Chương 15. Phong tỏa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc chạng vạng, cư dân sát bên khu quân sự H thị còn có tâm tình xem náo nhiệt, nhưng 8 giờ tối hôm đó, lúc những người hôn mê lục tục tỉnh lại, càng ngày càng nhiều gia đình truyền đến hoặc là tiếng thét sợ hãi chói tai, hoặc là âm thanh hoan hỉ.

Hai bảo tiêu của Mạc Dịch Phàm và Mạc Tam cũng đã tỉnh.

Mạc Tam bởi vì được Kỳ Ninh cho uống nước linh tuyền, cho nên đời này không biến thành tang thi, nhưng hắn cũng không bởi vì có nước linh tuyền mà trở thành một dị năng giả.

Mà hai bảo tiêu ngầu lòi của Mạc Dịch Phàm, một người biến thành tang thi ở trong phòng gầm gừ phẫn nộ, ngu ngốc chấp nhất cào cửa --- ngoài phòng khách có nhiều mùi thịt thơm như vậy, tự nhiên nó sẽ không ngừng muốn đạp bay chướng ngại vật đi, ra ngoài ăn thịt.

Một bảo tiêu khác tiến hóa thành dị năng giả, là dị năng hệ tinh thần điều khiển vật hiếm thấy.

Tên bảo tiêu này rất kinh hỉ, sau đó nghe Mạc Tứ và A Thành phân tích tình hình hiện tại, đôi mắt hắn liền lóe lóe sáng, trực tiếp xin phép rời khỏi đội của Mạc Dịch Phàm, trở về nhà tìm người thân.

“Người nhà tôi đều ở nông thôn, Mạc thiếu, bọn họ già già trẻ trẻ đều cần tôi trở về”. Bảo tiêu không đứng nói chuyện với Mạc Dịch Phàm giống trước, mà ngồi trên sô pha mềm mại.

Kỳ Ninh lập tức cười nhạo liếc nhìn Mạc Dịch Phàm một cái, xem đi, anh cũng có lúc nhìn nhầm người, ngay cả tuyển cấp dưới cũng tuyển phải người không tốt.

Mạc Dịch Phàm vốn hơi hơi nhíu mày, nhìn thấy Kỳ Ninh cười nhạo thì tâm tình liền tốt lên. Vừa rồi Mạc Tứ cố tình không nói ra chuyện mình và A Thành cũng kích phát dị năng, hắn biết chuyện rồi sẽ thay đổi, có một số người phẩm chất không chịu nổi nửa phần khảo nghiệm.

Nhưng nếu mạt thế thật sự tới, giữ người như vậy lại bên cạnh cũng khó chịu, thôi thì muốn đi cứ đi. Hiện giờ rời khỏi cũng đỡ phải lãng phí lương thực.

“Cũng được”. Mạc Dịch Phàm hơi hơi gật đầu, lấy một tờ chi phiếu, viết một chuỗi dài số 0, đưa cho tên bảo tiêu kia. “Mấy năm nay cậu theo tôi vất vả, đây xem như là phí vất vả vậy”.

Tên bảo tiêu kia nhận chi phiếu quả nhiên mừng rỡ như điên, nhưng ngay sau đó, hắn liền xụ mặt xuống: “Mạc thiếu, hiện tại thời đại này vô cùng hỗn loạn, tiền này còn không bằng đồ ăn……”

Mạc Dịch Phàm lập tức bày ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ nói: “Cậu nói đúng, Mạc Tứ, đi lấy một phần bảy lương thực cho cậu ta đi”.

Theo lý thuyết, bọn họ trong phòng này tổng cộng có bảy người sống, Mạc Dịch Phàm, Kỳ Ninh, người bộ đội đặc chủng Cố Tích Mặc, A Thành, Mạc Tam, Mạc Tứ, còn có bảo tiêu, Mạc Dịch Phàm chịu chia cho hắn một phần bảy lương thực cũng đã nên thấy đủ rồi.

Nhưng mà có một vài người thật sự không chịu nổi một chút khảo nghiệm.

Bảo tiêu giật giật thân mình, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Mạc thiếu, ở đây có bao nhiêu vật tư, người khác không biết, nhưng tôi biết. Phải biết rằng, mấy thứ này không giống như trong tay tôi. Nếu, tôi nói là nếu, tôi không cẩn thận đem số lượng vật tư mà Mạc thiếu và Kỳ thiếu chứa ở đây nói ra ngoài…. Mạc thiếu nói, tin tức như vậy, có thể cho tôi bao nhiêu lợi ích đây?”

Sắc mặt Mạc Dịch Phàm đổi đổi, liếc mắt một phòng chứa vật tư nói: “Muốn cái gì thì tự cậu lấy, miệng kín một chút”.

Người bảo tiêu kia vẫn không nhúc nhích: “Tôi còn muốn một chiếc xe Hãn Mã”. Lúc bọn họ tới, tổng cộng đã lấy hai chiếc xe việt dã Hãn Mã.

“Nếu lúc cậu xuống lầu còn xe ở đó, thì tính là tặng cho cậu”. Người bảo tiêu kia hiển nhiên cũng nghĩ đến bây giờ đã bắt đầu loạn thế, trộm xe gì đó cũng là chuyện bình thường, vì thế gật gật đầu, liền đến phòng chứa vật tư để chọn đồ.

Mạc Tam, Mạc Tứ nhìn nhau liếc mắt một cái, đồng thời nhìn về phía Mạc Dịch Phàm. Mạc Dịch Phàm mịt mờ gật đầu, hai người rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Chờ đến khi người bảo tiêu kia xác đồ ra, Mạc Tam rất nhanh đến đón: “Dù sao chúng ta cũng từng là anh em một thời, tôi đưa cậu xuống”.

Người bảo tiêu kia chọn quá nhiều đồ, tự mình cũng thật sự không cầm hết được, vì vậy liếc nhìn Mạc Tam một cái, xác nhận là một mình cậu ta tiễn hắn mới gật đầu.

Hai người xuống lầu không bao lâu, Mạc Tứ cũng đi theo xuống.
Nếu tên bảo tiêu này chỉ lấy phần lương thực được chia, Mạc Dịch Phàm cũng sẽ không xuống tay với hắn. Đáng tiếc vẫn là đáng tiếc, hắn dám công phu sư tử ngoạm uy hiếp Mạc Dịch Phàm, Mạc Dịch Phàm đương nhiên không khách khí xuống tay với hắn.

Kỳ Ninh vẫy vẫy tay với người bộ đội đặc chủng Cố Tích Mặc: “Này, anh biết Mạc Tam và Mạc Tứ đi theo người nọ làm gì không?”

Cố Tích Mặc dừng một chút, tích chữ như vàng nói: “Giết người”.

Kỳ Ninh kỳ quái nhìn, kinh ngạc nói: “Anh không phải đối với việc giết người có bóng ma tâm lý sao? Bây giờ ngược lại sao không sợ?”

Cố Tích Mặc lần này cúi thấp đầu, lại không chịu nói chuyện.

Kỳ Ninh nhướng mắt, đang muốn hỏi lại, liền nghe A Thành hô lớn một câu: “Lão đại, nước… nước biến thành màu đỏ!”.

Sau đó A Thành liền bưng một chậu nước màu đỏ lắng lại chạy ra: “Mọi người xem, nước này lắng đọng lại còn có thể dùng không?”

Kỳ Ninh biết, đây là nước biến dị, nhân loại sinh tồn không thể rời nhất là nước, thế mà lại biến dị.

Cố Tích Mặc vốn mang khuôn mặt không có mấy biểu tình khi thấy nước này cũng nhíu nhíu mày.

Mạc Dịch Phàm nhìn về phía Kỳ Ninh, Kỳ Ninh lắc lắc đầu: “Trước từ từ, nếu qua mấy ngày có người dùng nước còn an toàn khỏe mạnh, chúng ta lại dùng”. Kỳ thật thì nước này không thể dùng, nhưng nếu Kỳ Ninh nói thẳng thì phải giải thích thế nào cho A Thành và Cố Tích Mặc đây? Nên cậu nói thẳng là không biết.

A Thành đáng tiếc một chút, sau đó nghĩ đến cơn mưa đỏ không hiểu được mấy hôm trước, thật sự cũng không dám dùng nước này.

“Người có thể mấy ngày không ăn cơm, nhưng không thể không uống nước”. Mạc Dịch Phàm đem bản đồ mấy kho hàng lớn mà anh thu thập được trước khi hôn mê đem ra. “Nếu đêm nay có người bởi vì uống nước máy xảy ra vấn đề, ngày mai nước uống trong các siêu thị lớn nhất định sẽ bị giành mua không còn. Chúng ta đêm nay, cần phải hành động”.

Mạc Tam, Mạc Tứ cũng đã trở lại, bảy người ghé vào nhau thương lượng hồi lâu, cuối cùng quyết định: Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh một tổ đến thu thập vật tư ở khu tây thành phố H, Mạc Tam và Cố Tích Mặc thu thập vật tư ở khu nam; Mạc Tứ và A Thành canh giữ trong nhà, phòng ngừa có người đột nhiên tới đoạt vật tư.

Sau khi mọi người đi rồi trở về, A Thành mới hậu tri hậu giác nghĩ đến: “Đã quên nhắc nhở lão đại, chỗ ở lúc trước của chúng ta cũng góp nhạt không ít thứ, vài thứ kia, lão đại ngàn vạn đừng quên nha”.

Sau đó A Thành cầm di động bắt đầu quay số mới phát hiện, tín hiệu di động không biết khi nào đã đứt.

Xe Hãn Mã chạy như bay đến khu vực trung tâm thành phố bên cạnh, bỗng nhiên con đường phía trước bị dựng lên hàng rào cấm lưu thông, trừ khi có thẻ bài dọn đi, còn lại thì căn bản xe không qua được.

Mạc Dịch Phàm đành phải ngừng xe lại, một mình bước xuống.
Anh vừa mới xuống xe lập tức liền có người bao vây kín mít, cảnh sát giao thông mang khẩu trang hỏi: “Phong tỏa thành phố, trễ như vậy rồi còn đi ra ngoài làm cái gì?”

Mạc Dịch Phàm dừng một chút, phong tỏa sao?

Anh móc một bao thuốc lá ngon nhất ra, đưa qua: “Vợ chồng em gái tôi ở khu tây, mẹ tôi không yên tâm bọn họ nên bảo tôi đến xem”.

Người cảnh sát giao thông kia bất động thanh sắc tiếp nhận thuốc, ngữ khí hơi hơi tốt hơn một chút: “Khu tây sao? Đừng nói khu tây, hiện giờ thành phố H trừ bỏ trung tâm và vùng phụ cận đại viện quân khu này còn tính an ổn, tang thi được dọn sạch, mấy khu khác ở thành phố H chúng ta cũng đều từ bỏ, những nơi đó, hừ, hiện tại chính là địa ngục, toàn bộ là thiên đường của tang thi, phái binh đi cũng chỉ có một phần tư trở về. Anh em tốt bụng nói với anh một câu, tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà, đâu cũng đừng đi”.

Thành phố H vốn cũng là một khu đô thị lớn, đặc biệt người bên ngoài đến làm công chiếm đa số. Mấy người này không chịu nổi tiền thuê nhà ở khu sang trọng, cũng chỉ có thể ở khu bên ngoài. Mà virus tang thi bùng nổ là vào buổi tối, nhóm người làm công đều đã trở về nhà, bọn họ tỉnh lại biến thành tang thi, nhất thời cũng không thể vào thành phố ăn thịt người, chỉ có thể ăn thịt người ở khu bên ngoài kia.

Mạc Dịch Phàm giờ phút này nghe cảnh sát giao thông nói, trên mặt chỉ hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng lại sóng to gió lớn. Bởi vì từ khi anh tỉnh lại, trên TV cũng chưa bao giờ truyền tin tức gì, bên ngoài đã phong tỏa tin tức, mọi người trong thành phố đều đã cho rằng chính phủ và quân đội tạm thời đã ổn định được tình hình thành phố H, không nghĩ tới, ngoại ô thành phố đã bị từ bỏ, biến thành địa ngục.

“Nhưng mà em gái tôi vẫn còn ở khu tây, mẹ tôi còn đợi tôi đưa em gái về nhà”. Mạc Dịch Phàm ngữ khí kiên định nói dối. “Nhưng không biết, chúng tôi từ khu tây trở về có thể thuận lợi vào hay không?”

Người cảnh sát giao thông kia nghe ra khi Mạc Dịch Phàm nói chuyện không có khẩu âm của thành phố H, lập tức lắc đầu nói: “Người anh em này không phải là người địa phương thành phố H đi? Anh một khi ra khỏi khu vực này, trừ khi có hộ khẩu của thành phố H, hoặc là trực hệ họ hàng của người dân thành phố H, nếu không sẽ không được vào. Hơn nữa, em gái em rể kia của anh hiện tại có phải còn sống hay không anh còn không biết, hà tất phải mạo hiểm như vậy chứ?”

Mạc Dịch Phàm trở về trong xe, lặp lại lời của vị cảnh sát kia một lần.

Kỳ Ninh trong kiếp trước lúc này còn được bảo hộ dưới cánh chim của Mạc Dịch Phàm, căn bản không biết thành phố H bị phong tỏa.

Hai người hai mặt nhìn nhau một chút, liền mở radio trong xe, lại ngoài ý muốn nghe được tin tức chính phủ thành phố B di chuyển đến thành phố A.

Kỳ Ninh sửng sốt một chút, mày giật giật: “Hẳn là không sớm như vậy mới….”

Kiếp trước, chính phủ Thành phố B cũng di chuyển đến Thành phố A, khoảng cách hai nơi này rất gần, dân cư lại đông đúc. Nhưng không phải thời gian di dời là một tháng sau, lúc đó Thành phố B hoàn toàn bị tang thi tấn công không thể không di dời sao? Lúc này thế mà lại di chuyển sớm như vậy.

Mạc Dịch Phàm lại cười: “Chuyện trong mơ cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Thành phố B là thủ đô của Đế quốc, dân cư đông đúc, một người biến thành tang thi thì toàn bộ người trong nhà cũng sẽ bị lây nhiễm, cũng khó trách chính phủ phải khẩn cấp dời đô. Nếu còn chần chừ sợ là người cứu được càng ít”.

Kỳ Ninh nghĩ nghĩ cũng buông xuống. Cậu cũng chỉ sống sót nửa năm trong mạt thế đã bị người ta giết chết. Nếu cậu chỉ ỷ lại ký ức của nửa năm trước, mà không đối diện xem xét với thực tế hiện tại, thì đời này của cậu cũng không sống lâu được.

Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh nghe lại thông tin một lần, cuối cùng cũng không nghe tin tức phong tỏa thành phố H. Hai người rốt cuộc không ra khỏi thành, chỉ ở trong thành mua một phần vật tư của hai vợ chồng người chủ siêu thị.

Siêu thị của hai vợ chồng này cũng không lớn, tổng cộng cũng chỉ khoảng trên dưới 60 mét vuông, mặt tiền càng nhỏ hơn, hơi không chú ý sẽ bỏ lỡ.

Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh sở dĩ chú ý tới siêu thị này, bởi vì cửa siêu thị có dừng một chiếc Minibus, đèn xe sáng lên, trong xe loáng thoáng có bóng dáng một người đàn ông, đôi mắt người kia nhìn chằm chằm cửa kính bóng loáng của siêu thị.

Hai người Kỳ Ninh nhìn theo ánh mắt của người đàn ông đó, nhịn không được bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ.

Một người phụ nữ gắt gao canh giữ ở cửa chính siêu thị, cầm một con dao, từng dao từng dao cắt thịt trên người mình ném cho một đứa nhóc tang thi cách đó không xa.

Cánh tay phải của người phụ nữ còn hoàn hảo, cánh tay trái thì chỉ còn lại một bộ xương. Máu loãng còn đang chảy xuống, Kỳ Ninh không biết rốt cuộc cái gì chống đỡ cho bà, mất máu nhiều như vậy nhưng cũng chưa chết đi.

Đứa bé tang thi kia ánh mắt mờ mịt từng ngụm từng ngụm nuốt vào, nhưng tang thi không có cảm giác, không hiểu đau đớn, cũng không biết dạ dày kỳ thật không chứa được bao nhiêu, nó chỉ biết nó muốn ăn thịt người, cần phải ăn, mà người đàn bà kia trên người tản mát ra vị huyết nhục mới mẻ, làm nó rốt cuộc cũng không thể nhịn được.

Đứa bé tang thi rốt cuộc nhào về phía người phụ nữ huyết nhục mơ hồ trước mặt, một ngụm cắn lên cổ bà ta.

Người đàn ông trên xe bus có lẽ rốt cuộc không chịu nổi lương tâm khiển trách, hắn hét to một tiếng: “KHÔNG!!”. Liền chạy như bay đến cửa siêu thị, dùng hết sức đẩy người phụ nữ vẫn luôn dùng thân mình giữ cửa, ôm chặt người đã không còn mấy khối thịt, lên tiếng khóc lớn.

Tang thi không có tình cảm. Có lẽ người phụ nữ kia lúc còn sống sẽ đem hết năng lượng mình có bảo vệ cho chồng con, nhưng bà ta dưới hàm của cậu nhóc tang thi cũng biến thành tang thi, cho nên dưới tình cảnh máu thịt gần sát như vậy, con tang thi phụ nữ kia há miệng cắn lên cổ người đàn ông.

Sắc mặt người đàn ông dần dần trắng bệch biến thành xanh sẫm, ánh mắt dần dần dại ra, hiển nhiên cũng chậm rãi biến thành tang thi.

Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh cứ như vậy đẩy cửa siêu thị của hai vợ chồng này ra, chém bay đầu ba con tang thi xem chừng là người một nhà, lấy toàn bộ vật tư đi, chiếc minibus này hai người cũng không bỏ qua.

Chờ hai người quay lại xe lần nữa, Kỳ Ninh bỗng nhiên đặt tay trên mu bàn tay Mạc Dịch Phàm, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh nói: "Chúng ta sẽ ở bên nhau, em cũng sẽ không hối hận".
Cậu không muốn giống như người đàn ông vừa rồi, đến khi người phụ nữ kia đã thật sự mất đi, mới phát hiện ra cậu kỳ thật có thể dũng cảm hơn một chút.

Ở bên cạnh nhau.

Nói như vậy, cho dù Kỳ Ninh cậu bất hạnh chết đi trong mạt thế, cũng không uổng công cậu trọng sinh lúc này không phải sao?

Ít nhất, bọn họ cũng từng có thời gian cùng với nhau..

#Hết chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro