Chương 5: Bỏ trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn bà sang trọng bị ánh mắt khinh thường của Kỳ Ninh làm cho giật mình trong lòng, há miệng muốn phản bác, nhưng khóe mắt nhìn cái rìu chữa cháy trong tay cậu, đành phải oán hận chấp nhận, lấy tất cả nhẫn vàng, vòng tay trên tay tháo xuống, ném lên mặt đất.

"Nhiêu đây đủ rồi đi?"

Kỳ Ninh vươn ngón tay tinh tế vuốt ve lưỡi rìu sắc bén, không nói lời nào.

A Thành chớp chớp mắt, lần nữa giơ giơ rìu lên trước người đàn bà sang trọng, vẻ mặt dữ tợn, bộ dáng thực sự rất có tiềm chất hung thần ác sát.

 Trong lòng người đàn bà sang trọng mắng hai người kia không biết thức thời, đợi đến sau khi ra ngoài nhất định phải bảo ông chồng cho người xử đẹp bọn hắn, trên tay lại chỉ có thể không ngừng tháo hết trang sức trên người xuống ném lên mặt đất, Kỳ Ninh mới đưa mắt nhìn về phía bà.

"Đây xem như là thù lao để bản thiếu gia dạy dỗ hắn". Kỳ Ninh nói xong, liền vẫy vẫy tay với A Thành, hắn ngơ ngác đi qua, tùy ý Kỳ Ninh đánh một cái không nặng không nhẹ lên lưng. "Được rồi, người cũng đã dạy dỗ xong, thù lao cũng đã thu, bà có thể tùy ý. A Thành, cất đồ vào, chúng ta đi".

A Thành vui vẻ ra mặt.

Đồ trang sức ai mà không thích chứ? Chỉ là bộ dáng của bà ta vừa rồi giống như là đuổi ăn mày, hắn tuy thích tiền, nhưng cũng có tôn nghiêm của riêng mình chứ? Nhưng bây giờ thì khác, đống trang sức này bị bà ta ném xuống, nhưng ý nghĩa lại khác rồi, đây là "thù lao" mà Kỳ Ninh thiếu gia kiếm được, hắn giúp Kỳ Ninh thiếu gia nhặt lên, đây cũng là việc hắn nên làm.

Người đàn bà sang trọng đứng đó sững sờ, thẳng đến khi Kỳ Ninh và đôi tình nhân kia rời đi, bà ta mới kêu lớn: "Này, tôi cho tiền, các người không thể không dẫn tôi theo chứ!".

Vừa kêu, người đàn bà sang trọng vừa giẫm lên giày cao gót mười centimet đuổi theo.

Cô gái trẻ quay đầu liếc người đàn bà sang trọng kia một cái, tuy rằng cảm thấy bà ta có chút đáng thương, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận, chút này cô vẫn biết. Nếu vừa rồi bà ta có thái độ tốt một chút, đưa những thứ trang sức cho chàng trai kia, thì hai người nọ chắc chắn sẽ không khó xử bà.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, cô gái trẻ trộm nhìn Kỳ Ninh một cái, phát hiện cậu ta cơ bản mặc kệ bà ấy đi phía sau, rõ ràng một kiểu "Đi theo được thì theo, theo không kịp thì thôi". Cô gái trẻ nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ, thiếu niên này trong lòng cũng không xấu.

Chỉ là thiếu gia Kỳ Ninh thật sự có lòng tốt như vậy sao? Còn phải đợi xem sau.

A Thành dẫn mấy người lòng vòng trong gara mấy vòng, cuối cùng mới đến một gian khuất để mấy chiếc xe đã hỏng, nhìn nhìn phía dưới một chiếc xe, mới hưng phấn ngẩng đầu nói: "Cửa này vẫn còn đây, chúng ta có thể đi ra ngoài!".

Kỳ Ninh thiếu gia đen mặt, cậu cũng nghe A Thành nói là "cửa", nhưng lại là một cái nắp cống? Này... Có thể tính là cửa sao?

Đôi tình nhân trẻ cũng kinh ngạc một chút, nhưng mà ở đây rõ ràng không có chỗ cho bọn họ nói chuyện, hơn nữa, đây hình như là con đường sống duy nhất của bọn họ, cho nên đều không lên tiếng.

Chỉ có người đàn bà sang trọng kia ghét bỏ che miệng mũi: "Tôi đã trả nhiều tiền như vậy, các người vậy mà lại muốn tôi từ dưới cống đi ra ngoài? Các người có xứng đáng với số tiền tôi trả không?"

A Thành quỳ rạp trên mặt đất giơ giờ cái rìu lên, đe dọa nói: "Bà còn nói nữa, ông đây liền chém bà để cho bà ngậm miệng!"

Có lẽ A Thành to con thật sự dọa sợ người đàn bà sang trọng, bà ta thật sự ngậm miệng.

Thấy A Thành và chàng trai trẻ cùng nhau đẩy xe, Kỳ Ninh suy nghĩ một chút, rồi nói: "Các người đẩy xe trước, tôi đi ra ngoài nhìn xem có tang thi đi theo không".

Không đợi người khác trả lời, Kỳ Ninh nhanh chân đi ra ngoài, nhìn nhìn rồi thu mấy chiếc xe nhìn có vẻ thuận mắt vào không gian. Bởi vì trấn Z bị phong tỏa, cho nên quân nhân đóng quân ở đây cũng không ít, nghĩ đến những quân nhân ở đây có không ít người biến thành tang thi, xe cũng sẽ không lái đi hết toàn bộ. Kỳ Ninh quả thật vận khí tốt, vậy mà thật sự có thể tìm thấy ba chiếc xe quân dụng có kính chống đạn.

Thu sáu bảy chiếc xe, Kỳ Ninh liền nhanh chóng trở về.

Cậu thông qua A Thành và đôi tình nhân trẻ kia xác nhận, trận "hỏa hoạn ngoài ý muốn" này cũng không bùng nổ trước, mà giống như kiếp trước bắt đầu vòa ngày bảy tháng sáu. Cậu sở dĩ hiểu lầm mạt thế đến sớm hơn, hoàn toàn là bởi vì cậu ở trong không gian tẩy tủy phạt cốt quá lâu, cho nên lúc cậu ra khỏi không gian, còn tưởng rằng chỉ là mấy giờ sau mà thôi.

Lúc Kỳ Ninh quay về, chàng trai trẻ vui vẻ nói: "Tôi còn lo nước ngầm cũng bị những người đó ngăn chặn bên ngoài, còn may đây chỉ nhìn như nắp cống, nhưng bên trong căn bản không phải".

Nghe được chàng trai nói, Kỳ Ninh nhìn lại mới phát hiện A Thành chỉ "con đường" cũng không phải là cống thoát nước, mà chỉ là bên ngoài giống như cống ngầm, nhưng bên trong không phải.

Kỳ Ninh lúc này mới nhớ, cậu vừa mới không cẩn thận, cống có thể chạy lấy người, bọn họ biết, mấy người quân đội đó không đoán được sao?

A Thành ngẩng đầu ưỡn ngực cười nói: "Đây cũng là do tôi vô tình phát hiện, bên trong không chừng là địa đạo được giữ lại từ thời nước ta đánh giặc Oa. Địa đạo này rất dài, có thể đi đến thành phố H, hơn nữa, đầu bên kia tôi cũng đã đi qua, tuy rằng là chợ bán thức ăn, nhưng chỉ cần chúng ta đi ra ngoài trước ba, bốn giờ, nhất định sẽ không bị ai nghi ngờ".

Mọi người đều có thể thoáng thả lỏng.

Nếu A Thành trước khi có đi qua, như vậy sẽ không có vấn đề gì.

Người đàn bà sang trọng và cô gái trẻ đi xuống trước, A Thành cũng theo sau. Chàng trai trẻ và Kỳ Ninh đi cuối cùng, đẩy chiếc xe lên trên lối vào lần nữa, sau đó mới dựa vào dáng người gầy gò chui vào, đậy nắp cống thoát nước lên.

Vừa chạm đất, Kỳ Ninh liền từ trong túi lấy ra hai chai nước và hai khối chân giò hun khói đưa cho đôi tình nhân.

" Ăn nhanh đi, xong rồi chúng ta lập tức lên đường. Giữa chừng sẽ không nghỉ ngơi ".

"Vì sao? ở đây không phải rất an toàn sao?". Cô gái trẻ nhỏ giọng hỏi.

Kỳ Ninh nhíu mày: "Nếu địa đạo này có người trong chính phủ biết, chúng ta đã không có đường trốn đi. Cho nên, chúng ta chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, phải rời khỏi thông đạo này trước khi bọn họ đuổi tới".

Đôi tình nhân trẻ không nói gì, cúi đầu cắm cúi ăn.

Người đàn bà sang trọng cũng có chút đói bụng, nhưng ai cũng không thèm để ý tới bà, tự bà cũng chướng mắt mấy thứ đồ ăn bình dân đó nên không chịu mở miệng.

Kỳ Ninh và A Thành cũng ăn một ít.

Chỉ ba bốn phút, bốn người đều ăn xong, lập tức đi nhanh dọc theo địa đạo. Bởi vì không có lối rẽ, nên cũng không lo lắng đi nhầm đường.

Người đàn bà sang trọng cắn chặt răng, nói chung vẫn không muốn làm hư làn da mịn màng của mình, không chịu cởi giày cao gót ra.

Bên này Kỳ Ninh thiếu gia vì chạy trốn, hoàn toàn không có thời gian đi nhớ người nào đó. Nhưng Mạc Dịch Phàm bên kia, lại gần như là điên cuồng tìm kiếm Kỳ Ninh.

"Cậu nói cái gì? Tiểu Ninh thật sự ở trấn Z?". Mạc Dịch Phàm vừa mới xuống máy bay tư nhân, lo sợ không yên trừng mắt nhìn Mạc Tam.

Mạc Tam sửng sốt một chút: "Là ở trấn Z, bất quá ở trấn Z không phải là Kỳ thiếu, chỉ là tên Tề Ninh giả mạo. Mạc thiếu, ngài làm sao vậy?"

Mạc Dịch Phàm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân mình lung lay một chút lập tức ổn định, anh run rẩy giơ tay nhìn đồng hồ, kim đồng hồ cùng kim phút thể hiện bây giờ là tám giờ mười phút.

Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, anh vậy mà đến chậm sao?

"Mạc Tam". Mạc Dịch Phàm cắn răng mở miệng nói: "Đem tst và tên Kỳ Ninh giả ở thành phố A đưa về nhà cũ dưỡng lão Mạc gia cho tôi, ngăn cách toàn bộ tin tức của bọn họ, khuôn mặt của Tề Ninh, ai cũng không được chữa trị!"

Mạc Tam há to miệng, Kỳ Ninh giả sao? Chẳng lẽ.... Mạc Nhất đẩy Mạc Tam một cái, Mạc Tam lập tức cúi đầu lên tiếng, xoay người liền gọi điện thoại an bày công việc.

Nhà cũ Mạc gia ở nông thôn, bố trí vô cùng kín đáo, so với nhà giam còn giống hơn. Người bị đưa về nhà cũ Mạc gia là những người Mạc gia cực kỳ hận nhưng không thể xử lý. Nói cách khác, Mạc Dịch Phàm đưa tst về nhà cũ, rõ ràng là không chịu nhận người mẹ ruột này.

Mạc Tam không dám nghĩ tiếp, lại nhìn thoáng qua Mạc Dịch Phàm. Thấy Mạc Dịch Phàm đỏ mắt, bộ dáng rất muốn trả thù, bỗng nhiên rùng mình một cái.

......

Ngày bảy tháng sáu, 10 giờ đêm, các đài truyền hình phát tin tức. Lúc 8 giờ đêm nay, trấn Z gặp phải một nhóm khủng bố trả thù, toàn trấn bị xăng thiêu hủy, không ai may mắn thoát khỏi.

Ngày tám tháng sáu, ba giờ mười tám phút, trong góc chợ bán thức ăn thành phố H, bỗng nhiên có một cái nắp cống bị đẩy lên, lộ ra một khuôn mặt đàn ông đầy râu.

"Hắc, không có ai, mọi người lên nhanh đi!". Người đàn ông này chính là A Thành.

Năm người không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc khoảng ba giờ sáng cũng chạy tới thành phố H.

Di động của người đàn ông, chàng trai trẻ và người đàn bà sang trọng dùng để chiếu sáng nên đã không còn pin. Chỉ có di động của cô gái trẻ còn một ít pin.

Cô gái lấy di động, vui vẻ nhìn màn hình rốt cuộc có tín hiệu. Không chờ cô vui vẻ đủ, một tin nhắn liền nhảy ra.

"Tiểu Vân, em ở trấn Z phải không? Em còn sống không? Thầy mới nhớ đến tin tức trấn Z gặp nạn, nói là mọi người ở trấn Z đều bị hỏa táng. Em nếu còn sống, thì lập tức liên hệ với thầy --- Thầy giáo Trương".

Tai họa giả? Hỏa táng?

Ngón tay cô gái run run nhấn mở trang web, liếc mắt một cái liền thấy trang màu đen, ở giữa lên án mạnh mẽ tổ chức khủng bố, tưởng nhớ người dân trấn Z.

"Tiểu Vân, em làm sao vậy?". Chàng trai trẻ vừa phát hiện Tiểu Vân có gì đó không đúng.

Tiểu Vân đưa điện thoại di động cho bạn trai, một câu cũng không thể nói được.

"Sao lại như vậy? Rõ ràng là bọn họ phóng hỏa, thế nào lại biến thành cái tổ chức khủng bố chó má gì?"

A Thành nghe vậy cũng giật di động, người đàn bà sang trọng cuối cùng vẫn đi chân trần, bộ dáng ung dung quý phái đã sớm không còn, ngược lại trông còn chật vật nhất trong mấy người ở đây. Bà cũng đến cạnh A Thành xem tin tức.

"Nhà của chúng tôi nộp nhiều thuế như vậy, nhưng đổi lấy một câu như thế thôi sao?". Người đàn bà sang trọng ngực phập phồng, chắc là tức giận không nhẹ.

A Thành cũng thô tục mắng một câu: "Mẹ nó, nếu ông không chuồn ra không chừng cũng bị thiêu chết, còn không có ai báo thù cho ông?"

Kỳ Ninh nghe vậy cười lạnh một tiếng.

"Đừng xem những cái đó. Những người tối hôm qua dám quang minh chính đại nổ súng với người dân, cũng không định tha cho bất kỳ ai trong trấn Z. Mắng cũng vô dụng, vẫn nên suy nghĩ bịa ra một cái lý do gì để cho mọi người cho rằng các người thời gian trước không có ở trấn Z, để khỏi phải bị mời lên cục cảnh sát uống trà, sau đó vừa đi không còn trở về nữa".

"Nhưng mà... Đã chết nhiều người như vậy, đều chết không rõ ràng sao?"... Tiểu Vân vừa khóc vừa nói: "Rõ ràng có rất nhiều người không bị nhiễm bệnh, bọn họ rất khỏe mạnh, giống như chúng ta vậy, chỉ là không bỏ trốn được mà thôi".

"Bọn họ không nên bảo vệ chúng ta sao? Như thế nào giờ lại biến thành đao phủ, thành một đám đao phủ giết nhiều người như vậy chứ? Bọn họ cũng là người mà, không có lương tâm sao?"

Kỳ Ninh đặt rìu chữa cháy vào trong túi leo núi, đây là thành phố H còn không phải là mạt thế, cậu cầm rìu chữa cháy thì nhìn rất khác người.

"Những người đó chỉ là đề phòng chuyện xấu chưa xảy ra. Giống như lời bọn họ nói tối hôm qua, không có khả năng vì một số ít người khỏe mạnh chúng ta mà hại nhiều người hơn -- Đặc biệt là nếu bị nhiễm sẽ biến thành tang thi". Kỳ Ninh chậm rãi nói, khóe môi gợi lên một mạt cười trào phúng: "Bất quá các người cũng không cần quá tức giận, bởi vì báo ứng sẽ nhanh tới thôi".

"Tí tách"... Kỳ Ninh vươn tay, đón được một vài giọt mưa đỏ vừa mới rơi xuống.

Nước mưa, màu đỏ giống như máu.

# Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro