(TG1) Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pháp trường đầu chợ thành tây, đầu một trăm người Hoắc gia cơ hồ toàn bộ rơi xuống đất, thi thể chồng lên đặt cạnh nhau, máu chảy thành sông, xác chết trong tiết trời sương mù phong huyết* gào thét, thê lương thảm thiết khiến người ta nhìn thấy mà ghê người.

* Trong tinh phong huyết vũ: mưa máu gió tanh (Phong huyết: gió máu).

 
Trên pháp trường lúc này chỉ còn lại có hai người, một người là Hoắc tứ công tử Hoắc Uyên, một người là Hoắc thất tiểu thư Hoắc Oánh Hòa, năm nay mới bốn tuổi, khóc khàn cả giọng như sắp ngất, nghe thấy tiếng khóc của tiểu muội Hoắc Uyên vừa bi phẫn* lại vô lực.

* Đau buồn phẫn nộ.

 
“Trảm!” Theo Giam hình quan* ra lệnh một tiếng, đao phủ giơ đại đao lên chém về phía hai người.

* Giam hình quan: Vị quan giám sát hình phạt của những tù nhân. 

 
“Keng!” Khi đại đao sắp chém lên Hoắc Uyên một mũi tên xé gió bay tới đánh bật thanh đao kia, khảm đao từ trong tay đao phủ văng ra ‘đinh’ trên mặt đất.

 
“Ai!” Giam hình quan cả kinh từ trên ghế đứng bật dậy, quan binh xung quanh cũng lập tức rút kiếm đề phòng, cho đến khi phó quan đứng một bên thấy rõ dấu hiệu trên xe ngựa vừa đến, “Là người của Nhiếp Chính vương phủ.”

 
Nhiếp Chính vương phủ? Giam hình quan cả kinh, vội vàng đi xuống giam hình đài mang theo một chúng quan binh quỳ xuống nghênh đón, “Tham kiến Vương gia.”

 
Xe ngựa dừng lại, thị vệ xốc màn xe lên để Bạch Kỳ đi ra, một thân trường bào hồng sắc mơ hồ thấy được phong cảnh trước vạt áo, trên vai đắp hờ kiện áo choàng màu đen, dung mạo khuynh thành diễm lệ tuyệt thế, làm cho một đám người trong pháp trường nhìn đến ngây người.

 
Bạch Kỳ xuyên qua đám người đang quỳ xuống đi lên hình đài, máu tươi sền sệt dọc theo bậc thềm bằng gỗ chảy xuống nhiễm đỏ đế giày, trong cơn gió gào thét áo choàng cùng tóc đen tung bay hòa thành một thể, giờ khắc này hắn giống như trích tiên sa đọa mà kinh diễm vậy.

 
“A a!!” Trong khi mọi người đang vì dung mạo của Bạch Kỳ ngây người, Hoắc Uyên đỏ ngầu mắt điên cuồng xông đến chỗ hắn.

 
“Phanh!” Bạch Kỳ nhấc chân đá vào ngực Hoắc Uyên đem y đá ra xa hai mét, thân thể vì bị tra tấn đã sắp đến ranh giới hỏng mất Hoắc Uyên tức khắc nôn ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt tựa quỷ.

 
“Bảo hộ Vương gia!” Giam hình quan vì Hoắc Uyên đánh lén mà bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nếu ‘Văn Nhân Thiên’ xảy ra chuyện ở đây, chỉ sợ cả cửu tộc của bọn họ đều khó bảo toàn mạng.

 
Hoắc Uyên bị quan binh khống chế, thân thể tuy bị trói buộc nhưng hai mắt của y vẫn hung ác trừng Bạch Kỳ, nếu ánh mắt có thể giết người, phỏng chừng Bạch Kỳ sớm đã bị y lột da trừu cốt rút gân.

 
Giam hình quan lau mồ hôi hướng về phía Bạch Kỳ cúi đầu khom lưng nịnh bợ, “Không biết Vương gia đến đây có gì phân phó?”

 
Bạch Kỳ xem nhẹ Giam hình quan đang ân cần đi thẳng đến trước mặt Hoắc Uyên ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt y hồi lâu, ‘Quả nhiên rất giống.’

 
Hoắc Uyên bị quan binh khuất nhục áp chế, nhưng hận ý cùng dữ tợn trên mặt lại không giảm chút nào, dã tính của sói con khiến Bạch Kỳ xem trọng y hai phần, “Đem hai người bọn chúng mang về trong phủ.”

 
Mệnh lệnh của Bạch Kỳ làm Giam hình quan trợn tròn mắt, nhưng thị vệ phía sau Bạch Kỳ thì không nói một lời tiến lên bắt người, Hoắc Uyên đâu chịu như hắn nguyện? Giãy giụa lên ngược lại cũng có chút khó giải quyết.

 
“Lại nháo thêm chút nữa liền chém Hoắc Oánh Hòa.” Bạch Kỳ lành lạnh nói.

 
Hoắc Uyên đột nhiên cứng đờ, hai mắt sung huyết nhìn chằm chằm Bạch Kỳ, tâm muốn ăn thịt hắn cũng có rồi.

 
"Vương gia.” Giam hình quan run run chân đuổi kịp Bạch Kỳ, “Việc Hoắc gia thông đồng với địch quốc nhân chứng vật chứng đều đã phán trảm hình (chém đầu), bây giờ……”

 
Bạch Kỳ liếc mắt một cái ngăn lại lời nói chưa xong của Giam hình quan, “Hai đứa trẻ này tuổi nhỏ không biết tội mà trưởng bối phạm phải, bản vương cho đặc xá, nếu ai có ý kiến thì đề xuất với Nhiếp Chính vương phủ và bản vương.”

 
Bạch Kỳ tiêu sái quay đầu, dư lại Giam hình quan hỗn độn trong gió khóc không ra nước mắt, trước khi hành hình Ninh vương đã dặn dò không thể lưu hậu hoạn, nhưng Nhiếp Chính vương lại mang hai người đi, điều này bảo lão bị kẹp ở giữa nên làm thế nào cho phải?

 
Trên đường về trong xe ngựa, Bạch Kỳ che miệng kiềm nén ho khan, đem máu tươi vài lần trào lên trong miệng nuốt xuống, vừa rồi khi đá Hoắc Uyên không tự chủ dùng nội lực, kết quả lại làm mình thương càng thêm thương.

 
“Ký chủ, ngài thu liễm chút.” 771 rất sợ hắn tự mình tìm đường chết khiến cho kế hoạch thu thập mảnh vỡ năng lượng thất bại.

 
“Hiểu được.” Hắn có điểm đánh giá cao thân thể này, thế nhưng quên mất mình hiện tại chỉ là một phàm nhân.

 
Sau khi áp xuống khí huyết cuồn cuộn ở ngực, Bạch Kỳ uống ngụm nước súc súc vị tanh ngọt trong miệng, 771 nhìn chằm chằm xem hắn nửa ngày cuối cùng vẫn hỏi ra miệng, “Ngài nói tình nhân cũ là thật hay giả?”

 
“Thật sự.” Bạch Kỳ nói, “Lúc ấy ta chỉ là một tu giả ở hạ giới, còn y là yêu tu.”

 
“Sau đó thì sao?” 771 truy vấn.

 
“Y lừa ta, ta diệt hết cả tộc cùng dòng họ của y, bởi vậy lúc ta phi thăng suýt chút nữa bị lôi kiếp đánh cho thần hồn câu diệt.” Bạch Kỳ tự giễu cười nói.

 
“Vậy ngài còn cứu Hoắc Uyên làm gì?” 771 khó hiểu.

 
Bạch Kỳ ngẩng đầu xuất thần suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng giương lên một nụ cười phóng khoáng, “Ngươi đoán.”

 
Bạn tốt 771 của ngươi hướng ngươi ném mạnh một quả trứng thúi cùng tỏ vẻ khinh bỉ ngươi, “…” Bản trí năng không muốn đoán.

 
Trở lại Nhiếp Chính Vương phủ, trong một mảnh tiếng thỉnh an Bạch Kỳ trở lại chỗ ở, cởi áo choàng xuống ném cho quản gia sau đó lại nằm về trên giường, đi pháp trường cứu người thật sự có chút lỗ mãng, bây giờ sau khi thoát lực chỉ cảm thấy thân thể vô cùng mệt mỏi.

 
“Vương gia, hai người kia xử trí thế nào?” Ngoài cửa vang lên thanh âm trưng cầu ý kiến của thị vệ.

 
“Trước tắm rửa sạch sẽ nghỉ ngơi đi.” Bạch Kỳ thuận miệng phân phó, tựa hồ vẫn chưa đem hai người huynh muội Hoắc Uyên để trong lòng.

 
“Dạ.” Thị vệ lĩnh mệnh lui ra.

 
Đợi sau khi một hỏi một đáp kết thúc, quản gia rót một ly trà đặc đưa tới trước mặt Bạch Kỳ một câu cũng không hỏi chuyện hắn cứu người, việc của chủ thượng làm hạ nhân không có quyền dò hỏi, có thể trở thành quản gia của Nhiếp Chính vương phủ tự nhiên cũng là người thông minh.

 
“Vương gia, truyền thiện hay không?” Quản gia hỏi.

 
“Ừ.” Bạch Kỳ bình đạm lên tiếng.

 
Theo phân phó của quản gia, đồ ăn rất nhanh được mang lên bàn, tám món hai canh nửa mặn nửa chay, thức ăn chất lượng tinh xảo mùi thơm nức mũi, sắc hương vị đều đầy đủ có thể thấy đầu bếp công lực bất phàm. (kỹ thuật không phải bình thường)

 
Bạch Kỳ khi ở hạ giới cũng không chú trọng ham muốn ăn uống, sau khi thành thần thì trực tiếp ích cốc, hơn một ngàn năm chưa từng động vào thức ăn sau khi thấy mỹ thực trên bàn hắn khó có được có chút muốn ăn.

 
Trước khi đồ ăn được bưng lên đã thử độc, thấy Bạch Kỳ ngồi xuống thị nữ đang chờ ở hai bên tiến lên vì hắn chia thức ăn, Bạch Kỳ khóe miệng co rút, “Ta… Bản vương tự mình làm.” Đãi ngộ người tàn tật hắn không chịu nổi oa.

 
Thị nữ gác đôi đũa ‘bùm’ quỳ xuống đất, cứ như Bạch Kỳ cự tuyệt nàng chia thức ăn là muốn mạng của nàng, trong phòng giống như sủi cảo (!?) vậy nháy mắt quỳ một mảnh*, dạ dày Bạch Kỳ có điểm co rút.

* Không rõ câu này, nguyên văn 屋里像下饺子般瞬间跪了一片.

 
Bạch Kỳ tự nhận cũng là người thô bạo, thượng thần giới phàm là vật sống đều hận hắn hận đến ngứa răng, ba ngày hai lần tới thảo phạt hắn, với Bạch Kỳ mà nói đánh lộn là chuyện thường, nhưng đối mặt tình huống một lời không hợp liền quỳ xuống này hắn thật sự có chút không tiêu hóa được.

 
“Nơi này là phàm giới.” 771 phổ cập khoa học cho Bạch Tiểu Bạch, “Trong mắt kẻ quyền quý mạng người như cỏ rác, huống chi Văn Nhân Thiên vốn là tên bệnh thần kinh tính cách bất thường tính tình tàn bạo.”

 
“Đều đi ra ngoài.” Bạch Kỳ ra lệnh, bị một đám người quỳ hắn thật sự ăn không vào.

 
Đám người hầu hai mặt nhìn nhau không biết nên làm sao cho phải, cuối cùng vẫn là quản gia khôn khéo xác định Vương gia vẫn chưa tức giận, vì thế xua tay ý bảo người trong phòng đều ra ngoài, chính mình cũng thối lui đến thủ chỗ cửa để Bạch Kỳ tùy thời phân phó.

 
Khi người đều đi rồi Bạch Kỳ mới hạ đũa kẹp lên một viên thịt viên, “Bản thượng thần khi mười tuổi liền dám một mình một người đấu trong rừng yêu thú, Văn Nhân Thiên này uống nước dùng bữa đều phải có người đến uy, chậc chậc, hương vị không tồi.” Nửa câu sau là đánh giá với hương vị của thịt viên.

 
“'Hắn' là người, ngài là thần, ngài nơi đó là thế giới bạo lực văn minh cấp cao, mà nơi này chỉ là một phân thế giới thấp kém nhất, giữa nhau cách vài vũ trụ ngân hà ấy.” 771 phun tào.

 
“Ngươi đọc sách nhiều, ngươi nói đều có lý.” Bạch Kỳ cong ngón tay búng thân thể tròn trịa của 771.

 
771 bị búng ngã lộn nhào về phía sau, “…” Nó đây là bị đùa giỡn sao?

 
“Điện hạ, Vương gia đang dùng bữa!”

 
“Làm càn! Bản điện hạ các ngươi cũng dám cản?” Một tiếng kêu khẽ mang theo đầy ngạo mạn cùng tức giận.

 
Bạch Kỳ bình tĩnh uống xong một ngụm canh, chiếc đũa kẹp lên một miếng thịt vịt trên mâm huân (mâm thức ăn mặn), “Ai đang nháo ở bên ngoài?”

 
Quản gia đang canh giữ ở cửa nghe thấy Bạch Kỳ dò hỏi lập tức vào phòng trả lời, “Hồi Vương gia, là Anh công chúa.”

 
“Ngô?” Bạch Kỳ nhai kỹ nuốt chậm thịt vịt, bộ dáng nghi hoặc “Nàng không phải té xỉu sao?”

 
Bạch Kỳ là đang nghi hoặc thật, nhưng nghe vào trong tai quản gia lại thành Vương gia muốn Anh công chúa câm miệng, trong khi lão đang rối rắm lựa chọn thì Văn Nhân Tĩnh đã thoát khỏi ngăn cản của hạ nhân chạy vào trong phòng.

 
Anh công chúa Văn Nhân Tĩnh năm nay mới mười ba, một thân bích sắc cung trang, mắt ngọc mày ngài diễm lệ như hoa đào, tuy còn nhỏ nhưng đã có thể thấy phong thái ngày sau, chỉ là kiêu ngạo cùng lệ khí giữa chân mày lại làm cho người có điểm không thích.

 
Bạch Kỳ bưng một chén canh dựa vào lưng ghế chậm rãi uống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Văn Nhân Tĩnh, “Có việc?”

 
Đến khi ánh mắt chạm phải Bạch Kỳ dũng khí của Văn Nhân Tĩnh như khí cầu đụng phải kim châm ‘hưu’ bay sạch hết, “Vương, vương thúc.”

 
Đối với Văn Nhân Tĩnh thỉnh an Bạch Kỳ làm như không thấy, Văn Nhân Tĩnh vò vò vạt áo chân có chút mềm nhũn, “Con là tới cảm ơn vương thúc tha thứ cho Hoắc Uyên.”

 
“Y cần ngươi đến cảm tạ thay y?” Bạch Kỳ sâu kín hỏi.

 
“Con…” Văn Nhân Tĩnh lúng túng, nàng hối hận vì nhất thời xúc động chạy tới, do đã quỳ lâu lắm nên khuôn mặt vốn không thấy huyết sắc lúc này càng thêm tái nhợt, “Vương thúc, con, con muốn gặp Hoắc Uyên một lần, được không?”

 
Thỏa mãn uống xong một chén canh, Bạch Kỳ ưu nhã lau miệng nhớ tới trong hồi ức của Văn Nhân Thiên thấy một chuyện, “Tháng sau sứ thần Cổ Thăng quốc tới thăm có ý muốn hai nước hòa thân vĩnh kết đồng hảo*, triều thần dâng thư muốn đem ngươi…”

* Quan hệ 2 nước mãi mãi tốt đẹp.

 
“Con không đi!” Văn Nhân Tĩnh thanh âm sắc nhọn thét chói tai, trên mặt tất cả đều là sợ hãi.

 
Trong chư quốc lấy Nam Khâu quốc, Huyền La quốc, Diệu Vân quốc, Cổ Thăng quốc làm tứ cường, trong tứ quốc lại lấy Nam Khâu quốc làm đầu, chỉ vì tiên hoàng ngu ngốc, tân hoàng yếu đuối, Nam Khâu quốc tuy đất rộng của nhiều nhưng sớm đã là nỏ mạnh hết đà.

 
Tân hoàng đăng cơ Nhiếp Chính vương nắm giữ triều chính, Nam Khâu quốc trong triều nội loạn, tam quốc còn lại lòng muông dạ thú rõ như ban ngày, Cổ Thăng quốc lúc này đề xuất hòa thân kỳ thật là đang ném đá dò đường, nếu nàng gả đi chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.

 
“Đưa nàng hồi công chúa phủ.” Ánh mắt Bạch Kỳ dừng trên mâm sủi cảo tôm, ngoài miệng thuận miệng phân phó một tiếng.

 
Quản gia gọi hai tên thị vệ tới kéo Văn Nhân Tĩnh đi, Văn Nhân Tĩnh bị dọa đến suýt khóc, “Vương thúc! Con sai rồi.”

 
“Xuỵt.” Bạch Kỳ ý bảo nàng im lặng, “Ngoan ngoãn trở về đi.” Muốn an an tĩnh tĩnh ăn bữa cơm sao lại khó như vậy?

 
Văn Nhân Tĩnh mặt trắng bệch dáng vẻ sắp ngất bị mang ra khỏi phòng, trong phòng một lần nữa khôi phục yên tĩnh, Bạch Kỳ kẹp một miếng sủi cảo tôm đưa tới trước mặt 771, “Tiểu Thất, ăn một ngụm? Hương vị thật sự không tồi.”

 
“…” Giận! Đừng tưởng rằng bản trí năng không biết ngươi đang khoe khoang.

 
“Ngài hiện tại là thân thể phàm thai, lại còn mang theo thương tích, một bàn đồ ăn này nếu ngài ăn hết tôi cá ngài sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai.” 771 ngữ khí lành lạnh nói.

 
Bạch Kỳ, “…” Đang. Trần. Trụi. Ghen tỵ bản thượng thần.

 
***

Tác giả có lời muốn nói: Bộ đam mỹ khoái xuyên đầu tiên, mọi người duy trì chính là niềm an ủi lớn nhất của người ta ~ 

Editor có lời muốn nói: Khi Bạch Kỳ và 771 nói chuyện với nhau sẽ để trong ngoặc ‘.’ và in nghiêng, ví dụ: ‘Ha hả.’

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro