết, trong quá trình đó Alston càng trở nên tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán và lưng. Anh không phải không đau, mà chỉ là biết cách chịu đựng.

Toàn bộ quá trình làm sạch vết thương, anh không hề kêu một tiếng.

"Xong rồi." Blair thở dài, "Tất cả phần cơ hoại tử đã được loại bỏ, tớ đã làm lành bề mặt vết thương, nhưng cậu phải biết làm như vậy chỉ chữa phần ngọn chứ không chữa tận gốc."

Nhưng ngoài ra, không còn cách nào khác, trừ khi chết.

Blair cảm thấy nặng lòng.

Sự yếu đuối của Alston chỉ tồn tại trong chốc lát, anh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Sau khi chỉnh đốn lại quần áo, anh đứng dậy, giọng trầm ổn nói: "Tớ sẽ không chết."

"Tớ sẽ tìm cách chữa trị cho cậu." Blair cười nhợt nhạt.

"Ừm." Alston gật đầu, bước chân vững vàng đi về phía cửa, mở cửa ra, nhìn Blair.

"Cậu đuổi tớ à?"

"Không, tớ cũng phải đi."

Blair nhướng mày, "Xem ra hôm nay ai kia có phúc rồi, bữa nào tớ nhất định phải đến xem cún con của cậu trông thế nào, lại có thể khiến cậu lưu luyến đến vậy."

Alston cúi đầu cười khẽ, nói: "Cậu ấy là người rất dịu dàng." Không hấp tấp, không điên cuồng, ngay cả khi cảm xúc dâng trào nhất cũng cẩn thận chăm sóc cảm xúc của anh.

"Cậu ấy dịu dàng, cậu cũng phải đáp lại chứ." Blair không muốn thấy bạn thân mình luôn lạnh lùng mà làm đối phương dần dần lạnh nhạt.

Alston nghĩ ngợi, rồi gật đầu nói: "Tớ... tớ sẽ học cách đáp lại." Anh sẽ học cách đáp lại tình cảm.

Sau khi tắm xong, Ryan đến nhà ăn lấy đồ ăn mang về phòng. Thật ra, cậu vẫn là một người thích ở nhà, thích ở trong không gian của riêng mình, trồng cây, đọc sách, chơi game, thời gian ở một mình đối với cậu không hề cô đơn. Thức ăn ở nhà ăn vẫn ngon như mọi khi, nhưng sau khi ăn vài miếng, Ryan cảm thấy không hợp khẩu vị, vẫn muốn ăn chút đồ ăn nhà làm. Các món ăn ở nhà ăn đều là những món phổ biến, không có hương vị quê nhà.

Cậu lấy ra từ tủ lạnh trứng và tôm tươi, gói tôm này đã ba ngày rồi, để thêm nữa sẽ mất đi độ tươi ngon.

Ryan đập trứng, đánh tan với nước rồi cho vào đĩa sâu lòng hình tròn, từng con tôm đã được rút chỉ được đặt lên, đầu đuôi hướng lên trên, rắc thêm chút hành lá xanh mướt lên trên.

Cậu chuẩn bị làm món trứng hấp tôm, khi ăn rưới thêm chút dầu trong, thanh đạm mà ngon miệng.

Khi món trứng hấp chín, cửa phòng mở ra, Alston bước vào, mặc quần dài màu đen và áo sơ mi màu lạnh. Anh đã đăng ký mống mắt của mình, không cần gõ cửa cũng có thể vào.

"Tôi đến không đúng lúc rồi," Alston nói, nhìn Ryan đang đeo tạp dề, mang găng tay chịu nhiệt bưng chén trứng hấp.

Mắt Ryan sáng lên, "Vừa đúng lúc đấy chứ. Chúng ta cùng ăn tối đi. Anh có thích ăn cơm không?"

Alston cười, "Cũng được."

Nụ cười của Alston phản chiếu trong tim Ryan, khiến cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, "Ở đây tôi có trứng hấp, bò hầm rượu vang, cá ngừ chiên và măng tây trộn lạnh. Anh muốn ăn gì, để tôi nấu." Trong tủ lạnh vẫn còn một số nguyên liệu, đều mua từ nhà bếp, Ryan không thể chờ đợi để trổ tài nấu nướng cho Alston. Đây là bữa tối đầu tiên họ ăn cùng nhau, rất có ý nghĩa.

Alston nói: "Thế này là đủ rồi." Anh nhìn bàn ăn, "Lượng thức ăn cũng đủ nhiều rồi, tôi không kén chọn."

Anh nhìn thấy các khoang trồng chiếm phần lớn diện tích phòng ký túc xá, "Trồng một cái là đủ rồi, sao lại mang tận đến ba cái?"

Ryan đã đẩy tất cả đồ đạc vào góc để có chỗ đặt các khoang trồng, trừ chiếc giường trông vẫn còn thoải mái, còn lại đều trông có vẻ chật chội.

"Tôi muốn trồng vài quả dâu tây tươi cho anh ăn." Ryan nói, có chút ngượng ngùng.

Alston không ngờ đó là vì mình, anh ngẩn người.

"Ăn cơm thôi, để lâu sẽ nguội, trứng hấp nguội rồi sẽ không ngon nữa." Ryan tìm đôi đũa đưa cho Alston, ngại ngùng nói: "Gia đình tôi có dòng máu Hoa Hạ, món ăn đều thiên về kiểu Trung, luôn dùng đũa, để tôi đi lấy thìa cho anh."

"Không cần đâu, tôi biết dùng."

Alston cầm lấy đôi đũa, khéo léo cử động, "Rất đơn giản."

Ryan nhìn người ngồi bên cạnh, cười như một đứa ngốc, "Tôi biết nấu nhiều món, nhiều món Trung lắm, tôi sẽ nấu cho anh ăn. Ý tôi là, nếu có cơ hội."

"Được thôi."

Không ngờ lại nhận được câu trả lời khẳng định. Ryan cảm thấy nghẹn thở vì vui sướng, lông mày nhướng cao. "Ừm, lần sau tôi sẽ làm bánh bao cho anh ăn!"

Ryan không để Alston động tay vào việc gì. Sau khi ăn xong, cậu nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ, cho bát đĩa vào máy rửa bát, nắm tay thành quyền và vung vẩy. Quan hệ của hai người lại có một bước tiến mới.

Từ căn bếp đơn giản bước ra, Ryan thấy Alston đang lật giở cuốn sách của mình. Đó là một trong những cuốn sách bắt buộc phải đọc cho kỳ thi sửa chữa giáp máy, phần lý thuyết. Alston biết rằng cậu đang tự học. Khi lại gần, Ryan thấy Alston đang xem bức ảnh mà cậu đã tùy tiện kẹp trong sách. "Nhà tôi đang tổ chức tiệc, hai con gấu nhỏ đó là chúng ta, đây là cha mẹ tôi, đây là gia đình cậu, họ làm việc cho cha mẹ tôi. Đây là chú Potter, bạn thân của cha. Đây là anh họ Connor, một nhà văn mạng."

Ánh mắt của Alston dừng lại trên hai con gấu bông đang tựa vào nhau, trong mắt anh bất giác hiện lên nét cười. Anh rất ghen tị với bầu không khí gia đình của Ryan, ấm áp, vui vẻ, thoải mái, hạnh phúc.

Không kiềm chế được, Alston nắm lấy tay Ryan và nói: "Khi nào trở về, cậu dẫn tôi về cùng đi."

"Được..." Ban đầu Ryan còn chưa kịp phản ứng, đến khi nhận ra thì cậu vui sướng tột độ, "Được, cha mẹ tôi chắc chắn sẽ thích anh."

Cậu không thể kiềm chế được, không thể kiềm chế được mong muốn hôn người bên cạnh.

Cậu nghĩ vậy, và cậu cũng làm vậy.

Đây là hành động thân mật nhất của họ lúc không ở trên giường, lần đầu tiên.

Ngay cả trên giường, họ cũng chưa từng có những nụ hôn thân mật như thế.

Ryan ép Alston vào tường, hai người có chiều cao tương đương nhau, động tác này không hề làm người ta khó chịu. Ryan nhẹ nhàng hôn Alston như thể đang trân trọng một báu vật quý giá, khi đôi môi cậu chạm đến môi Alston, cậu hồi hộp hỏi: "Có được không?"

Alston cúi mắt, che đi sự hoảng loạn trong lòng, anh nhẹ nhàng gật đầu.

Ryan được khích lệ, hôn lên đôi môi của Alston, đôi môi dán chặt, hôn lên...

Rồi... rồi Ryan đột nhiên không biết phải làm gì nữa. Môi của Alston rất mềm, đầu óc cậu trống rỗng, hoàn toàn không nhớ những gì đã học được từ các hướng dẫn trên mạng.

Alston đột nhiên nhớ đến lời dặn của bạn mình, rằng anh nên chủ động. Do dự, anh khẽ mở miệng, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.

BÙM——

Ryan cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung trong đầu mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro