Chương 17: Vòng tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Mạc Tam và Tưởng Yên Nhiên rời khỏi, A Thành liền đem trò khôi hài vừa rồi thuật lại một lần, hơn nữa rất cảm khái nói: "Lão đại cậu không ở đây quá đáng tiếc! Tưởng tiểu thư kia tuy rằng làm người thứ 3 của người ta, nhưng cô ta cũng rất có cốt khí nha. Làm kẻ thứ ba cũng phải là kẻ thứ ba độc nhất, tên tình nhân kia của cô ta ỷ vào mình có dị năng hệ hỏa, đã muốn vợ con trước, lại muốn Tưởng tiểu thư, Tưởng tiểu thư liền do dự nên xách một bao đồ xuống lầu xin Mạc Tam Mạc Tứ giúp đỡ, bộ dáng đáng thương kia, chậc chậc, quả thực đúng là lê hoa đái vũ, trách không được Mạc Tam lại động tâm...."

Mạc Tứ ở một bên ho khan một tiếng: "Tưởng tiểu thư dù sao cũng là em gái của Mạc thiếu, Mạc Tam như vậy, khụ, cũng ......."

"Em gái?". Mạc Dịch Phàm lạnh băng khắp mặt, lạnh lùng nói: "Tôi đã sớm nói, tôi không có em gái, cậu và Mạc Tam thật ra lại rất lớn mật, vậy mà lại tự mình tìm tới cho tôi em gái".

Ngữ khí của Mạc Dịch Phàm rất bình lặng, Mạc Tứ lại từ trong giọng nói nghe ra áp lực và lửa giận, hai đầu gối mềm nhũn liền quỳ xuống: "Mạc thiếu, là thuộc hạ và Mạc Tam hồ đồ, thuộc hạ, thuộc hạ không nên không kịp thời khuyên Mạc Tam......"

Mạc Tứ lúc ấy cũng phản đối Tưởng Yên Nhiên vào cửa, rốt cuộc, Mạc Dịch Phàm đối với mẹ đẻ của anh là tst quá mức kiêng kị, Mạc Dịch Phàm tuyệt đối không muốn nhìn thấy Tưởng Yên Nhiên. Nhưng đôi mắt Mạc Tam đã đặt trên người Tưởng Yên Nhiên, cho dù hắn có khuyên cũng không nghe. Hiện tại nghĩ đến, hắn nên trực tiếp quăng Tưởng Yên Nhiên ra ngoài, hà tất phải để ý đến ý tưởng của Mạc Tam?

A Thành bị Mạc Tứ quỳ xuống làm hoảng sợ, đưa mắt nhìn về phía Kỳ Ninh. Kỳ Ninh hơi hơi lắc đầu, A Thành, Cố Tích Mặc và Kỳ Ninh đều trở về phòng của mình. Chuyện Mạc Dịch Phàm giáo huấn cấp dưới của mình, bọn họ vẫn nên không nhúng tay vào.

"Mạc thiếu, thủ hạ gọi Mạc Tam trở về đi?". Mạc Tứ thấp thỏm bất an nói.

Mạc Dịch Phàm khẽ lắc đầu: "Để Mạc Tam báo cáo toàn bộ hành động của Tưởng Yên Nhiên cho tôi. Điều tra rõ ràng dị năng không gian của cô ta từ đâu mà có, tôi nhớ rõ Tiểu Ninh từng nhắc qua Tưởng Yên Nhiên, cô ta cũng phải người bị hôn mê, nhưng cô ta hiện giờ lại thức tỉnh dị năng, bảo Mạc Tam đi điều tra rõ ràng nguyên nhân".

Mạc Tứ nhẹ nhàng thở ra, Mạc Dịch Phàm chịu giao nhiệm vụ cho Mạc Tam, như vậy Mạc thiếu hẳn là còn chưa từ bỏ Mạc Tam.... Nhưng bản thân Mạc Tam lại rất rối rắm, tình yêu nhất kiến chung tình hay là hai mươi mấy năm trung thành, hắn cần phải chọn một.

Mạc Dịch Phàm công đạo sự tình xong thì trở về phòng, Kỳ Ninh đang thưởng thức thanh loan đao kia, cười như không cười nhìn chằm chằm Mạc Dịch Phàm nói: "Em nói, nếu tôi không - để - ý đem thanh đao này cắm vào ngực người em gái kia, sẽ như thế nào?"

Kỳ Ninh nhướng nhướng mày, thân mình chợt lóe vào không gian tu luyện.

Cậu biết cái cậu gọi là "cảnh trong mơ" kia đối với Mạc Dịch Phàm mà kỳ thật càng như một loại tiên đoán. Tiên đoán có nghĩa là chuyện này còn chưa có phát sinh, có nghĩa là Tưởng Yên Nhiên còn chưa động thủ hại Mạc Dịch Phàm, mà mặc kệ căn cứ vào quan hệ huyết thống, hay là căn cứ vào nguyên tắc "người không phạm ta, ta không phạm người", Mạc Dịch Phàm tạm thời đều không có tính toán xuống tay trước.

Nhưng Kỳ Ninh thì khác, những điều đó nói với cậu mà nói căn bản là chuyện tự mình trải qua. Cậu muốn giết Tưởng Yên Nhiên, mỗi lần nhìn thấy cô ta, trong lòng cậu đều sẽ kêu gào giết cô ta, giết cô ta.... Nhưng cố tình Tưởng Yên Nhiên lại là em gái ruột của Mạc Dịch Phàm, nếu hiện tại cậu "vô duyên vô cớ" giết Tưởng Yên Nhiên, thì trên sự thật khách quan là bạn lữ của Mạc Dịch Phàm vô duyên vô cớ giết người em gái duy nhất của Mạc Dịch Phàm, bất kể là giải thích thế nào cũng là một sự thật không chấp nhận được.

Kỳ Ninh rất tâm phiền ý loạn, vì vậy cậu ở trong không gian liên tục tu luyện bảy ngày mới ra khỏi không gian.

Cậu vừa ra, đã bị một thân thể nóng như lửa ôm chặt lấy.

"Rốt cuộc cũng ra, anh còn tưởng rằng trước khi rời khỏi nhà sẽ không gặp được em". Mạc Dịch Phàm ngửi ngửi mùi vị trên cổ Kỳ Ninh, đáng thương hề hề nói: "Tiểu Ninh thật nhẫn tâm, vào không gian rồi không ra nữa, cũng mặc kệ anh có bao nhiêu nhớ em, quả thực là không muốn ăn uống, ngày đêm tơ tưởng......"

Kỳ Ninh liếc Mạc Dịch Phàm một cái, hoàn toàn không tin nói: "Dị năng hệ Lôi nhị cấp? Nếu như anh thật sự nhớ em, chỉ sợ cũng không tu luyện được đến trình độ này đi?". Rốt cuộc cậu mới ở trong không gian tu luyện theo bên ngoài là bảy ngày mà thôi, Mạc Dịch Phàm liền đem cấp bậc dị năng đề cao đến cấp hai, nếu thật sự ngày đêm tơ tưởng, khẳng định tu luyện không đến trình độ hiện tại.

Mạc Dịch Phàm một chút xấu hổ cũng không có, anh nhìn Kỳ Ninh cười: "Tiểu Ninh có thể nhìn ra cấp bậc của anh, xem ra tu luyện cũng không tồi nha. Có phải đã rất lợi hại rồi không?".

Kỳ Ninh phất phất tay, từ trong không gian lấy hai quả đào mới hái ra, đưa cho Mạc Dịch Phàm một quả, tự mình cắn một ngụm, mới nói: "Trong không gian linh khí rất dồi dào, hơn nữa có đệm hương bồ kia, em ở trên đệm tu luyện 70 ngày, ở bên ngoài cũng chỉ mới qua bảy ngày mà thôi. Cho nên, cấp bậc của em cao hơn anh là rất - bình - thường".

Mạc Dịch Phàm cực kỳ thích bộ dáng đắc ý dạt dào này của Kỳ Ninh, hôn hôn Kỳ Ninh, nói: "Xem ra anh phải cố lên, bằng không sau này phải nhờ vào Tiểu Ninh bảo vệ".

Kỳ Ninh nghe vậy lại suy sụp cúi đầu: "Luyện khí tầng thứ ba mới có thể tu luyện pháp thuật công kích. Em hiện tại vừa mới luyện khí đến tầng thứ hai, nhiều nhất cũng chỉ là kinh mạch thân thể hoàn toàn bất đồng với người thường, tinh thần lực cũng cường đại hơn một ít, giống như một ít dị năng giả hệ tinh thần, có thể điều tra sự tình phát sinh trong bán kính mười mét, nhưng là pháp thuật hệ mộc, em còn chưa học được, chỉ có thể đợi đến lúc luyện khí đến tầng thứ ba lại học".

"Tiểu Ninh vất vả rồi". Mạc Dịch Phàm lập tức khích lệ Kỳ Ninh, giống như khi Kỳ Ninh còn nhỏ, mặc kệ cậu làm chuyện gì, Mạc Dịch Phàm đều sẽ là người đầu tiên đứng ra lớn tiếng đem mặt khác của Kỳ Ninh khích lệ một lượt. "Tiểu Ninh trước có thể tùy tiện đi dạo trong khu B và khu C của căn cứ, khu A và mấy chỗ bên ngoài không cần đi ra ngoài. Chờ anh làm xong nhiệm vụ này trở về, lại bồi Tiểu Ninh đi".

Kỳ Ninh sửng sốt một chút, nghe được lời kế tiếp của Mạc Dịch Phàm, cậu mới phát hiện biến hóa trong bảy ngày ở mạt thế giống như bảy năm biến hóa thời đại hòa bình, đảo mắt trên thế giới này liền không còn thành phố H.

......

Nếu nói mạt thế bắt đầu từ sau khi người hôn mê tỉnh lại liền biến thành tang thi, là khúc dạo đầu của mạt thế, như vậy nước biến dị về sau, uống nước xong hết thảy người bị cảm nhiễm, mấy giờ sau biến thành tang thi, đây là nghi thức tuyên ngôn của mạt thế.

Chính phủ thành phố H sau khi Kỳ Ninh tiến vào không gian tu luyện, cũng không có phái người tới kiểm tra tình huống tồn trữ vật tư của các hộ gia đình. Không phải bọn họ không muốn, mà là bởi vì nước biến dị khiến cho virus tang thi bị cảm nhiễm, đã mở rộng đến mức bọn họ không thể khống chế nổi.

Chính phủ thành phố H tồn tại trên danh nghĩa, ngày thứ bảy sau mạt thế, nơi an toàn nhất ở thành phố H chỉ còn lại mỗi khu dân cư. Thành phố H dưới sự dẫn dắt của cựu lãnh đạo quân đội, chính thức tuyên bố độc lập, thoát ly khỏi sự chỉ huy của thủ đô đế quốc, thay tên thành căn cứ Hoa Nam, thực hành chính sách hai bên quản lý với quân đội và dị năng giả, căn cứ Hoa Nam dựa vào lợi thế đã từng là đất lành, lại có ưu thế kho lúa lớn, bắt đầu mời chào dị năng giả và quân nhân từ bốn phía tới căn cứ.

"Anh hiện tại cũng thành lập một đội dị năng giả tên Dong Binh đội, thuộc hạ có vài người, ít nhiều trước khi Tiểu Ninh từng nói với anh biện pháp dùng tinh hạch của tang thi tu luyện, các dị năng giả dưới trướng hiện giờ đều tu luyện đến bậc một". Mạc Dịch Phàm cười nói, phải biết rằng bên trong các đoàn đội khác, còn có không ít đội viên không kích phát ra dị năng.

Tang thi bậc một bây giờ đã xuất hiện, trong óc chúng nó có tinh hạch cung cấp năng lượng, so với tang thi lúc đầu thì hành động càng nhanh nhạy, thân thể cũng càng thêm mạnh mẽ, lúc đầu dùng dao phay là có thể chặt đứt đầu tang thi, nhưng nếu dùng dao phay đối đầu với tang thi bậc một, đó chính là phải chết không thể nghi ngờ.

Người đã từng xem qua tiểu thuyết mạt thế đều biết, trong óc tang thi có hạch năng lượng, cũng chính là cái gọi là tinh hạch, có thể cung cấp năng lượng cho dị năng giả tu luyện thăng cấp, lại có thể đề cao tốc độ thăng cấp của dị năng giả, hơn nữa, càng quan trọng là tinh hạch tang thi ở mạt thế là đơn vị tiền lưu thông.

Cũng bởi vì thế, sau khi đến mạt thế, những người từng xem qua truyện mạt thế liền bốn phía góp nhặt không ít tinh hạch, chỉ là tinh hạch này rốt cuộc dùng để tu luyện thăng cấp như thế nào, hay là nuốt vào? Hay là chậm rãi cắn từng chút, từng chút? Cũng hoặc là có chút giống trong tiểu thuyết viết, tập trung tinh thần lực hấp thu năng lượng tinh hạch?

Ba loại biện pháp này đều có nghĩa vụ cống hiến tiên phong thử qua, từng cái từng cái lại làm chết người, cũng nói với mọi người rằng tinh hạch của tang thi là có độc. Cho dù còn có người buôn bán thu mua, người mua cũng càng ngày càng ít.

Mà theo như lời cám ơn Mạc Dịch Phàm đã nói với Kỳ Ninh, đó là bởi vì Kỳ Ninh nói với Mạc Dịch Phàm rằng tinh hạch tang thi phải trải qua một ngày một đêm lắng đọng, đem độc tố thải sạch hoàn toàn mới có thể thông qua một trong ba loại phương pháp kia hấp thu năng lượng. Mạc Dịch Phàm sở dĩ sẽ đem tin tức bí mật như vậy nói cho người trong đội của mình, bất quá là bởi vì tin tức này căn bản không giấu được lâu, hơn nữa, năng lực của đội viên tăng lên, anh cũng có thể sắp xếp cho bọn họ làm nhiều việc vì mình hơn.

Kỳ Ninh hiển nhiên cũng biết bí mật về tinh hạch tang thi không giấu được lâu, cho nên cậu nghĩ nghĩ liền nói: "Bí mật này không chừng cũng không giữ được bao lâu. Chúng ta có thể phát hiện, người khác cũng có thể phát hiện. Chúng ta thừa dịp giá còn thấp ra ngoài thu mua một ít trở về".

Hai người lại thương lượng một chút tình hình bây giờ, Mạc Dịch Phàm kiên trì để Kỳ Ninh ở lại tu luyện đến luyện khí tầng ba, học xong pháp thuật hệ Mộc lại cùng anh đi ra ngoài. Kỳ Ninh bất đắc dĩ, đành phải đem ngọc phù có tác dụng phòng ngự ngăn cản công kích ba lần trong không gian đeo lên trước ngực Mạc Dịch Phàm, hai người trao đổi một nụ hôn, rồi từng người liền tách ra.

Chỉ là trước khi đi, Mạc Dịch Phàm vẫn dặn dò một câu: "Người uống nước biến dị cũng có mấy người biến thành dị năng giả. Cho nên anh mấy ngày nay vẫn luôn nói với bên ngoài rằng em không cẩn thận uống nhầm nước biến dị, cho nên mới vẫn luôn luôn hôn mê, hiện tại em đã tỉnh, ngàn vạn đừng nói bậy".

Mạc Dịch Phàm đi làm nhiệm vụ tìm kiếm quặng ngọc thạch, Kỳ Ninh định ra cửa, đến khu chợ trời ở khu B và khu C của căn cứ Hoa Nam mua một ít tinh hạch, mấy tình hạch này sau khi dùng nước trong không gian tẩy sạch, Kỳ Ninh tu luyện cũng có thể dùng, cho nên đối với cậu những việc này cũng thực để bụng.

Kỳ Ninh rời đi không bao lâu, liền có một người phụ nữ đi vào phòng của cậu.

Dáng người cô ta rất mảnh khảnh, tướng mạo câu người, cô ta đi vào phòng của Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm, không ngừng tìm kiếm chiếc vòng tay màu xanh đen bị Kỳ Ninh lấy đi kia. Cô liên tục mấy buổi tối đều nằm mơ về cái vòng tay này, trong mơ cô thấy thông qua vòng tay mình đạt được dị năng chữa khỏi khó có được, được rất nhiều người ca ngợi và nịnh hót, thậm chí có một người đàn ông phi thường ưu tú nguyện ý cưới cô, bảo đảm hắn cả đời chỉ cần một mình cô...

Trong mơ cô ta phong cảnh vô hạn, trong mạt thế sinh tồn quang mang bắn ra bốn phía, loại hạnh phúc này vô cùng chân thật, làm cô ta say mê không thôi.

Cô thề, nhất định phải lấy cái vòng tay kia về.

# Hết chương 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro