Chương 06: Chỉ ngủ thôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://truyen2u.pro/tac-gia/GiaNghi280

________

Hành động vụng về của Ryan và sự đáp lại vụng về của Alston, cả hai đều muốn kéo dài nụ hôn này, không ai muốn phá vỡ sự ấm áp lúc này...

Khi tách ra, Ryan đỏ mặt nhìn Alston cũng đỏ mặt, khuôn mặt ửng hồng của Alston làm bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày, khiến anh trông trở nên gần gũi hơn.

"Tối nay ở lại được không?" Ryan khàn giọng hỏi.

Alston nhìn cậu với vẻ nghi hoặc.

Ryan vội vàng giải thích: "Chúng ta không làm gì cả, chỉ ngủ thôi, được không?"

Việc thân mật đột ngột thường mang tính chất thực dụng và lạnh lùng, Ryan chỉ muốn giữ Alston lại, chỉ muốn nằm chung một giường, đắp cùng một chiếc chăn, đơn giản chỉ là ngủ cùng nhau.

Alston mím môi, nét ửng đỏ trên mặt từ từ biến mất.

Ryan hơi thất vọng, nhưng không nản lòng. Cậu tự cổ vũ mình, tiếp tục cố gắng, họ là vợ chồng, tương lai còn dài, nếu cậu tích cực và chủ động hơn, tình cảm chắc chắn sẽ phát triển.

"Ừm."

Ryan sững người, nghi ngờ vào tai mình: "Anh nói gì cơ?"

"Tối nay không làm gì cả, tôi sẽ ở lại." Alston không phải kiểu người dài dòng, anh thích bầu không khí bên Ryan nên quyết định ở lại, anh muốn hiểu rõ cảm xúc của mình là gì.

Ryan vội vã gật đầu: "Được, được, tôi đi dọn giường." cậu vội vã chạy đến giường, nhận ra nơi này đơn giản đến mức không có gì nhiều để dọn dẹp.

Alston bước tới, ngồi xuống cạnh giường, mệt mỏi hiện rõ trên đôi lông mày hơi nhíu lại, "Tôi nghỉ ngơi trước."

"Vâng." Ryan gật đầu, mở chăn ra để Alston nằm nghỉ ngơi thoải mái.

Alston cởi áo khoác ngoài, nằm xuống giường, đắp chăn mỏng do tàu chiến phát, giường không có độ đàn hồi như giường của mình, thua xa nhiều. Mí mắt ngày càng nặng, Alston ban đầu chỉ định nằm nghỉ một lát, không ngờ nằm xuống lại ngủ thiếp đi.

Ryan nhẹ nhàng tắt đèn lớn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ trên bàn.

Trong căn phòng trọ đơn sơ, bồn trồng cây lơ lửng, lớp cát sao trên mặt đất phát ra ánh sáng xanh lấp lánh trong bóng tối. Ryan đứng bên giường nhìn gương mặt đang ngủ của Alston, cười ngốc một lúc, "Cha nói nhất định phải đối xử tốt với vợ mình, mình... mình hình như có chút thích anh rồi." Ryan lẩm bẩm, "Thật vui khi có thể gặp anh theo cách này, thật giống như tình yêu định mệnh."

Nếu không có việc ghép đôi, một vị tướng cao cao tại thượng của Đế quốc và một đầu bếp trong nhà bếp, sẽ không bao giờ có sự giao thoa.

"Cảm ơn số phận."

Ryan chống tay lên giường, hành động cực kỳ nhẹ nhàng, cẩn thận hôn nhẹ lên mặt Alston, sau đó lùi lại như một tên trộm, suýt chút nữa ngã ngửa ra sau. May mắn thay, với thể lực xuất sắc, cậu giữ thăng bằng rất tốt, nhanh chóng mở rộng tay để giữ thăng bằng. Thở phào một hơi, Ryan vỗ ngực tự cổ vũ mình, tiếp tục đọc sách.

Thời gian chưa muộn, có thể đọc sách thêm chút nữa, ôn tập thêm một chút, Ryan nắm lấy lưng ghế, nhẹ nhàng kéo về phía sau rồi ngồi xuống, mở sách tiếp tục đọc. Còn một tháng rưỡi nữa là đến kỳ thi, không thể lơ là, phải cố gắng, phải trở thành người đàn ông xứng đáng với vị tướng.

Lang thang phiêu bạc ở biên giới quốc gia, làm sao thi?

Không cần lo lắng.

Ryan đã biết từ nhóm trưởng rằng không chỉ có mình cậu tham gia kỳ thi sửa chữa cơ giáp, năm nay có tổng cộng 56 người từ bộ phận sửa chữa cơ khí tham gia, đến ngày đó tàu chiến sẽ chuẩn bị địa điểm thi tập trung, phát vệ tinh tăng cường tín hiệu để mọi người thi —— kỳ thi sửa chữa cơ giáp được thực hiện bằng hình thức thi thực tế ảo trên Tinh võng

Ryan đặt bức ảnh sang một bên, cầm bút bắt đầu lật xem tài liệu thi một cách nghiêm túc.

Đằng sau cậu, Alston, người đáng lẽ đang ngủ, mở mắt, chạm vào chỗ vừa được Ryan hôn. Khi Ryan lại gần, anh đã tỉnh dậy, chỉ nhắm mắt lại để xem Ryan sẽ làm gì, không ngờ đó lại là một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước.

...

"Cá cờ xanh." John, người làm việc trong bếp, lấy ra một con cá từ tủ lạnh cho Ryan xem, "Cá từ biển sâu, chỉ cần dùng một chút nước gừng để khử mùi tanh là không còn chút mùi nào, hương vị ngọt ngào, phần bụng cá có một lớp mỡ, khi thêm chút muối mịn rồi chiên dầu là món mà chỉ huy thích nhất."

"Chỉ huy thích nhất?" Ryan bắt được từ khóa.

John nói: "Tôi nghe các đàn anh trong bếp lớn nói, mỗi lần có món cá chiên, tướng quân đều ăn nhiều hơn hai miếng so với bình thường."

Ryan động lòng, "Được, vậy tôi lấy phần bụng cá xanh và đoạn gần đuôi cá."

"Được rồi, tôi cắt cho cậu." John nâng dao lên, nhanh chóng cắt ra các phần mà Ryan cần. "Chúng tôi không giống như chợ hay siêu thị, phân chia theo phần mà tính tiền. Một con cá, bất kể mua phần nào cũng đều cùng một giá, một cân là hai trăm hai mươi tinh tệ."

Ryan hiện nay mỗi tháng kiếm được mười lăm ngàn tinh tệ, đó là mức lương khá giả ở toàn Đế quốc. Theo dữ liệu công bố năm 3018, lương trung bình của Đế quốc chưa đến bốn ngàn. Cá giá hai trăm hai mươi tinh tệ một cân không phải ai cũng có thể ăn được.

Trên tàu chiến Hình Thiên, xa thành phố, xa mua sắm trực tuyến, nơi để tiêu tiền không nhiều, Ryan chủ yếu tiết kiệm, và chỉ tiêu chút ít trong bếp.

Cậu suy nghĩ một chút, giá này so với trước đã tăng 20%, nhưng có thể hiểu được, anh gật đầu nói, "Vậy thì cho tôi thêm đầu cá. Tôi biết đầu cá cờ xanh làm canh rất ngon."

"Cậu có dòng máu Hoa Hạ à." John cắt đầu cá, kèm theo một đoạn nhỏ ở cổ, nơi này thịt cá giàu mỡ, làm canh sẽ ngon hơn.

Ryan nói, "Đúng vậy."

"Ít người ăn đầu cá, hầu như ăn đầu cá đều là người có dòng máu Hoa Hạ, haha." John cân đầu cá và phần lớn của cá, "Tổng cộng là 43.26 cân, tôi làm tròn cho cậu , tính là 43.2 cân."

Ryan cười, biết John không tính số lẻ là như vậy, "Được, tôi sẽ chuyển khoản ngay."

"Được."

Ryan không mang ngay thịt cá về ký túc xá mà hỏi mượn John bếp để cắt phần cá cần dùng, phần còn lại bảo quản kỹ trong hộp bảo quản, đông lạnh ở nhiệt độ -20 độ có thể giữ được hơn hai tháng. Phần gần đuôi cá được cắt thành lát, ngâm nước gừng và gừng thái sợi để khử mùi tanh. Phần bụng cá có mỡ, Ryan chạm nhẹ vào, cảm giác như thạch, sau khi khử mùi tanh, cậu đặt vào chảo, chảo đã được phết một lớp mỏng dầu thực vật không có mùi để đảm bảo không làm mất đi vị tươi ngon của cá.

"Sở thích của cậu cũng khá đặc biệt đấy." John khoanh tay đứng nhìn Ryan làm bếp, "Thông thường thời gian nghỉ ngơi họ hoặc là chơi game hoặc là đọc sách, cậu là người đầu tiên trong năm năm tôi phục vụ trên tàu Hình Thiên mà lại chạy vào bếp. Cũng là quân nhân mua nguyên liệu nhiều nhất từ chỗ tôi."

Ryan không rời mắt khỏi miếng bụng cá, nấu quá chín sẽ mất ngon, cậu biết nếu nấu quá sẽ có vị cháy khét, mất đi vị ngọt và thơm tự nhiên. "Có lẽ trước đây tôi từng làm việc trong bếp." Giờ đây cậu càng làm để người mình thích có thể ăn đồ cậu tự tay nấu.

"Kỹ năng của cậu thật không tồi." John khen ngợi, mùi thơm tràn ngập trong không gian làm người ta muốn nhỏ nước miếng, ước gì có thể mở miệng xin Ryan bán cho một miếng để nếm thử. Nhưng nghĩ đến giá cá cờ xanh, John lại thôi, mỗi miếng đều là tinh tệ quý giá.

Thời gian chiên không thể quá lâu, mỗi mặt chỉ cần vàng là được, tổng cộng chỉ mất sáu phút. Ryan đặt miếng bụng cá lên đĩa sứ trắng mang theo, rắc một chút muối khoáng màu xanh từ vùng biển sâu, chút muối này có thể tăng thêm rất nhiều hương vị.

"Phần còn lại không cần cậu dọn, để tôi." John nhiệt tình giúp đỡ, dẫu sao anh ta cũng đã nhận tiền, "Lần sau nếu cần dùng bếp thì cứ tìm tôi." Kiếm thêm thu nhập ngoài giờ là cơ hội của tôi, của tôi!

Ryan đậy nắp trong suốt lên đĩa, "Chắc chắn sẽ tìm anh." Mặc dù John hơi keo kiệt về tiền bạc nhưng rất dễ nói chuyện, việc sử dụng bếp khi tìm anh ấy sẽ ít phiền toái hơn nhiều.

Ryan cầm đồ rời đi, sau vài phút cậu rời khỏi, trong bếp vẫn còn vương lại hương thơm của món cá nướng, dù đã mở quạt thông gió cũng không giảm bớt. Mùi thơm ngon như bám vào mọi ngóc ngách trong bếp, kích thích cơn thèm ăn, không tha cho John với chữ "nghèo" khắc trên trán.

"Lạ thật, sao Ryan làm món ăn ngon thế chứ!" John mắng, ôm bụng tìm cái gì đó để ăn, không có cá cờ xanh thì ăn vài miếng bánh wafer cũng được T^T.

"John, cái gì thơm vậy, cho tôi một phần." Một quân nhân đến bếp tìm thức ăn, tay lớn chống lên quầy, giục giã.

John trợn mắt, "Không có đâu, đó là đồ người khác tự làm, tôi không làm ra được."

Ryan mang đồ ăn vào phòng ký túc xá, phát hiện Alston đã tỉnh dậy, đang đứng bên trồng cây nhìn xuống những quả dâu tây bên trong.

"Tôi nghĩ, trước khi đi tôi nên nói với cậu một tiếng, như vậy lịch sự hơn." Alston cười quay đầu nhìn Ryan.

Ryan nghĩ, đây thực sự là một thói quen tốt, nhất định phải duy trì. "Trong bếp có cháo, tôi sẽ làm cháo cá cho anh, ở đây còn có cá nướng, không nhiều dầu, ăn với cháo chắc chắn rất ngon."

"Thật là làm phiền cậu."

Ryan nói: "Được nấu ăn cho anh là vinh dự của tôi." Cậu thêm một câu, "Nhất định phải cho tôi nhiều cơ hội hơn." Nói xong cậu hồi hộp chờ phản ứng của Alston, theo tính cách nhút nhát thường ngày của cậu, những lời này vốn không thể nói ra, nhưng nhớ đến những chiến lược theo đuổi mà anh họ gửi cho mình, cậu biết rằng nếu không nói ra, sẽ bỏ lỡ tình yêu. Ryan mới tập tễnh trên con đường tình yêu, đang cố gắng học hỏi.

Alston cũng là một người mới, anh nói: "Được."

"Vậy anh đợi chút, cháo cá chỉ cần hai ba phút thôi." Ryan nhanh chóng đi làm cháo, cho những miếng cá đã được khử mùi bằng gừng vào nồi cháo trắng đã nấu sẵn, thêm muối và tiêu để nêm nếm, cuối cùng khi sắp xong thì rắc lên một ít hành lá tươi xanh.

"Anh thử xem thế nào?" Ryan mong đợi nhìn Alston.

Alston bị ánh mắt mong đợi của Ryan nhìn chăm chú, trong lòng dâng lên một cảm xúc không thể diễn tả được. Khi còn nhỏ, mẹ anh qua đời sớm, để lại anh và người cha bận rộn. Cha anh đóng quân ở biên giới, trong một năm hiếm khi có cơ hội về nhà. Trong căn nhà rộng lớn của gia đình Dalton, chỉ có mình anh và những người hầu cẩn thận, cùng những con robot lạnh lẽo.

Khi lớn lên, cuộc sống của Alston ngoài tập luyện là học tập, thức ăn đối với anh chỉ là thứ để lấp đầy bụng, nhiều khi chỉ cần một ống dinh dưỡng hoặc một miếng thực phẩm nén là có thể giải quyết một bữa ăn.

Được người khác mong đợi và chăm sóc khi ăn uống như thế này, trong ký ức của anh đã là một chuyện rất xa xôi.

Miếng cá trắng mềm mại, cháo đã nở ra. Anh dùng thìa múc một chút, thổi nguội rồi đưa vào miệng... Thì ra, món ăn được mong đợi lại ngon đến vậy.

"Ngon lắm."

Ryan vui mừng hơn cả bản thân tự nếm thử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro