Chương 18: Mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Ninh cầm một tờ bản đồ đơn giản Mạc Dịch Phàm để lại cho cậu, rất nhanh tìm được vị trí chợ ngoài trời ở khu B.

Chợ bây giờ tất nhiên không ồn ào giống như ở thời đại hoà bình, hơn nữa tiền dùng để giao dịch đã biến thành lấy vật đổi vật.

Chợ trời thật sự chỉ là một lối đi ngầm thật dài, hai bên hoặc ngồi hoặc đứng một đám người dáng vẻ tái nhợt. Có lẽ mạt thế chỉ mới bắt đầu mấy ngày, những người này không gầy lắm, chỉ là trên mặt dơ bẩn và tuyệt vọng mà thôi.

Kỳ Ninh mới vừa vào lối đi ngầm, có một thanh niên nhìn hơi có vẻ đáng khinh theo dõi cậu.

"Hắc, anh trai này, anh là lần đầu tiên tới đây sao? Anh muốn mua gì? Không bằng để tôi dẫn đường cho anh đi, nơi này có thứ gì, giá thế nào tôi đều biết". Người thanh niên đáng khinh cười đến híp hai mắt, nhìn chằm chằm túi quân dụng hơi phồng lên của Kỳ Ninh, chà xát hai tay nói: "Tôi chỉ cần một chút đồ ăn là đủ rồi".

Kỳ Ninh liếc mắt quan sát người thanh niên một cái, lắc lắc đầu. Cậu biết hiện tại người người đều quá khổ, nhưng cậu lại không phải là chúa cứu thế, không thể đem đồ ăn lãng phí trên người người khác, hơn nữa, là lãng phí trên người một thanh niên tứ chi lành lặn.

Tên thanh niên đáng kinh còn muốn nói gì, Kỳ Ninh cũng đã nhẹ nhàng vòng qua hắn. Lúc hắn nhìn lại, Kỳ Ninh đã cách hắn hơn 3 mét.

"Đệt!". Tên thanh niên phun một tiếng, thấp giọng mắng: "Hoá ra là một tên dị năng giả tốc độ, trách không được trên người lại sạch sẽ như vậy, đôi mắt mọc trên đầu".

Kỳ Ninh dừng lại một cái, hiện tại cậu đã luyện khí đến tầng thứ hai, tuy rằng còn không thể tu luyện pháp thuật, nhưng tinh thần lực cũng đủ khuếch tán đến bán kính 10 mét, tên kia nói gì cậu cũng có thể nghe được rõ ràng.

Dị năng tốc độ sao?

Cái danh xưng này cũng không tồi.

Bên trong khu chợ, ngoại trừ thức ăn nước uống, cái gì cũng có bán. Thậm chí có người lót dưới mông một cái áo lông chồn, trước mặt bày đủ loại hàng kiểu dáng xa xỉ, ví dụ như thuốc lá, ví dụ như châu báu cùng đủ loại đồ trang điểm nhập khẩu; cũng có người ăn mặc cũ nát, trước mặt bày các loại quần áo cũ, sản phẩm điện tử, thậm chí nồi chén gáo bồn cũ, gia cụ cũng có người lấy ra bán.

Kỳ Ninh đối với đồ trang điểm đương nhiên không có hứng thú, nhưng đối với châu báu trang sức, cậu vẫn có chút hứng thú. Bởi vì ngọc thạch có thể chứa linh khí, nếu nói ngọc dưỡng người chính là đạo lý như vậy. Linh khí trong ngọc tuy ít, nhưng chân muỗi cũng là thịt, Kỳ Ninh đã lật tung cả không gian lên, nhưng một khối linh thạch cũng không có, cậu muốn tu luyện, chí có thể dựa vào linh tuyền và ngọc thạch.

Đương nhiên trong không gian vẫn có không ít linh thực, nhưng không có vẫn là không có, Kỳ Ninh đang ủ chính linh thực cung cấp nuôi dưỡng ba hệ linh căn mộc thuỷ thổ, nhưng lại không đem linh thực luyện thành đan dược cần thiết cho hoả linh căn.

Đây cũng là nguyên nhân Kỳ Ninh đồng ý với Mạc Dịch Phàm trước mạt thế không về lại thành phố A. hai người đều muốn quặng ngọc thạch ở thành phố H, có quặng ngọc thạch, bọn họ tu luyện mới có thể càng thêm không chỗ nào cố kỵ.

"Này... bán thế nào?". Kỳ Ninh không chỉ mua trang sức bằng ngọc, mà chỉ vào một đống trang sức xếp thành vòng tròn, ý là toàn bộ trang sức.

Người ngồi trên áo khoác lông chồn nửa híp mắt, không để ý lắm nói: "Mười bao mì ăn liền".

Bất kể là ai cũng sẽ không nghĩ đến, những thứ trang sức trước mạt thế phải trên trăm vạn, ở hiện tại chỉ cần mười bao mì ăn liền giá rẻ là có thể mua được.

Nhưng Kỳ Ninh vẫn đứng lên, ra vẻ phải đi nói: "Tôi không có nhiều đồ ăn như vậy, hai bao mì ăn liền, thêm một khối bánh nén khô, đổi hay không?"

Người bán khoé mắt giật giật, hắn còn tưởng có thể bắt được một con dê béo, ai biết lại gặp phải loại keo kiệt. Nhưng có gặp tên kẹo kiệt cũng không phải dễ dàng, cho nên người bán đứng lên, lấy cái áo lông chồng dơ hề hề trên mặt đất khoác lên người, rồi đến bên cạnh Kỳ Ninh nói: "Đồ đâu? Lấy ra, mấy thứ này là của anh".

Kỳ Ninh nhìn lướt qua đám người như hổ rình mồi xung quanh, cẩn thận đem túi kéo ra một khe nhỏ, vừa sờ soạng, vừa lấy đồ ra, cho nên trong túi của cậu có bao nhiêu thứ, có thứ gì, người mặc áo khoác lông chồn một món cũng không thấy.

Người nọ bất mãn trừng mắt nhìn Kỳ Ninh một cái, nổi giận đùng đùng cầm đồ ăn cong eo rời đi.

Kỳ Ninh gom đồ trang sức trên mặt đất cất vào trong ba lo, ba bước thành hai chanh chóng rời đi, hơn nữa để lộ thanh loan đao bên hông.

Kể từ đó, ánh mắt bất thiện nhìn về phía cậu lập tức ít đi rất nhiều. Kỳ Ninh bước đi rất nhanh, giống như dị năng giả tốc độ, mà thanh loan đao bên hông phản chiếu ánh sáng bóng loáng, loé lên hơi thở âm trầm nguy hiểm, càng không có ai dám đi trêu chọc Kỳ Ninh.

Kỳ Ninh dọc theo đường dùng đồ ăn mua nửa ba lô, thêm một rương tinh hạch tang thi bậc một. Trong chợ này số người không nhiều lắm, thấy cậu mua nhiều đồ thế này cũng không ít, cho nên cậu chỉ có thể ôm đồ theo đường cũ quay về.

Chờ Kỳ Ninh ra khỏi khu chợ trời, xoay mấy vòng, mới cắt đuôi người phía sau chỉ còn lại hai người.

Nhìn thấy đã đến chỗ ở, Kỳ Ninh không kiên nhẫn, lắc người một cái, vòng vào bên trong một ngõ nhỏ.

Hai người vẫn luôn theo đuôi lúc này mới xuất hiện.

"Gì? Người đâu?". Một tên đầu trọc ảo não gãi gãi đầu, sờ tới da đầu mới nhớ tới hắn không có tóc.

Người đi cùng tên đầu trọc cười cười, hướng về phía Kỳ Ninh ẩn thân, vừa đi vừa nói: "Người anh em, chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn mời người anh em và bạn của cậu gia nhập Dong Binh đôi của chúng tôi mà thôi".

Kỳ Ninh cau mày, nửa dựa vào trên tường, thưởng thức thanh loan đao trong tay, nhìn hai người đi về phía cậu không nói lời nào.

Người chỉ ra vị trí của Kỳ Ninh mặc một chiếc áo sơ mi trắng hiếm hoi trong thời mạt thế, cười ôn tồn lễ độ: "Tôi là Kiều Hàm Nhất, một dị năng giả hệ tinh thần, tôi thấy trên người có một loại tinh thần lực giống nhau nên mới có thể hoàn toàn biết được vị trí của cậu. Cái tên đầu trọc này, mọi người đều gọi hắn vậy, là dị năng hệ lực lượng. Chúng tôi là thành viên của Thiết Ưng Dong binh đội, lần trước khi làm nhiệm vụ, vừa khéo ở xung quanh một cửa hàng trang sức bằng ngọc, thấy được nhà kho ngầm của một hộ gia đình có giấu một lượng lớn lương thực...."

Kiều Hàm Nhất nói tới đây liền dừng lại.

Kiều Hàm Nhất tin tưởng, mấy thứ như đồ ăn này, ở mạt thế không có ai sẽ không động tâm, mà hắn sở dĩ nhắc tới một cửa hàng trang sức bằng ngọc, một là vì để lấy lòng Kỳ Ninh, rằng bọn họ thật sự biết vị trí kho ngầm đó; thứ hai, chính là bởi vì Kỳ Ninh một lòng vung tay quá trán, lúc hắn quan sát Kỳ Ninh, thấy được cậu ở chợ trời rất chú ý đến các loại trang sức bằng ngọc.

Kỳ Ninh dừng một chút, nhìn vào mắt Kiều Hàm Nhất, một câu vạch rõ: "Các người không có dị năng giả không gian, hay là không gian của hắn không đủ lớn?"

Kiều Hàm Nhất một vẻ bị chọc cũng không bối rố, chỉ nói: "Chúng tôi không có dị năng giả không gian, cho nên muốn mời người anh em và Tưởng tiểu thư bạn của cậu cùng nhau gia nhập Dong binh đội của chúng tôi".

Thật ra hôm nay Kiều Hàm Nhất muốn đi mời Tưởng Yên Nhiên gia nhập với bọn họ, nhưng đến dưới lầu nhà Tưởng Yên Nhiên, thấy Kỳ Ninh từ lầu 3 đi xuống. Trên lầu 3 này chỉ có hai nhà, mà hai nhà này cùng thuộc một đội Dong binh đội, cho nên Kiều Hàm Nhất tự nhiên cho rằng Kỳ Ninh quen biết Tưởng Yên Nhiên, hơn nữa quan hệ của hai người hẳn là không tệ lắm.

Bởi vì Dong binh đội của Mạc Dịch Phàm, từ trước tới này đều không thấy Tưởng Yên Nhiên, Mạc Tam và thiếu niên trước mắt.

Cũng là người bị bài xích, quan hệ họ có thể kém sao?

Tốc độ của Kỳ Ninh rất nhanh, cho nên Kiều Hàm Nhất cho rằng Kỳ Ninh cũng là dị năng giả tốc độ, nên lúc này mới nổi lên tâm tư đào Kỳ Ninh đi cùng.

"Tưởng tiểu như cũng được, người anh em cũng được, nếu đều không tán thành Mạc đội trưởng, cần gì phải ăn vạ ở đó nhìn sắc mặt người khác chứ?". Kiều Hàm Nhất tận tình khuyên nhủ, "Dong binh đội của chúng tôi mấy chuyện khác không nói, nhưng đối với đội viện rất không tệ, chỉ cần có năng lực, ai cũng sẽ không khinh thường cậu. Cho nên, anh bạn nhỏ, không biết cậu có đồng ý gia nhập với chúng tôi hay không?". Thuận tiện dẫn Tưởng Yên Nhiên cũng theo luôn chứ?

Khoé miệng Kỳ Ninh giật giật, nhìn Kiều Hàm Nhất một cái rồi nói: "Tôi yêu cầu quyền có thể tuỳ thời rời đi". Thấy Kiều Hàm Nhất chau mày, Kỳ Ninh lại nói: "Còn Tưởng Yên Nhiên, nếu tôi đi khuyên bảo, cô ta hẳn là sẽ đồng ý gia nhập đội ngũ của các anh".

Sắc mặt Kiều Hàm Nhất khẽ thay đổi, hắn nghe ra ý tứ phía sau lời nói của Kỳ Ninh. Nếu hắn không đáp ứng yêu cầu của Kỳ Ninh, Kỳ Ninh sẽ cản trở Tưởng Yên Nhiên gia nhập bọn họ.

Kỳ Ninh tuy rằng thoạt nhìn không tồi, nhưng tiểu đội của bọn hắn không phải không thể có Kỳ Ninh, nhưng Tưởng Yên Nhiên là một dị năng giả không gian khó gặp, hơn nữa nghe nói không gian còn rát lớn, cũng đủ đem lương thực trong nhà kho ngầm dọn đến toàn bộ. Cho nên, Tưởng Yên Nhiên bọn họ cần phải mượn sức.

"Phải làm xong một nhiệm vụ, cậu mới có thể rời đi". Kiều Hàm Nhất cắn răng nói ra điểm mấu chốt cuối cùng.

Kỳ Ninh gật đầu: "Đó là đương nhiên, chỉ cần các người không vứt bỏ tôi, tôi tự nhiên sẽ hoàn thành nhiệm vụ cùng mọi người trở về".

Kiều Hàm Nhất vừa nghe lời này, sắc mặt mới thay đổi: "Vậy, chúng ta khi nào có thể gặp mặt Tưởng tiểu thư?"

Kiều Hàm Nhất còn không biết, dị năng giả hệ không gian Tưởng Yên Nhiên hắn tâm tâm niệm niệm hiện tại không rảnh gặp hắn.

Vốn là lúc Tưởng Yên Nhiên đang ở trong nhà của Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh điều tra vòng tay, Mạc Tam ở ngoài cửa thống khổ rất lâu, mới đứng lên vào phòng, làm cho Tưởng Yên Nhiên đang tập trung tìm kiếm hoảng sợ.

"A!". Tưởng Yên Nhiên vỗ vỗ bộ ngực, nở một nụ cười xinh đẹp với Mạc Tam: "Anh đã đến rồi, vì sao không nói cho tôi một tiếng?"

Mạc Tam dừng một chút: "Nói với cô, cô còn sẽ vào phòng Mạc thiếu trộm đồ sao?"

Tưởng Yên Nhiên ngẩn người, rũ đầu nói: "Dù sao tôi làm gì, anh xoay người cũng sẽ hội báo cho đại ca, có nói với anh hay không không phải cũng giống nhau sao?". Cô ta nhẹ nhàng nức nở một tiếng: "Tôi biết anh là thuộc hạ của địa ca, anh làm việc vì đại ca, tôi không nên cản trở công việc và lòng trung thành của anh như vậy. Cho nên, tam ca, tôi sẽ không trách anh, anh vẫn có thể đem chuyện hôm nay báo cáo lại cho đại ca....."

Mạc Tam không nghĩ tới Tưởng Yên Nhiên vẫn luôn biết mình theo dõi cô ta, thậm chí báo cáo cho Mạc Dịch Phàm mỗi lời nói hành động của cô ta, giờ phút này nghe Tưởng Yên Nhiên không mang theo oán giận nói, trong lòng cũng có vài phần áy náy.

Nhưng cho dù áy náy cũng không thể thay đổi sự thật Tưởng Yên Nhiên trộm đồ trong phòng Mạc thiếu.

".... Cô... vì sao lại muốn vào phòng Mạc thiếu.... Tìm đồ?"

Tưởng Yên Nhiên nghe Mạc Tam nói, liền giống như đứa trẻ bị uỷ khuất ngồi xổm xuống khóc rống lên.

"Tôi không có trộm đồ, tôi không có! Là Kỳ Ninh, Kỳ Ninh cầm đao đặt trên cổ tôi, ép tôi đoạt lấy chiếc vòng tay mẹ tôi trân trọng để lại! Là hắn cưới đi! Nếu hắn cướp đi những thứ khác, thậm chí là mạng của tôi, tôi đều sẽ không có nửa phần do dự. Ai bảo hắn là người của đại ca, tôi nguyện ý trả giá vị đại ca!". Tưởng Yên Nhiên khóc cực kỳ đáng thương: "Nhưng chỉ có cái vòng tay kia là không được, đó là vòng tay duy nhất mẹ tôi tặng cho tôi, tôi không thể mất đi nó!".

Mạc Tam trong lòng như bị đánh trúng một gậy, nhìn cô gái khóc đến hoa lê đái vũ trước mặt không tự giác liền tiến tới ôm lấy cô ta.

Chuyện kế tiếp, liền rất thuận theo tự nhiên.

Bọn họ thậm chí còn không kịp trở lại nhà của mình, ở phòng khách liền bắt đầu củi khô lửa bốc

# Hết chương 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro