Chương 4: Tàn sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Ninh tẩy tủy phạt cốt xong, lúc từ trong không gian đi ra, trên người mặc cái áo đạo bào màu xanh lá, một thân thoải mái sáng sủa, làn da càng thêm trắng so với trước kia, cả người nhìn qua phảng phất như một tiểu thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đang trộm mặc đồ của người lớn.

Không phải là cậu muốn mặc đạo bào, thật sự là trong không gian căn bản không có quần áo thích hợp cho cậu mặc, nhưng cái đạo bào này mặc trên người cậu rộng thùng thình...

Nhíu mày tìm cái gương trong nhà Tề Ninh để xem, Kỳ Ninh nhìn thấy thiếu niên trong gương môi hồng răng trắng, cảm thấy mình càng giống tiểu thụ... Này cũng không phải là dấu hiệu gì tốt. Phải biết rằng, cậu vốn chính là muốn cùng với người nào đó làm một đôi "vợ chồng bình đẳng"....

Không đợi Kỳ Ninh tự oán được vài phút, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng súng, tiếng gào khóc của nam nữ già trẻ, tiếng cãi nhau vang lên ầm ĩ.

"Thịch, thịch, thịch!". Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, tiếng động lớn như là muốn đập vỡ cửa.

"Mở cửa mở cửa, đám chết tiệt kia muốn thiêu chết chút ta!. Tề Ninh mày mẹ nó nhanh lăn ra đây cho ông chạy trốn!". Một giọng nói tục tằng vang lên từ ngoài cửa.

Kỳ Ninh giật mình, sao lại nhanh như vậy? Cậu rõ ràng nhớ trấn Z bị thanh lý hoàn toàn là trước lúc mạt thế bắt đầu ba ngày, hiện tại rõ ràng mới...

"Ầm!" một tiếng, cửa phòng lập tức bị người bên ngoài đá văng, một người đàn ông to lớn, râu ria đầy mặt sửng sốt một chút, một lượt đánh giá qua Kỳ Ninh, hùng hùng hổ hổ nói: "Ông đây đời trước chính là thiếu nợ mày, mau mẹ nó nhanh chạy trốn, bằng không chết ở đây đến phí hỏa táng còn không có!".

Vừa nói xong, người đàn ông lôi kéo Kỳ Ninh đi ra ngoài.

Vốn thể trạng yếu ớt của Kỳ Ninh, ông ta kéo một cái là dễ dàng có thể xách người kéo đi, nhưng làm ông ta kinh ngạc chính là, Kỳ Ninh dùng sức quăng tay ông xuống, nhưng thật sự đẩy tay ông ta ra.

"Ông đợi tôi ngoài cửa". Hình thức thiếu gia của Kỳ Ninh hoàn toàn khai hỏa, tự đi đến cửa, chỉ vào một cái rìu bên cạnh tủ phòng cháy nói: "Ông mở cái này ra, lấy rìu chữa cháy theo".

Nói xong Kỳ Ninh lại quay về phòng mình.

Người đàn ông kia nhìn cái rìu, nghe tiếng dưới lầu có người không ngừng gọi tang thi, lập tức rõ ràng lời người con trai kia nói -- Nhưng mà, Tề Ninh hình như có gì đó khác, người đàn ông yên lặng nghĩ, ông ta vốn chỉ cảm thấy người này là trói buộc mà ông ta ném đi không xong, bởi vì hai người có quan hệ thân thích, không thể không thời thời khắc khắc chăm sóc cho người này, nhưng hiện tại, khí tràng cậu nhóc này tỏa ra lại làm ông ta cầm lòng không đậu mà nghe theo cậu phân phó, ngược lại, giống như cậu nhóc này đang chăm sóc ông ta vậy.

Kỳ Ninh trở lại phòng, nhanh chóng lấy mấy đồ trong phòng có thể cất được thu lại trong không gian, ra khỏi phòng, Kỳ Ninh đi qua mấy phòng kế bên dạo qua một vòng, đến vớ thối cũng không buông tha...

Chờ Kỳ Ninh trong vòng mười phút, Kỳ Ninh đã dọn sạch bốn căn nhà, Kỳ Ninh tính tính thử, những thứ này có thể ăn trong mười ngày, vì vậy quay lại, chạy vài bước đến cầu thang, cạy cái rìu phòng cháy của tầng trên ra.

Cậu hiện tại không có vũ khí gì, đồ đạc trong không gian không thể dễ dàng lấy ra, cái rìu này thành lựa chọn duy nhất.

"Đùng đùng đùng!". Sau ba tiếng súng liên tiếp, bên ngoài có tiếng loa vang lên.

"Bà con cô bác trấn Z, mọi người đã bị cảm nhiễm virus kiểu mới, vì suy nghĩ cho sự an toàn và sức khỏe của nhân dân cả nước, cũng vì để các vị sẽ không biến thành tang thi ghê tởm, chúng tôi chỉ có thể làm như vậy, mới có thể ngăn chặn virus lây bệnh, hy vọng các vị có thể phối hợp... Đương nhiên, nếu lại có người dám vượt rào chạy trốn, giống như người này sẽ giết không tha!". Giọng nói lạnh băng tàn khốc xuyên qua loa vang lên bên tai mỗi người ở trấn Z.

Kỳ Ninh dừng một chút, trận này quốc gia muốn tạo ra một trận "hỏa hoạn ngoài ý muốn", sợ là căn bản không tránh được. Sau khi cậu tẩy tủy phạt cốt, tố chất thân thể cũng chỉ tốt hơn ban đầu một chút, tường đồng vách sắt gì đó cậu còn không có bản lĩnh đó đâu.

Một khi đã như vậy, cậu vẫn tiếp tục thu thập một ít đồ ăn trong tòa nhà, chờ trận "hỏa hoạn" này đến, cậu nhanh chóng trốn vào không gian là được.

"Này, cậu đi đâu? Đừng có mặc kệ tôi a". Người đàn ông to lớn gọi một câu, liền hạ giọng, nhìn quanh khắp nơi, thấy mấy người trên lầu này đều rời đi hết mới thần bí hề hề nói nhỏ với Kỳ Ninh.

"Đám ác độc kia xem ra thật sự muốn thiêu chết chúng ta, ông đây là người nộp thuế, ăn của ông uống của ông, hiện tại lại muốn thiêu chết ông... Cậu nghe thử coi, mùi xăng hung đến ông đây đều buồn nôn..."

Kỳ Ninh mím mím môi, mặc đề hắn, tiếp tục đi về một nhà. Người ở nhà này vốn là người thích du lịch, trên tường treo hai ba cái ba lô leo núi rắn chắc. Tuy rằng không phải là hàng hiệu gì, nhưng Kỳ Ninh vẫn cầm lên sờ sờ, cảm giác tính chất còn không tồi, vì thế mở túi ra, bắt đầu đem thức ăn nước uống còn lại trong nhà dồn vào trong ba lô.

Người đàn ông gãi gãi đầu, nắm tay phải, đấm vào lòng bàn tay trái một cái mới nói: "Đúng vậy, ông đây sao không nghĩ tới, chúng ta cần đồ ăn. Đúng a, Tiểu Ninh, càng ngày càng có đầu óc!". Người đàn ông lại ngứa tay, muốn đánh lên lưng Kỳ Ninh một cái.

Kỳ Ninh lập tức lắc mình né tránh.

"Tôi không phải là Tề Ninh trong miệng anh". Kỳ Ninh nhíu mày nói: "Tôi là Kỳ Ninh, Kỳ Ninh thành phố A. Còn có, tôi không quen biết anh, đừng có gọi tôi là Tiểu Ninh".

Người đàn ông hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

"Cậu sao không phải là Tiểu Ninh? Rõ ràng cậu và Tiểu Ninh lớn lên...". Người đàn ông đang nói thì dừng lại, lúc này mới phát hiện, người thiếu niên trước mắt và Tề Ninh quả nhiên là có điều khác nhau. Tề Ninh 18 tuổi, khí chất là một thiếu niên yếu đuối, đôi mắt chưa bao giờ dám nhìn vào mắt người khác, nhưng thiếu niên trước mắt này, diện mạo chẳng qua chỉ là mười sáu mười bảy tuổi, làn da cũng trắng hơn so với Tề Ninh, đặc biệt là khí chất. Thiếu niên này ánh mắt sáng rực lạnh lùng, lúc nhìn hắn luôn có một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

Ánh mắt như vậy, tuyệt đối không phải của Tề Ninh.

"Vậy Tiểu Ninh đâu? Đã chết... Không đúng, còn sống không?". Người đàn ông kia lại truy hỏi.

Kỳ Ninh cười như không cười liếc người đàn ông kia một cái, như thấy biểu tình của người này: "Anh hy vọng cậu ta chết?"

"Tôi..." Người đàn ông kia muốn phủ nhận, nhưng thấy ánh mắt cậu thiếu niên như nhìn thấu hết thảy, bỗng nhiên liền lười che dấu chán ghét của mình đối với Tề Ninh. "Đúng, tôi hy vọng nó chết, hy vọng nó đừng có bám vào cái danh nghĩa người thân mà ăn vạ bên cạnh tôi".

Kỳ Ninh nhướng mày, nhìn kỹ người đàn ông này một cái, cậu cũng phát hiện, người này không có vội vã chạy trốn, cũng không sợ bị lửa đốt.

"Anh có biện pháp tránh thoát trận hỏa hoạn này". Câu này của Kỳ Ninh là câu khẳng định. Nếu có con đường khác rời khỏi trấn Z, Kỳ Ninh cũng không muốn trốn trong không gian. Với cậu mà nói, không gian này là con đường lui cuối cùng, cậu không muốn giống như đời trước, bị người khác phát hiện bí mật của không gian, sau đó bị giết hại.

"Nếu anh có biện pháp giúp tôi tránh trận hỏa hoạn này, để trả công, tôi có thể giúp anh hoàn toàn thoát khỏi Tề Ninh". Kỳ Ninh tung mồi.

Người đàn ông do dự một lát, dưới lầu tiếng thét và tiếng ồn ào ngày càng nhiều.

Người đàn ông và Kỳ Ninh ra ban công nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy giữa đám người bên dưới có mấy chục gương mặt đen thui, cử chỉ cứng đờ, gặp người sống liền cắn. Cả đám người ồn ào cả lên, muốn chạy về phía những người quân nhân đang làm hàng rào bên ngoài, nhưng mới vừa chạy đi, trên lưng người đó sẽ bị một phát đạn, dần dần, mọi người chỉ có thể cuộn tròn trên quảng trường, thống khổ giãy giụa...

Mắt Kỳ Ninh bình tĩnh nhìn người trên quảng trường. Cậu biết, đây chỉ mới là bắt đầu. Mạt thế chân chính, so với với bây giờ càng tàn khốc hơn.

Người đàn ông kia tâm tính kém hơn Kỳ Ninh, há miệng mắng một câu, cũng học Kỳ Ninh cầm cái túi leo núi, bắt đầu bỏ quần áo và nước vào trong.

"Ông có cách, cậu yên tâm, ông đây một hồi dẫn cậu đi". Người đàn ông hổn hển nói.

Kỳ Ninh và người đàn ông kia nhét đầy hai cái túi thức ăn và nước uống, rồi nhẹ nhàng đi về gara ngầm của tòa nhà.

Trên đường đi ngang qua một kho hàng bị khóa kín, người đàn ông kia bỗng nhiên dừng bước, một cước đá văng cửa kho hàng, nhìn mấy thùng trái cây và thịt tươi đông lạnh đầy kho, không nhịn được phỉ nhổ với cái kho hàng: "Đám chết tiệt kia, mỗi cuối tuần chỉ phát cho chúng ta mấy gói mì và bánh quy, bản thân thì cất giấu nhiều thứ tốt thế này cái rắm, hiện giờ còn không phải muốn một mồi lửa thiêu sạch sẽ sao?"

Kỳ Ninh nheo nheo mắt, kho đồ ăn này vậy mà lại nhiều hơn dự đoán.

"A Thành, anh đi xem cái cửa nhỏ anh nói có mở hay không, túi của tôi còn chút chỗ trống, lấy ít giăm bông gì đó để ăn trên đường".

A Thành là tên của người đàn ông kia.

A Thành ngẩn người, hắn vừa định nói chỉ cần đi có một đêm, bọn họ có thể đến thành phố khác rồi, sau đó có thể an toàn thoát khỏi vận mệnh bị lửa đốt, có thể ăn uống thả cửa. Nhưng A Thành lại nghĩ đến, không đúng nha, trên người bọn họ hình như không có bao nhiêu tiền!

"Vậy cậu mau đi chọn đi, lấy mấy cái gói mì trong túi bỏ đi, chọn chân giò hun khói, trứng kho đồ đi!". A Thành dặn dò vài câu, liền chạy tới xem "cửa" kia có phải ở đó không.

Kỳ Ninh không nghĩ tới người này dễ lừa như vậy, khóa cửa kho hàng lại từ bên trong, sau đó nhanh chóng dùng tay đụng đến đồ ăn trong kho hàng, thu những thứ có thể thu được vào trong không gian.

Kỳ Ninh hiện giờ còn chưa bắt đầu tu luyện, chỉ là uống chút nước linh tuyền, tẩy tủy phạt cốt giúp thân thể mình có thể tăng tới trạng thái tốt nhất của người thường, cũng chưa xuất hiện thần thức tu luyện để có thể lợi dụng nhìn một thứ rồi thu vào được không gian, chỉ có thể vụng về dùng tay để sờ đến đâu thu vào không gian đến đó.

Cũng may mấy thứ trong kho hàng đều chất thành rương, phần lớn là chân giò hun khói, thịt tươi đông lạnh, gạo và mì. Trái cây, mì ăn liền, bánh quy gì đó chỉ còn lại có mấy rương.

Kỳ Ninh phí chút công phu, rốt cuộc trước bảy giờ rưỡi đã thu xong mấy thứ trong kho hàng, còn các thứ rải rác cậu không có thời gian thu. Cậu nhớ rõ, trận hỏa hoạn này chính thức bùng nổ lúc tám giờ.

"Cậu rốt cuộc cũng ra". A Thành  vẫy vẫy tay với Kỳ Ninh, sau đó tùy tiện chỉ một đôi tình nhân trẻ và một người đàn bà sang trọng trang điểm kim quang lấp lánh. "Chúng ta dẫn bọn họ đi cùng đi".

Kỳ Ninh đen mặt một chút, ba người này cái gì cũng không có, dọc theo đường đi ăn ăn uống uống không phải đều do cậu và cái tên ngốc to con kia phụ trách sao? Chuyện không có lợi như vậy, Kỳ thiếu cậu làm sao lại chịu làm?

Cô gái trẻ cũng phát hiện Kỳ Ninh đen mặt, vì vậy nhỏ giọng mở miệng nói: "Tôi, chúng tôi trả tiền, xem như thù lao, có được không?"

Chàng trai trẻ ôm bạn gái vào trong lòng nói: "Tôi và bạn gái không phải người ở đây, lần này tới cũng vì làm thực tập sinh được điều động tới, các người nếu chịu dẫn đường, giá tùy theo hai người".

Chàng trai trẻ phát hiện Kỳ Ninh vẫn không có động tác gì, đành phải lấy một khối dương chi bạch ngọc khó gặp từ trên cổ tháo xuống, đưa cho Kỳ Ninh: "Này có thể xem như tiền thế chấp".

Sắc mặt Kỳ Ninh hơi hơi chuyển biến tốt đẹp. Cậu không biết sau khi ra ngoài có thể lập tức liên hệ được với Mạc Dịch Phàm hay không, cũng không biết Mạc Dịch Phàm có nhận ra Tề Ninh kia là giả không, nhưng vì mạt thế sắp đến, Kỳ Ninh cũng không cự tuyệt cơ hội ôm tiền này. Rốt cuộc thì không có tiền, cậu không có cách nào đi thu thập vật tư.

Tiếp nhận đồ trên tay, tùy ý vứt qua một bên, xem như hứa hẹn nói: "Chờ sau khi ra ngoài, các người có thể dùng tiền đến đổi".

Chàng trai hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó ánh mắt Kỳ Ninh lại liếc về phía người đàn bà sang trọng kim quang lấp lánh kia: "Còn bà?"

Người đàn bà sang trọng ghét bỏ nhíu nhíu mày, vẻ mặt cao ngạo tháo hai chiếc nhẫn vàng trên tay xuống, giống như bố thí quăng lên mặt đất: "Đây, trước cho cậu hai cái, sau khi rời đi, giá gấp đôi".

A Thành lập tức nhấc cái rìu chữa cháy trong tay lên: "Đệt, ông đây không làm. Ai thấy vừa ý thì thì dẫn bà đi đi, ông đây không có trách nhiệm hầu hạ bà!"

Người đàn bà sang trọng hoảng sợ, bà run rẩy đưa một ngón tay chỉ vào Kỳ Ninh đang mặc một thân đạo bào nói: "Cậu, cậu không phải là đạo sĩ sao? Đạo sĩ có thể nhìn người khác sát sinh diệt khẩu sao? Cậu còn không dạy dỗ hắn?"

Kỳ Ninh cũng giơ giơ cái rìu chữa cháy trong tay lên, đôi mắt không kiêng nể gì quét từ đầu đến chân người đàn bà sang trọng một cái, hất cằm nói: "Muốn trả giá với bổn thiếu gia sao?"

#Hết chương 4

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro