Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Yên Nhiên không hiểu vì sao tên nhóc này lại hận ả như vậy, thậm chí còn không tiếc làm ả thành người câm. Ả mở miệng, không phát ra tiếng mà lặp đi lặp lại ba chữ: "Vì cái gì".

Hàn Miểu rõ ràng đọc được khẩu hình của Tưởng Yên Nhiên, cậu nhóc chống đỡ thân thể suy yếu, chậm rãi đi đến trước mặt Tưởng Yên Nhiên: "Vì sao à? Yên Nhiên tỷ tỷ, tôi không trách chị lấy đồng hồ của tôi, cho dù đồng hồ kia có không gian thần kỳ gì tôi cũng không quan tâm. Nhưng mà chị có biết bởi vì ba tôi một hai phải rước chị về, cãi nhau một trận với mẹ tôi, bởi vì uống quá nhiều rượu mới bị cậu tôi hại thành kẻ tàn phế không?"

"Nếu không phải bởi vì chị, ba tôi sẽ không uống say; ba không uống say thì cậu sẽ không có cơ hội làm ông ấy thành người tàn phế, bây giờ cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu tôi đưa tôi tới nơi này, trở thành vật thí nghiệm cho người ta giải phẫu rút máu".

Hàn Miểu nghiêng đầu, trên mặt không có một chút tức giận nhìn Tưởng Yên Nhiên nói: "Chị Yên Nhiên, chị nhìn xem, một nhà ba người chúng tôi bị chị hại thảm như vậy, chị không tới đây chịu khổ với tôi, có phải không thể nói nên lời không?"

Còn Kỳ Ninh là ai, người trộm đồng hồ kia có thể có không gian hay không, cơ bản Hàn Miểu không thèm để ý. Trong lòng dạ hẹp hòi của nó, chỉ biết người hại nó thảm như vậy tên là Tưởng Yên Nhiên.

Cậu đã nghe trộm mấy nhà nghiên cứu kia nói, cậu sắp chết rồi. Bởi vì nghiên cứu của bọn họ đã bước vào bình cảnh. Trừ khi xẻ đầu nó xem bên trong có gì kỳ quái hay không thì mới có thể tiếp tục nghiên cứu của bọn họ.

Nếu nó đã phải chết, thì nó sẽ giúp mẹ nó một việc cuối cùng, kéo Tưởng Yên Nhiên chết cùng, như vậy thì ba mẹ nó mới có thể vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn sẽ không giận dỗi nhau chỉ bởi vì Tưởng Yên Nhiên.

Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm còn không biết chuyện bọn họ lo lắng sẽ không xảy ra. Hàn Miểu đã giúp bọn họ đem trái bom hẹn giờ Tưởng Yên Nhiên kia làm câm, hơn nữa chính Hàn Miểu cũng không có hứng thú gây phiền toái cho bọn họ.

Hai người lúc này đang ở trong không gian của đồng hồ.

Không gian của đồng hồ khoảng 500 mét vuông, tuy không có sông núi, nhưng bên trong sáng ngời. Kỳ Ninh vui vẻ lấy máy phát điện năng lượng mặt trời mua lúc trước, bày ra một ít đồ làm bếp và gia cụ, hai mắt tỏa sáng nhìn Mạc Dịch Phàm nói: "Chúng ta nấu cơm ăn đi!".

Mạc Dịch Phàm nhìn hai mắt sáng lấp lánh của Kỳ Ninh, đôi môi có chút trắng bệch, nhịn không được ôm lấy eo cậu, bắt đầu công cuộc nhuộm màu đỏ mê người cho đôi môi của Kỳ Ninh.

Chậm rãi cắn liếm, Mạc Dịch Phàm cuối cùng có thể làm môi Kỳ Ninh từ màu trắng biến thành màu đỏ, sau đó mới buông cậu ra. Hai người khó có được thời gian rãnh rỗi bắt đầu cùng nhau nấu cơm.

Đầu bếp đương nhiên là Mạc Dịch Phàm, nhưng Kỳ Ninh cũng ở bên cạnh giúp đỡ. Dùng lời nói của Mạc Dịch Phàm là không thể cưng chiều cậu tới hư được.

Kỳ Ninh âm thầm trợn trắng mắt, đã sớm bị cưng chiều tới hư rồi có được không.

Hai người mất một giờ mới làm ra một ít món ăn kèm và cơm.

Kỳ Ninh nhìn không gian trong đồng hồ đã được sắp xếp giường, đệm, chăn, đồ gia dụng, đồ điện, nước và lương thực dự trữ, có một loại cảm giác vô cùng thỏa mãn.

"Anh nhìn đi, mấy thứ ở đây đều là do em bỏ vào". Kỳ Ninh tranh công nói: "Bây giờ có tính là em đang bao dưỡng anh không?"

Trong lòng Mạc Dịch Phàm khẽ động, nghiêng đầu hôn Kỳ Ninh một chút, gật đầu cười nói: "Tính, anh nguyện ý được tiểu Ninh bao dưỡng".

Kỳ Ninh cũng cười, một tia khói mù trong lòng cũng dần dần tán đi. Mạc Dịch Phàm đã từng nuôi dưỡng cậu rất nhiều năm, bây giờ đến lượt cậu nuôi Mạc Dịch Phàm, như vậy thật ra rất công bằng có đúng không?

Ra khỏi không gian đồng hồ, Mạc Dịch Phàm đi ra ngoài sắp xếp cho đội viên của dong binh đội, Kỳ Ninh trốn vào trong không gian, nhanh chân đến nhìn Ngao tạng, cũng muốn xác định một chút mình cần phải tu luyện loại công pháp nào.

Con Ngao tạng biến dị có sức sống rất mạnh, Kỳ Ninh không băng bó vết thương cho nó, cũng không cho nó uống linh tuyền, nhưng nó vẫn mang một thân đầy thương tích mà sống sót.

Kỳ Ninh nhàn nhạt liếc mắt quét qua nó một cái, liền xoay người, bỗng nhiên cảm thấy không đúng.

Ngao tạng biến dị không phải cao tới nóc nhà sao? Ai tới nói cho cậu biết bây con Ngao tạng chỉ lớn bằng con sư tử lúc này là làm sao vậy?

Kỳ Ninh đưa tay muốn chọc nó một cái, Ngao tạng lập tức xù lông, đôi mắt không chớp trừng cậu, bày ra tư thế công kích.

"Hóa ra mày còn có thể biến hình". Kỳ Ninh "tấm tắc" khen. "Như vậy cũng tốt, sau khi mày khỏe ra cửa với tao, có thể che chắn tầm mắt của người khác".

Ngao tạng vẫn gầm gừ rống giận, một bộ muốn tiến lên nhưng không dám.

Kỳ Ninh thấy vậy, quyết đoán đưa tay xoa xoa bộ lông màu vàng của nó, vừa chạm vào liền buông tay.

Ngao tạng lập tức ngửa đầu, há miệng táp về phía tay Kỳ Ninh. Khóe miệng cậu giật giật, nhanh chóng rút tay về, trên ngón tay còn dính một chút nước miếng của nó. Một con thú hung dữ như vậy, không biết tới khi nào cậu mới có thể thật sự thuần phục được nó.

Thú dữ quả nhiên là thú dữ, Kỳ Ninh vừa mới lấy vây thú phù ra, Ngao tạng liền nhe răng cắn cậu, nhất định phải cắn chết cậu. Chỉ tiếc nó vừa mới có ý định này, lại cảm nhận được cảm giác còn hàng ngàn con kiến gặm cắn.

Kỳ Ninh biết, đây là kế ước linh thú nhận chủ tác động. Là một linh thú, không thể làm thương tổn chủ nhân dưới bất cứ tình huống nào, nếu không sẽ phải chịu đau khổ bị hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm cắn.

"Tao đã nói rồi, mày ngoan một chút, tao tự nhiên sẽ đối xử tốt với mày. Nếu mày vẫn không nghe lời như vậy thì đừng có trách tại sao tao ác". Kỳ Ninh nhắc nhở Ngao tạng lần cuối cùng, sau đó liền bước vào ngôi nhà trúc, bắt đầu tìm kiếm pháp thuật tu luyện thích hợp cho mình.

Kỳ Ninh mang ba linh căn mộc, thủy, thổ. Điều này có ý nghĩa là cậu có thể tu luyện cả ba thuộc tính pháp thuật này.

Thật không may là ba hệ linh căn này đều mang thuộc tính phụ trợ, Kỳ Ninh muốn học thuật công kích cường đại của hệ hỏa và hệ kim cũng không thể. Kỳ Ninh lật bí kíp pháp thuật của hệ mộc, hệ thủy và hệ thổ ra, cậu nên học cái gì trước mới tốt đây?

Một nơi khác, Mạc Dịch Phàm ra khỏi phòng, Mạc Tứ liền có vẻ đầy mặt lo lắng tiến về phía anh, nhỏ giọng nói: "Mạc thiếu, Mạc Tam.. à không phải, là Lý Sơn, cậu ta nói cậu ta muốn đến phòng thí nghiệm, làm người tình nguyện tham gia phòng thí nghiệm".

Lý Sơn là tên ban đầu của Mạc Tam.

Mạc Dịch Phàm ngạc nhiên một chút, nhíu chặt mày: "Không phải tôi nói tìm người từ từ chữa khỏi cho Lý Sơn, trước khi khỏi không cho phép ra ngoài sao? Làm sao hắn biết tin này?"

Tuy rằng Mạc Dịch Phàm nói đuổi Lý Sơn đi, thậm chí tước bỏ quyền lực họ Mạc của hắn, nhưng không có nghĩa rằng anh không nhớ rõ công lao và khổ lao của Lý Sơn mấy năm nay đối với Mạc gia. Anh đã bảo Mạc Tứ chú ý tình hình của Lý Sơn, mặc kệ ra sao cũng để hắn dưỡng thương tốt rồi nói sau.

Mạc Tứ đương nhiên biết suy nghĩ của Mạc Dịch Phàm, hắn cũng quan tâm Lý Sơn, nhưng hắn thế nào cũng không thể ngờ Lý Sơn sẽ ngốc đến mức tự đến phòng thí nghiệm kia làm người tình nguyện. Đó là tự tìm được chết!

Phải biết rằng, những người tình nguyện đó đa số đều là dùng để thí nghiệm thuốc giải virus tang thi, hoặc thí nghiệm thuốc phục chế dị năng. Bất kể loại nào thì lúc mới bắt đầu thí nghiệm cũng đều chỉ có một kết cục là bị tra tấn đến nửa chết nửa sống.

"Lý Sơn nói nằm trên giường không thoải mái, bảo hàng xóm đỡ hắn ra ngoài dạo một vòng. Sau khi trở về mới biến tin tức này, liền kiên trì muốn đi làm người tình nguyện. Xem chừng lúc này hắn đã muốn chạy tới cửa phòng thí nghiệm báo danh rồi". Mạc Tứ hận rèn sắt không thành thép nói.

Lý Sơn này là vì kích phát lòng cống hiến, định hi sinh mình để giúp người khác sao? Đây rõ ràng là hắn muốn vào phòng thí nghiệm để gặp Tưởng Yên Nhiên, muốn cứu Tưởng Yên Nhiên ra. Mạc Tứ biết rõ sự thật này, trong lòng càng thêm tức giận.

Lý Sơn quen biết Tưởng Yên Nhiên mới mấy ngày? Bọn họ đã theo Mạc thiếu hai mươi mấy năm, Mạc thiếu chướng mắt Tưởng Yên Nhiên, không muốn để hắn và Tưởng Yên Nhiên bên cạnh nhau đã gián tiếp chứng tỏ anh ta không tin tưởng Tưởng Yên Nhiên, không cho rằng Tưởng Yên Nhiên xứng đôi với Lý Sơn.

Nhưng Lý Sơn cố tình lại không tin Mạc thiếu, cố tình không tin hắn, luôn muốn ở cùng với Tưởng Yên Nhiên, thậm chí không nhịn được làm ở nay trong nhà bọn họ, cũng khó trách Mạc thiếu cũng phải đuổi hắn đi.

"Nếu hắn đã kiên trì như vậy, thì để cho hắn đi đi". Mạc Tứ bây giờ không nhìn ra, nhưng Mạc Dịch Phàm biết rất rõ, Lý Sơn muốn đến phòng thí nghiệm chỉ vì hắn muốn đi sao? Hắn cố tình lựa lúc Mạc Tứ đến nhìn mình nói ra ý muốn đến phòng thí nghiệm, hành vi này của Lý Sơn rõ ràng là buộc anh phải tỏ thái độ, buộc anh phải đi cứu Tưởng Yên Nhiên.

Nhưng đáng tiếc, Lý Sơn đã đánh giá quá cao phân lượng của mình trong lòng Tưởng Yên Nhiên.

"Gọi người về hết đi, tôi có việc cần nói".

Người trong dong binh đội của Mạc Dịch Phàm cũng không nhiều, nhưng tát cả đều là anh hùng hảo hán.

Mạc Tứ, A Thành, Cố Tích Mặc, còn có hai anh em vốn ở tại thành phố H, còn có một tgd mới tới, đây là các thành viên trong dong binh đội của Mạc Dịch Phàm.

Anh không định phát triển lớn mạnh ở căn cứ Hoa Nam, cho nên người của dong binh đội đương nhiên không nhiều lắm.

"Tôi muốn đến thành phố A, các cậu nguyện ý ở lại đây hay là đi theo tôi?". Mạc Dịch Phàm nhìn lướt qua mọi người.

Tgd nói đầu tiên: "Em muốn đi theo anh Kỳ Ninh. Anh Kỳ Ninh đi đâu, em đi theo đó".

A Thành và Cố Tích Mặc cũng yêu cầu được đi theo Kỳ Ninh.

Mạc Tứ ở một bên nghiến răng, trong khoảng thời gian này, Kỳ Ninh một lần xuất hiện cũng không có. Nuôi bọn họ, dẫn bọn họ đi đánh tang thi rõ ràng đều là Mạc thiếu, vì sao mấy người này khuỷu tay còn đưa ra ngoài, muốn theo Kỳ Ninh vậy?

Hai anh em ở thành phố H kia nhìn nhau, nói: "Bọn tôi ở lại".

Mạc Dịch Phàm gật đầu, hai người kia ở lại thật ra trong dự kiến của anh. Anh lấy hai viên tinh hạch tang thi cấp hai đưa cho hai người: "Bây giờ thực lực mới là trên hết, hai người tự bảo vệ tốt cho mình".

Sau khi hai người rời đi, những người còn lại được Mạc Dịch Phàm phân công thu dọn đồ vật, chuẩn bị rời đi.

Mấy người Mạc Tứ tuy rằng không rõ vì sao bọn họ phải rời khỏi căn cứ, nhưng nếu Mạc Dịch Phàm đã lên tiếng thì mọi người cũng không chần chừ, bắt đầu thu dọn.

Nhưng trước khi bọn họ rời đi, trong nhà lại nghênh đón một vị khách ngoài ý muốn.

# Hết chương 29

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro