(TG1) Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp Chính vương Văn Nhân Thiên bị ám sát trọng thương tu dưỡng trong phủ, tạm thời không cách nào xử lý triều chính, sự vụ trong triều do một vài lão thần trợ giúp tiểu hoàng đế xử lý, điều này khiến cho đảng hoàng đế vô cùng hưng phấn, mà Bạch Kỳ cũng thực vừa lòng.


Nay Nam Khâu quốc trong triều có tam phương thế lực, lấy Nhiếp Chính vương Văn Nhân Thiên một mình một phương, một đảng nguyên lão đi theo hoàng đế, một phương còn lại là Ninh vương Văn Nhân Xung.

Ninh vương Văn Nhân Xung là Mẫn phu nhân của tiên hoàng sở sinh, giờ hai mươi tuổi, sau khi Khang Nguyên tiên hoàng đi nếu như không phải Văn Nhân Thiên giết về kinh thành trợ Thái Tử bù nhìn kế vị, người xưng hoàng bây giờ sẽ là gã.

Khi Khang Nguyên tiên hoàng còn sống tranh đoạt trong kinh vô cùng tàn khốc, sau Văn Nhân Thiên hồi kinh còn lấy thủ đoạn tàn nhẫn hơn giải quyết những hoàng tử không phục, hiện giờ ngoại trừ Ninh vương Văn Nhân Xung, còn sót lại chỉ có một mình Yến vương Văn Nhân Dư Bách.

Yến vương Văn Nhân Dư Bách do cung nhân sinh ra, hiện mười bốn tuổi, trong đám hoàng tử y là người không được sủng ái nhất, hơn nữa bản tính y lại là một tên bao cỏ vô dụng, các huynh đệ đều chướng mắt y, nhưng cũng là nguyên nhân chính giúp y bảo vệ được một mạng.

Nhiếp Chính vương phủ, Bạch Kỳ nằm trên ghế trúc dưới cây hợp hoan ở hoa viên, phơi nắng với cơn gió nhẹ thổi miễn bàn có bao nhiêu thích ý, mỹ nhan thịnh thế như hoa khiến thị nữ đang hầu hạ bên cạnh đều đỏ mặt.

"Hoàng thúc!" Yến vương Văn Nhân Dư Bách mang khuôn mặt xanh tím hấp ta hấp tấp xông vào trong viện.

Trong mắt người ngoài Văn Nhân Dư Bách là bao cỏ bùn nhão không trát nổi tường, có lẽ chính vì nguyên nhân y khá 'đơn thuần' nên rất được lòng Văn Nhân Thiên, sau khi về kinh đã cho y vào dưới sự bảo vệ của mình.

Bạch Kỳ mở mắt ra nhìn về phía mặt bị thương của Văn Nhân Dư Bách, kiến quái bất quái* hỏi, "Lại cùng người đánh nhau?"

* Kiến quái bất quái: Thấy chuyện lạ mà không ngạc nhiên.

"Con là vì hoàng thúc mà bị thương, đáng giá." Văn Nhân Dư Bách che quai hàm sưng vù như hạch đào lại hàm hàm hồ hồ nói.

Bạch Kỳ nghe vậy ngoài ý muốn khiêu mi, "Chỉ giáo cho?"

"Hôm qua con nghe diễn ở Mẫu đơn viên, ngồi phòng cách vách con là Tiết Dương tôn tử của Tiết Thái úy, gã uống được vài chén rượu liền nói xằng nói bậy rằng hoàng thúc người không đúng, con nhất thời tức giận nên đánh gã một trận."


"À, nhìn bộ dáng này là đánh thua." Chú ý của Bạch Kỳ có chút sai lệch.

"Bọn họ nhiều người, một mình con song quyền nan địch tứ thủ* thua cũng không oan." Văn Nhân Dư Bách tiếp tục cáo trạng.


* Hai nắm đấm không thể đấu được với bốn tay.

"Thù nhớ lấy, lần sau mang theo nhiều người hơn khiến gã phải trả lại." Bạch Kỳ thuận miệng dặn dò.

"Ân." Văn Nhân Dư Bách đáp ứng, ngay sau đó chạy đến bên người Bạch Kỳ ngồi xổm xuống, "Hoàng thúc, miệng vết thương của người còn đau không?"


Bạch Kỳ duỗi tay chạm vào chỗ bị thương, "Mơ hồ có chút đau, nhưng đã không đáng ngại."

"Từ sau khi hoàng thúc người bị ám sát đám tiểu nhân bằng mặt không bằng lòng trong triều kia đều đang mong người không khỏe, hoàng thúc người mau mau dưỡng thương, đợi vết thương tốt hơn về triều hung hăng thu thập bọn họ." Văn Nhân Dư Bách nắm quyền oán hận nói.


N

hìn chằm chằm Văn Nhân Dư Bách cùng chung kẻ địch, Bạch Kỳ duỗi trảo bóp gương mặt sưng phồng của y làm y hút khí kêu lên đau đớn, "Người bọn họ mắng là ta, ta còn không tức giận ngươi giận cái gì?"

"Con là người của hoàng thúc người a, nếu hoàng thúc người rơi đài con cũng chạy không thoát." Văn Nhân Dư Bách đúng lý hợp tình trả lời.

Bạch Kỳ trợn tròn mắt, tên ngốc này nói y ngốc nhưng y còn thanh tỉnh hơn rất bất kỳ ai, mà nói y thông tuệ, kẻ ngốc như tên này lại có thể nói trắng ra, cũng không sợ chọc Văn Nhân Thiên giận rồi chém y.

Cành lá trên cây trong góc viên có một khoảnh khắc lay động, Bạch Kỳ liếc mắt nhìn, thủ lĩnh ám vệ ẩn thân trên cây lập tức thu lại nụ cười bảo trì hơi thở ổn định, trong lòng thầm hận bản thân thất trách.


Văn Nhân Dư Bách ngồi xổm bên chân Bạch Kỳ một tay chống cằm cẩn thận quan sát Bạch Kỳ, "Hoàng thúc, hình như người thay đổi."

Bạch Kỳ trong lòng nhảy dựng, trên mặt lại mặt không đổi sắc, "Thay đổi gì?"


"Ngô... trở nên đẹp hơn." Văn Nhân Dư Bách vắt hết óc tìm từ ngữ thích hợp, "Cũng ôn hòa hơn, nếu là ngày trước khi người biết con đánh nhau với người khác chắn chắn sẽ phạt con quỳ gối chép sách dưới ánh mặt trời."

"Trên người ta có thương tích, nào có sức lực tức giận với ngươi?" Bạch Kỳ thuận miệng bịa chuyện nói.


"Thì ra là thế." Văn Nhân Dư Bách bừng tỉnh đại ngộ, "Là con sai rồi, không nên chọc hoàng thúc người tức giận."


Bạch Kỳ "..." Trong đầu tên tiểu quỷ này là cái gì vậy?

Sau khi Văn Nhân Thiên bị ám sát Văn Nhân Dư Bách cũng tới thăm nhiều lần, nhưng đều bị quản gia lấy cớ 'Vương gia cần tĩnh dưỡng' cản lại, mãi đến khi thân thể Văn Nhân Thiên hết nguy hiểm mất mạng mới bằng lòng cho y vào phủ.


Văn Nhân Dư Bách nếu tới vậy nhất định là muốn lưu lại dùng bữa, quản gia đã sớm dặn dò phòng bếp chuẩn bị thức ăn y thích, đặc biệt là món vịt bát bảo (1) kia, là món lần nào y tới Nhiếp Chính vương phủ đều ăn.

"Hoàng thúc, Hoắc gia bị tra xét nhà là người phê hạ, người vì sao còn muốn cứu dư nghiệt Hoắc gia?" Văn Nhân Dư Bách một bên mở to miệng cắn đồ ăn một bên mơ hồ không rõ hỏi.


"Hai tiểu hài tử trẻ người non dạ, lưu bọn họ một mạng cũng không ngại." Bạch Kỳ nói.


"Nhưng diệt cỏ không diệt trừ tận gốc tất hậu hoạn vô cùng, lời này là người nói a." Văn Nhân Dư Bách nói.



Bạch Kỳ nghẹn lời một chút, chiếc đũa trong tay gõ nhẹ cái chén trước mặt, "Lúc ăn và ngủ không nói chuyện."


Một tiếng giòn vang kia tựa như đập vào trong lòng y, Văn Nhân Dư Bách tức khắc rụt đầu câm miệng. Hoàng thúc là người thông minh, hắn làm bất luận chuyện gì đều có tính toán của mình, y ngốc như vậy vẫn là đừng đoán mò.

"Vương gia." Một thị vệ ở cửa lên tiếng xin chỉ thị.

"Nói." Bạch Kỳ dưới ánh mắt u oán của Văn Nhân Dư Bách kẹp cái chân vịt cuối cùng lên.

"Thấm Lan uyển Liễu cô nương vừa mới sai người ra phủ đi mua hương nến tiền giấy." Thị vệ hồi báo nói.

Hương nến tiền giấy? Bạch Kỳ nhớ rõ đó là tế lễ phàm nhân dùng để thờ cúng người đã khuất, Liễu Nguyên mua nó... Ồ, thanh mai trúc mã của nàng ta Trình Vũ bị nguyên chủ giết chết, hẳn là sắp đến ngày giỗ đi?


"Kệ hắn đi." Bạch Kỳ không thèm để ý nói.


Sau khi thị vệ lui ra Bạch Kỳ liền thấy Văn Nhân Dư Bách đang muốn ngăn mình lại nhìn chằm chằm hắn, "Có chuyện thì nói, đừng có dông dài."


"Thiên hạ mỹ nhân vô số, lấy tài mạo của hoàng thúc sao phải sầu không người theo đuổi? Hà tất phải..." Lời Văn Nhân Dư Bách dừng ở đây.


V

ăn Nhân Thiên lưu luyến si mê Liễu Nguyên Văn Nhân Dư Bách hiểu, y có bao nhiêu sùng bái Văn Nhân Thiên, thì có bấy nhiêu chán ghét Liễu Nguyên, trong mắt y chỉ có người khác không xứng với hoàng thúc, nào có hoàng thúc không xứng với nữ nhân? Nhưng họ Liễu kia quá không biết tốt xấu.



Hơn nữa lần này Văn Nhân Thiên bị ám sát thụ thương là bị Liễu Nguyên liên lụy, sau khi biết được việc này Văn Nhân Dư Bách tâm muốn chém Liễu Nguyên cũng có, một người kiêu ngạo như hoàng thúc của y sao có thể để cho một nữ nhân nàng tới làm nhục!?


"Là bản vương có lỗi với hắn." Lời này của Bạch Kỳ là thay nguyên chủ nói, vì đố kỵ mà giết vị hôn phu này cùng diệt sạch môn phái, việc này nói trắng ra cũng là Văn Nhân Thiên làm không hợp chính đạo. ('hắn' ở đây là Trình Vũ)


Bạch Kỳ thuận miệng một câu 'tự trách' khiến người trong phòng đều hoảng sợ không nhẹ, Văn Nhân Dư Bách còn kích động nhảy lên, "Một cô nương thôn dã như nàng ta được hoàng thúc ưu ái đã là may mắn, không biết mang ơn đội nghĩa còn luôn tổn thương tâm của hoàng thúc, nàng ta..."


Văn Nhân Dư Bách rất muốn thoá mạ Liễu Nguyên một hồi, nhưng lại sợ chọc Văn Nhân Thiên tức giận, ngày xưa phàm là y nói xấu Liễu Nguyên một câu hoàng thúc đều sẽ trách phạt y, có lẽ chính vì nguyên nhân này mà y càng thêm oán hận Liễu Nguyên.


Bạch Kỳ "..." Hắn coi như hiểu rõ, Văn Nhân Thiên lưu Văn Nhân Dư Bách lại hoàn toàn là do hai người xấu xa như nhau.


Sau khi dùng xong cơm người hầu mang chén đĩa xuống thay trà nóng cùng quả bánh, Văn Nhân Dư Bách còn đang vì Bạch Kỳ 'bảo vệ' Liễu Nguyên mà giận dỗi, dáng vẻ tức giận khiến khuôn mặt bị đánh bầm dập của y thoạt nhìn càng thêm khôi hài.


Bạch Kỳ dựa vào trên ghế nằm trong tay ôm một ly trà, thân thể của nguyên chủ vì vết thương cùng độc mà võ công phế hết, hơn nữa ở trong cơ thể lưu lại bệnh căn, ngày trung tuần tháng 7 (11 đến 20 tháng 7) mà thân thể hắn lại lạnh như đã qua cuối thu.


"Tuân Lương." Bạch Kỳ gọi một tiếng.


Trong khoảnh khắc Bạch Kỳ mở miệng, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, thủ lĩnh ám vệ của Văn Nhân Thiên -- Tuân Lương, "Vương gia."


Bạch Kỳ dương tay chỉ chỉ một khối đá trang trí trong viên, "Đánh nát nó."


Tuân Lương không biết ý tứ của Bạch Kỳ, nhưng thói quen luôn luôn không hỏi nguyên nhân phục tùng mệnh lệnh làm hắn sau khi Bạch Kỳ hạ mệnh lệnh, giơ tay một cỗ nội lực hùng hậu đập nát tảng đá kia.


"..." Văn Nhân Dư Bách trợn mắt há mồm.


"Lợi hại không?" Bạch Kỳ hỏi.


"Lợi hại!" Văn Nhân Dư Bách vỗ tay.


"Ta đem hắn cho ngươi mượn một ngày thế nào?" Bạch Kỳ lại hỏi.


"??" Văn Nhân Dư Bách sửng sốt, không chỉ có mình y, Tuân Lương cũng mờ mịt.


"Ngươi là người của Văn Nhân Thiên ta, kinh thành lớn như vậy không ai xứng khi dễ ngươi." Bạch Kỳ nói.


Văn Nhân Dư Bách tuy có Văn Nhân Thiên bảo hộ, nhưng ngoại trừ bảo đảm kinh tế cùng sinh mệnh Văn Nhân Thiên cũng không quản gì y, y vẫn như cũ là tiện nô sinh ra, vẫn như cũ là một bao cỏ khờ ngốc vô quyền vô thế, ngày thường bị người khinh nhục không ít.


Bạch Kỳ đã nói rất rõ ràng, Văn Nhân Dư Bách trừng mắt ngẩn ngơ nửa ngày, sau đó đôi mắt đột nhiên sáng lên, "Hoàng thúc!"


"Kêu la cái gì? Ta cũng không điếc." Bạch Kỳ ngoáy ngoáy lỗ tai trách cứ, "Ngày sau nếu lại bị người đánh thành bộ dáng mất mặt này, thì ngươi đừng tới gặp ta, khiến người ta xấu hổ."


"Dạ! Cảm ơn hoàng thúc!" Văn Nhân Dư Bách đã vui sướng đến điên rồi.


Thuộc hạ của hoàng thúc mỗi người đều là cao thủ có bản lĩnh thật sự, nhìn người trước mặt tên Tuân Lương bưu hãn một chưởng phá núi đá, dẫn hắn ra ngoài đừng nói một tên tôn tử Tiết Thái úy, cho dù đến mười người tám kẻ y cũng không sợ a.


Tuân Lương "..." Hắn coi như nghe hiểu rồi, hắn đường đường là thủ lĩnh ám vệ vậy mà lại bị kéo ra ngoài làm tay đấm? Hơn nữa còn là đánh tiểu hài tử, Vương gia a, ngươi làm ta về sau còn lăn lộn trong nhóm ám vệ thế nào a?


Những ám vệ đang ẩn thân trong bóng tối khác nhất trí ở trong lòng vì thủ lĩnh thắp ba nén hương, 'lên đường bình an.'


Văn Nhân Dư Bách vui sướng túm Tuân Lương đi 'hoành hành ngang ngược', Bạch Kỳ trầm lặng uống ngụm trà ấm thở phào một hơi, thả lỏng thân thể thích ý nằm về trên ghế.


771 vẫn luôn trong trạng thái ngủ đông khởi động máy, "Ngài lại quản chuyện rảnh rỗi gì rồi?"


"Tiểu quỷ kia cũng rất thú vị, chỉ điểm một chút cũng không uổng công." Bạch Kỳ không thèm để ý nói.


"Liễu Nguyên cũng được, Văn Nhân Dư Bách cũng thế, đây đều là Văn Nhân Thiên nợ không liên quan tới ngài." 771 bình tĩnh nói.


"Nếu mượn thân thể của Văn Nhân Thiên, chuyện 'hắn' lưu lại vẫn cần phải xử lý một chút, người tu hành sợ nhất nhân quả, ta không muốn sau khi đi thế giới tiếp theo trong ba ngàn thế giới một chuyến còn mang theo nợ trên người."


"Văn Nhân Thiên đã chết."


"Ngươi xác định?" Bạch Kỳ ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía 771, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đáy mắt hắn ẩn giấu cái lạnh thấu xương.


Mắt 771 lóe tia sáng, trong đầu nổi lên dự cảm xấu , "Có ý gì?"


Bạch Kỳ thu tầm mắt lười biếng nằm lại, hắn duỗi ngón tay thon dài trắng nõn chỉ chỉ ngực, "'Hắn' còn ở đây này."


"!!!" 771.

(1) Vịt bát bảo:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro