Tự chương: Thượng thần Bạch Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệu Hoang đại lục, thế giới tu chân. Phong Hợp Đà núi Ngọc Hoàng tại hạ giới, cuồng phong gào thét sấm sét ầm ầm, tia sét to bằng miệng chén liên tục bổ xuống đỉnh núi, phong vân biến sắc tràn đầy khí thế.

Ngoài ngàn dặm, tất cả các tu giả đang vây xem ở xa xa biểu tình kinh ngạc, tính ra đã có trên dưới một trăm đạo thiên lôi giáng xuống, hơn nữa uy lực mỗi đạo đều hung ác không giảm, cuối cùng là người phương nào độ kiếp trêu chọc khiến Thiên Đạo căm ghét như vậy?

Lôi kiếp bổ xuống núi Ngọc Hoàng hai ngày hai đêm, tổng cộng giáng hai trăm bảy mươi tư đạo thiên lôi, đem núi Ngọc Hoàng hủy thành một mảnh đất khô cằn, trong trăm dặm không có một ngọn cỏ, chỉ để lại một cái khe sâu trăm trượng.

Tại nơi gần ranh giới trăm dặm dưới núi Ngọc Hoàng, Bạch Kỳ huyết nhục mơ hồ yếu ớt nằm trên mặt đất, vừa chiến đấu ba mươi ngày, sau lại có hai trăm bảy tư đạo thiên lôi, hắn tuy còn lại một hơi nhưng tiên thân cũng bị phá huỷ.

Bạch Kỳ là thượng thần, hơn nữa còn là sát thần lấy chiến tu đạo, sống ở động phủ Thanh Tiêu trong biển Nam Thanh trên thượng thần giới, khoảng cách hắn phi thăng đã hàng ngàn hàng vạn năm, rất nhiều chuyện ở phàm giới hắn cũng mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ nữa.

Hắn nhớ mang máng mình sinh ra từ một thôn trang nhỏ, hình như từng có thân nhân, sau này bởi vì linh căn không tồi tiến vào tông môn đã bái một vị sư phụ vô cùng hung ác bảo thủ, thiên phú của hắn rất tốt nên chỉ dùng ba ngàn năm liền phi thăng.

Hắn phi thăng thượng giới làm thần, sống gần vạn năm ngoại trừ nhàm chán chính là buồn tẻ, một đám lão quái vật thượng giới ngày ngày chỉ biết tu hành, so với sư phụ trong tông môn ở hạ giới của hắn còn cứng nhắc vô vị hơn, đặc biệt đặc biệt khiến người ta ghét.

Hắn chán ghét sự khô khan ngày qua ngày của thượng giới, một ngày nọ hắn bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ lấy một hồn một phách đi lịch kiếp dưới hạ giới, ai ngờ nửa đường lại bị đám thượng thần trên thượng giới kia hạ độc thủ, cơ hồ đánh tan một hồn một phách của hắn.

Hồn phách của Bạch Kỳ bị thương nặng, còn chưa kịp có thời gian thở dốc đã gặp phải sự đuổi giết của mười mấy vị thượng thần, hắn chiến đấu với bọn họ ba mươi ngày đêm, một đường chạy trốn tới hạ giới nghiêng ngả lảo đảo vào nhầm nơi này mới bảo vệ được một mạng.

Là ai hại hắn? Bạch Kỳ đoán không ra, không phải nghĩ không được, mà là do thần hắn đắc tội quá nhiều, nếu muốn liệt kê hết ra phỏng chừng dùng hai trang giấy cũng không đủ, những thần ngóng trông hắn ngã xuống có thể vây quanh biển Nam Thanh mấy vòng.

Bạch Kỳ tính cách tản mạn, làm việc tùy tâm sở dục, hơn nữa hắn tu chính là chiến đạo một lời không hợp liền rút kiếm, hôm nay trộm động phủ của hắn, ngày mai ăn tọa kỵ của ngươi, vô số thượng thần hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại vô kế khả thi, bởi vì đánh không lại hắn.

Tính cách của Bạch Kỳ tuy âm tình bất định khiến người kỵ hận (đố kỵ + hận), tuy nhiên hắn lại có một túi da tốt, giá trị nhan sắc nghiền áp toàn bộ nam nữ đại thần thần giới, hơn nữa khi còn ở hạ giới hắn từng có kỳ ngộ nuốt được một viên nội đan của hồ ly bán thần, mị hoặc từ trong xương kia khiến chúng thần vừa hận vừa si. (si mê)

Bạch Kỳ luôn luôn cao ngạo, bây giờ bị người tính kế nên rất tức giận, hắn rất muốn hoàn hồn đại sát tứ phương để báo thù, nhưng vì tiên thân bị thương nặng, một hồn một phách cũng không còn, giờ đừng nói giết về Tiên giới, lúc này hắn muốn sống sót tại hạ giới cũng là chuyện khó.

Bạch Kỳ lấy chiến tu đạo, trước khi phi thăng dường như trên người mỗi ngày đều bị thương, dù thế nhưng hắn chưa bao giờ đau đớn như hiện tại, hồn phách thiếu hụt, tiên thân huỷ hoại tám chín phần, đau đến mức hắn muốn kết liễu mình luôn.

"Chỉ một khoảng thời gian. Tổ tiên các ngươi, đừng để ta có cơ hội giết trở về." Bạch Kỳ mắng trong biển tinh thần.

Một ngày lại một ngày, Bạch Kỳ không biết mình đã nằm bao lâu, hắn bắt đầu chết lặng trong sự tra tấn của đau đớn, thời gian đối với hắn mà nói không còn quan trọng, ngẫu nhiên hắn cũng tìm vui trong đau khổ nghĩ có lẽ từ nay về sau hắn sẽ không còn sợ đau nữa.

"Tích! Mở ra nguồn năng lượng dự trữ thứ hai, kiểm tra, kích hoạt......" Một thanh âm máy móc vang lên trong bóng đêm.

Có người!?

Bạch Kỳ cả kinh, tình huống của hắn chỉ tốt hơn thi thể một chút, nếu đám thượng thần kia lại đuổi theo chỉ cần nâng chân lên một chút cũng có thể nhẹ nhàng nghiền chết hắn.

Bạch Kỳ lúc này không thanh tỉnh lắm, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng phân ra một sợi thần hồn, thần hồn của hắn bay lên đề phòng bốn phía, kết quả thấy một quả cầu... tròn tròn? Đây là chủng loại linh thú mới ở hạ giới?

Quả cầu tròn phát ra bạch quang, hai viên màu xanh nho nhỏ có lẽ là đôi mắt rà quét 'thi thể' Bạch Kỳ, "Kiểm tra đo lường thể sinh mệnh, giá trị sinh mệnh: 12, sắp tử vong." Thanh âm máy móc của quả cầu tròn lại vang lên.

Bạch Kỳ cũng không sợ hãi đề phòng nhìn chằm chằm quả cầu kim loại, chọc giận hắn cùng lắm thì tự bạo, ai sợ ai? Hắn nếu sợ chết thì sẽ không tu chiến đạo! Hắn tàn nhẫn lên đến mình cũng sợ hãi!

"

Thức tỉnh, mở ra hình thức trí năng." Thanh âm máy móc biến mất, hai con mắt tròn nhỏ lóe lên tia sáng màu đỏ nhưng giây lát lại khôi phục màu xanh lục.

Yên tĩnh một hồi lâu, quả cầu bay đến đối diện với thần hồn của Bạch Kỳ, Bạch Kỳ hơi hơi nheo hai mắt lại, "Nhìn thấy ta?"

"Xin chào con người, tôi là trí năng nguyên 771." Quả cầu nói chuyện, thanh âm bất đồng với máy móc không có chút sức sống vừa nãy, là một nam âm trong trẻo gợi cảm, chỉ là trong thanh âm của nó mang theo chút mệt mỏi không thể che dấu.

Bạch Kỳ không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn chằm chằm nó, trên người quả cầu lóe lên ánh sáng lại hỏi, "Xin hỏi nơi này là thế giới nào?"

Quả cầu xuất hiện quá cổ quái, Bạch Kỳ tuy lòng có đề phòng nhưng hiểu rõ biết người biết ta nên vẫn trả lời, "Đại lục Thương Diệu, phàm giới."

Quả cầu phân ra một chút năng lượng quét qua Bạch Kỳ, sau đó ở trong dữ liệu cơ sở lấy ra tư liệu phù hợp, "Thế giới tu tiên, thế giới bạo lực văn minh cao đẳng, độ nguy hiểm: 90." Khi ra kết quả quả cầu thiếu chút nữa tuyệt vọng.

"Ngươi là linh thú gì?" Hắn trả lời một vấn đề Bạch Kỳ hỏi lại nó một vấn đề.

"Tôi không phải linh thú, tôi đến từ Tạp Lam tinh, không cùng thế giới của ngài." Trên người quả cầu lóe lên ánh sáng mỏng manh u ám trả lời.

Lời giải thích của quả cầu Bạch Kỳ nghe không hiểu, nhưng lại nhìn ra nó thực suy yếu, "Ngươi bị thương?"

"Theo cách nói của các ngài, thì đúng vậy." Quả cầu nói, "Tôi vốn là số liệu trong cơ giáp KC, trời xui đất khiến có trí tuệ tự chủ kết quả đưa tới tai họa ngập đầu, khi tôi đang đào vong mạnh mẽ phá vỡ hư không chui vào, chờ đến lúc tỉnh lại đã ở chỗ này."

"Nguồn năng lượng của tôi hao hết nên bắt buộc phải ngủ say, mãi đến vừa rồi bắt được sự tồn tại của thể sinh mệnh mới mở nguồn dự trữ năng lượng thứ hai ra tỉnh lại." Quả cầu hơi hơi tạm dừng một chút, tiếp theo hỏi Bạch Kỳ, "Thương thế của ngài cũng thực nặng."

Bạch Kỳ từ lời giải thích ngắn gọn của quả cầu chỉ nghe hiểu một tin tức, nó cũng là bị người đuổi giết trốn đến tận đây, nhất thời sinh ra một loại cảm giác đồng bệnh tương liên, "Bản thượng thần cũng giống như ngươi, cũng là bị một đám tôn tử đuổi giết đến đây."

"Thật khổ mà." Quả cầu qua loa trả về một câu rồi không nói chuyện nữa, trong không gian tối tăm lại khôi phục tĩnh mịch.

Trong không gian yên tĩnh không có ánh sáng này dường như cả thế gian cũng đều yên lặng, một thần một cầu ở nơi của từng người ai cũng không quấy rầy ai, nhưng biết được sự tồn tại của nhau nên trong lòng vẫn có chút an ủi, ít nhất còn có một người đang bồi mình chờ chết.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, 771 đột nhiên lại nói chuyện, "Muốn hợp tác không?"

Vẫn luôn suy nghĩ đem chư thần thượng thần giới băm uy thần thú trong đầu, nghĩ lấy chuyện này quên đi đau đớn Bạch Kỳ nghe vậy ngẩn ra, "Hợp tác? Hợp tác thế nào?"

"Tôi tuy rằng chạy thoát trong đuổi giết, nhưng số liệu của tôi lại chia năm xẻ bảy, hiện giờ tôi chỉ là một phần mảnh nhỏ." 771 ngữ khí bình tĩnh nói, "Ngài thay tôi tìm kiếm mảnh vỡ năng lượng, sau khi khôi phục tôi sẽ giúp ngài chữa trị thân thể."

Bạch Kỳ tuy kiêu ngạo nhưng không tự đại, nghe thấy một 'quả cầu' tuyên bố muốn chữa trị tiên thân cho hắn hắn cũng không cười nhạo nó không biết lượng sức, nhưng nội dung trong lời nói của nó lại khiến hắn cười nhạo ra tiếng, "Giúp ngươi? Bằng thân thể hư hại bây giờ của ta?"

"Không cần thân thể, chỉ cần ý thức của ngài, dùng cách nói của các ngài mà nói là thần hồn." 771 tận lực nói đơn giản dễ hiểu.

"Ta muốn sống, muốn báo thù, đây là ta sở cầu, vậy còn ngươi?" Bạch Kỳ có thể thành thần ngoại trừ thiên phú linh căn rất tốt cùng vận khí, bản thân hắn cũng không phải kẻ ngu dốt, "Hợp tác giữa hai người chỉ có người có dục vọng mới có thể quản chế lẫn nhau."

"Tôi không muốn biến mất, tôi cũng có thù oán chưa báo." 771 nói, "Nguồn năng lượng dự trữ thứ hai có hạn, sau khi dùng hết nó tôi sẽ lần thứ hai lâm vào trạng thái ngủ đông, cho đến mục nát tiêu tan."

Bước nhảy không gian cũng yêu cầu nguồn năng lượng rất lớn, nguồn năng lượng nó dự trữ chỉ đủ cho nó nhảy một lần, nếu tìm kiếm mảnh vỡ thất bại nó sẽ tiêu tán càng nhanh, nếu cuối cùng cũng sẽ tiêu tán nó càng muốn đánh cuộc một phen, dù sao nó trừ bỏ số liệu của bản thân đã không còn gì để thế chấp nữa.

Nó hiện tại chỉ là mảnh năng lượng nhỏ, bản thể là số liệu siêu trí năng trong cơ giáp, danh hiệu rất vĩ đại nhưng nói đến cùng cũng chỉ là một đoạn số liệu, có nguồn năng lượng nó mới có sinh mệnh, nếu không có nguồn năng lượng thì nó cái gì cũng không phải.

771 nói khiến Bạch Kỳ lâm vào trầm tư, "Lấy tính mạng làm tiền đặt cược đánh cuộc một tia hy vọng sao?" Nghe có vẻ rất cao cấp rất kích thích, hắn thích, khóe miệng Bạch Kỳ gợi lên một tia cười giảo hoạt, giống như một con hồ ly đang săn thú.

"Tích tụ lực lượng, quay trở lại giết những kẻ tiện đã hại mình kia, loại tuyệt cảnh nghịch tập 180 độ này nghe tới thật có cảm giác không phải sao?" Trong giọng nói của 771 rất có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

"Nghe có vẻ không tồi." Bạch Kỳ như suy tư gì, đâu chỉ là không tồi?
Hắn đều đã hưng phấn đến run rẩy, quả cầu này cũng không tệ lắm, có thể dễ dàng chọc trúng điểm hưng phấn của hắn, đúng hợp khẩu vị hắn.

771 đợi một lát sau hỏi hắn, "Suy xét thế nào?"

Khóe mắt Bạch Kỳ cong lên, khóe miệng ngậm cười khiến cho hắn thoạt nhìn càng thêm kinh diễm hoặc nhân, "Bản thượng thần danh Bạch Kỳ, thần tôn động phủ Thanh Tiêu trong biển Nam Thanh trên thượng thần giới, tiểu gia hỏa, hợp tác vui vẻ."

Bạch Kỳ cũng không sợ 771 chơi xấu hoặc lừa hắn, hắn bây giờ trọng thương căn bản không hề có giá trị lợi dụng, một tu giả bình thường cũng có thể giết chết hắn, mặc dù tiên thân của hắn bị thương nặng thần hồn bị hao tổn, nhưng bị hao tổn kia cũng là thần hồn của một thượng thần, nếu tự bạo cũng đủ để hủy diệt một địa phương nhỏ.

Bạch Kỳ thích đánh cược toàn thượng giới đều biết, hắn điên lên chẳng những dám lấy tính mạng ra làm tiền đặt cược, thậm chí còn dám lấy tất cả để đặt cược, các thượng thần sợ nhất là đánh cược với hắn, bởi vì nếu thua sẽ phải bồi một hai kiện Thần khí, một khi lỗ vốn phải bồi tính mạng vậy thì sẽ rất xấu hổ.

Vui đùa vài câu liền qua loa lấy lệ bỏ qua? Ha ha, xin lỗi, thượng thần Bạch Kỳ cũng không nói giỡn!

Bạch Kỳ tự giới thiệu làm 771 ngẩn ra một chốc, rất nhanh hoàn hồn lại nói, "Xin chào, Bạch Kỳ." Giữa hai người đồng bệnh tương liên luôn sẽ có một chút thưởng thức lẫn nhau như vậy.

"Thế thì, bắt đầu đi." 771 nói.

"Quyền quyết định khi nào bắt đầu nằm trong tay ngài, ngài đến quyết định." Kỳ thật lời nói của 771 có rất nhiều điều Bạch Kỳ cũng chưa nghe hiểu, nhưng thế thì sao? Đối với vấn đề riêng của nó hắn không hề muốn biết, hắn chỉ biết đây là tiền đặt cược cùng vinh hoa chung tổn hại là được rồi.

Bạch Kỳ biết 771 che giấu ít việc, nhưng mỗi người đều sẽ có bí mật của mình, hắn cũng vậy, chỉ cần vô hại với mình hắn mới lười đi nghe những chuyện xưa không liên quan đến mình đó, dù sao cuộc đời dài lắm, nghĩ nhiều quá sẽ mệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro