(TG1) Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Kỳ về phủ, quản gia biết được tin hắn bị ám sát đã sớm mang theo đại phu ngự dụng của vương phủ đến chờ ở trong viên, nhưng Bạch Kỳ sau khi hồi phủ chỉ để lại hai chữ ‘tắm rửa’ đã đi thẳng đến Phù Nhã viên.

 

Bên cạnh phòng ngủ chính Phù Nhã viên là một gian phòng tắm, trong có một bể tắm rộng mười thước, dưới lát bạch ngọc, trên nạm minh châu, cực kỳ xa hoa lãng phí.

 

Bạch Kỳ cho lui hạ nhân hầu hạ trong phòng, tự mình cởi xiêm y xuống nước, nước ao ấm áp tràn qua mỗi một tấc da thịt, thấm vào lỗ chân lông thoải mái khiến hắn không khỏi thở dài một hơi.

 

Từ hoàng cung trở về lại bị ám sát, mùi rượu mùi máu hòa vào nhau, cho dù Bạch Kỳ không phải là vị thần có thói ở sạch nhưng cũng không thích loại mùi lạ này.

 

Hoắc Uyên vào phòng, nghe thấy tiếng nước sau tấm bình phong y chậm rãi đi lên trước, trong hơi nước mông lung có một tấm lưng trần cân xứng khỏe đẹp đang lười biếng dựa vào trên bờ đá ngọc, tóc dài đen nhánh buông xõa rơi tán loạn tản ra in bóng trên mặt nước.

 

Hô hấp của Hoắc Uyên cứng lại, trái tim ở một khắc này tựa như bị ai đột nhiên nắm lấy, tầm mắt vì cơn choáng váng trong đầu mà có điểm hoảng hốt.

 

“Lại đây, chà lưng cho bản vương.” Bạch Kỳ đối với việc nô dịch Hoắc Uyên luôn là làm không biết mệt.

 

Hoắc Uyên nện bước chân nặng nề tiến lên quỳ xuống, trước tiên từ trong khay lấy một lọ tinh dầu ra đổ lên người Bạch Kỳ, chất lỏng màu đỏ chuyển động trên da thịt trắng nõn như ngọc, có loại ái muội dụ người.

 

Yết hầu Hoắc Uyên lăn lộn lên xuống, y cứng đờ cầm lấy khăn lông bắt đầu chà lau cho Bạch Kỳ, ngón tay ngẫu nhiên đụng vào thân thể hắn, lửa nóng trong nháy mắt lan ra khắp cơ thể khiến y có chút hoảng loạn.

 

Ngay khi Hoắc Uyên thất thần, một bàn tay thon dài bỗng dưng nắm lấy cổ áo y, đột nhiên dùng sức kéo y xuống dưới nước, nước trong giây lát rót vào trong tai lọt vào trong mũi làm Hoắc Uyên bị sặc đến mạnh mẽ giãy giụa dưới đáy ao.

 

“Ầm!” Bạch Kỳ thô bạo đẩy Hoắc Uyên đến bên bệ ao, ngón tay tùy tiện nâng cằm y lên, “Nhóc con háo sắc to gan lớn mật.”

 

Khoảng cách của hai người gần trong gang tấc làm hô hấp Hoắc Uyên bất ổn, y nhíu mày lạnh giọng quát lớn, “Tránh ra!”

 

“Nhóc con, đừng quên thân phận của ngươi.” Ngón tay Bạch Kỳ xuôi theo cằm y xẹt qua hầu kết, sau cùng đột nhiên kéo vạt áo trước ngực y ra.

 

Hoắc Uyên kinh hãi, chợt nắm lấy cổ tay Bạch Kỳ, lực đạo trói buộc như sắt vậy khiến Bạch Kỳ hơi hơi nhíu mày, lúc này ngoài phòng tắm vang lên tiếng hạ nhân dò hỏi: “Vương gia?”

 

Bạch Kỳ nhướng mày, biểu tình Hoắc Uyên thay đổi khó lường, cuối cùng vẻ mặt không cam lòng cùng sỉ nhục buông ra kiềm chế với hắn, khóe miệng Bạch Kỳ cong lên, “Không có việc gì.”

 

Nhìn chằm chằm Hoắc Uyên đang ẩn nhẫn, Bạch Kỳ rút trâm ngọc cố định tóc ra, cây trâm bén nhọn lướt qua một vòng yết hầu Hoắc Uyên, sau đó đâm vào eo trái của y, vài tia màu đỏ chảy ra hòa vào trong nước.

 

Hoắc Uyên mắt sáng như đuốc chăm chú nhìn Bạch Kỳ, trên mặt thiếu niên mang theo hung ác nham hiểm không hợp tuổi, “Ngươi đang nhìn ai?” Xuyên qua y nhìn ai?

 

“Nơi đây chỉ có hai người ta và ngươi, ngươi nói bản vương đang nhìn ai?” Bạch Kỳ thu cây trâm về tùy tay ném vào trong ao, vẻ mặt thản nhiên nói.

 

Bạch Kỳ xoay người rời khỏi, sau khi từ trong ao đi ra kéo một chiếc áo trong từ trên giá áo xuống tùy ý khoác lên trên vai, Hoắc Uyên nhìn chằm chằm tấm lưng nhẵn bóng, đôi chân thon dài của hắn, đám lửa trong cơ thể dường như càng cháy càng lớn.

 

“Sau khi khắc lên dấu hiệu của ta thì chính là đồ của ta.” Bạch Kỳ nói.

 

Hoắc Uyên cúi đầu, xuyên qua làn máu lưu động trong nước y thấy trên sườn eo trái của mình bị đâm ra một chữ “Kỳ” nho nhỏ.

 

.

 

Trong thư phòng, Bạch Kỳ vừa mới tắm gội xong chỉ khoác một bộ thường phục thuần trắng lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, trong thư phòng yên tĩnh trừ mùi huân hương ra còn có mùi thuốc, mà trên bàn lại đặt một chén thuốc không.

 

“Người muốn lấy mạng ta nhiều không kể hết, không tới phiên ngươi.” Bạch Kỳ tùy tay lấy một quyển sách trên bàn ném về phía Hoắc Uyên đang nhìn hắn chằm chằm.

 

Hoắc Uyên nghiêng mặt tránh cuốn sách đập tới lãnh đạm nói, “Kiêu ngạo quá rồi có lúc sẽ mất mạng đấy.”

 

“Trẻ tuổi nóng tính.” Bạch Kỳ cười nhạo một tiếng, chống thân thể dựa lên trác án cười như không cười nhìn chằm chằm Hoắc Uyên, “Ngươi hận ta, là bởi vì bản vương phê hạ mệnh lệnh chém đầu cả nhà Hoắc phủ.”

 

Hoắc Uyên không biết nguyên nhân Bạch Kỳ đột nhiên nhắc lại án kiện của Hoắc phủ, vì thế chỉ bình tĩnh không lên tiếng trả lời.

 

“Ngươi không cam lòng, phẫn hận, oan ức, nhưng ngươi chớ quên, quốc có quốc pháp, gia có gia quy…”

 

“Hoắc phủ ta năm đời làm tướng, nguyện trung thành với Nam Khâu, cả nhà trung nghĩa, nửa Nam Khâu này đều là dựa vào Hoắc gia đánh hạ, nếu ngược lại cần gì chờ đến bây giờ? Ngươi…” Hoắc Uyên kích động đánh gãy lời chưa nói xong của Bạch Kỳ.

 

Ở trong lòng Hoắc Uyên, năm đời Hoắc gia làm tướng tay cầm bảy phần binh lực Nam Khâu, Bạch Kỳ ra tay giết toàn gia Hoắc phủ hoàn toàn là bởi vì sợ Hoắc gia công cao cái chủ. *

 

* Công cao cái chủ: ý chỉ binh quyền Hoắc gia có công trạng và quyền lực lớn hơn cả vua.

 

“Ngươi còn trẻ tuổi, vào đời chưa lâu, há biết nhân tâm thối nát?” Bạch Kỳ đứng lên từ trên kệ lấy ra mấy cuốn sách, tiếp đó lại mở ám cách* từ trong đó lấy ra một hộp gỗ, sau khi mở hộp gỗ ra bên trong là một xấp thư tín.

 

* Ám cách: hiểu nôm na là vách tường ẩn, sử dụng cơ quan ngầm.

 

Bạch Kỳ ngồi lại trên ghế, có thể coi là ngông cuồng ném một xấp thư lên trên mặt Hoắc Uyên, “Tự mình đọc.”

 

Hoắc Uyên nhắm mắt tiếp lấy bức thư bay tới, sau khi nghe thấy lời của Bạch Kỳ thì ngẩng đầu nhìn về phía bức thư ở dưới chân, con ngươi nhất thời co lại, đó là… Nét chữ của đại bá.

 

Dưới ánh nhìn chằm chằm ác liệt của Bạch Kỳ, Hoắc Uyên chậm rãi ngồi xuống. động tác cứng đờ mở thư ra kiểm tra nội dung, nhưng sau khi thấy được nội dung trong thư lại như bị sét đánh.

 

“Hoắc gia trung nghĩa trong mắt ngươi, đã sớm âm thầm cấu kết với Cổ Thăng quốc, nếu như bản vương không hồi kinh, ngày tân hoàng đăng cơ là lúc thiên hạ đại loạn.” Giọng nói Bạch Kỳ lạnh xuống nói.

 

“Không, ngươi…”

 

“Bản vương làm giả?” Bạch Kỳ làm như không nhìn thấy Hoắc Uyên chật vật tiếp tục kích thích y, “Bản vương nếu có dã tâm, vị trí cao quý quốc quân của Nam Khâu quốc bản vương đưa tay là có thể chạm tới, một Hoắc gia nho nhỏ còn chưa xứng làm đối thủ của bản vương.”

 

Hoắc Uyên nhìn chằm chằm Bạch Kỳ đang cao ngạo mà trong đầu loạn thành một đống, y muốn cãi lại rồi lại không có lời nào để nói, khi mọi kiên trì lúc ban đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, cả người y cũng như cái xác không hồn.

 

“Kẻ phản quốc theo quy tắc phải liên luỵ cửu tộc, bản vương khoan dung độ lượng chỉ chém một nhà Hoắc phủ, ngươi nói bản vương là đúng hay sai?”

 

“…” Đúng? Sai? Bây giờ trong đầu Hoắc Uyên rất loạn, y không biết.

 

Rời khỏi thư phòng, Bạch Kỳ đứng dưới hành lang nhìn một cây hợp hoan trong vườn mà xuất thần, 771 khẽ meo meo online, “Ngài đang lén đổi khái niệm, phản quốc rõ ràng chỉ có một mình đại bá của Hoắc Uyên.”

 

“Thì sao chứ? Phàm giới cũng có cách nói liên luỵ này, cấu kết với nước khác là tội lớn tru di cửu tộc thật.” Bạch Kỳ lãnh đạm nói.

 

“Cho dù là như vậy, Hoắc phủ cũng chỉ là tòng phạm, thủ phạm chính là Ninh Vương Văn Nhân Xung.” 771 nói.

 

“Khi Văn Nhân Thiên điều tra ra dấu vết để lại, Văn Nhân Xung đành phải vứt bỏ Hoắc phủ để cầu tự bảo vệ mình, sau lại đuổi tận giết tuyệt mua chuộc quan viên thẩm tra việc này sớm định án, có lẽ trong tay đại bá Hoắc Uyên có nhược điểm của gã.” 771 căn cứ vào ký ức nguyên thân phân tích.

 

“Văn Nhân Xung sợ lão ở trong lao khai ra mình, vì thế ngày đầu tiên đã hạ độc lão, cho dù có chứng cứ cũng không có ai biết ở nơi nào.” Bạch Kỳ nói.

 

“Vậy việc ngài đem chứng cứ Hoắc phủ thông đồng với địch đưa cho Hoắc Uyên, ý nghĩa ở đâu?” 771 hỏi.

 

Bạch Kỳ chăm chú nhìn hợp hoan đầy đất trong vườn, sau một hồi đột nhiên nói, “Sau khi cả nhà Hoắc phủ bị trảm hết, binh phù của Nam Khâu quốc vốn thuộc về Hoắc phủ đã rơi vào trong tay nguyên thân.”

 

“Đúng vậy.”

 

“Nguyện vọng của nguyên thân là nhất thống thiên hạ, bảy phần binh mã kia là trợ lực hữu dụng nhất.” Bạch Kỳ nói.

 

“Cho nên?”

 

“…” Bạch Kỳ tạm dừng một lát, sau đó xoay người rời đi, “Ta mệt rồi, trở về ngủ thôi.”

 

771: “…” Chỉ nói một nửa rất dễ bị sét đánh đấy!

 

.

 

(Giữa trưa hôm sau)

 

“Phía Bắc có một ngọn núi tên Đường, trong núi sinh ra một con sơn quỷ tên Khỉ, sơn quỷ đã sống hai trăm năm, tâm tư đơn thuần, không biết thế gian đau khổ, một ngày một tiểu thư sinh tuấn tú xông vào trong núi…”

 

Trong hoa viên Nhiếp Chính vương phủ, Bạch Kỳ dựa vào trên ghế mây đọc một cuốn tạp ký, Hoắc Oánh Hòa ngoan ngoãn nằm ở bên người hắn nghiêm túc nghe, mắt đen sáng ngời si ngốc chăm chú nhìn thịnh thế mỹ nhan của Bạch Kỳ.

 

Cũng không biết là vì thấy cả nhà bị trảm, hay là sau lại bị bệnh, sau khi Hoắc Oánh Hòa tỉnh lại thì ngu ngốc, vì việc này mà Hoắc Uyên suýt chút nữa đã liều mạng với hắn.

 

“Lại là thư sinh?” Bạch Kỳ khép tạp thư lại thổ tào, “Thư sinh tay chân không hay việc, ngũ cốc cũng không phân biệt được có mị lực gì chứ?”

 

‘Có lẽ, lớn lên đẹp?’ 771 chần chờ suy đoán.

 

“Ca ca xinh đẹp kể chuyện xưa.” Hoắc Oánh Hòa níu tay áo rộng của Bạch Kỳ lại nãi thanh nãi khí* làm nũng.

 

* Nãi thanh nãi khí: Miêu tả giọng nói non nớt của trẻ nhỏ.

 

Bạch Kỳ không hiếm lạ tiểu đậu bao (chỉ trẻ con), nhưng lại rất yêu thích vật đáng yêu, đặc biệt là loại manh vật niết lên mềm mại, cảm giác quá ngọt ngào được không?

 

“Sách này tam quan bất chính, bản vương đổi quyển khác kể.” Bạch Kỳ ném cuốn tạp ký kia nói, “Bản vương kể cho ngươi chuyện xưa cảm động về một đại thần tung hoành ngang dọc ở hai giới, chém đám thần ma yêu quái sợ đến tè ra quần.”

 

‘Câu chuyện này quá đẫm máu bạo lực, không có lợi cho sự phát triển của trẻ nhỏ.’ 771 cảnh cáo.

 

Bạch Kỳ chỗ nào quan tâm cảnh cáo của nó chứ? Há miệng đã bắt đầu cùng bé đáng yêu Hoắc Oánh Hòa nói về lịch sử phấn đấu huy hoàng của mình.

 

Kỳ thực chuyện của Bạch Kỳ Hoắc Oánh Hòa không hiểu được hết, bé chỉ là thích giọng nói trong trẻo lạnh lùng đầy từ tính, cùng thịnh thế mỹ nhan của hắn nữa đều là điều bé thích nhất.

 

Ký chủ quá tùy hứng, cách phản kháng duy nhất của 771 bi thảm chính là tắt máy ngủ đông.

 

Khi Bạch Kỳ kể chuyện đến đoạn huy hoàng khi hắn đơn thương độc mã xông vào tông môn một núi một mình đấu phong chủ của mười phong, Hoắc Oánh Hòa đã dựa vào trên đùi hắn ngủ rồi, gương mặt nhỏ tròn tròn mũm mĩm làm Bạch Kỳ không nhịn được duỗi trảo chọc chọc.

 

“Vương gia.” Quản gia đi tới, khi nhìn thấy Hoắc Oánh Hòa đang ngủ thì hết sức hạ thấp giọng nói, “Sứ thần Cổ Thăng quốc bí mật gặp Ninh vương.”

 

“Hôm qua ám sát là người của Văn Nhân Xung?” Bạch Kỳ chọc gương mặt thịt nhỏ của Hoắc Oánh Hòa không chút để ý hỏi.

 

“Đúng vậy.”

 

“Bảo hổ lột da*, định trước dẫn đến mất cả người lẫn của.” Văn Nhân Xung ngu xuẩn cùng không biết lượng sức, khiến Bạch Kỳ căn bản chướng mắt gã.

 

* Bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.

 

“Chỗ Ninh vương phủ Vương gia có muốn cảnh cáo?” Quản gia thử hỏi.

 

“Không cần phải để ý đến gã, lãng phí thời gian.” Bạch Kỳ nghĩ nghĩ lại nói, “Táo sinh trưởng ở Nam Khâu thơm ngọt nhiều nước nhất, khi các nước quay về nhớ tặng cho mấy rương táo làm đáp lễ đi.”

 

Sinh thần của tân hoàng các nước tới chúc mừng, theo quy củ của bọn họ khi quay về Nam Khâu là cần phải đáp lễ, nhưng lúc tới bọn chúng dùng rác rưởi lừa gạt, lúc đi Bạch Kỳ đương nhiên sẽ không làm việc coi tiền như rác.

 

Quản gia ngẩn ra, da mặt có chút run rẩy, “… Vâng.”

 

Sau khi quản gia rời đi, tay của Bạch Kỳ cuối cùng cũng bỏ được rời khỏi khuôn mặt nhỏ đã đỏ hết lên của Hoắc Oánh Hòa, “Hoắc Uyên sao rồi?”

 

“Đóng cửa không ra, đồ ăn nước uống không vào.” Một giọng nói dường như đột nhiên xuất hiện.

 

“Chậc, người trẻ tuổi mà, tố chất tâm lý không tốt.” Bạch Kỳ tấm tắc lắc đầu.

 

Hỏi qua tình huống của Hoắc Uyên, ánh mắt Bạch Kỳ chuyển về phía hoa cỏ nở rộ trong vườn, ‘nên nghĩ cách lấy về tay khối ngọc trên người Phượng Vũ Minh kia.’

 
_________________

 

Tác giả có lời muốn nói: Mỗi một câu chuyện có lẽ đều trên dưới 20 chương.

Editor có lời muốn nói: Hôm qua đột nhiên có rất nhiều bạn vào thăm nhà, vui ghê ^-^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro