Chương 44: Bùa hộ mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi Mạc Dịch Phàm vào cửa, nhìn thấy sơ mi trắng đang bị dây đằng trói và khuôn mặt hung thần ác sát của Kỳ Ninh, khóe miệng hơi giật giật, anh làm sao lại quên rằng Tiểu Ninh của mình đã sớm không phải là thiếu niên bình thường trước kia nữa.

"Tiểu Ninh, em không sao thì tốt...." Mạc Dịch Phàm nghĩ sao nói vậy, vừa mở miệng liền nói.

Sơ mi trắng một bên trợn trắng mắt: "Này! Hắn không có việc gì, có việc chính là tôi này! Tôi là khách, là khách đó!"

Mạc Dịch Phàm lúc này mới nhìn về phía sơ mi trắng, khẽ cười nói: "Tiếp đón không chu đón, xin thứ lỗi".

Sơ mi trắng thấy Mạc Dịch Phàm ngoài miệng xin lỗi, thân thể lại vẫn không nhúc nhích, rõ ràng là bộ dáng tùy ý Kỳ Ninh định đoạt, không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Đồ thê nô, không có nguyên tắc".

Sơ mi trắng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại buông xuống một tảng đá lớn. Mạc Dịch Phàm đối với Kỳ Ninh rất tốt, Kỳ Ninh cũng có dị năng. Chỉ cần Kỳ Ninh không chết thì tương lai khốn khổ của nhân loại không chừng cũng sẽ không xảy ra đúng không? Cậu cũng không cần phải lo lắng đề phòng cả ngày, mỗi ngày đều phải xem như là ngày cuối cùng còn có thể sống.

Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm đều nghe được sơ mi trắng lẩm bẩm, Kỳ Ninh khẽ nhíu mày, há miệng muốn phản bác sơ mi trắng, cậu mới không phải là "vợ", ngước mắt liền thấy Mạc Dịch Phàm đang đứng trước mặt dùng ánh mắt sủng nịch nhìn mình, không biết thế nào, cảm thấy mình tựa như không có lập trường để phản bác.

"Này, tốt xấu gì cũng phải thả tôi ra trước chứ". Áo sơ mi trắng giãy giụa, chắc chắn mình không có nói lời gì không nên nói, hai người kia vậy mà vẫn yên lặng nhìn nhau.

Mạc Dịch Phàm lúc này mới nắm tay, nhẹ nhàng khụ một tiếng, giọng trầm thấp nói: "Tiểu Ninh, Bạch Thần là dị năng giả tiên đón duy nhất của thành phố J... cậu ta tự nguyện đến đây vì "thấy" em, em có gì muốn hỏi thì hỏi". Mạc Dịch Phàm nói xong, lại dừng một chút, nói: "Bạch Thần nếu có lời không tiện nói, tôi sẽ tới hỏi".

Mạc Dịch Phàm đồng ý mang sơ mi trắng, cũng chính là Bạch Thần trở về. Một là bởi vì dị năng của Bạch Thần là tiên đoán, Bạch Thần chạy theo mình liên tục nói vài chuyện, thậm chí tiên đoán chuyện anh muốn làm hôm nay không có kết quả. Tiên đoán của Bạch Thần quả nhiên linh nghiệm, hơn nữa thân phận của Bạch Thần là "con dâu" của người đứng đầu căn cứ thành phố J, Mạc Dịch Phàm lúc này mới chịu mang Bạch Thần về, hữu dụng thì tốt, vô dụng thì coi như cẩn thận chuyện sau này một chút là được.

Kỳ Ninh ở một bên nhíu mày.

Theo như lời của Bạch Thần, tương lai Mạc Dịch Phàm sẽ gây ra tai họa cho rất nhiều người, cậu đương nhiên không tin. Mạc Dịch Phàm lúc ấy biến thành tang thi, trong quá trình đó cậu tận mắt nhìn thấy, thậm chí lúc đó sau khi biết mình không trốn được, Mạc Dịch Phàm còn hy vòng có thể chết trong tay người mình yêu, hy vọng Kỳ Ninh tự tay giết anh.

Kỳ Ninh cho dù máu lạnh cũng không có cách này tự tay giết chết Mạc Dịch Phàm, giết chết một người đàn ông vẫn luôn cưng chiều cậu mấy năm qua. Cậu vài lần giơ lên đao đối với thân thể ngày càng lạnh của Mạc Dịch Phàm, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay được.

Mạc Dịch Phàm lúc đó thần trí đã có chút hỗn loạn, trong miệng lẩm bẩm gọi tên Kỳ Ninh, từng chữ từng chữ "Tiểu Ninh" như muốn đem cái tên này khắc sâu vào trong lòng.

Kỳ Ninh lúc đó cũng thấy lạnh lẽo trong lòng, cậu lúc đó chỉ có cái gọi là "dị năng không gian", thân thể sức lực cũng không đủ lớn, cho dù giết được tang thi thì chỉ có một mình, khả năng sinh tồn quá thấp.

Ngoại trừ Mạc Dịch Phàm, Kỳ Ninh cũng đã không có bất kỳ người nào khác có thể dựa vào. Mạc Dịch Phàm lúc này lại sắp biến thành tang thi trước mặt cậu, Kỳ Ninh cũng bị thương, không biết cậu nghĩ thế nào bỗng nhiên bổ nhào vào trên người Mạc Dịch Phàm đã dần dần thối rữa, giống như đợi Mạc Dịch Phàm há miệng cắn một ngụm, biến cậu thành tang thi hoặc là dứt khoát cắn chết cậu luôn cũng được!

Đồ ăn tươi ngon ở ngay trước mắt, Mạc Dịch Phàm đã biến thành tang thi hơn phân nửa, suýt nữa đã cắn cổ Kỳ Ninh một phát! May mà Mạc Dịch Phàm giống như còn một tia lý trí, lúc hàm răng sắc nhọn sắp đâm thủng da thịt Kỳ Ninh, anh đã đẩy cậu ra, tự sát.

Kỳ Ninh bị Mạc Dịch Phàm đẩy, lảo đảo ngã trên mặt đất, trơ mắt nhìn anh tự sát, cậu lại rơi vào hôn mê. Đến khi tỉnh lại, thi thể Mạc Dịch Phàm đã không biết đi nơi nào.

......

"Tiểu Ninh?". Mạc Dịch Phàm thay Kỳ Ninh nhìn mình mà tâm trí như đi vào cõi thần tiên, trong mắt còn hiện lên vẻ hối hận và thống khổ, không nhịn được tiến lên kéo kéo tay Kỳ Ninh, nhẹ giọng gọi.

Kỳ Ninh phục hồi tinh thần, nhanh chóng nắm lấy tay Mạc Dịch Phàm, đáng tiếc là tay Mạc Dịch Phàm to hơn so với tay của cậu rất nhiều, cái gọi là trở tay lại nắm vậy mà có chút khó khăn.

Mạc Dịch Phàm nhỏ giọng cười một tiếng, đổi thành mười ngón tay đan nhau cùng Kỳ Ninh. Lúc này cậu mới không giãy giụa nữa.

"Em còn có chuyện muốn hỏi hắn, anh... ra ngoài trước một chút". Hai tai Kỳ Ninh ửng đỏ, mắt liếc về phía áo sơ mi trắng, không chịu nhìn Mạc Dịch Phàm.

Mạc Dịch Phàm nhìn chằm chằm một bên tai đỏ chót của ai kia một hồi lâu, mới ức chế ham muốn chạm vào mảng hồng nhuận kia, nhịn không được nói: "Cũng được. Nhưng Tiểu Ninh phải nhanh lên, nói lâu quá thì cái vị kia nhà Bạch Thần kia sẽ đuổi tới đây đòi người".

Thấy Mạc Dịch Phàm đóng cửa rời đi, bên tai Kỳ Ninh mới chậm rãi khôi phục lại màu sắc vốn có, suy nghĩ cũng dần dần trở về. Mạc Dịch Phàm thật sự là tự sát trước mặt cậu. Nhưng mà lúc đó cậu quá mệt mỏi, lại không tìm thấy thi thể của anh. Nếu lời Bạch Thần nói là đúng, Mạc Dịch Phàm thật sự làm ra chuyện gì hai người thì cũng chỉ có Mạc Dịch Phàm sống lại, hoặc là có người lợi dụng thân thể anh ấy làm chuyện gì sai lầm sao?

Đầu óc Kỳ Ninh xoay mấy vòng, cũng không thể nghĩ thông suốt chuyện này, cậu đành phải quay đầu nhìn về phía Bạch Thần.

Bạch Thần vốn còn đang cười ngây ngô, nhìn dáng vẻ kia của Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm vừa thấy đã biết còn chưa làm nên trò trống gì. Chật chật, ngây thơ đến mức nắm tay đã đỏ mặt, đúng là.... Kỳ Ninh à, cậu làm tốt lắm, ngàn vạn lần phải giữ vững trận địa không để bị ăn nha!

Không đợi Bạch Thần nghĩ ngợi lung tung về Kỳ Ninh trong lòng xong, đã thấy Kỳ Ninh dò hỏi nhìn về phía mình. Mấy lời cậu muốn nói vừa nhìn đã có thể thấy hết.

Bạch Thần lập tức lắc đầu nói: "Nếu là việc nhỏ thì tôi biết sẽ nói, cũng không phải chịu sự trừng phạt gì. Nhưng chuyện cậu muốn tôi nói lại là chuyện lớn nha! Chuyện có quan hệ đến toàn nhân loại, cậu nói xem, nếu là cậu thì có dám tùy tiện nói ra không? Cậu có thể tùy tiện mà nói sao? Huống chi, nếu sau khi tôi nói chuyện này, tất cả chuyện này đều quy trên đầu người ép hỏi là cậu thì không phải càng thêm phiền toái sao?"

Bạch Thần thấy vẻ mặt Kỳ Ninh hơi hơi buông lỏng, liền biết Kỳ Ninh đã dần dần nghĩ thông suốt. Thật ra Bạch Thần đã dùng một cách cực kỳ đơn giản để nói ngắn gọn mọi chuyện: "Chỉ cần cậu còn sống, người đàn ông kia chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. Cho nên, thay vì cậu ép hỏi tôi nếu cậu chết người đàn ông kia sẽ gây tai họa thế nào cho thế giới này thì chẳng bằng cậu phải sống cho tốt, đừng để chuyện đó xảy ra!"

Bạch Thần nói năng hùng hồn, trong lòng Kỳ Ninh cũng có chút dao động. Mấy thứ tiên đoán này, từ trước đến nay đều quỷ bí khó lường, nếu thật sự theo lời của Bạch Thần, chuyện quan trọng này một chữ cũng không thể nói, thì Kỳ Ninh cũng không cần thiết phải ép hỏi.

Nhưng mà, có mấy lời cậu cần phải dặn dò.

"Chuyện này có mấy người biết?". Kỳ Ninh vuốt ve thanh loan đao trong tay, vừa nhìn chằm chằm Bạch Thần hỏi.

Nếu để người bên ngoài biết Mạc Dịch Phàm có thể hủy hoại thế giới này một lúc nào đó trong tương lai, những người kia sẽ không suy xét đến điều kiện phát sinh như lời Bạch Thần, càng không suy xét xem khả năng phát sinh chuyện này là bao nhiêu. Bọn họ chỉ biết đây là một mối nguy hại, cần phải diệt trừ!

Bạch Thần sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng lời Kỳ Ninh nói là có ý gì, hiếm khi thu lại biểu tình cà lơ phất phơ kia của hắn, nghiêm túc nói: "Tôi chưa nói với bất kỳ ai. Hơn nữa khả năng tiên đoán của tôi chỉ có hạn, chỉ khi nào nhìn thấy ai đó mới có thể từ từ nhìn thấy tương lai hắn sẽ xảy ra một ít bước ngoặt trong đời. Trước đó tôi vẫn chưa gặp người đàn ông của cậu, đương nhiên cũng không biết chuyện gì. Cậu yên tâm, lời này tôi cũng sẽ không nói lại cho người khác".

Kỳ Ninh mím môi, không tin tưởng. Phải biết rằng tên Bạch Thần này vừa rồi mới ở bên ngoài la lối rằng cậu phải trân trọng người đàn ông của mình, đừng để anh ta ra ngoài gây tai họa cho toàn nhân loại.

Bạch Thần thấy thế, cũng nghĩ đến chuyện vừa rồi, hắn ngượng ngùng giải thích: "Những người đó chẳng phải cũng không tin sao?"

Kỳ Ninh vẫn không khỏi mím môi, thậm chí trong mắt cậu còn ẩn ẩn hiện lên sát ý. Bạch Thần đành phải thề, thậm chí còn uy hiếp ngược lại: "Tôi biết cậu chắc chắn không tin vào số trời. Nhưng số trời thật sự tồn tại. Tôi đã cứu nhiều người thành phố J như vậy, tương lai cũng sẽ càng cống hiến nhiều cho thành phố J. Nếu sau khi giúp cậu còn bị cậu giết, cậu và người cậu quan tâm nhất chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt! Hơn nữa, cậu đừng quên hiện tại bây giờ cậu đang ở trên địa bàn của tôi. Nếu cậu giết tôi, cậu và người đàn ông của cậu sẽ rời khỏi thành phố J bằng cách nào?"

"Số trời" và "trừng phạt" trong lời Bạch Thần, Kỳ Ninh căn bản không tin. Nhưng câu kế tiếp của hắn cậu lại để trong lòng. Cậu đã biết thân phận của Bạch Thần, là "con dâu" của một tên lãnh đạo thành phố J, cậu giết hắn ở đây đúng là hạ sách.

Kỳ Ninh vẫy tay một cái, thu dây đằng lại, nói với Bạch Thần: "Hy vọng cậu có thể tuân thủ lời thề. Nhưng mà dù cậu không tuân thủ cũng không có gì, chúng tôi sẽ trốn đi, sau khi mạnh mẽ thì sẽ lập tức trở về tìm cậu trả thù". Trước sau gì cậu và Mạc Dịch Phàm đều có không gian, những người đó căn bản không thể thực hiện được.

Khóe miệng Bạch Thần giật giật, sớm biết vậy thì không cần nói nhiều. Bây giờ thì tốt rồi, có thêm một người dám uy hiếp hắn!

Thành phố J cực kỳ náo nhiệt, thành phố A cũng không kém cạnh gì.

Tưởng Yên Nhiên xuống tay cũng đủ tàn nhẫn. Cô ả không đơn giản là giết mẹ ruột của Kỳ Ninh, thậm chí còn giết cả em trai nhỏ cùng mẹ khác cha của cậu, thi thể đều bị Tưởng Yên Nhiên thu vào trong không gian. Nhưng nghĩ kỹ thì cho dù Tưởng Yên Nhiên không ra tay sát hại hai người duy nhất có quan hệ huyết thống với Kỳ Ninh, thì Tiểu Ninh cũng tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ.

Mạc Nhất sau khi biết tin mẹ và em trai của Kỳ Ninh "mất tích", gần như có thể hoàn toàn xác nhận "Kỳ thiếu" này là giả.

A Thành, Tiểu Già Dạ và Cố Tích Mặc lúc trước đi săn giết tang thi thú một vòng thành phố A lúc trước, vừa mới trở về đã nghe có một người có thể là Kỳ Ninh đã tới thành phố A. Mạc Nhất sắp xếp Tiểu Già Dạ và Cố Tích Mặc gặp riêng vị "Kỳ thiếu" giả mạo này, kết quả không có phát hiện bất kể điều gì bất thường.

Cuối cùng ngược lại là A Thành đứng ngồi không yên.

"Tôi đi! Tôi cùng cậu ta lớn lên cùng nhau, chắc chắn có thể nhận ra cậu ta!"

Sự thật chứng mình, A Thành đúng là đủ hiểu biết về Tề Ninh, chỉ một bữa cơm, hắn đã nhận ra người trước mắt chính là Tề Ninh.

Tiểu Ninh hiển nhiên cũng biết mình đã bị nhân ra, cầm lấy cái khăn giấy ở gần đó lau lau tay, không nói một lời nào liền động tay với A Thành. Cho dù A Thành lớn lên cùng với hắn thì sao? Cho dù A Thành từng trong sáng ngoài tối bảo vệ hắn rất nhiều thì thế nào? Bởi vì cậu ta nhận ra mình nên Tề Ninh không thể buông tha cho cậu ta.

Tưởng Yên Nhiên đứng một bên, lúc này thấy Tề Ninh ra tay, cũng chỉ đứng nhìn. Thực lực Tề Ninh mạnh bao nhiêu ả hiểu rõ, căn bản không cần ả phải ra tay hỗ trợ.

A Thành cũng tưởng rằng lần này mình chết chắc rồi, khi móng tay bén nhọn của Tề Ninh sắp xuyên qua thân thể hắn, một màng chắn màu trắng bỗng nhiên xuất hiện, làm Tề Ninh bị bắn ngược ra ngoài năm sáu mét.

A Thành ngây người chớp mắt một cái, lập tức lớn tiếng la lên rồi chạy ra ngoài biệt thự. Tưởng Yên Nhiên muốn đuổi theo cũng bị lá chắn kia bắn ngược trở về.

Thiếu niên chật vật ngã trên mặt đất, khóe môi vươn máu loãng màu đen, miệng oán giận nói: "Bùa hộ mệnh. Trên người nó vậy mà lại có bùa chú! Rốt cuộc tu giả kia là ai?!"

Nghe được thiếu niên nói hai chữ "tu giả", trong đầu Tưởng Yên Nhiên liền một trận đau nhức, giống như lập tức có rất nhiều ký ức vọt ra.

#Hết chương 44

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro