Chương 2: Thật là quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Thật là quỷ

Nghe được lời Đại Bàn nói, Cố Vũ càng thêm tin tưởng bản thân đại khái là đã gặp được thứ gì đó ghê gớm.

"Ngươi không phải còn có việc sao? Bằng không ngươi đi trước đi." Cố Vũ nói, dưới tình huống như vậy y cũng không hy vọng sẽ kéo Đại Bàn xuống nước theo mình.

"Ta... Ngọa tào ("Đồng âm với cụm từ "Ta thao" [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM" vân vân..." trích giải thích từ Hủ Giới ) !!!" Đại Bàn khẩn trương mà nhìn Cố Vũ... Góc áo, nguyên bản góc áo của y đang bằng phẳng thế nhưng bây giờ không có gió lại tự động, phảng phất giống như có người đang lôi kéo.

Cố Vũ bất đắc dĩ cúi đầu, nhìn bé gái đang đứng trước mặt mình.

Có lẽ là nhận thấy được ánh mắt của Cố Vũ, bé gái đột nhiên rụt mạnh tay: "Kia...... Thực xin lỗi, đại ca ca, ba ba ma ma đều không nhìn thấy, tất cả mọi người đều không nhìn thấy em, chỉ có đại ca ca nhìn thấy được em, em không phải cố ý."

Cố Vũ bất đắc dĩ thở dài, y nhìn ra được bé gái này thực đáng yêu, cũng thực nghe lời, nếu không phải đã cô đơn rất lâu tuyệt đối sẽ không kích động như vậy.

Mà ở trong mắt Đại Bàn, trong nháy mắt Cố Vũ cúi đầu, góc áo kia đột nhiên mạnh mẽ căng ra một chút. Sau đó sức mạnh kia biến mất, góc áo lại lần nữa khôi phục không chút sứt mẻ, giống như có người đột nhiên buông lỏng nó ra.

Sống hai mươi mấy năm Đại Bàn vẫn luôn kiên định mà cho rằng chính mình là một người tín ngưỡng khoa học, nhưng mà sự thật trước mắt lại làm cho hắn lại có chút hoảng thần.

Không chỉ là Đại Bàn, ngay cả Cố Vũ cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy. Chẳng qua có lẽ bởi vì bé gái quá đáng yêu, cùng với quỷ quái dọa người trong truyền thuyết quá bất đồng cho nên cảm xúc của y chỉ là hơi dao động một chút, lúc sau liền khôi phục bình tĩnh.

"Đại Bàn, nếu ngươi có việc liền đi trước đi, còn nếu không có việc gì thì lưu lại cũng được." Đây là Cố Vũ cố ý cho Đại Bàn một cơ hội lựa chọn.

Đại Bàn bối rối trong chốc lát, rất nhanh đã lắc đầu, sắc mặt có hơi chút hưng phấn: "Ta không có việc gì, vậy ta liền đứng ở chỗ này đi."

Cố Vũ gật đầu, lại lần nữa dời ánh mắt sang trên người bé gái: "Đói bụng sao?"

Bé gái gật đầu, tầm mắt dời đi, đáng thương hề hề mà dừng lại trên cái bình giữ nhiệt cách đó không xa, nuốt nuốt nước miếng, hồi lâu mới mang theo âm thanh nức nở nói: "Nhưng mà em không chạm vào được."

Cố Vũ cũng có chút khó khăn, nếu bé gái là người, bé muốn uống canh gà thì thực dễ dàng, nhưng mà cố tình bé lại không phải người.

Đột nhiên, Cố Vũ nghĩ đến lúc còn nhỏ có nghe gia gia nói đến một phương pháp, chính là nếu muốn cho người chết quần áo thì có thể ở trên quần áo viết tên người chết rồi đem đi đốt là có thể đưa cho người chết. Còn nếu muốn đưa thức ăn cho người chết thì có thể đem đồ ăn đổ xuống mặt đất, niệm tên người nọ là được.

"Em tên là gì?"

"Em tên Đinh Vũ Điềm, ba ba ma ma gọi em là Điềm Điềm."

Cố Vũ gật đầu, từ trong bát đem canh gà múc ra, vì tránh làm đổ canh nên y hơi nghiêng bình giữ nhiệt từ từ rót canh sang bát, một bên nhẹ giọng nói: "Đinh Vũ Điềm, Điềm Điềm, uống canh gà..."

Điềm Điềm vẫn luôn ở bên cạnh trông mong nhìn, chờ đến khi canh gà đã được rót đầy bát, bé đột nhiên kích động nói: "Canh gà thơm quá, đại ca ca, em ngửi được mùi hương của canh gà, thật sự thơm quá a!"

Cố Vũ "A" (tỏ ý kinh ngạc) một tiếng, đưa cái bát qua: "Thử xem xem em có thể chạm vào không?"

Trong mắt Điềm Điềm mang theo ý cười, kể từ khi bắt đâu bị nhốt ở chỗ này bé liền không thể ngửi được mùi hương của bất luận đồ ăn nào nữa. Bây giờ có thể ngửi được mùi hương, đối với bé mà nói đã là một may mắn rất lớn.

Nghĩ đến đây bé càng thêm vui vẻ, nâng hai cánh tay nhỏ lên, đầu tiên là dùng ngón tay chạm vào, chỉ là mỗi lần gần chạm đến trên bát lại rụt tay về, bé sợ hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều. Hồi lâu, bé mới lấy hết can đảm nặng nề mà chạm xuống, không nghĩ tới nguyên bản bản thân dễ dàng có thể xuyên thấu đồ vật thế mà bây giờ lại có thể chạm tới được, xúc cảm ấm áp làm bé kích động không thôi.

"Em có thể chạm được, đại ca ca, em có thể tự mình cầm bát mà uống sao?"

"Có thể, nhưng em phải cẩn thận coi chừng nóng." Cố Vũ đem cái bát đưa qua.

Lần này Điềm Điềm rất nhanh liền bưng cái bát lên, tay cầm bát thật cẩn thận, biểu tình trên mặt là tràn ngập hạnh phúc, bé đã thật lâu thật lâu không có cảm giác được tư vị ấm áp.

Cố Vũ nhìn bộ dáng đáng yêu của Điềm Điềm, trong lòng cũng có chút xúc động, có điều không biết bé vì cái gì lại ở chỗ này.

Bên kia, Đại Bàn mang theo lòng hiếu kỳ mà lưu lại vẫn luôn nhìn Cố Vũ cùng không khí đối thoại. Trong mắt hắn vẫn luôn mơ hồ, thẳng đến khi nhìn bát canh gà tràn đầy đang lơ lửng trên không trung, hai mắt hắn bỗng nhiên trừng lớn, trong lòng tràn đầy ngọa tào ngọa tào ngọa tào. (Ta thao ta thao ta thao)

Không xong, thế giới quan của hắn hỏng mất!

Hồi lâu, Điềm Điềm rốt cuộc uống xong một bát canh gà, hai tay nâng cái bát đưa qua: "Đại ca ca, cám ơn anh."

"Có muốn uống thêm nữa không?" Nhìn đến biểu tình hạnh phúc của Điềm Điềm, tâm Cố Vũ cũng thấy mềm xuống.

"Không cần, đại ca ca, mama nói làm người không thể quá tham lam." Điềm Điềm ngửa đầu, trong ánh mắt lộ ra một tia cô đơn: "Liền tính hiện tại em không phải là người, thì cũng không thể quá tham lam."

Cố Vũ thở dài trong lòng, nâng tay khẽ vuốt đầu Điềm Điềm: "Ngoan, có thể nói cho đại ca ca biết vì sao em lại ở chỗ này hay không?"

"Em cũng không biết." Điềm Điềm mờ mịt lắc đầu: "Em chỉ nhớ rõ ngày đó em đang ngủ, khi tỉnh lại lại không thấy ba ba mama đâu, em muốn rời đi, nhưng mà vẫn luôn không đi được."

Nghe Điềm Điềm tự thuật, Cố Vũ cũng có chút kinh ngạc. Nếu Điềm Điềm vẫn luôn bị nhốt ở bệnh viện vậy đã nói lên rằng bé chính là qua đời ở chỗ này, như vậy nhất định có thể tra được hồ sơ ở bệnh viện.

Nghĩ đến đây, Cố Vũ nhìn về phía Bàng Kỳ: "Đại Bàn, có thể phiền ngươi đi tra một chút xem bệnh viện có bệnh án nào của bệnh nhân tên là Đinh Vũ Điềm hay không?"

"Được, vậy ta đi tra đây."

Đại Bàn đi ra phòng bệnh, hướng về phía văn phòng phó viện trưởng mà đi đến.

Bệnh viện này ban đầu là bệnh viện tư nhân của Bàng gia, sau đó bị nhà nước thu mua lại nhưng nhân viên Bàng gia vẫn tiếp tục làm việc tại bệnh viện, phụ trách vận hành bệnh viện cho nên mặt mũi của Đại Bàn ở đây vẫn là đủ dùng. Rất nhanh Đại Bàn đã đi đến văn phòng phó viện trưởng, hướng phía cửa mà gõ.

Phó viện trưởng họ Bàng, tính ra cũng coi như là họ hàng xa của Bàng gia. Có thể lên đến vị trí này một mặt là do có hậu thuẫn từ Bàng gia, mặt khác cũng là do năng lực của ông không tồi.

Nghe được tiếng đập cửa, Bàng phó viện trưởng tưởng là bác sĩ nào đó đến tìm, nói thẳng: "Tiến vào."

"Phó viện trưởng, là cháu." Đại Bàn mở cửa đi vào.

"Ai u, Tiểu Kỳ, sao cháu lại tới đây?" Bàng phó viện trưởng vội vàng đứng lên: "Vị bằng hữu kia hiện tại thế nào?"

"Đã tỉnh." Đại Bàn nói: "Bất quá cháu hiện tại lại đây không phải vì việc của bằng hữu kia, mà là có một việc muốn tìm phó viện trưởng hỗ trợ."

"Nói đi, chỉ cần có thể ta nhất định sẽ giúp." Phó viện trưởng vội vàng nói, ông cũng không phải kiểu người cứng nhắt, tuy rằng ông có năng lực nhưng công ơn trọng dụng của Bàng gia ông cũng sẽ không quên: "Ngồi đi, uống một ly trà rồi nói."

Đại Bàn ngồi xuống, tiếp nhận ly trà phó viện trưởng đưa qua uống một ngụm, lúc này mới đem kinh ngạc vừa rồi áp xuống, nói tới chính sự: "Kỳ thật hôm nay tới tìm phó viện trưởng là muốn phó viện trưởng giúp cháu tìm một người đã từng là bệnh nhân ở đây, gọi là Đinh Vũ Điềm."

"Đinh Vũ Điềm, là một bé gái sao?" Phó viện trưởng kinh ngạc nói.

"Hẳn là vậy." Đại Bàn nhớ đến sự tình vừa phát sinh, vô luận là vị trí kéo góc áo Cố Vũ hay là bưng cái bát đều cho thấy rằng người nọ hẳn là không cao.

"Được, vậy ta liền kiểm tra một chút." Tuy phó viện trưởng cảm thấy kinh ngạc với yêu cầu của Đại Bàn, nhưng loại sự tình này đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Một hồi lâu, phó viện trưởng nói: "Kêu là Đinh Vũ Điềm, phát âm thế này tổng cộng có ba người, Tiểu Kỳ tên người cháu muốn tìm chính xác là viết như thế nào?"

Đại Bàn lắc đầu: "Cháu không biết, bất quá cô bé ấy hẳn là đã qua đời."

"Vậy chắc là bé gái này rồi, mới có tám tuổi, một tháng trước qua đời vì ung thư não." Phó viện trưởng xoay màn hình về phía Đại Bàn, trên màn hình là bệnh án viết rõ tình huống của bé gái sau khi đã kiểm tra.

Đại Bàn nghiêm túc nhìn bộ dáng của bé gái bên trong bệnh án, tuy rằng chỉ có một bức ảnh nhưng nhìn qua vẫn thực đáng yêu. Đại khái bởi vì ảnh này chụp vào thời điểm sau khi sinh bệnh nên sắc mặt bé nhìn qua có chút tái nhợt.

Căn cứ vào bệnh án, Đinh Vũ Điềm vào nửa năm trước kiểm tra ra bệnh ung thư não, thời điểm đó khối u đã đè lên thần kinh làm ảnh hưởng đến vị giác cùng khứu giác. Mà bởi vì thân thể quá mức suy yếu nên vẫn không có biện pháp làm phẫu thuật, hóa trị vài lần cũng không thể ngăn chặn tế bào ung thư khuếch tán, một tháng trước trong lúc ngủ đã qua đời.

"Cháu có thể ghi nhớ địa chỉ cha mẹ bé một chút?"

"Có thể, cháu cứ nhớ."

Đại Bàn đem địa chỉ cha mẹ Đinh Vũ Điềm nhớ kỹ, trực giác nói cho hắn biết thứ này có khả năng sẽ dùng đến.

Trở lại phòng bệnh, hắn đem bệnh tình của Đinh Vũ Điềm nói cho Cố Vũ. Nếu nói lúc trước hắn còn có chút bán tín bán nghi thì nay khi tra được bệnh án của Đinh Vũ Điềm, hắn đã tin tưởng trong phòng xác thật là có một bé gái.

"Trách không được bé còn ở nơi này, bởi vì bé là trong lúc ngủ mơ rời đi cho nên căn bản không biết chính mình đã chết."

"Vậy có cách gì có thể giúp cô bé hay không?" Biết tình huống của Điềm Điềm, Đại Bàn đã không còn hưng phấn như lúc đầu. Hắn thật sự không thể nào tưởng tượng được một bé gái nhỏ như vậy làm sao có thể bị nhốt ở một không gian chật hẹp, kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay như thế.

"Để ta suy nghĩ xem."

Cố Vũ nhắm mắt lại, loại năng lực thần kỳ này là sau khi y bị sét đánh xuất hiện, mà âm thanh kỳ quái trong đầu cũng là sau khi bị sét đánh mới có, hắn nghĩ hai việc này khẳng định có liên quan với nhau.

【 Hệ thống, ngươi có ở đó không? Ta muốn biết phải làm như thế nào mới có thể trợ giúp Điềm Điềm rời khỏi nơi này? 】

【 Đinh, người chơi có hay không tiếp nhận nhiệm vụ: Trợ giúp linh hồn Đinh Vũ Điềm rời đi thế giới 3 chiều. 】

【 Tiếp nhận. 】

【 Hướng dẫn nhiệm vụ đang được chuyển đến, thỉnh sau đó...】

Âm thanh của hệ thống rất kỳ quái, bất nam bất nữ, không già không trẻ, là một loại thanh âm thập phần bình đạm, cùng với âm thanh trước khi Cố Vũ hôn mê hoàn toàn bất đồng, bất quá y chỉ cho đây là do hệ thống tự động biến hóa, cũng không để ý nhiều.

Một hồi lâu, Cố Vũ mở to mắt: "Ta muốn đi tìm cha mẹ Điềm Điềm một chút."

"Vừa lúc, ta vừa rồi đi khi xem bệnh án đã nhớ kỹ địa chỉ của cha mẹ Điềm Điềm." Đại Bàn vội vàng nói, hắn biết việc bản thân nhớ kỹ địa chỉ nhất định sẽ hữu dụng.

Cố Vũ quay đầu: "Điềm Điềm, chúng ta đi tìm ba ba ma ma của em, em có gì muốn nói với họ không?"

"..."

"Ân, được, anh đã biết."

Cố Vũ nhìn Đại Bàn: "Chúng ta hiện tại liền đi thôi, bất quá trong thời gian chúng ta rời đi, ta còn phiền ngươi hỗ trợ tạm thời đem phòng bệnh này phong bế lại, đừng cho bệnh nhân khác vào ở."

"Ngươi yên tâm, chuyện này liền giao cho ta, bất quá ta muốn cùng ngươi cùng đi tìm ba ba ma ma Điềm Điềm."

"Được."

Cố Vũ đi vào phòng vệ sinh rửa mặt một chút, nhìn quần áo của mình trong gương, bản thân không lâu trước đây còn lầy lội, quần áo bây giờ so với trong tưởng tượng của y còn muốn sạch sẽ hơn, y thở dài: "Chỉ có thể chờ đến lúc giải quyết xong chuyện của Điềm Điềm rồi lại nói."

Thời điểm Cố Vũ cùng Đại Bàn rời đi, Điềm Điềm đứng ở đầu giường hướng hai người phất tay: "Hai vị đại ca ca hẹn gặp lại, moa~"

Cố Vũ cười: "Hẹn gặp lại, Điềm Điềm."

Đại Bàn lôi kéo cánh tay hắn, kích động nói: "Điềm Điềm nói gì đó?"

"Cô bé hướng chúng ta nói hẹn gặp lại, sau đó còn tặng thêm một nụ hôn gió." Cố Vũ cười nói.

"Hôn gió a, ta đây là lần đầu tiên được bé gái hôn gió đó, bất quá chuyện này nhất định phải lễ thượng vãng lai* (có qua có lại) mới tốt." Nói xong, Đại Bàn hướng vào trong phòng tặng một nụ hôn lớn: "Moa~"

Phương hướng của nụ hôn so với vị trí của Điềm Điềm tuy có chút lệch lạc nhưng bộ dạng kỳ lạ của Đại Bàn vẫn làm cho Điềm Điềm cười khanh khách không ngừng, phần cô đơn sau khi biết được bệnh tình cũng tiêu tán rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro