Văn án + chương 1: Thấy Quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

H thng đui quhin đại

Tác giả:

Editor: Diệp Tiểu Thư

Beta: Mèo Lười

Văn án

Cơ duyên xảo hợp, Cố Vũ chiếm được một cái "Hệ thống trò chơi sinh hoạt cuộc sống", không chỉ cho ăn cho uống cho mặc mà còn có thêm đủ loại lợi ích, đây quả thực chính là một cái thiết bị du hành tại nhà hạng sang. Chỉ là, người ta thì chơi trò đánh quái, còn y, y chơi trò đuổi ma...

EXCUSE ME?

Cố Vũ: Hệ thống nhà tôi thật độc đáo!

Người nào đó: Ừm?

Nói ngắn gọn, đây là một câu chuyện xưa kể về chuyện bắt quỷ trừ tà độc đáo!

【PS: 1vs1, ngọt văn, chủ thụ, hệ thống công, tô sảng văn 】

Tag: Ngọt văn, linh dị thần quái

Vai chính: Cố Vũ, Vân Minh 

***

Chương 1: Thấy quỷ

Có người từng nói, nếu một người đã gọi là xui xẻo thì đến uống nước lạnh cũng sẽ bị sặc.

Cố Vũ đã từng không tin.

Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của y vẫn luôn rất yên ả. Tuy rằng không có vận may gì lớn nhưng cũng chưa từng xuất hiện tình huống nào đặc biệt, cho đến một ngày...

"Xin lỗi, tôi nghĩ cậu không thích hợp với công việc này."

Đây là công việc đầu tiên của Cố Vũ sau khi tốt nghiệp, nói y không tiếc nuối là không có khả năng, chỉ là loại công việc này xác thật cần có thiên thời địa lợi nhân hoà.

Môn y học là vẽ tranh cổ điển, lúc còn ở trường Cố Vũ cũng từng được coi là học bá (nôm na là người học giỏi). Chỉ là cho đến sau khi tốt nghiệp, y mới phát hiện thì ra vẽ tranh cổ điển ở thời đại phát triển cao như thế này là một việc lỗi thời đến cỡ nào.

Đem đồ vật của mình gom vào bao, y rời khỏi nơi làm việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp của mình. Chỉ là vừa mới đi khỏi không lâu, trên không trung đột nhiên vang lên một trận tiếng sấm, sắc trời ở nháy mắt tối sầm, mưa to tầm tã thuận thế kéo đến.

Chỉ trong chốc lát, quần áo trên người Cố Vũ đã cơ hồ có thể vắt ra nước.

Y nhìn xung quanh một chút, trên con đường này phần lớn đều là công ty. Xin trú mưa trong chốc lát thật ra cũng không thành vấn đề nhưng mà khẳng định sẽ làm ướt nền nhà của người ta, lúc ấy chắc hẳn sẽ rất ngượng ngùng.

Áo thun thấm nước mưa dính sát vào cánh tay làm cả người y đều thấy khó chịu.

Cố Vũ thở dài, đơn giản không chú ý quẫn bách trên người nữa mà tiếp tục đi về phía trước, hy vọng tìm được một trạm chờ xe bus gần đó mà trú đỡ một lát.

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi màu đen có rèm che từ bên cạnh y cấp tốc lao qua, nước mưa cùng với bùn đất vẩy ra bắn cao đến hơn nửa người, điểm đến cuối cùng chính là ở trên người Cố Vũ.

Quần tây màu trắng dính phải lốm đốm bùn đất lấm lem, thật là làm cho người ta không nỡ nào nhìn thẳng.

Cố Vũ hung hăng lau mặt, ở trong lòng thầm mắng một hồi. Y cuối cùng cũng hiểu rõ cái gì gọi là "nhà dột còn gặp mưa đêm".

Bởi vì trên người đều ướt nên Cố Vũ cũng không quá chú ý đến tình trạng của mình nữa, ngẫm nghĩ khoảng cách từ công ty đến phòng trọ của y dù có đi bộ thì cũng chỉ mất hơn nửa giờ, y đơn giản quyết định đội mưa to đi bộ về nhà.

Mà kể từ lúc y ra quyết định này, những việc xui xẻo lại liên tục xuất hiện trên người y, những việc này nhìn thì như chỉ là việc nhỏ hàng ngày, nhưng nếu đặt chúng cùng với nhau lại làm cho y càng ngày càng xui xẻo.

Mắt thấy sắp đến dưới lầu, bỗng nhiên một tia sấm thật lớn cùng với tia chớp từ trên không trung rơi xuống, cực kì chính xác mà dừng ở trên người Cố Vũ.

Thẳng đến một giây trước khi hôn mê, Cố Vũ mới nhịn không được tức giận mà mắng ra tiếng, cơ mà lúc ấy lại chỉ kịp nói có một chữ: Mẹ kiếp!!!

【 "Hệ thống trò chơi sinh hoạt cuộc sống" đang kích hoạt, có đồng ý hay không? 】

【 Người chơi chưa phản ứng, xem như ngầm đồng ý, đang kích hoạt trang bị, 10, 9, 8......3, 2, 1】

【 Trang bị hoàn thành, có hay không mở ra giỏ đồ mới? 】

【 Người chơi chưa phản ứng, xem như không mở. 】

【 Khởi động "Hệ thống trò chơi sinh hoạt cuộc sống" yêu cầu tích lũy kinh nghiệm, yêu cầu người chơi trong vòng một tháng hoàn thành một nhiệm vụ, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ trước kỳ hạn xin tự gánh lấy hậu quả. 】

Trong lúc mơ màng Cố Vũ nghe được âm thanh quái dị xuất hiện ở trong đầu , nhưng y chỉ có thể nghe chứ không thể trả lời, thẳng đến lúc cuối được yên tĩnh y mới cảm thấy chính mình đại khái là bị đồ vật kỳ quái nào đó "buộc định".

Hồi lâu, Cố Vũ giãy giụa mở to mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một đôi mắt đang trừng to như chuông đồng đang nhìn mình. Y lui mạnh về sau, lại chỉ càng thêm dính bẹp dí vào giường, cố hết sức cũng chỉ kéo khoảng cách ra xa khỏi cặp mắt kia cỡ 0.01 centimet.

"Đại Bàn*, ngươi dựa gần ta như vậy làm gì?"

(*Đại Bàn: mập mạp)

"Xem ngươi có tinh thần như vậy, ta an tâm." Đại Bàn nghiêm túc gật đầu, rất có cảm giác nghiêm trang như là đang dốc lòng làm chúa cứu thế.

Nói đến Đại Bàn cùng Cố Vũ, hai người cũng có một đoạn nghiệt duyên. Bọn họ là bạn học cao trung, chỉ là mãi cho đến khi lên cao trung cả ba năm đều không có bất luận một chút giao thiệp gì.

Sau khi tốt nghiệp cao trung, bởi vì cha mẹ Cố Vũ bất ngờ qua đời, sau khi xử lý tốt hậu sự của song thân Cố Vũ liền vì mệt nhọc mà sinh bệnh nặng. Đại Bàn là người đại diện lớp học cũ đến thăm bệnh, đúng lúc nhìn thấy Cố Vũ đứng ở cửa sổ, cho rằng y muốn tự sát nên lập tức vọt đến.

Kết quả chính là, Cố Vũ bị Đại Bàn va chạm đến chấn động, cả người chúi về phía trước, thiếu chút nữa là ngã xuống thật.

Sau đó tuy rằng hai người đều không có việc gì, nhưng bụng của Cố Vũ lại vì chống đỡ cho thân thể, cấn ở mép cửa sổ mà tràn đầy vết bầm.

Đối mặt với những vết bầm của Cố Vũ, Đại Bàn cảm thấy rất áy náy, đặc biệt là sau khi biết được chân tướng lại càng thêm luôn miệng xin lỗi, sau đó còn giúp Cố Vũ xử lý tốt một ít chuyện vặt trước kia. Cứ như thế qua một kì nghỉ hè, quan hệ của hai người từ xa lạ liền biến thành bạn tốt.

Trùng hợp chính là sau này khi lên đại học hai người thế nhưng lại học chung chuyên ngành.

Bởi vì cha mẹ Cố Vũ qua đời sớm nên mặc dù có học bổng thì ngày thường Cố Vũ vẫn phải lợi dụng lúc thời gian rảnh mà đi làm thêm, đối với chuyện cơm nước hiển nhiên cũng sẽ không chú ý quá nhiều, đôi khi thường xuyên chỉ ăn cơm cùng rau dưa mà không có thịt.

Chuyện này sau đó được Đại Bàn biết được, hắn bèn luôn mời Cố Vũ đi ăn cơm, sau đó lại biết Cố Vũ không thích phải nợ nhân tình của người khác, hắn cũng không cố tình mang Cố Vũ đi ăn những bữa tiệc lớn mà là trực tiếp đóng gói thức ăn đem về rồi ném ở trước mặt Cố Vũ.

Ở trong miệng Đại Bàn thì mấy thứ đồ ăn đó đều là thứ hắn ăn dư lại, nhưng Cố Vũ nhìn ra được đồ ăn Đại Bàn đóng gói đem về đều là đồ còn mới, chưa từng bị động qua dù là một đũa.

Qua bốn năm, quan hệ của hai người so với trước thân cận hơn rất nhiều, Cố Vũ đem phần ân tình này của Đại Bàn đặt ở thật sâu trong đáy lòng. Lúc hai người ở chung cũng không có đặc biệt làm ra vẻ gì, dần dà lại trở thành hảo bằng hữu chân chính.

Nói tóm lại, trừ bỏ lần đầu tiên có chút không hay, thời gian còn lại hai người ở chung khá tốt. Đại Bàn mặt ngoài thoạt nhìn tùy tiện, kỳ thật trong lòng rất tinh tế, là người biết suy nghĩ cho người khác.

Bất quá Đại Bàn có một cái tên thực đặc biệt, là Bàng Kỳ, đọc nhanh có thể liền nghe thành Bàn Cầu (nghĩa như quả cầu), vì thế hắn thà để người khác kêu hắn là Đại Bàn cũng không hy vọng có người kêu tên thật của mình.

Cố Vũ nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng trên mu bàn tay chính mình: "Ta như thế nào lại ở bệnh viện?"

"Ngươi nói đi?" Đại Bàn liếc xéo y, trong mắt tràn đầy ý tứ chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Cố Vũ mờ mịt lắc đầu: "Không nhớ rõ, ta chỉ nhớ ta bị công ty sa thải, sau đó vừa ra khỏi công ty trời liền mưa to, sau đó......"

"Sau đó ngươi liền cảm thấy bi phẫn không thôi, dầm mưa đi về nhà, rồi bởi vì thể lực không thể đủ mà té xỉu." Đại Bàn hưng phấn nói tiếp, năng lực trinh thám của hắn quả thực càng ngày càng tốt.

Cố Vũ nhìn hắn một cái: "Bảo ngươi bớt xem phim truyền hình lúc 8 giờ đi sao ngươi lại không nghe chứ?"

Vừa nghe đến lời này Đại Bàn lập tức tạc mao: "Ngươi lại nói hươu nói vượn cái gì? Ta anh tuấn trầm ổn soái khí như vậy, như thế nào lại xem phim truyền hình lúc 8 giờ! Ta đối với cái loại diễn viên "vô tình tàn khốc cố tình gây sự" không có hứng thú!"

Cố Vũ ngước mắt: "Kỳ thật ta cảm thấy bộ phim trước kia nữ chính khi nhìn thấy nam chính ở bên ngoài có nữ nhân khác liền ghen tuông hiểu lầm chạy đi trong mưa thật sự rất ngu ngốc."

"Đúng đúng đúng, ta cũng cảm thấy như thế, dưới loại tình huống này chính là nên xông lên hung hăng giáng cho nữ nhân không biết xấu hổ kia một cái tát chứ không phải bỏ chạy như vậy..." Đại Bàn bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt: Tiểu... Nhân... Giang... Trá!!!

Bị gián đoạn một lúc như vậy, Cố Vũ cuối cùng nhớ tới sự tình phát sinh trước đó, giải thích nói: "Ta không có vì bị sa thải mà cảm thấy bi phẫn, chỉ là ta mới ra cửa không lâu trời liền bắt đầu mưa to, trên người không đến một lát liền ướt nhẹp, sau lại có thêm một chiếc xe chạy qua làm nước bùn bắn lên trên người. Ta cảm thấy trên người đã không còn sạch sẽ liền không có ý định ngồi xe trở về, chính là vừa mới đi đến dưới lầu liền có một cái sấm sét đánh xuống, vừa vặn dừng ở trên người ta, ta liền hôn mê."

"A?" Đại Bàn mờ mịt mà nhìn Cố Vũ, "Nhưng mà trên người của ngươi lại rất sạch sẽ mà?"

"Sao có thể?" Dù như thế nào thì trên người y khẳng định là phải có vết bùn đất.

"Ta nói thật." Đại Bàn vội vàng chỉ vào người Cố Vũ: "Bằng không chính ngươi tự nhìn xem, thời điểm ta đến ngươi đã nằm ở dưới lầu, trên người mặc chính là bộ quần áo này. Bác sĩ nói ngươi chỉ là mệt nhọc quá độ cho nên mới phải tiêm đường glucose, bởi vì quần áo trên người ngươi rất sạch sẽ nên chúng ta cũng không có thay cho ngươi."

Nghe nói như thế Cố Vũ lập tức xốc chăn lên, kết quả thật sự thấy được quần áo của mình thật sạch sẽ, mỗi một chỗ đều không nhiễm một hạt bụi, còn y như mới. Chính là ở trong trí nhớ của y thì toàn bộ quần áo đều là bùn đất, đặc biệt là trên ống quần.

Nghĩ đến đây, y đem chăn xốc lên hoàn toàn, lộ ra nguyên trạng quần tây, trên quần tây màu trắng đừng nói là bùn đất, ngay cả một hạt bụi đều không có.

Đột nhiên, y nghĩ đến lời nói của Đại Bàng vừa rồi, vội vàng hỏi:

"Ngươi vừa rồi nói thời điểm ngươi đến ta nằm ở dưới lầu, cụ thể là ở nơi nào?"

Đại Bàn vốn đã cẩn thận, nhìn thấy Cố Vũ bộ dáng khiếp sợ liền vội vàng nói: "Là ở cửa đó, ngươi một đại nam nhân liền co rúc thành một khối nhỏ nằm ở một chỗ khô ráo. Ta còn cảm thấy kỳ quái đây, người đã hôn mê mà còn có thể tìm được một vị trí hôn mê tốt như vậy."

Cố Vũ nuốt nuốt nước miếng, nghĩ đến thanh âm vang lên trong đầu trước lúc hôn mê: "Ngươi hôm nay không phải có việc sao? Sao lại đến tìm ta?"

Đại Bàn kinh ngạc, hồi lâu mới ngập ngừng nói: "Ta thật sự có việc, chỉ là không biết tại sao lại đột nhiên muốn tới nhìn ngươi, sau đó liền nhìn thấy ngươi hôn mê nằm ở nơi đó, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta cũng không biết." Cố Vũ lắc đầu, đối với vật thần bí tồn tại trong đầu kia y cũng có chút hết đường xoay xở: "Bất quá có khả năng đã xảy ra chuyện kỳ quái, chờ ta rõ ràng lại nói cho ngươi."

"Hảo." Đại Bàn thông minh gật đầu, đưa qua một bình giữ ấm: "Đây là canh gà dì hầm cho ngươi, ngươi uống một chút đi."

Đại Bàn vặn mạnh nắp bình một cái, lại ấn mở cái nút nhỏ, từ bên trong múc ra một bát canh. Màu sắc nước canh nồng đậm, phụ liệu bất đồng cùng thịt gà trộn lẫn vào nhau làm tan đi sự chán ngấy nguyên bản của mỡ gà, lại nhiều thêm vài phần hương vị trân quý.

Cố Vũ nhấp một ngụm, mùi hương trong mũi cùng hương vị trong miệng cùng nhau kết hợp, tạo nên mỹ vị.

"Rất ngon, cám ơn ngươi, ngươi cũng thay ta cám ơn dì." Cố Vũ cười nói.

"Ngươi thích liền tốt, dì nhất định cũng sẽ thật vui vẻ." Đại Bàn cũng cười nói, dì đã vì Bàng gia mà làm việc nhiều năm, địa vị ở trong lòng bọn họ đều không giống nhau. Bốn năm trước Cố Vũ nằm viện, cũng là do dì làm thức ăn cho y, thẳng đến lúc sau này dì cũng thường hay tới hỗ trợ. Lần này nghe nói Cố Vũ hôn mê liền lập tức hầm canh gà đưa lại đây, nếu không phải trong nhà có việc thì nhất định sẽ ở lại chờ đến đến khi Cố Vũ tỉnh lại.

Cho dù là xuất phát từ đồng tình cũng tốt, đau lòng cũng tốt. Trải qua mấy năm ở chung, Cố Vũ đã đem người nhà Bàng gia thành người nhà chính mình. Không chỉ là Đại Bàn, dì, mà còn có Bàng cha Bàng mẹ.

Cố Vũ rất nhanh đã uống xong một bát canh gà, đang muốn đem bát đặt lên bàn lại nhìn thấy ở đối diện có một bé gái đang ngồi.

Bé gái ước chừng bảy tám tuổi, một đôi mắt to ừng ực nước thẳng tắp nhìn y, ánh mắt vẫn luôn dừng ở cái bát trên tay Cố Vũ, thỉnh thoảng còn nuốt nước miếng.

Cố Vũ theo bản năng phát ra tiếng: "Em..."

Bé gái đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên người Cố Vũ: "Đại ca ca, anh có thể nhìn thấy em sao?"

Đại Bàn đứng ở đầu giường, ở trong tầm mắt hắn, Cố Vũ vẫn cầm cái bát, ánh mắt nhắm ngay giường bệnh trống rỗng bên kia, nhãn thần thế nhưng lại tập trung vào một điểm?

"A... A... A Vũ, ngươi đừng làm ta sợ a."

Tác giả có lời muốn nói: Hố mới đào, cầu thu giữ, cầu bao dưỡng, yêu mọi người ( づ ̄3 ̄ ) づ~ không biết nhóm người thân thiết có còn ở đây không QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro