Chương 3: Không gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Ninh nâng tay trái lên, nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Trên ngón áp út tay trái của cậu có dấu vết lôi kéo rất sâu, nghĩ đến không phải không có người đánh chủ ý lên chiếc nhẫn này. Chỉ là không biết vì cái gì, không thể tháo nhẫn xuống, những người đó cũng không lấy đi được.

Kỳ Ninh lắc đầu, quyết định tạm thời không thèm nghĩ đến những chuyện đó, cắn cắn ngón trỏ tay phải một cái, một giọt máu chảy ra, nhỏ lên trên nhẫn.

Quả nhiên vẫn như kiếp trước, chiếc nhẫn nhanh chóng hấp thu giọt máu.

Đôi mắt Kỳ Ninh lóe lóe lên, đứng dậy kéo màn và tắt hết toàn bộ đèn trong phòng, sau đó mới mặc nhiệm trong lòng tiến vào trong không gian. Trước mắt liền nhoáng lên, Kỳ Ninh lần nữa mở mắt ra thì cậu đã vào trong không gian rồi.

Một mảnh đất khô quắt màu vàng, dòng suối xanh mát...

Kỳ Ninh nhẹ nhàng thở ra, vừa lòng gật gật đầu, không gian vẫn ở đây, cậu sẽ không cần phải lo lắng nhiều nữa.

Không ngờ, Kỳ Ninh tùy ý xoay người, bỗng nhiên phát hiện trong không gian có thêm một căn nhà tre hai tầng! Phía sau căn nhà tre, mơ hồ còn có một ruộng thuốc và một mảnh ruộng đen.

Kỳ Ninh giật mình, dùng sức xoa xoa đôi mắt, không thể tin nhìn căn nhà trúc và đồng ruộng thật lâu vẫn chưa biến mất như ảo ảnh.

Kiếp trước lúc cậu biết đến không gian, không gian này cũng chỉ có tác dụng chứa vật và cho phép cậu trốn vào. Một đời này, trong không gian vậy mà lại có thêm vài thứ.

Kỳ Ninh không biết là tốt hay xấu, nhưng tóm lại cũng là thứ trong không gian của cậu, cậu cũng không sợ. Vì vậy Kỳ Ninh yên tâm lớn mật tiến vào nhà tre.

Đẩy cửa ra, Kỳ Ninh sửng sốt, không nghĩ tới căn nhà này lại thờ cúng bảy tám khối bài vị.

Nhìn kỹ lại, khóe miệng Kỳ Ninh không nhịn được giật giật, nhẫn này thật không hổ danh là để dành cho con dâu của Mạc gia. Nhìn mấy bài vị này, một là Mạc X thị, bài vị ở giữa nhất cũng không có tên, chỉ có họ của chồng và dòng họ của mình, bên cạnh hàng thứ nhất có ba cái bài vị, mới có tên của riêng mình, bất quá phía sau tên đó cũng đi kèm theo họ Mạc.

Kỳ Ninh bỗng nhiên đỏ mặt một chút.

Trên bài vị đều là chữ phồn thể, Kỳ Ninh bị Mạc Dịch Phàm ép buộc phải học chữ phồn thể, cho nên có thể đọc được.

Nghĩ đến những tiểu thuyết không gian, thường đều sẽ có tiền bối lưu lại thư để giải thích, vì vậy Kỳ Ninh liền khom người hành lễ với những bài vị này, sau đó tìm kiếm trong nhà tre để tìm những manh mối mình có thể xem.

Thật là không phụ lòng người, Kỳ Ninh thật sự phát hiện một đống thứ trong góc nhà, tùy ý như một đống rác.

Kỳ Ninh cau mày, lôi trong đống lộn xộn ra một quyển sách ố vàng, một lá thư kẹp trong sách. Sau khi xem thư xong, Kỳ Ninh mới rõ ràng vì sao kiếp trước không gian này chỉ có tác dụng chứa đồ vật, mà bây giờ lại không rõ gì nhiều thêm một căn nhà trúc và đồng ruộng.

Thư này không chỉ do một người viết, mà có bút tích của bảy tám người, có cứng cáp hữu lực, có uyển chuyển thanh tú.

Nội dung thư đại khái nói là không gian này được một đôi đạo lữ phi tăng của Mạc gia luyện ché được trước khi vào hơn 3000 năm trước. Bởi vì con trai trưởng của Mạc gia từ trước đến nay đều là lôi linh căn trời sinh, một đường tu luyện vô cùng thuận lợi, rất nhiều người có thể nhanh chóng tu luyện đến cảnh giới phi thăng Linh giới. Nhưng người Mạc gia từ trước đến nay có tật xấu là si tình, đã xác nhận bạn lữ rồi sẽ không chịu thay đổi, con trai trưởng của Mạc gia tu luyện thành công, nhưng bạn lữ của hắn lại không theo kịp tốc độ, tất nhiên sẽ tạo này hai giới xa cách nhau.

Nếu là người khác, có thể sẽ trực tiếp phi thăng rời đi, cuối cùng thì bạn lữ gì đó sao quan trọng hơn con đường trường sinh? Tiếc là người Mạc gia quá mức si tình, bạn lữ không đi, bọn họ cũng không chịu rời đi. Thà rằng ở tại nơi linh khí loãng địa giới này hao hết tuổi thọ còn lại, cũng không chịu bỏ lại bạn lữ mà đi.

Cũng bởi vì thế, người Mạc gia kia để bạn lữ phi thăng thành công, mới nghĩ ra trước khi đi luyện chế một pháp bảo có linh tuyền và không gian có thể gieo trồng, để bạn lữ của người Mạc gia có thể cùng đời sau của Mạc gia có thể cùng tu luyện thành công.

 Để phòng ngừa bảo vật bị trộm đi, tổ tiên Mạc gia thiết lập trên nhẫn những hạn chế. Trừ khi là người Mạc gia trước tiên nhỏ máu lên nhẫn, sau đó bạn lữ của người Mạc gia đã nhận định lại nhỏ máu lên, thì nhẫn không gian mới chân chính nhận chủ, mở ra không gian gieo trồng và linh tuyền, nếu không thì nhẫn không gian cũng chỉ là nơi để chứa đồ mà thôi.

......

Môi Kỳ Ninh nhấp nhấp, đặt tay lên trên viên cầu dùng để thí nghiệm tư chất linh căn mà cậu đào ra từ "đống rác". Trên viên cầu hiện lên một mảng lớn màu xanh đậm, mảng nhỏ xanh biển và vàng đất.

Căn cứ vào nội dung trong bức thư, Kỳ Ninh biết, cậu cũng chỉ có thể gọi là có tư chất tu luyện, nhưng chỉ là gần được Tam linh căn, linh căn chủ là mộc linh, linh căn phụ là thủy linh và thổ linh. So với con trai trưởng của Mạc gia xưa nay có lôi linh căn biến dị, tam linh căn này cơ bản là không đáng nhìn.

Kỳ Ninh không để ý tư chất của mình như thế nào, có thể sống lại một đời, có không gian và tài nguyên tu luyện phong phú như vậy, cậu đã thấy quá đủ. Nhưng mà Mạc Dịch Phàm......

Kỳ Ninh lắc lắc đầu, theo thông tin chủ nhân cuối cùng nhắn lại là hai trăm năm trước. Hai trăm năm này đất nước đã trải qua không ít chiến tranh, Mạc Dịch Phàm rốt cuộc có phải là dòng chính của Mạc gia hay không cậu không biết, hiện tại kết luận vẫn còn hơi sớm.

Nghĩ đến hiện tại vẫn còn ở "khu cách ly", khóe môi Kỳ Ninh gợi lên một mạt cười lạnh, cậu vẫn nên trước lợi dụng linh tuyền tẩy tủy phạt cốt, đề cao tố chất thân thể, nắm chắc thời gian tốt nhất để rời đi nơi này.

Ở một nơi khác, Tề Ninh bị hủy dung rốt cuộc sau ngày từ từ tỉnh lại.

Sau khi Tề Ninh tỉnh lại, liền băt chước bộ dáng kiêu căng vốn có của Kỳ Ninh, hất hàm sai khiến Mạc Dịch Phàm. Chỉ là trong ánh mắt Tề Ninh không chứa được tình ý và cuồng nhiệt làm cho Mạc Dịch Phàm cảnh giác, người này, thật là Tiểu Ninh của anh sao?

Mạc Dịch Phàm ngồi trước giường bệnh, nâng tay trái của Tề Ninh lên, chậm rãi vuốt ve ngón áp út của hắn.

Tim Tề Ninh đập lợi hại, khác với Kỳ Ninh, Tề Ninh vốn dĩ là một người đồng tính, Mạc Dịch Phàm lại ưu tú như vậy, hắn thích Mạc Dịch Phàm, thật sự cũng không có gì lạ. Chỉ là hắn đang làm ra bộ dáng khinh bỉ, Tề Ninh thật sự lo lắng mình không cẩn thận lỡ lời.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi có anh không có sao? Đều là đàn ông con trai, anh sờ cái gì mà sờ?". Tề Ninh quay đầu, học bộ dáng ngạo kiều của Kỳ Ninh, hừ lạnh nói.

Mạc Dịch Phàm cười nhẹ một tiếng.

Tiếng cười trầm thấp làm tim Tề Ninh đập lỡ nửa nhịp, hắn thiếu chút nữa đã gục vào trong lòng Mạc Dịch Phàm kể ra tâm tư đơn phương mấy năm nay đối với anh.

"Chiếc nhẫn kia sao lại không thấy? Không phải em nói rất thích nó sao?". Mạc Dịch Phàm đặt ngón áp út của Tề Ninh bên môi, nhẹ thổi khí, dụ hoặc hỏi.

Tề Ninh cắn cắn môi, chuyện chiếc nhẫn, hắn không biết nhiều lắm. Chỉ nghe tst nói qua, chiếc nhẫn mang trên tay Kỳ Ninh, bọn họ thử rất nhiều biện pháp đều không tháo xuống được, lại không thể cắt ngón tay của Kỳ Ninh xuống, tránh làm cho Mạc Dịch Phàm đa nghi, cũng chỉ có thể động tay động chân trên ngón áp út của Tề Ninh, giả vờ bị người ta mạnh mẽ tháo ra.

"Tôi không phải hôn mê sao? Sao biết nhẫn vì sao lại mất?" Tề Ninh cúi đầu, lại vẽ rắn thêm chân nói thầm một câu: "Tôi thích chiếc nhẫn kia như vậy, sao lại có thể không cẩn thận bỏ mất nó chứ?"

Thân mình Mạc Dịch Phàm cứng đờ trong nháy mắt, ánh mắt nhìn Tề Ninh cũng lạnh hơn rất nhiều.

"Trời tối rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút". Mạc Dịch Phàm ngồi không yên, trên mặt lại vẫn ôn hòa như cũ tạm biệt Tề Ninh.

Tề Ninh trở tay nắm lấy tay Mạc Dịch Phàm, có chút chần chờ hỏi: "Mặt tôi... Mạc Dịch Phàm, bác sĩ thẩm mỹ khi nào tới?"

Nhìn vết sẹo bỏng bên má trái của Tề Ninh, Mạc Dịch Phàm lần đầu tiên đâm ra chán ghét.

"Làm phẫu thuật cũng phải đợi thân thể tốt hơn, hiện tại em phải chăm sóc thân thể cho tốt, mới có thể làm phẫu thuật chỉnh dung". Mạc Dịch Phàm không chút do dự rút tay ra: "Ngoan, trước tiên ngủ đi".

Tề Ninh không nghi ngờ anh, ngoan ngoãn ngủ.

dmp sau khi rời khỏi phòng bệnh, lập tức gọi bốn thủ hạ xuất sắc nhất đến - Mạc Nhất, Mạc Nhị, Mạc Tam, Mạc Tứ. Bốn người này từ nhỏ được huấn luyện đi theo Mạc Dịch Phàm, lòng trung thành đối với anh cũng không cần hoài nghi.

"Cái tên Tề Ninh lần trước giả mạo Tiểu Ninh, hiện giờ đang ở đâu?". Mạc Dịch Phàm cực kỳ hận cái người đánh tráo kKỳ Ninh, nhưng việc cấp bách hiện giờ là tìm được Kỳ Ninh, còn ai là chủ mưu, anh có rất nhiều cách làm người đó hiện thân.

Bốn người Mạc Nhất hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Mạc Nhất mở miệng: "Mạc thiếu, bên cạnh ngài không phải có người thật rồi sao? Còn muốn tìm kẻ giả mạo làm gì?"

Mạc Nhị người cũng như tên, ngốc đến mức không bình thường, tùy tiện nói: "Hắc, người thật bị hủy dung, kẻ giả mạo không bị hủy dung nha! Hủy dung hay không thì cái nào nhìn thoải mái hơn?". Thấy mọi người quăng cho mình ánh mắt cảnh cáo, Mạc Nhị lầm bầm nói: "Dù sao cũng là giống nhau không phải sao".

Mạc Nhất, Mạc Tam, Mạc Tứ lập tức khom người với Mạc Dịch Phàm, cầu tình nói: "Mạc thiếu, lão nhị bộc trực, Mạc thiếu đừng so đo với cậu ấy".

Mạc Dịch Phàm vẻ mặt lạnh lùng.

"Mạc Nhị, cậu phụ trách nhìn chằm chằm Tiết phu nhân, mặc kệ bà ta có động tác gì đều phải báo cáo lại với tôi".

Mạc Nhị "A" một tiếng, có chút không sờ được đầu óc, nhưng người ngốc một chút lại cực kỳ trung thành với Mạc Dịch Phàm. Tuy rằng không tình nguyện, Mạc Nhị vẫn nói: "Vâng, vâng, tôi đi nhìn chằm chằm Tiết phu nhân".

Mẹ ruột của Mạc Dịch Phàm tuy rằng là tst, nhưng tst cũng không phải là vợ của ba Mạc Dịch Phàm, cho nên bà không có được tư cách được gọi là Mạc phu nhân, chỉ có thể bị lúng túng gọi là "Tiết phu nhân".

Tất cả mọi người đều biết, Mạc Dịch Phàm và Tiết phu nhân cảm tình không xấu nhưng lại không tốt, dù sao bọn họ cũng là mẹ con ruột, điểm mấu chốt của Mạc Dịch Phàm ở đâu người khác cũng không biết. Mạc Nhị đi theo dõi mẹ của Mạc Dịch Phàm, chuyện này thực sự là cố sức không lấy lòng mà.

"Khụ, cái tên giả mạo kia, tôi nhớ rõ hắn là người trấn Z, nhưng hiện tại trấn Z đang bị phong tỏa". Mạc Tam ho khan một tiếng, gọi sự chú ý của mọi người lại.

"Trấn Z?". Mạc Dịch Phàm gần đây vẫn luôn bảo vệ Kỳ Ninh giả, một chút tin tức không quan trọng, anh bảo thủ hạ không cần phải báo cáo, vì vậy còn không biết chuyện trấn Z bởi vì có tang thi xuất hiện mà bị phong tỏa.

"Khoảng thời gian trước, trấn Z bị một loại virus không rõ xâm nhập. Người bị lây nhiễm thường sẽ hôn mê một hai ngày, lúc sau tỉnh lại liền sẽ biến thành một thứ ăn thịt người, giống như tang thi vậy, không có hô hấp, không có thần trí, chỉ biết chạy đuổi người sống. Người bị người lây nhiễm cắn, cũng sẽ biến thành thứ kỳ quái này".

Mạc Tam chậm rãi nói, hắn chính mắt thấy qua ảnh chụp của những người bị lây nghiễm và video ăn thịt người, tuy rằng hắn nhìn quen những thủ đoạn tra tấn người, cũng phải khiếp sợ với sự tàn nhẫn này.

Mạc Dịch Phàm trong lòng nhảy dựng.

"Kỳ Ninh kia đâu? Hắn hiện tại ở trấn Z sao?". Mạc Dịch Phàm bắt lấy cổ áo Mạc Tam rống lên một câu.

Mạc Tam ngây ngốc trả lời: "Khu cách ly trấn Z tang thi càng ngày càng nhiều, hơn nữa những tang thi đó hình như còn sẽ tiến hóa. Quốc gia chưa nghiên cứu ra thuốc điều trị, cho nên chính phủ đã bí mật hạ lệnh, vì đề phòng tai họa chưa xảy ra, tám giờ rưỡi tối nay, thiêu trấn Z, để người bị lây nhiễm và người có khả năng lây nhiễm tất cả đều... Còn Tề Ninh, tôi nhớ rõ nhà hắn trùng hợp ở tòa nhà gần khu cách ly nhất".

Mạc Dịch Phàm lảo đảo lui về phía sau vài bước, trên mặt tái nhợt, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: "Đi trấn Z!"

# Hết chương 3


=======

Giải thích một chút về tu tiên giới.

Tu luyện có yêu cầu tư chất, phần lớn người là không có tư chất tu luyện, cũng không có cách nào tu tuieen, chỉ có thể là người phàm cả đời.

Tư chất linh căn cũng có phân chia.

Thuộc tính của linh căn chia thành các loại kim, mộc, thủy, hỏa, thổ hoặc là biến dị linh căn: băng, phong, lôi, quang, ám chờ.

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ linh căn lại chia thành đơn linh căn, song linh căn, tam linh căn, tứ linh căn và ngũ linh căn, tùy ý phối hợp. Ví dụ như linh căn của Kỳ Ninh chính là mộc, thủy, thổ, là tam linh căn bình thường nhất.

Linh căn càng chỉ có một, tư chất càng tốt, tu luyện càng nhanh. Mà biến dị linh căn so với đơn linh căn tu luyện càng nhanh. Cho nên tam linh căn của Kỳ Ninh cũng giống như đơn linh căn, nhưng cậu có không gian nên có thể bù lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro