Chương 13: Râu ria

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Ninh vừa mới mở cửa, nghênh diện đã bị một người đàn ông dùng sức ôm chặt, sức lực to lớn làm cậu nhất thời không thể phản kháng nổi.

"Anh còn tưởng rằng.... Em đi rồi...." Giọng Mạc Dịch Phàm lẩm bẩm cực thấp.

Kỳ Ninh thay đổi thái độ với anh, anh vẫn luôn nhìn thấy, trong lòng không phải không vui vẻ. Nhưng vui vẻ như vậy cũng không cách nào ngăn cản bất an trong lòng anh.

Rốt cuộc thì ban đầu Kỳ Ninh chính là một thẳng nam không thể thẳng hơn. Kỳ Ninh lần đầu tiên xem porn, lại chọn AV; lần đầu tiên viết thư tình, là gửi cho hoa khôi của lớp; lần đầu tiên tặng hoa hẹn hò, cũng là tìm con gái....

Mạc Dịch Phàm không biết Kỳ Ninh đột nhiên "lớn lên" là vì sao, trong lòng anh, luôn có một loại cảm giác không yên ổn, giống như sâu trong lòng luôn sợ hãi có một ngày Kỳ Ninh lại bỗng nhiên nhận ra, mình vốn không thích đàn ông, sở dĩ không chịu rời đi chẳng qua bởi vì thói quen mà thôi.

Giống như lúc hôn mê này, Mạc Dịch Phàm thật sự rất sợ hãi, mình ngủ lâu như vậy, Kỳ Ninh sẽ... nhịn không được rời đi. Cuối cùng, Kỳ Ninh đã từng nói, sau khi hôn mê có ba kết quả, một là không tỉnh lại nữa, hai biến thành dị năng giả, ba chính là biến thành tang thi đáng sợ kia.

Ngay lúc Mạc Dịch Phàm vừa mở mắt ra không nhìn thấy Kỳ Ninh, anh không thể nghi ngờ là thất vọng. Chỉ là loại thất vọng này rất nhanh được che giấu, hiện tại Kỳ Ninh đang đứng trước mặt anh, Mạc Dịch Phàm thường ngày mạnh mẽ cũng nhịn không được có vài phần cẩn thận.

Kỳ Ninh trong lòng hơi hơi động lòng, có chút rõ ràng vì sao lúc này Mạc Dịch Phàm khác thường. Cậu trở tay ôm lấy Mạc Dịch Phàm, giãy giụa lúc lắc đầu để mình dễ nói chuyện hơn.

"Tôi gặp phải một người phụ nữ không ưa". Kỳ Ninh rầu rĩ nói, cũng nghiêm túc giải thích nguyên nhân cậu không ở đây. "Trong giấc mơ kia, cô ta và chồng tương lai của cô ta cùng nhau hại chết anh. Tôi vừa rồi đi chính là ra tay trước".

Mạc Dịch Phàm thật không nghĩ tới Kỳ Ninh vậy mà lại chủ động giải thích với anh, rốt cuộc thì tiền án trước kia của Kỳ Ninh quá nhiều, việc xấu đầy ra đó, cậu có thể cho mình một lời giải thích tốt như vậy, Mạc Dịch Phàm chỉ cảm thấy cả người đang tắm trong ánh sáng mặt trời, cả người ấm dào dạt.

"Giấc mơ kia..." Mạc Dịch Phàm dừng một chút, cũng xác thật "giấc mơ" kia của Kỳ Ninh là thật. "Anh tin Tiểu Ninh nói, nhưng anh vừa mới xem tin tức trên TV, hiện giờ trong tay chính phủ vẫn đang có rất nhiều tài nguyên vũ khí và lòng người, giết người vẫn là phạm pháp. Cho nên, Tiểu Ninh muốn giết ai, nói trước với anh, anh đi giải quyết bọn họ, được không?"

Kỳ Ninh nhớ rõ, căn cứ thành phố H hình như chỉ chống đỡ được hai tháng, sau đó hoàn toàn bị tang thi chiếm lĩnh, nếu là chuyện khác, nếu có thể đợi thì đợi, nhưng Tưởng Yên Nhiên là người hại chết Mạc Dịch Phàm ở kiếp trước, Kỳ Ninh sao lại có thể đợi được chứ?

"Tôi vừa rồi không thể giết ả kia, bạn của cô ta hiện tại vừa mới tỉnh lại, tôi không đắc thủ". Kỳ Ninh tính tự mình ra tay, cũng coi như làm chút chuyện cho Mạc Dịch Phàm, nhưng chuyện đó cậu không định nói cho Mạc Dịch Phàm biết. "Tôi chỉ là lấy vòng tay của cô ta, nói cũng khéo, vòng tay này khá giống với chiếc nhẫn anh cho tôi".

Vừa nói, Kỳ Ninh vừa lấy chiếc vòng màu xanh đen mới lấy từ tay của Tưởng Yên Nhiên ra.

Trên mặt Mạc Dịch Phàm vốn còn đang tươi cười, thấy chiếc vòng kia liền sắc mặt hơi đổi: "Người đàn bà kia, có phải họ Tưởng không? Tên là Tưởng Yên Nhiên, chắc tầm 23-24 tuổi?"

Kỳ Ninh sửng sốt, ngây ngốc gật đầu.

Mạc Dịch Phàm ấn ấn thái dương, cầm vòng tay đeo vào trên tay Kỳ Ninh, cười khổ nói: "Tiểu Ninh, đồng ý với anh, tạm thời đừng đụng đến cô ta. Nếu.... Cô ta về sau dám làm bất kể chuyện gì thương tổn đến em, anh đều sẽ là người đầu tiên ra tay giết cô ta. Nhưng mà hiện tại, cô ta còn chưa làm gì sai, trước tiên mặc kệ cô ta đi".

"Vì sao?". Khuôn mặt của Kỳ Ninh có chút hung ác "Chẳng lẽ cô ta trước kia là phụ nữ của anh?"

Kỳ Ninh bất quá mới 18 tuổi, mà Mạc Dịch Phàm cũng đã 29. Cho dù Mạc Dịch Phàm đã nói với cậu rằng anh không có chạm qua phụ nữ, cũng không chạm qua người đàn ông nào khác, nhưng Kỳ Ninh cũng không tin.

Hai người bọn họ, tuổi tác hơn kém nhau quá lớn. Hiện giờ tuy rằng không nói, nhưng suy nghĩ kỹ mà nói, khi Mạc Dịch Phàm dậy thì mười sáu - mười bảy tuổi, Kỳ Ninh cùng lắm cũng chỉ mới năm sáu tuổi, cũng khó trách Kỳ Ninh không tin lời Mạc Dịch Phàm nói lúc đó.

Mạc Dịch Phàm thấy Kỳ Ninh ghen, còn vui hơn là khẩn trương, chỉ kéo tay Kỳ Ninh giải thích, nhưng càng giải thích sắc mặt Kỳ Ninh càng kém.

Vốn tưởng Tưởng Yên Nhiên không phải là tình nhân của Mạc Dịch Phàm, nhưng hiện tại, Kỳ Ninh lại thà rằng cô ta đã từng có một chân với Mạc Dịch Phàm, như vậy cậu có thể không kề kiêng kỵ gì diệt mầm tai họa này, mà không phải bó tay bó chân giống như hiện tại.

Bởi vì Mạc Dịch Phàm nói với Kỳ Ninh, Tưởng Yên Nhiên chính là mẹ của Mạc Dịch Phàm, Tiết San Tĩnh cùng người đàn ông khác bên ngoài sinh ra, vòng tay màu xanh đen kia, chính là Tiết San Tĩnh trộm từ Mạc gia, đưa cho Tưởng Yên Nhiên -- nói cách khác, Mạc Dịch Phàm và Tưởng Yên Nhiên chính là anh em cùng mẹ khác cha, là "em chồng" của Kỳ Ninh, mối quan hệ phức tạp như vậy, Kỳ Ninh thật không biết nên ra tay như thế nào.

"Vậy anh vẫn luôn biết Tưởng Yên Nhiên là em gái anh sao? Mà Tưởng Yên Nhiên cũng vẫn luôn biết anh là anh trai của cô ta?". Kỳ Ninh bỗng nhiên nhớ đến chuyện kiếp trước, nhịn không được hỏi.

Mạc Dịch Phàm gật đầu, lại lắc lắc đầu: "Tưởng Yên Nhiên tuy rằng được Tiết San Tĩnh nuôi bên ngoài, Tiết San Tĩnh cũng không nói mấy chuyện nên nói cho Tưởng Yên Nhiên, nhưng dù sao mọi chi phí cho Tưởng Yên Nhiên từ nhỏ cũng là xuất phát từ mạc gia, em nói xem, Tưởng Yên Nhiên và anh không thể biết đến sự tồn tại của nhau sao?"

Thấy Kỳ Ninh nhăn mũi, bộ dáng cực kỳ đáng yêu. Mạc Dịch Phàm nhịn không được đưa tay chạm chạm mũi cậu, lại nói: "Bất quá, anh sẽ không nhận Tưởng Yên Nhiên. Trước kia Tưởng Yên Nhiên cũng luôn không dám đến nhận thân với anh. Chỉ là dù sao cô ta với anh cũng có quan hệ huyết thống, nếu thật sự bây giờ cô ta chưa làm chuyện gì mà giết cô ta, anh không ra tay được. Tiểu Ninh cũng không cần lo lắng anh sẽ đối xử đặc biệt với cô ta, đối với cô ta mà nói, bất quá chỉ là thêm một người xa lạ không muốn nhìn thấy mà thôi".

Liền tính không giống lời Kỳ Ninh nói rằng Tưởng Yên Nhiên sẽ cùng với chồng của cô ta hại chết anh, thì Mạc Dịch Phàm cũng không có hứng thú trong mạt thế mang theo một người liên lụy, lại ảnh hưởng đến tâm trạng của Tiểu Ninh, lại làm Mạc Dịch Phàm thời thời khắc khắc nhớ đến mẹ đẻ một lần làm cho anh bị sỉ nhục.

Kỳ Ninh nghe Mạc Dịch Phàm hứa hẹn, sắc mặt mới tốt hơn một chút, tháo vòng tay từ cổ tay ra, liền nói: "Anh tốt nhất nên nhớ rõ lời anh nói. Nếu cô ta dám có ý định gì, mà anh lại mềm lòng, tôi cũng sẽ mặc kệ không quan tâm. Còn có, Tưởng Yên Nhiên có thể mặc kệ, nhưng nếu chúng ta gặp ông chồng kia của cô ta, tôi nhất định phải lấy mạng của hắn!"

Mạc Dịch Phàm cười gật đầu, có thể hưởng thụ sự quan tâm của Kỳ Ninh, trong lòng anh đã vô cùng mãn nguyện. Cực lực nhịn xuống mong muốn hôn Kỳ Ninh, Mạc Dịch Phàm cầm vòng tay hỏi: "Vì sao lại không đeo? Cái này.......". Trên mặt anh vô cùng bình tĩnh, nhưng bên tai lại đỏ lên: "Cái này, cũng là cho con dâu của Mạc gia".

Kỳ Ninh trên mặt nóng lên, chỉ nói: "Nếu đều là đồ Mạc gia truyền xuống, vòng tay này có phải cũng là bảo bối gì không?"

Sau đó hai người bắt đầu thay phiên lấy máu thử một phen, Mạc Dịch Phàm đương nhiên vẫn như trước không dùng được thứ này, Kỳ Ninh lại có thể để cho vòng tay nhận chủ, nhưng kết quả này vẫn làm Kỳ Ninh có chút đau đầu.

Vòng tay này là một bảo bối, mà chỗ bảo bối của nó là có thể cho người đeo có công năng chữa khỏi. Nếu người khác có được vòng tay này nhất định sẽ rất vui mừng, nhưng vòng tay này đối với Kỳ Ninh mà nói, lại có chút râu ria.

Kỳ Ninh vốn là người tùy ý ích kỷ, nói không thích thì không thích, điều này cũng làm cho kiếp trước, Mạc Dịch Phàm vừa là cha vừa là mẹ nuôi lớn cậu, lúc mở miệng thổ lộ, Kỳ Ninh vẫn có thể mặc kệ Mạc Dịch Phàm đối tốt với cậu như thế nào mà mở miệng vũ nhục anh.

Mạc Dịch Phàm hiển nhiên cũng rõ ràng sự ích kỷ và "thuộc tính tra" của Kỳ Ninh, biết Kỳ Ninh căn bản sẽ không dễ dàng cứu người, huống chi, Kỳ Ninh muốn cứu người thì cũng là cứu người thân cận, có linh tuyền, còn có vòng tay này, vừa nói người phụ nữ mang thứ này rõ ràng thật sự rất râu ria đối với Kỳ Ninh.

Hai người nhìn nhau vài giây, sau khi Mạc Dịch Phàm hôn mê rất lâu còn không kêu đói, ngược lại Kỳ Ninh vẫn ăn cơm mỗi ngày thì treo lên cổ, kêu "rột rột".

Kỳ Ninh cúi đầu, khó khi nào có được vài phần ngại ngùng.

Sau khi tẩy tủy phạt cốt, da thịt Kỳ Ninh càng thêm trắng nuột tinh tế, trên mặt lô ra một phần ửng hồng thẹn thùng, phảng phất giống như quả đào ướt át tươi mới, làm người ta nhịn không được muốn nhào lên cắn một ngụm.

Mạc Dịch Phàm trong lòng nhảy lên một trận máu nóng, cổ họng khô khốc, giọng anh càng thêm khàn khàn trầm thấp nói: "Anh đi nấu cơm cho Tiểu Ninh...."

Kỳ Ninh "Ừ" một tiếng, cậu thật đói bụng. Nhưng đợi một hồi lâu, Mạc Dịch Phàm vẫn trừng đôi mắt đỏ tươi nhìn cậu, giống như muốn một ngụm đem cậu nuốt vào trong bụng, không nhúc nhích, phảng phất như đã quên ý định nấu cơm.

"Anh không phải muốn đi nấu cơm sao?". Kỳ Ninh liếc Mạc Dịch Phàm một cái.

Mạc Dịch Phàm cũng "ừ" theo Kỳ Ninh một tiếng, sau đó vẫn không nhúc nhích.

Kỳ Ninh hỏi lại một câu, Mạc Dịch Phàm lại "ừ", năm lần bảy lượt, cuối cùng đến lúc Kỳ Ninh há miệng đuổi người, Mạc Dịch Phàm bỗng nhiên cúi đầu, chuẩn xác không lệch đem môi mình ấn lên môi Kỳ Ninh, đầu lưỡi cũng thừa lúc Kỳ Ninh há miệng dò xét đi vào, ôn nhu lưu luyến lại không mất đi vẻ bá đạo, quấn lấy lưỡi Kỳ Ninh cùng nhau nhảy múa, tùy ý âu yếm đoạt lấy hô hấp của người trong lòng.......

Mãi đến khi Kỳ Ninh bị hôn đến cả người mềm nhũn, không thể không dựa vào anh mới có thể đứng thẳng, Mạc Dịch Phàm mới chưa đã thèm thu miệng lại, sau đó lại trên má hồng hồng mê người của Kỳ Ninh gặm thêm mấy cái, rồi mới cảm thấy mỹ mãn kéo Kỳ Ninh đi nấu cơm.

Đương nhiên, Kỳ Ninh là đứng nhìn, Mạc Dịch Phàm tự mình làm.

Lúc chạng vạng, A Thành và Mạc Tứ cũng đã tỉnh. Sức mạnh của A Thành rõ ràng đã tăng lên, thuộc về dị năng giả hệ sức mạnh, mà dị năng của Mạc Tứ vẫn còn trong thời kỳ ủ bệnh, vẫn chưa được kích phát ra.

Mạc Dịch Phàm ngồi trên thảm, Kỳ Ninh cố ý gối đầu lên đùi anh, hai người bắt đầu "thảo luận" kế hoạch thu mua vật tư.

Tuy rằng hai người đã thu gom không ít vật tư, nhưng vật tư như thế, ở dưới tình hình mạt thế không thể vãn hồi, ai lại chê ít chứ?

"Anh trước kia đã tìm mấy chỗ. Chúng ta có thể thừa dịp mấy ngày nay đi thu thập". Mạc Dịch Phàm chậm rãi nói: "Chờ qua mấy ngày, chính phủ miễn cưỡng không chế được trung tâm thành phố, người dân bình thường cũng phản ứng lại được cần phải dự trữ càng nhiều thứ, chúng ta liền không có cơ hội có được mấy vật tư đó".

Kỳ Ninh một bên gật đầu, một bên xem tin tức trên TV.

".... Hiện tại có không ít người hôn mê tỉnh lại, trong số họ có không ít người may mắn biến thành người được trời ưu ái, có siêu năng lực mà trong thời kỳ hòa bình không có được. Cho nên, xin mọi người nhất định phải đối đãi thích đáng đối với người hôn mê, ngàn vạn ngàn vạn đừng tổn thương bọn họ, nhưng cũng đừng quá thân cận với bọn họ, bởi vì, người hôn mê tỉnh lại có tỷ lệ biến thành tang thi vẫn cao hơn so với biến thành người có năng lực trời cho vẫn cao hơn rất nhiều... Còn có, chúng ta hiện tại vẫn là xã hội pháp trị, xin mọi người tin tưởng, hiện giờ vẫn là xã hội pháp trị, việc giết người cướp bóc vẫn là trọng tội...." Nữ MC trên TV vẻ hưng phấn đầy mặt, không ngừng truyền tin tức làm cho mấy nhà vui sướng mấy nhà sầu.

Mắt Kỳ Ninh trợn trắng, liền nghe A Thành đang đứng trước cửa sổ, chỉ xuống dưới kích động hô: "Lão đại, lão đại, cậu mau tới đây mà xem, những người đó dưới lầu đang công khai lên án vị bộ đội đặc chủng kia, mẹ nó, cả đám người chết tiệt, lúc cầu người thì nói dễ nghe như vậy, hiện giờ sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn so với lật sách, bọn họ vậy mà muốn đưa người bộ đội đặc chủng kia đến cục cảnh sát báo án!"

A Thành bởi vì thức tỉnh dị năng sức mạnh, cho nên không sợ trời không sợ đất, dạo qua một vòng trên lầu cả tòa nhà, tìm hiểu rõ ràng hết những chuyện không biết lúc hôn mê, chuyện về người bộ đội đặc chủng kia, hắn biết còn nhiều hơn so với Kỳ Ninh.

Kỳ Ninh nghe vậy giật giật đầu, nhưng vẫn không đứng dậy.

Người có lòng tốt sở dĩ sẽ được tuyên dương, bất quá bởi vì người có lòng tốt quá ít, người dám làm chuyện tốt lại càng thiếu mà thôi.

Người bộ đội đặc chủng kia nếu đã lựa chọn vì người quên mình "làm chuyện tốt", thì phải thừa nhận loại kết quả này.

Chỉ là không biết, anh ta có thể có chút hối hận nào hay không?

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro