Thế giới 1: Sủng dưới giường Nhiếp Chính vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Khang Nguyên năm thứ hai mươi bảy, Khang Nguyên hoàng đế băng hà, Thái tử Văn Nhân Mục Cát năm ấy mới bảy tuổi kế vị, Chiêu vương Văn Nhân Thiên trở về thụ phong Nhiếp Chính vương chấp chính, có thể thay mặt hoàng đế quản lý sự vụ trong nước.

 
Tiểu hoàng đế đăng cơ, quốc nội trong triều lòng người bất ổn, bên ngoài chư quốc xung quanh như hổ rình mồi, âm thầm tập kết binh mã vận sức chờ phát động, lòng lang dạ sói rõ như ban ngày.

 
Văn Nhân Mục Cát tuổi còn nhỏ, ở trong triều giống như con rối, tuy có Anh công chúa Văn Nhân Tĩnh giúp đỡ nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ nhi, người mỏng ngôn nhẹ*, trên triều cũng như đi trên băng mỏng**.

 
*Ý chỉ lời nói không được mọi người coi trọng, mọi sắc lệnh không được chấp hành nghiêm túc.

** Làm việc luôn phải cẩn thận, cảnh giác.

 
Nhiếp Chính vương phủ, phía sau cung trướng mẫu đơn sắc có một mỹ nhân hồng y diễm lệ đang nằm, mặt ngọc môi đỏ thanh cao thoát tục, đôi mắt hồ ly rực rỡ khẽ chớp nhìn quanh, mang theo mị hoặc mơ hồ.

 
“Vương gia.” Nghe thấy sau cung trướng có động tĩnh, một loạt tỳ nữ nhanh chóng chạy chậm tiến vào.

 
“Đi ra ngoài!” Trong thanh âm trầm thấp khàn khàn mang theo áp bách, chúng tỳ nữ ngẩn ra, tuy kinh ngạc người sau trướng thay đổi không giống ngày trước, nhưng cũng không dám mạo phạm, khom lưng cúi đầu rời khỏi phòng.

 
Đợi đến khi chúng tỳ nữ đi hết, một hạt đậu phộng nho nhỏ từ dưới giường chui ra, “Ngài tỉnh?”

 
Bạch Kỳ khép áo choàng đang mở rộng lại, chống người lên híp mắt nhìn chằm chằm nó nửa ngày, thật lâu sau mới phun ra một câu, “Tiểu Thất?”

 
Tiểu Thất là cái quỷ gì? 771 cạn lời một chốc, nhưng rất nhanh giải thích với Bạch Kỳ, “Năng lượng không đủ, không làm được bước nhảy thời không (bước nhảy xuyên không gian và thời gian), tôi chỉ có thể lấy nguồn năng lượng dự trữ thứ hai của mình để thay thế.”

 
Bạch Kỳ ngồi dậy, xoa bả vai đau nhức nhìn xung quanh, “Nơi đây không phải Diệu Hoang đại lục đi? Một chút linh khí cũng không có, là nhân gian?”

 
“Thế giới cổ, một phân thế giới nhỏ trong vũ trụ.” Tiếp theo 771 làm hết phận sự giảng giải kỹ càng tỉ mỉ cho Bạch Kỳ vũ trụ là cái gì, vì sao gọi là phân thế giới.

 
“Ta hiểu, trước khi thành thần ta từng đọc một quyển sách cũ ở phàm giới, trên sách viết có ba nghìn đại thế giới, lúc đó ta tuy ngu dốt không thể hiểu thấu ngay, nhưng sau này cũng ngộ ra bảy tám phần.” Bạch Kỳ nói.

 
“Ngài đúng là thông kim bác cổ (học sâu hiểu rộng).” 771 có lòng khen câu.

 
“Phân lượng của mình ta hiểu rõ, nhưng thật ra ngươi.” Bạch Kỳ quay đầu liếc nó một cái, “Ngươi lại có năng lực như thế, là ta coi thường ngươi.” Hắn chưa bao giờ nghe nói có thượng thần nào có thể phá vỡ hư không tự do qua lại trong ba ngàn thế giới.

 
“Sức mạnh của khoa học kỹ thuật.” 771 khiêm tốn trả lời một câu.

 
“Nói tỉ mỉ thêm chút đi.” Bạch Kỳ kéo gối đầu lần nữa nằm về trên giường, hai mắt hồ ly lười biếng nhìn chằm chằm 771, “Ngươi giúp ta đoạt xá là thân thể của ai?” Hắn vừa mới kiểm tra, khối thân thể vô dụng này một chút linh lực cũng không có.

 
Nghe thấy Bạch Kỳ hỏi, 771 lập tức mở ra một giao diện ảo, “Tin tức đều có ở đây.”

 
Trên giao diện xuất hiện một đoạn ký ức, được ghi lại từ góc nhìn của nguyên chủ, nguyên chủ tên là Văn Nhân Thiên, vốn là bào huynh (anh ruột) của Khang Nguyên hoàng đế, mười hai tuổi được phong làm Chiêu vương đến đất phong, khi ba mươi mốt tuổi Khang Nguyên hoàng chết ‘hắn’ về kinh thụ phong Nhiếp Chính vương, dưới một người trên vạn người.

 
Văn Nhân Thiên là một nam nhân lợi hại, ban đầu Khang Nguyên hoàng đế kiêng kị ‘hắn’, tuy phong đất nhưng lại là mảnh ‘khu vực bạo loạn’, cằn cỗi, bạo lực, trước có núi hoang chặn đường, sau lại giáp ranh biên giới, hai bên trái phải còn có thổ phỉ sơn tặc ngấp nghé, quả thực là bốn bề thọ địch.

 
Khang Nguyên hoàng đế muốn hại chết Văn Nhân Thiên, kết quả ‘hắn’ vậy mà dùng thời gian mười năm biến ‘khu vực bạo loạn’ thành một toà ‘quốc trung quốc’* phòng thủ kiên cố, Khang Nguyên hoàng vừa kinh vừa sợ, còn chưa kịp ra tay trừng trị đã treo rồi.

 
*Ý chỉ trong một nước lại có một nước nhỏ hơn. 

 
Khang Nguyên hoàng đế vừa chết Nam Khâu quốc đại loạn, Văn Nhân Thiên dẫn năm ngàn kỵ binh chạy về bình định quốc loạn, trợ giúp Văn Nhân Mục Cát kế vị, tự phong Nhiếp Chính vương cùng giải quyết việc nước trong triều, rõ ràng tuy vương nhưng thật ra đã là hoàng.

 
Lấy bản lĩnh của Văn Nhân Thiên vốn nên cao cao tại thượng, vinh hoa phú quý cả đời, thế nhưng một kiêu hùng như thế cuối cùng lại không qua nổi một chữ tình. 

 
Văn Nhân Thiên khi vẫn còn là Chiêu vương quen biết một nữ tử giang hồ, tên Liễu Nguyên, Liễu Nguyên là con gái duy nhất của chưởng môn phái Thanh Sơn, cùng thanh mai trúc mã với nhi tử thứ ba của minh chủ võ lâm Trình Vũ, ưng thuận hôn ước, vốn hai người nên là một đôi thần tiên quyến lữ cuối cùng lại gặp phải cây chày gỗ Văn Nhân Thiên này.

 
Văn Nhân Thiên nhất kiến chung tình với Liễu Nguyên, vì ‘xứng với’ nàng thậm chí tự mình đi vào giang hồ sáng lập ‘Ma giáo’ Văn Phong các, nhưng trong lòng Liễu Nguyên chỉ có Trình Vũ, vô luận nguyên chủ nói ra tình ý như thế nào nàng cũng đều không để ý tới. 

 
Nguyên chủ vì yêu sinh hận, không chỉ giết chết cả tộc minh chủ, còn phế bỏ võ công của Liễu Nguyên bắt về cầm tù trong phủ, vào mười ngày trước có thích khách tới vương phủ, nguyên chủ vốn đã toàn thân lui ra nhưng lại vì cứu Liễu Nguyền mà trúng độc trên kiếm rồi chết. 

 
Xem xong đoạn trích ký ức của Văn Nhân Thiên Bạch Kỳ không nói gì hồi lâu, rõ ràng có mệnh ‘người thắng nhân sinh’ thế nhưng hết lần này đến lần khác tự mình quậy, cuối cùng tìm đường chết đi? Vì một nữ nhân căn bản không yêu mình mà chết này cũng quá…

 
“Tiện.” 771 phun ra một chữ.

 
“Liễu Nguyên kia là tự mình đâm vào trên kiếm của thích khách, rõ ràng là đang tìm chết.” Bạch Kỳ nhớ lại ký ức vừa mới xem nói.

 
“Ai có chí nấy, ta cười ‘hắn’ ngu dại, có lẽ người ta còn chế nhạo chúng ta không hiểu tình yêu.” 771 nói.

 
“Phàm nhân mà, ngu muội một chút cũng có thể lý giải.” Bạch Kỳ vẻ mặt vô vị lướt tin tức trên giao diện, “Nói đi, mảnh vỡ ở chỗ nào, ta mang ngay tới cho ngươi.”

 
771 im lặng, nửa ngày sau mới đáp, “Không biết.”

 
“??” Bạch Kỳ.

 
“Truyền tin đều có khoảng cách tín hiệu, tôi chỉ có đến gần mảnh vỡ mới có phản ứng.” 771 có chút vô lực giải thích.

 
“Không vội.” Bạch Kỳ nói, so với nằm trong tiểu bí cảnh chịu thống khổ dày vò, ngốc thêm mấy ngày ở đây cũng không tồi, hơn nữa kiến thức được bản lĩnh phá vỡ hư không tự do qua lại trong ba ngàn thế giới của 771, hắn đối với cuộc giao dịch này cũng có lòng tin.

 
Lúc ở tiểu bí cảnh từ tình huống của 771 cũng thấy được nó bị thương rất nặng, dưới tình huống bị trọng thương mà vẫn có thể phá vỡ hư không như vậy thời kỳ toàn thịnh của nó chắc chắn sẽ còn mạnh hơn nhiều, cho nên kỳ vọng của hắn đối với việc nó có thể chữa trị thần thể của mình lại nhiều thêm vài phần.

 
“Vương gia.” Bên ngoài vang lên thanh âm xin chỉ thị.

 
“Ký chủ, thân phận người ngoại lai* của ngài nhất định phải giữ bí mật.” 771 dặn dò.

 
*Người từ bên ngoài đến.

 
“Hiểu được, có Thiên Đạo đang nhìn chằm chằm.” Bạch Kỳ lên tiếng, tiếp theo đáp lại người bên ngoài, “Tiến vào.”

 
Quản gia Vương phủ đẩy cửa đi vào, theo phía sau là ngự y từ trong cung tới, “Vương gia, Triệu ngự y đến.”

 
Mắt Bạch Kỳ lướt nhẹ qua trên người ngự y, dọa lão suýt chút nữa đập mặt xuống quỳ rạp trên mặt đất, “Thần, tham kiến Vương gia.”

 
Văn Nhân Thiên dung mạo thiên về mẫu phi của ‘hắn’, phong tình vạn chủng, nam nữ khó phân, đệ nhất mỹ nam Nam Khâu quốc cũng không phải là nói không, chỉ là cùng với mỹ mạo danh chấn Nam Khâu của ‘hắn’ là ‘hắn’ tính cách tàn nhẫn, người ngoài đều xưng ‘hắn’ ‘Câu mệnh quỷ sát’. (Quỷ sai lấy mạng)

 
Bạch Kỳ vươn tay đặt lên trên giường, đôi mắt khép lại tựa như mệt mỏi, Triệu ngự y run run tiến lên xem mạch, nhưng kết quả chẩn ra được lại khiến lão trắng bệch cả mặt, xiêm y đẫm mồ hôi, dáng vẻ như tận thế đến rồi.

 
“Thế nào?” Bạch Kỳ hỏi lão.

 
“Vương gia, Vương gia tha mạng!” Triệu ngự y quỳ xuống ‘bang bang’ dập đầu.

 
Thật ồn, Bạch Kỳ nhíu mày một tay xoa xoa thái dương, “Nói chuyện thật.”

 
“Độc trên thân kiếm tuy đã giải, nhưng độc kia thực sự quá bá đạo, tính mạng Vương gia dù không ngại nhưng… Nhưng ngày sau không cách nào động võ, đông hàn hạ thử* nóng không được lạnh không xong, dược bổ dưỡng càng không thể ngừng, nếu không…” Ngự y lời nói đến đây cả người cũng sắp ngất.

 
*Khí lạnh mùa đông nắng nóng mùa hè.

 
“Lang băm!” Quản gia mặt trầm xuống, nhìn chòng chọc ngự y trong mắt hiện lên sát ý, “Người đâu…”

 
Quản gia đang muốn kêu thị vệ tới đem ngự y dẫn đi, Bạch Kỳ ngước mắt hờ hững quét tới một cái, khiến lời nói chưa xong của quản gia nuốt trở về.

 
Bạch Kỳ khép mắt không nói gì, trong phòng yên tĩnh đến mức một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được, quản gia đứng một bên trộm nhìn hắn, nhất thời cũng đoán không ra hắn đang nghĩ gì, nhưng vào lúc này bên ngoài lại vang lên một trận ầm ĩ.

 
Quản gia thầm kêu không ổn, lập tức xoay người hướng ra ngoài quát chói tai, “Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào, dám quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi?”

 
“Vương gia!” Ngoài phòng vang lên một mảnh âm thanh đầu gối quỳ xuống trên phiến đá, “Anh công chúa té xỉu.”

 
“??” Trong mắt Bạch Kỳ lướt qua tia nghi ngờ, Anh công chúa lại là ai?

 
771 lập tức tìm đọc tư liệu ký ức của Văn Nhân Thiên, “Anh công chúa Văn Nhân Tĩnh là bào tỷ (chị ruột) tiểu hoàng đế, nàng đã quỳ hai ngày trong vương phủ.”

 
Nàng phạm tội?” Bạch Kỳ hỏi.

 
Phạm tội là tướng quân phủ.” 771 trả lời, “Tướng quân phủ thông đồng với địch phản quốc bị phán sao trảm* cả nhà, hôm nay hành hình, Văn Nhân Tĩnh quý mến tứ tử tướng quân phủ Hoắc Uyên, vì thế tới cầu Văn Nhân Thiên tha cho y một mạng.”

 
*Tịch thu tài sản + chém đầu.

 
Bạch Kỳ trầm mặc nửa ngày, “Tiểu Thất, ngươi không cảm thấy đôi này thực sự rất đáng ghét sao?”

 
Oán niệm đến từ cẩu độc thân, 771 âm thầm phun tào ngoài miệng lại nói, “Chỉ là đơn phương thầm mến mà thôi.”

 
Tướng quân phủ thông đồng với địch phản quốc bị trảm nàng quỳ với Văn Nhân Thiên làm gì?” Bạch Kỳ hỏi.

 
Công văn hành hình là Văn Nhân Thiên phê hạ.” 771 nói.

 
Tay Bạch Kỳ ngừng lại ở một bộ ký ức trong giao diện ẩn, trên đó là một thiếu niên trên dưới mười lăm tuổi, “Y là ai?”

 
Tứ công tử tướng quân phủ Hoắc Uyên.” 771 trả lời.

 
Bạch Kỳ trầm mặc khiến hai người ngự y cùng quản gia toát mồ hôi, muốn giết muốn phạt ngài ít nhất nói một tiếng a?

 
Im lặng hồi lâu Bạch Kỳ đột nhiên xoay người ngồi dậy xuống giường, ở mép giường xỏ vào một đôi giày liền đi hướng bên ngoài, “Đến pháp trường.”

 
“Vương gia!” Quản gia đuổi theo Bạch Kỳ, Triệu ngự y bị lưu lại sau khi sững sờ một lúc lâu, chân tức khắc mềm nhũn đột nhiên tê liệt ngã xuống mặt đất, lão đây xem như tránh được một kiếp đi?

 
Bạch Kỳ đột nhiên tùy hứng dọa sợ người của vương phủ, khắp nơi trong vương phủ người chạy vội chuẩn bị xe ngựa, chuẩn bị quần áo giày, nhưng vì dâm uy ngày thường của nguyên chủ cùng quản gia dạy dỗ, tuy gấp nhưng cũng không đến mức kêu loạn.

 
Mãi đến khi Bạch Kỳ ngồi trên xe ngựa, 771 ghé vào trên vai hắn giả làm vật trang trí mới hỏi ra miệng, “Ký chủ là đi cứu Hoắc Uyên?”

 
“Ừ.” Bạch Kỳ trả lời.

 
“Không phải vì Văn Nhân Tĩnh cầu tình chứ?” 771 suy đoán.

 
“Không phải.” Bạch Kỳ nghiêng người ho khan, thương thế trên thân thể của hắn còn chưa khỏi hẳn, vì vừa mới nháo loạn một trận nên hiện tại chẳng những miệng vết thương đau nhức, lục phủ ngũ tạng dường như đều có một cây đuốc đang đốt cháy. (như bị hỏa thiêu).

 
“Năng lượng bây giờ của tôi không đủ để giúp ngài, ngài tạm thời nhẫn nhịn.” Trong giọng nói 771 mang theo điểm áy náy.

 
“So với lúc ở tiểu hoàn cảnh chút đau đớn này không tính là gì.” Bạch Kỳ nói. Một loại là bị thương trên thần hồn, một loại là chỉ bị thương ở thân thể, hai người so ra người sau còn không bằng vết thương – cái giá hắn phải chịu khi đánh nhau một trận lúc bình thường đâu. 

 
“Ngài rốt cuộc có lý do gì muốn chạy tới cứu Hoắc Uyên?” 771 hỏi.

 
“Xúc động.” Bạch Kỳ ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy ý cười không đến đáy mắt, “Đôi mắt của y lớn lên rất giống tình nhân cũ của ta.”

 
771: “…”

________________

Thật mệt mỏi, Hà Nội quá nóng rồi.

Đã edit chưa beta =.,= Ngồi ngốc 3 tiếng nóng chết rồi, sẽ beta sau.

P/s: Đã beta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro