Chương 16: Làm thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Dịch Phàm không nghĩ tới Kỳ Ninh sẽ nói ra một câu như vậy.

Lồng ngực anh phập phồng, trong lòng kêu gào, đáp ứng Kỳ Ninh, đáp ứng Kỳ Ninh, vô luận trong lòng Kỳ Ninh có thật sự nghĩ như vậy hay không, gạo nấu thành cơm đã rồi lại nói!

Yết hầu Mạc Dịch Phàm lăn lộn một chút, thanh âm khàn khàn hỏi: “Tiểu Ninh, em thật sự thích tôi sao? Em đối với tôi chính là thích của tình nhân sao?”

“Thích”. Kỳ Ninh có chút mất tự nhiên nói, nói xong, cậu lại mơ hồ không rõ nói thầm một câu: “Không phải kiểu thích của người yêu, tôi sẽ muốn làm chuyện đó với anh sao? Tôi lại không phải là đầu óc có tật xấu”.

Kỳ Ninh cũng không nghĩ tới mình sẽ nói ra một câu gần như là “thổ lộ” như vậy. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cậu lại một chút cũng không hối hận. Nói liền nói, hai người đàn ông ai nói mà không giống nhau chứ?

Mạc Dịch Phàm nhất thời cảm thấy toàn thân khí huyết đều sôi trào lên.

Anh lập tức đưa hai tay ra ôm lấy Kỳ Ninh. Không phải đem Kỳ Ninh ôm vào trong ngực, mà là dùng tư thế bình đẳng thân mật nhất ôm người yêu - ôm cổ.

Kỳ Ninh rõ ràng cảm giác được tiếng tim của Mạc Dịch Phàm bồn chồn đập thật mạnh. Cậu lập tức cảm thấy, tim mình đập có chút tăng tốc kỳ thật không coi là cái gì.

Mạc Dịch Phàm hiển nhiên càng kích động hơn so với Kỳ Ninh, anh ôm Kỳ Ninh hồi lâu cũng không chịu buông tay.

Mãi đến khi những kích động trong lòng Kỳ Ninh cũng biến mất, cảm giác được nhiệt độ, dùng sức vỗ vỗ sau lưng Mạc Dịch Phàm, anh mới chịu buông cậu ra.

“Nếu như vậy, thì….. Sớm một chút…”. Kỳ Ninh khụ một tiếng. “Sau đó anh có có thể tiến vào không gian, trong không gian còn có rất nhiều cây ăn quả được trồng đại, tôi chỉ biết lấy cây cắm vào trong đất, cũng không biết có loại nào có thể sống hay không”.

Kỳ Ninh trước nay chưa từng làm qua việc nhà nông gì, cũng không thích tham gia những đoàn thể có hoạt động thực sự, cho nên bảo cậu trồng cây, chỉ thuần túy là hồ lô họa gáo, tùy tùy tiện tiện cắm vào đất xong liền mặc kệ.

Khóe miệng Mạc Dịch Phàm vừa mới hơi hơi kéo ra, hóa ra anh còn có tác dụng này, là đi trồng cây sao?

"Cái này không vội". Mạc Dịch Phàm khẩu thị tâm phi, rầu rĩ nói: "Chờ anh hỏi rõ ràng vị trí của quặng ngọc thạch và kho lúa, chúng ta dọn dẹp chỗ kia xong thì… ở bên nhau".

Anh không phải không muốn ở bên cạnh Kỳ Ninh sớm một chút, chỉ là lúc đầu tu luyện, thân thể nguyên dương, cũng chính là thân xử nam sẽ tu luyện so với người có bạn lữ sẽ nhanh hơn một chút.
Mạc Dịch Phàm tự nhiên rõ ràng, nếu Kỳ Ninh hôm nay không nói lời này, anh có thể thật sự nhẫn nại được, chờ đến lúc Kỳ Ninh chân chính tiếp thu anh. Nhưng hôm nay Kỳ Ninh vừa mới nói lời này ra, Mạc Dịch Phàm cảm thấy anh thật sự không nhẫn nại được bao lâu. Nếu Kỳ Ninh ngẫu nhiên dụ hoặc anh một chút… anh khẳng định sẽ bùng phát ngay tại chỗ.

Cho nên, Mạc Dịch Phàm cần đặt lịch trình tìm được quặng ngọc thạch ở thành phố h lên trên. Trong ngọc thạch có chứa một chút linh khí, gần đây có thể dùng để luyện chế ngọc phù, thứ hai, cũng có thể giúp đỡ Kỳ Ninh tu luyện, đền bù tổn thất về tốc độ tu luyện khi anh phá hư thân thể nguyên dương của Kỳ Ninh.

Kỳ Ninh thật ra cũng không nghĩ đến Mạc Dịch Phàm lại "cự tuyệt" cậu, trừng mắt quan sát Mạc Dịch Phàm một lúc lâu, xác nhận trong mắt anh đều là nghiêm túc, Kỳ Ninh ngạo kiều hừ một tiếng: "Nếu anh cảm thấy không vội. Vậy chuyện này chúng ta về sau lại nói vậy. Lái xe!".

Mạc Dịch Phàm: "......." Về sau lại nói? Ý tứ này là nói, lần sau phải đổi lại là anh tới cầu hoan sao?

…….

Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm đi đi dừng dừng trong khu phố, mắt thấy một siêu thị có quy mô tương đối lớn trong khu phố đã bị mấy chục quân nhân ghìm súng vây quanh, nghiêm cẩn canh gác, nghiêm túc bốn phía mua sắm thực phẩm. Hai người vào một siêu thị, giả dạng làm người xa lạ, từng người mua hạn lượng lương thực lớn nhất mỗi ngày là hai cân thịt, một túi gạo trắng, hai túi giăm bông, mấy cân trái cây và một thùng mì ăn liền rồi từ bỏ ý định thu thập vật tư ở siêu thị bị vây quanh này lại.

Hai người không thể lại gặp vận may gặp được siêu thị không có người sống canh chừng, bọn họ rốt cuộc không thể làm ra chuyện giết người cướp bóc, cho nên đành phải ngoan ngoãn bỏ tiền ra, mua một số lượng lớn thịt, trứng, cá còn các loại nước khoáng đồ uống, rồi rời đi.

Nhưng đêm nay cũng coi như bọn họ không đi uổng công một chuyến, tuy rằng chỉ dọn không một siêu thị gia đình nhỏ, nhưng bọn họ lại may mắn tìm được một trạm xăng dầu mà nhân viên công tác đều biến thành tang thi.

Trong mạt thế, ô tô không thiếu, nơi nơi đều có thể thấy xe vô chủ. Nhưng xăng lại là một thứ không thể tự sinh ra, chỉ có xe, không có nhiên liệu giống như không bột đố gột nên hồ, căn bản là một bước khó đi.

Mạc Dịch Phàm hiển nhiên cũng minh bạch điểm này, anh mở cửa xe ra, rồi nói với Kỳ Ninh: "Tiểu Ninh ngoan ngoãn đợi ở đây, tôi đi giải quyết tang thi rồi em lại qua".

Hiện giờ đã khoảng 5 giờ, sắc trời dần sáng, Mạc Dịch Phàm nhìn rất rõ trạm xăng dầu chỉ có năm con tang thi.

Kỳ Ninh liếc mắt nhìn Mạc Dịch Phàm một cái, cũng không nói gì, liền cầm thanh loan đao cậu mang theo xuống xe.

Mạc Dịch Phàm ấn ấn thái dương, anh vẫn theo thói quen muốn bảo hộ Kỳ Ninh, xem ra tật xấu này của anh thật sự cần phải sửa lại.

Một mặt khác, không đợi Kỳ Ninh đi qua trạm xăng dầu, năm tên tang thi cũng đã ngửi được vị thịt người, bước đi cứng đờ đi về phía hai người Kỳ Ninh.

Đi phía trước hướng về phía Kỳ Ninh chính là một con nữ tang thi, đi đường lắc lư, Kỳ Ninh cúi đầu vừa thấy trên chân nữ tang thi kia còn mang một đôi giày cao gót, khóe miệng hơi hơi giương lên, một giây trước khi nữ tang thi tới gần, thân thể cậu hơi lắc sang một bên, giơ dao bổ về phía đầu nữ tang thi.

Con tang thi sơ cấp ngoại trừ diện mạo ghê tởm dọa người, kỳ thật cũng không khó giết như vậy. Bởi vì trong óc chúng nó không có hạch năng lượng, động tác thật sự khá chậm chạp, chỉ cần trong tay có vũ khí sắc bén hoặc là bổng côn, hơn nữa bảo đảm mình không bị tang thi bắt được, thì đều có thể trực tiếp bạo đầu tang thi.

Dị năng Mạc Dịch Phàm đều không dùng được một lần, thanh thép trong tay rất nhanh bạo đầu ba con tang thi.

"Tiểu Ninh…". Giọng Mạc Dịch Phàm kéo dài, lấy lòng gọi Kỳ Ninh đang giải quyết con tang thi cuối cùng, "Anh bảo đảm lần sau không nói những lời vừa rồi nữa".

Kỳ Ninh liếc anh một cái, giơ giơ cằm lên, đã nói cũng được, chưa nói cũng không sao, chỉ nói: "Nhìn biểu hiện xem sao". Sau đó liền quay người lên xe.

Mạc Dịch Phàm dọc theo đường trở về đều nói chuyện với Kỳ Ninh, thuận tiện cắt đất đền tiền ký xuống n điều hiệp ước không bình đẳng, mới làm Kỳ Ninh tha thứ cho "vô tâm thất thố" của anh.

Mãi đến lúc hai người trở lại chỗ ở, A Thành lập tức chạy ra nghênh đón bọn họ, đôi mắt còn nháy tới nháy lui như là đang rút gân.

Kỳ Ninh bắt đầu không rõ A Thành đang làm gì, nhưng đến khi tới phòng khách, lúc một cô gái đang ngồi trên sô pha đứng lên, mặt Kỳ Ninh lập tức đen thui.

"Tưởng - Yên - Nhiên, cô tới đây làm cái gì?". Kỳ Ninh nghiến răng nghiến lợi quát hỏi. Cậu vốn dĩ chán ghét Tưởng Yên Nhiên kiếp trước gián tiếp hại chết Mạc Dịch Phàm, hiện giờ biết Tưởng Yên Nhiên vốn biết Mạc Dịch Phàm là anh trai cùng mẹ khác cha của cô, nhưng vẫn xuống tay với Mạc Dịch Phàm, cậu đối với Tưởng Yên Nhiên càng là hận thấu xương.

Tưởng Yên Nhiên ngẩn người, mới nhớ tới Kỳ Ninh là người hôm đó muốn giết cô, không nhịn được bụm mặt lui về phía sau vài bước, cúi đầu, lã chã muốn khóc nói: "Tôi…. Tôi tới tìm anh tôi, mẹ nói, anh tôi ở đây, có anh trai bảo vệ tôi, bà ấy có thể yên tâm rồi".

Người con gái thuần khiết yếu đuối như vậy, tự nhiên sẽ có người chủ động bảo vệ.

Mạc Tam nhìn thoáng qua Tưởng Yên Nhiên, liền vội vã giải thích với Mạc Dịch Phàm: "Mạc thiếu, cô ấy chính là Yên Nhiên, Tưởng Yên Nhiên, em gái của ngài. Yên Nhiên vừa mới  bị vợ trước của bạn trai cô ấy đuổi ra cửa, bất đắc dĩ mới tới cửa xin giúp đỡ".

Mạc Dịch Phàm cảm thấy, anh đã nghe được tiếng nghiến răng của Kỳ Ninh.

"Tôi không có em gái. Mạc Tam, cậu khi nào thì có từng nghe nói ba tôi còn sinh một đứa con gái bên ngoài?". Mạc Dịch Phàm lạnh lùng quét mắt liếc Mạc Tam một cái, lại nhìn như không nhìn Tưởng Yên Nhiên, "Người không liên quan, lập tức cút ra ngoài".

Sắc mặt Tưởng Yên Nhiên trắng bệch, bất đắc dĩ buông tay trái xuống, lộ ra gương mặt bị tát đến sưng đỏ của mình, thấp giọng cầu xin nói: "Anh, em.. em thật sự không có chỗ để đi". Cô ta không có hộ khẩu của thành phố H, nếu bị đuổi đi thì một cô gái như cô khẳng định sẽ sống không bằng chết.

"Em… vợ trước của bạn trai em dẫn con của bọn họ đến nhờ cậy anh ấy, em không có biện pháp, chỉ có thể tới xin anh thu lưu". Tưởng Yên Nhiên cắn môi nói, nếu có thể, cô cũng không muốn cúi đầu như vậy. "Anh, em biết anh chán ghét em, chán ghét người sinh ra em, em cũng giống anh chán ghét bà ta, nhưng mà em không thể lựa chọn mẹ của mình, làm anh chán ghét như vậy, thật sự xin lỗi".

Tưởng Yên Nhiên cúi đầu, ngón tay chạm chạm cái túi cô mang theo, túi trong tay cô vào một khắc chạm vào kia đột nhiên biến mất.

A Thành và Mạc Tam, Mạc Tứ đều sửng sốt, bọn họ không có hoa mắt đi? Đồ vật đâu?

Kỳ Ninh nhíu mày, nhưng thật ra không kỳ quái chuyện Tưởng Yên Nhiên có một không gian. Kiếp trước Tưởng Yên Nhiên chính là một dị năng giả song hệ có tiếng của căn cứ Tây Bắc, không gian chứa của cô ta đặc biệt tốt, phạm vi không gian cũng là lớn nhất trong số các dị năng giả không gian lúc ấy.

"Đây là, không gian dị năng?" Mạc Tam bỗng nhiên nói: "Tôi vừa mới nhìn tin, trước mắt thành phố H hình như chỉ mới phát hiện một dị năng giả không gian, này đối với chúng ta mà nói là rất hữu dụng".

A Thành vừa mới muốn đuổi đi người phụ nữ chướng mắt này, nhưng hiện tại, biết được Tưởng Yên Nhiên là dị năng không gian, hắn lại không muốn để Tưởng Yên Nhiên rời đi.

"Lão đại, ngày mai bắt đầu có người tới từng nhà kiểm tra vật tư tồn trữ, không chừng liền tính mẹ nó là biến tướng tịch thu đồ vật, người phụ nữ này….lưu lại trước đi".

Tưởng Yên Nhiên nghe được có người giúp cô nói chuyện, cũng ngẩng đầu, đôi mắt cực to nói: "Không gian của em lớn khoảng hai trăm mét vuông, có thể chứa rất nhiều đồ. Hơn nữa, em là phụ nữ, đánh cũng đánh không lại các anh, chạy cũng chạy không nhanh, em nguyện ý ở lại làm kho hàng di động của mọi người".

Tưởng Yên Nhiên vừa mới nói lời này ra, nhưng thật ra làm Mạc Dịch Phàm nhìn cô một cái. Không thể không nói, cô em gái có một nửa huyết thống này của anh đầu óc thật đúng là không ngu ngốc, người cũng nhìn thật phóng túng, lời này vừa nói, anh cũng bận tâm. Bởi vì không gian của Kỳ Ninh, bọn họ tạm thời còn chưa định bại lộ.

"Nếu như vậy, Tưởng Yên Nhiên liền ở nhà đối diện đi. Mạc Tam, cậu dọn qua theo Tưởng tiểu thư đi". Mạc Dịch Phàm nhàn nhạt nói.

Trên mặt Tưởng Yên Nhiên liền lóe qua một tia vui mừng, cô có chút chần chờ, liền chỉ chỉ vào phòng khách chất đầy vật tư nói: "Kia, anh, mấy vật tư đó, có muốn em thu vào trước hay không?"

"......." Mạc Dịch Phàm quyết định thu hồi lời khen của anh đối với Tưởng Yên Nhiên, quá thiếu kiên nhẫn: "Ngày mai trước khi người ta tới thì thu".

Tưởng Yên Nhiên có chút ngượng ngùng, hiển nhiên cũng biết tự mình nói sai, vội vã liền rời đi.

#Hết chương 16

~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường ngoi lên: Anh không phải ở trên sao?

Mạc tiểu công: Tiểu Ninh Ninh em muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh?

Kỳ tiểu thụ: hừ hừ, lần đầu tiên…. Lúc đó, em muốn ở trên!

Mạc tiểu công (do dự thật lâu): Nhưng mà, em ở trên sẽ rất vất vả….

Kỳ tiểu thụ (trợn trắng mắt), là cậu ra sức nên đương nhiên là sẽ vất vả, đưa chân đá Mạc tiểu công một cái.

Trong một đêm trời đen gió lớn, dưới tình cảm mãnh liệt giết xong tang thi ban ngày, Mạc tiểu công và Kỳ tiểu thụ bắt đầu lần đầu tiên XXOO…

Kỳ tiểu thụ: Ân… Ân.. A…. Anh, anh không tuân thủ lời hứa, anh không phải nói lần đầu tiên để em ở trên sao?

Mạc tiểu công (sờ sờ hông Kỳ tiểu thụ đang nằm trên người hắn, eo dùng sức thúc một cái): Sao? Em hiện giờ còn không phải ở trên sao? Anh đây không có nói dối nha…… 
===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro