Chương 32: Thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

So sánh với Mạc Dịch Phàm và Mộ Hàm Phong giống như dê chờ làm thịt bị đuổi đánh chật vật vào phòng thí nghiệm, Kỳ Ninh là quang minh chính đại đi vào.

Là tu luyện giả luyện khí tầng thứ 3, tinh thần lực của cậu cũng mở rộng gấp đôi, cho nên sau khi Kỳ Ninh tìm được một nghiên cứu viên có dáng người không khác lắm so với cậu, thì tìm cơ hội xuống tay với người đó, tráo đổi thân phận.

Bởi vì tính cơ mật của phòng thí nghiệm, tuy rằng trong mạt thế các trang thiết bị đều bị giảm, nhưng máy phân biệt vân tay cơ bản đồ cũng phải có.

Kỳ Ninh nhìn thoáng qua tên nhà nghiên cứu bị đánh xỉu. Cậu đối với mấy tên nhà nghiên cứu thực nghiệm gì gì đó cũng không có hảo cảm gì, xem đồng loại mình là vật thí nghiệm không cảm giác, không tôn nghiêm mà nghiên cứu, Kỳ Ninh vẫn luôn cho rằng như vậy so với trực tiếp giết chết bọn họ còn làm họ cảm thấy khó chịu hơn.

Lúc Kỳ Ninh đi vào phòng thí nghiệm, mặc áo blouse trắng đồng phục, mang khẩu trang, đeo kính mắt, trước ngực đeo bảng tên, không ai nhận ra cậu khác thường. Cảnh vệ ở cửa cũng chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái rồi cũng thuận lợi vào.

Phần phía trên mặt đất của phòng thí nghiệm rất bình thường, thoạt nhìn chính là phòng thí nghiệm nghiên cứu virus tang thi và các nghiên cứu bình thường khác. Nhưng Kỳ Ninh đã đã Mộ Hàm Phong "phổ cập tri thức", biết phòng thí nghiệm thật sự là nằm dưới mặt đất, phần phía trên chẳng qua để che mắt mà thôi.

Trùng hợp là, nhà nghiên cứu bị Kỳ Ninh nhìn trúng chính là nhà nghiên cứu cấp thấp tham gia thí nghiệm virus tang thi dưới mặt đất.

Vào phòng thí nghiệm trên mặt đất thì chỉ cần thẻ, nhưng vào phòng thí nghiệm ngầm thì cần có nhận diện vân tay.

Kỳ Ninh mặt không đổi sắc từ không gian lấy ra ngón trỏ của nhà nghiên cứu bị cậu đánh, thuận lợi thông qua nhận diện vân tay.

Giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ. Bây giờ 7g 45 phút tối.

Mộ Hàm Phong đã từng nói, thuốc dị năng giả hệ không gian chỉ còn một bước cuối cùng —— dung nhập hạch năng lượng não bộ của dị năng giả. Mà giải phẫu lấy hạch năng lượng này sẽ bắt đầu vào 8 giờ tối nay. Hắn và Mạc Dịch Phàm sẽ bị chọn làm vật thí nghiệm đầu tiên, 9 giờ tối sẽ bị đưa tới phòng thí nghiệm.

Cùng lúc đó, người thông báo cho Mộ Hàm Phong việc "Hạch năng lượng" cũng đóng hết nguồn điện của phòng thí nghiệm ngầm vào lúc 9 giờ 5 phút. Đương nhiên, trong đó chủ yếu là nguồn điện của các camera. Nhiệm vụ của Mạc Dịch Phàm và Mộ Hàm Phong chính là trong nửa giờ ngắt nguồn điện đó, phải lấy được thuốc, tìm được "bạn" của Mộ Hàm Phong, giao cho một nửa số thuốc cho hắn, sau đó người kia sẽ thả bọn họ rời đi.

Việc Kỳ Ninh phải làm là tìm được phòng điều khiển, hoàn toàn phá hủy nó. Như vậy thì Mộ Hàm Phong và Mạc Dịch Phàm sẽ không bị video giám sát uy hiếp, đương nhiên tốt nhất là hắn thả hết mấy vật thí nghiệm kia đi, như vậy ai trộm thuốc càng không có người biết.

7 giờ 55 phút tối, căn cứ Hoa Nam, Sở Quân - cậu của Hàn Miểu dẫn người đến phòng thí nghiệm ngầm, nơi thực hiện những thí nghiệm cơ mật nhất. Phòng thí nghiệm này là do một tay hắn gây dựng nên, là nguyên nhân xây dựng phòng thí nghiệm này ban đầu cũng không gì ngoài việc hắn cũng muốn mạnh hơn, muốn biến mình từ người thường thành dị năng giả, biến cấp dưới trong quân của hắn thành đội quân dị năng, trở thành một đội quân mạnh mẽ đủ để chống lại tang thi, đủ để chống lại đội quân dị năng của đế quốc.

Sở Quân vốn chỉ cần đợi kết quả, nhưng loại thuốc tối nay sắp sửa chế ra lại là loại thuốc mà Sở Quân cảm thấy hứng thú nhất: thuốc dị năng giả không gian, vật thí nghiệm sắp hy sinh là cháu trai duy nhất của hắn nên Sở Quân muốn đích thân đến một chuyến, thấy cháu trai mình lần cuối.

"Bảo bối yên tâm, cậu sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con". Sở Quân nhìn Hàn Miểu đang nằm trên giường không nói nên lời, đôi mắt không chớp đang nhìn hắn, không khỏi nghĩ đến đứa bé này từng được hắn yêu thương, nhưng "đại cục làm trọng", hắn vẫn lựa chọn hy sinh nó.

Hàn Miểu đang nhìn Sở Quân chằm chằm, nó chỉ mới bảy tuổi, có lẽ oán hận đám nhà nghiên cứu xem cậu bé như con ếch mà đùa nghịch, lại không biết oán hận người cậu đã từng rất yêu thương nó, oán hận anh trai của mẹ mình. Nó chỉ không rõ, siêu năng lực của mình vì sao sẽ đem lại cái chết cho nó như vậy, rõ ràng nó còn dùng siêu năng lực của mình để cứu cậu nó mà.

Nhưng bây giờ ngay cả sức động tay còn không có, nghĩ đến cái chết cách mình không xa, Hàn Miểu không trách cậu nó, chỉ nhìn cậu nó, thật ra chỉ muốn biết, ba mẹ nó có cãi nhau hay không, mẹ nó.... Bà ấy có biết nó sắp chết không?

Hàn Miểu mở to đôi mắt tròn, ánh mắt sáng ngời mang theo một sự cầu khẩn không tiếng động, Sở Quân tuy rằng ý chí sắt đá, cũng không khỏi có chút chột dạ, chỉ có thể hứa hẹn một lần nữa: "Con vì sự tiến bộ của toàn nhân loại cống hiến lớn như thế, toàn nhân loại sẽ cảm kích con, cậu cũng sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con". Sau khi nói xong, Sở Quân liền dời mắt khỏi Hàn Miểu, xoay người nhìn về phía Tưởng Yên Nhiên đang nằm trên một giường bệnh khác.

Khóe mắt Hàn Miểu bắt đầu chảy nước mắt, có lẽ ý tứ chăm sóc tốt là không nói cho mẹ nó biết chuyện của nó đi.

Sở Quân nhìn Tưởng Yên Nhiên, nhướng máy: "Lần thí nghiệm này sao lại dùng đến hai vật thí nghiệm? Năng lượng hạch của bọn họ đều bỏ chung vào một loại thuốc sao? Nếu đúng vậy, tôi muốn yêu cầu một lời giải thích, lần thí nghiệm này thật sự đáng giá hy sinh hai vật thí nghiệm sao, thí nghiệm và phương thuốc có chính xác không?"

Sở Quân nắm quyền đã lâu, có một loại phong thái không giận tự uy. Hắn vừa nói, trong phòng thí nghiệm liền lập tức im lặng.

Một hồi lâu, có một nhà khoa học đầu tóc hoa râm đứng ra nói: "Một hạch năng lượng có thể chế tạo hai phần thuốc, chỉ dùng một người là được. Nhưng vị Tưởng tiểu thư này, cùng với dị năng giả chúng ta từng gặp trước kia có chút khác, não bộ của cô ta...."

Sở Quân tuy rằng cần những nhà khoa học, nhà nghiên cứu đó, nhưng bản thân hắn lại rất khinh thường những người này yêu cầu hắn lãng phí người bảo vệ bọn họ, không kiên nhẫn trực tiếp ngắt lời nhà khoa học kia: "Nếu chỉ dùng một người đã có thể, vậy dùng một người thôi. Để tránh lãng phí thuốc làm ra!"

Sau đó ánh mắt Sở Quân chần chừ qua lại trên người Tưởng Yên Nhiên và Hàn Miểu.

Trong lòng Tưởng Yên Nhiên nhảy dựng, nhưng cô ta đột nhiên có một loại dự cảm rằng lần này cô ta sẽ không chết, cô ta sẽ không bị chọn.

Quả nhiên, ánh mắt Sở Quân dừng trên người Tưởng Yên Nhiên một hồi lâu, lúc mọi người đều cho rằng hắn sẽ chọn Tưởng Yên Nhiên làm vật thí nghiệm, bỗng nhiên nói: "Lần này dùng Hàn Miểu trước đã. Tưởng tiểu thư này... khi nào thì có thể hoạt động?"

Không thể không nói, Tưởng Yên Nhiên người cũng như tên, vốn rất xinh đẹp, cô ta bây giờ bởi vì thí nghiệm mà bị cạo hết tóc, chẳng những không xấu ngược lại còn nhìn có chút tư vị khác. Các cô gái xinh đẹp Sở Quân đã thấy nhiều, nhưng người xinh đẹp như "Ni cô câm", Sở Quân có thể lần đầu thấy.

Vì vậy Tưởng Yên Nhiên bị tiêm một ống thuốc, một giờ sau thuốc mê trên người hết hiệu lực đã thấy cô ta nằm trên giường. Nhìn mọi người vây Hàn Miểu trên giường cách vách, chậm rãi mở đầu Hàn Miểu ra, cẩn thận lấy hạch năng lượng trong óc nó.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Yên Nhiên nhìn thấy hạch năng lượng của dị năng giả. Hạch năng lượng rất đẹp, màu trắng, trắng tinh thuần khiết giống như thủy tinh.

Lúc mọi người đều không chú ý, một người cao lớn vốn đi theo Sở Quân bỗng nhiên nhướng mày yên lặng rời đi. Ban đầu là hai vật thí nghiệm, có thể chế tạo ra bốn phần thuốc, bây giờ chỉ có một vật thí nghiệm, chỉ có thể làm được hai phần thuốc, mà người tham gia hành động đánh cắp thuốc lần này, lại thêm hắn có đến ba người.... Vậy phải làm gì bây giờ? Hai người kia sẽ chia thuốc cho hắn sao?

Kỳ Ninh lạng tới lạng lui trong phòng thí nghiệm, có lẽ bởi vì trên người khoác blouse trắng, nên mọi người không phát hiện ra. Ngược lại phòng thí nghiệm bị cậu sờ đến lật ngửa, phòng điều khiển ở đâu, ở đâu giam giữ dị năng giả, ở đâu giam giữ người thường, ở đâu giam những vật thí nghiệm bị dày vò bao nhiêu lần cũng chưa chết, cậu đều biết rõ. Chỉ là phòng thí nghiệm của Hàn Miểu, tuy rằng cậu tìm được đại khái đường tới nhưng không vào được.

Mạc Dịch Phàm không biết lúc anh được lựa chọn trên đường đến phòng thí nghiệm của Hàn Miểu, Kỳ Ninh ở bên cạnh nhìn anh. Cũng may, chỉ có nửa ngày, Mạc Dịch Phàm cũng không ăn khổ gì. Kỳ Ninh cắm tay trong túi, yên lặng nghĩ.

9 giờ 5 phút tối, phòng thí nghiệm ngầm quả nhiên cúp điện. Toàn bộ phòng thí nghiệm lâm vào một mảnh bóng tối.

Kỳ Ninh không biết động tĩnh bên phía Mạc Dịch Phàm. Thừa dịp tối đen, liền đánh mấy tên canh gác dị năng giả, cảnh vệ từng người từng người ngã trên mặt đất. Sau đó thả mấy dị năng giả và người thường kia ra, nhưng mấy người đã bị thí nghiệm nhiều lần còn chưa kịp thả thì phòng thí nghiệm ngầm bỗng nhiên lại sáng lên.

Động tác Kỳ Ninh lập tức dừng lại.

Giơ tay nhìn, bây giờ là 9 giờ 20 phút, so với nửa giờ mà Mộ Hàm Phong nói thì giảm một nửa!

Nhất định là xảy ra vấn đề!

Kỳ Ninh nghĩ những dị năng giả và người thường kia cũng đủ để làm toàn bộ phòng thí nghiệm rối tinh rồi mù lên, cậu hoàn toàn không có thời gian đi cứu những vật thí nghiệm còn lại, cho nên khoác áo blouse trắng, nhanh chóng chạy về phía phòng điều khiển.

Mạc Dịch Phàm đã có không gian đồng hồ, như vậy nếu như thật sự có nguy hiểm, anh cũng có thể tránh trong không gian. Việc Kỳ Ninh phải làm bây giờ là phá hủy phòng điều khiển. Không có video giám sát thì mấy cái camera kia cũng thành vật trang trí, sẽ không ai biết Mạc Dịch Phàm đi đâu, và cậu cũng có thể vào không gian tùy thân, không cần lo lắng việc không gian sẽ bị lộ ra ngoài.

Bên Mạc Dịch Phàm đúng thật đang xảy ra vấn đề.

Nhưng lúc bên kia có vấn đề, mạch điện còn chưa khôi phục.

"ông bạn" kia của Mộ Hàm Phong, thời gian tính toán rất chuẩn xác. Bởi vì bọn họ vừa bị thả ra khỏi lồng sắt phòng thí nghiệm thì mạch điền lập tức bị ngắt.

Mộ Hàm Phong và Mạc Dịch Phàm ra tay rất nhanh. Bởi vì có người bạn kia, hai người bọn họ không bị tiêm thuốc làm cả người không có sức lực, nên trạng thái hiện tại của hai người hoàn toàn là tình trạng bình thường.

Những nhà nghiên cứu trong phòng thí nghiệm thì không cần phải nói, bọn họ căn bản không có vũ lực gì, tương đối khó đối phó chính là người của Sở Quân, nhưng Mạc Dịch Phàm đã là dị năng hệ Lôi cấp 3, Mộ Hàm Phong cũng là dị năng hệ phong, cho nên rất nhanh hai người đã cướp được thuốc.

Rất công bằng, mỗi người một lọ.

Đúng lúc này, đèn phòng thí nghiệm lại bật sáng lần nữa.

Mạc Dịch Phàm vừa định quay đầu chất vấn Mộ Hàm Phong, liền nghe "Đùng" một tiếng, Tưởng Yên Nhiên đang cầm súng của một quân nhân ngã vào mép giường cô ta, bắn về phía lưng Mộ Hàm Phong đang vui vẻ vì lấy được thuốc.

#Hết chương 32

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro