Chương 9: Ướt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Dịch Phàm lảo đảo một chút, mới đi đến bên mép giường Kỳ Ninh ngồi xuống, ngón tay run rẩy xoa cái trán của Kỳ Ninh, trên tay là một mảnh nóng như lửa.

A Thành kinh ngạc nhìn Kỳ Ninh, thốt lên: "Đây là có chuyện gì? Trước khi ngủ lão đại vẫn còn tốt mà".

Nghe được A Thành gọi Kỳ Ninh là 'Lão Đại', Mạc Tam, Mạc Tứ đồng thời quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt không rõ ý tứ gì.

"Lấy xe, đến bệnh viện". Mạc Dịch Phàm gian nan phun ra năm chữ, liền lập tức ôm Kỳ Ninh lên.

Kỳ Ninh thân cao 1m78, Mạc Dịch Phàm so với cậu cao hơn chừng 10cm, cho nên ôm Kỳ Ninh cũng vô cùng thuận tay.

"Mạc thiếu, ngài đã quên bệnh viện hiện tại vốn không thể đến sao?". Mạc Tam vội vàng ngăn Mạc Dịch Phàm lại, nói.

Bởi vì Mạc Dịch Phàm bỏ sức lực ủng hộ, Tần lão cũng có chút buông lỏng, nói với Mạc Dịch Phàm gần đây nơi nơi đều không an ổn, nếu có thể không đến nơi đông người thì cũng đừng đi, đặc biệt là bệnh viện; Chuyện thứ hai Tần lão nói với Mạc Dịch Phàm là bảo anh chuẩn bị nhiều lương thực một chút.

Ánh sáng trong đôi mắt Mạc Dịch Phàm lóe lên, đầu óc bình tĩnh hơn một chút, bỗng dưng nâng tay trái của Kỳ Ninh lên, ngẩn người một hồi lâu mới buông ra.

"Mạc Tam, cậu tự mình đến bệnh viện xem xét một chút, mời một bác sĩ tới. Nếu Tiểu Ninh bệnh không nặng, cũng không cần chạy thêm một chuyến, để khỏi bị người khác lây nhiễm. Mạc Tứ, cậu hiện tại tìm một chỗ ở an toàn... Tìm một căn ở bên cạnh đại viện quân khu thành phố H, cao tầng cũng không quan trọng, tầng lầu không cao cũng không thể thấp, tốt nhất là nhà song lập, sau đó chuẩn bị thêm một chút thức ăn và nước uống, thuốc men, chú ý một chút, đừng để bị người khác phát hiện ra".

Mạc Dịch Phàm quay đầu lại nhìn Mạc Nhất, Mạc Nhị, liếc mắt một cái, phân phó: "Hai người bây giờ ngồi máy bay riêng về thành phố A, ở đó là đại bản doanh của Mạc gia, bất kể thế nào cũng không thể buông tay. Giống với Mạc Tứ, các cậu chuẩn bị nhiều lương thực và nước, thuốc mẹ, ngoài ra còn phải chuẩn bị một ít thứ bảo đảm an toàn".

Bốn người Mạc Nhất trong lòng lo sợ: "Mạc thiếu, đây là... Sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra sao?"

Mạc Dịch Phàm buông Kỳ Ninh xuống, anh cầm ngón áp út tay trái của cậu lên một lần nữa, hôn hôn một "hình xăm" dây đằng kỳ quái màu xanh lục trên đó, tươi cười sủng nịch mà ôn nhu nói: "Tiểu Ninh còn ở đây, có chuyện xảy ra thì sao chứ?"

Bốn người Mạc Nhất nghe vậy đều nhẹ nhàng thở ra. Hai ngày trước, lúc Mạc Dịch Phàm biết tin tức Kỳ Ninh đã chết, cả người đều tâm như tro tàn. Bọn họ thật sự lo lắng, sau khi báo thù cho Kỳ Ninh, Mạc Dịch Phàm sẽ trực tiếp ra đi theo cậu. Cũng may, Kỳ Ninh còn sống, Mạc Dịch Phàm cũng sống trở lại. Bốn người lần đầu tiên lộ ra vẻ cảm kích đối với Kỳ Ninh, bất kể nói gì đi nữa, chỉ cần Kỳ Ninh còn tồn tại, Mạc Dịch Phàm sẽ không mất đi hy vọng sống.

Bốn người đang muốn rời khỏi phòng, Mạc Dịch Phàm bỗng nhiên lại nói: "Các cậu cũng phải chú ý thân thể. Còn có, Mạc Nhị, cảm ơn cậu".

Mạc Nhị nghe xong, lập tức ngốc hề hề vuốt đầu nở nụ cười.

Mạc Nhất, Mạc Tam, Mạc Tứ ghen ghét liếc Mạc Nhị một cái, trong lòng cũng chỉ có thể thở dài, người ngốc cũng có phúc của người ngốc.

Hóa ra trấn Z phát sinh hỏa hoạn vào tối ngày 7 tháng 6, hơn ba giờ sáng ngày 8 tháng 6, Kỳ Ninh và mấy người A Thành tới thành phố H, cũng vào buổi sáng cùng ngày, Kỳ Ninh đem tin tức của mình truyền lên mạng. Mãi đến chiều hôm đó, mới có người nghĩ đến việc báo cáo vị trí của Kỳ Ninh để tranh công.

Nhưng mà mọi người đều biết Kỳ Ninh đang "thất sủng", người này cũng có chút lo lắng sợ rằng sẽ đụng vào họng súng của Mạc Dịch Phàm. Mạc thiếu cực kỳ hận Kỳ Ninh, trực tiếp không quan tâm mà lập tức giết mình thì làm sao bây giờ?

Cái tên ăn chơi trác táng này do dự rất lâu, rốt cuộc tìm hiểu được tin Mạc Dịch Phàm cũng không động đến mẹ ruột của Kỳ Ninh, mà vẫn chiếu cố một nhà mẹ ruột của Kỳ Ninh trước sau như một. Hắn mơ hồ cảm thấy chạm được đến sự thật, mới bắt đầu suy nghĩ về điều này.

Kỳ Ninh không thích Mạc Dịch Phàm, đây là điều mà tất cả mọi người trong vòng đều biết, Mạc Thiếu lần này sấm rền gió cuốn như vậy, chẳng lẽ chỉ là vì giáo huấn Kỳ Ninh một chút thôi sao? Mà không phải là thật sự không cần Kỳ Ninh? Nhưng nếu Kỳ Ninh trốn thoát, ở bên ngoài thiếu ăn thiếu mặc lại hối hận, nên muốn lần thứ hai nịnh bợ Mạc Thiếu sao?

Đến nỗi trong này có một ít chi tiết không hợp lý, cũng không phải một người ăn chơi trác táng bên ngoài có thể nghĩ đến được. Nhưng những người có đầu óc ở thành phố A đều biết rằng nhà cũ Mạc gia thật ra chính là nơi giam giữ người, căn bản không thể trốn thoát.... Cho dù có người thấy được tin tức Kỳ Ninh để lại, cũng sẽ chỉ cười nhạo một tiếng rằng Kỳ Ninh đã bị Mạc Dịch Phàm chiều đến chỉ số thông minh cũng thoái hóa, loại chuyện cười này làm gì sẽ có người tin cơ chứ?

Do dự mấy giờ, cái tên ăn chơi trác táng này cuối cùng lúc bảy tám giờ tối ngày 8 tháng 6 đã gọi đến số điện thoại Kỳ Ninh lưu lại trên mạng.

Lúc điện thoại được chuyển, quả nhiên là giọng của Kỳ Ninh.

Tên ăn chơi này lập tức cúp điện thoại, sau đó bắt đầu hưng phấn, thay phiên liên hệ với bốn người Mạc Nhất, Mạc Nhị, --- Bởi vì lấy thân phận của hắn thì sẽ không thể liên hệ trực tiếp với Mạc Dịch Phàm, cho nên chỉ có thể liên hệ với các thủ hạ của Mạc Dịch Phàm mà thôi. Nhưng đến khi bọn họ hỏi vì sao muốn gặp Mạc Thiếu, tên ăn chơi này lập tức ngậm miệng không nói, hắn muốn chính miệng nói với Mạc Dịch Phàm về chuyện của Kỳ Ninh, giống như người báo tin vui sẽ nhận được thù lao phong phú và cảm kích. Cái tên ăn chơi này hóa ra cũng có lúc không ngu ngốc.

Ba người Mạc Nhất, Mạc Tam, Mạc Tứ đều rất bận rộn trong ngoài, cơ bản không rảnh đi chia quá nhiều sự chú ý cho một tên ăn chơi trác táng. Ngược lại Mạc Nhị, đối với tên ăn chơi này rất có ấn tượng. Biết tên này đã từng rất thân với Kỳ Ninh.

Vì vậy Mạc Nhị liền bắt đầu dụ dỗ tên ăn chơi này nói ra. Ban đầu tên này còn có thể kiên trì, nhưng đến khi hắn gọi mấy cuốc, kiên trì một buổi tối, từng người Mạc Nhất mỗi người đều chủ động gọi điện thoại "hỏi thăm" thì hắn có chút nóng nảy. Đến sáng ngày 9 tháng 6, Mạc Nhất, Mạc Tam, Mạc Tứ trực tiếp đem tên ăn chơi này kéo vào sổ đen, chỉ có Mạc Nhị còn ngây ngốc mà nghĩ, người này chính là người rất thân với Kỳ thiếu.

Cho nên cuối cùng thì người biết tin tức của Kỳ Ninh, chỉ còn lại mỗi Mạc Nhị.

Mạc Nhị ban đầu cũng không tin, chỉ là lúc hắn nhìn camera giám sát ở nhà cũ Mạc gia, Tề Ninh đúng là ở trong đó. Hơn nữa hắn bây giờ ngoại trừ dưỡng thương, cơ bản là không được chạm vào máy tính, Mạc Nhị liền nhảy dựng lên.

Cậu muốn trực tiếp nói với Mạc Dịch Phàm chuyện này, Kỳ Ninh có khả năng còn sống. Nhưng Mạc Nhất lại ngăn cản lại, cho người ta hy vọng lại thất vọng, còn không bằng trước đó đừng nói gì, xác nhận tin thức chính xác rồi hãy nói lại với Mạc Dịch Phàm.

Nhưng bốn người Mạc Nhất thật sự rất bận, cho dù bọn họ có để ý đem chuyện Kỳ Ninh chú ý, đến khi bọn họ xác nhận Kỳ Ninh thật sự còn sống, hơn nữa sống rất khỏe mạnh, đã là mấy giờ sau, lúc đó là sáu giờ ngày 9 tháng 6.

Mạc Dịch Phàm lúc này đã không còn ở thành phố H, anh ta đã ngồi máy bay riêng về thành phố A một chuyến, tự mình làm một cái mộ chôn quần áo và di vật của Kỳ Ninh, đặt tất cả những thứ yêu thích của Kỳ Ninh vào trong quan tài, sau đó chôn ở khu mộ giành cho người ở Mạc gia.

Sáu giờ chiều ngày 9 tháng 6, Mạc Dịch Phàm ở thành phố A đang ngồi trước mộ Kỳ Ninh lầm bầm điều gì đó.

Bởi vì trước đó Mạc Dịch Phàm đã phân phó, mấy người Mạc Nhất không dám đến quấy rầy, Mạc Nhị lại cái gì cũng không sợ, vỗ vỗ ngực nói: "Mạc Thiếu vì sao lại ở đó? Còn không phải bởi vì Mạc Thiếu cho rằng Kỳ thiếu đã chết sao? Chỉ cần tôi đi nói với Mạc Thiếu rằng Kỳ thiếu vẫn còn sống, Mạc Thiếu nhất định sẽ trực tiếp rời đi, các người còn lo lắng cái trym á?"

Mấy người lôi lôi kéo kéo, cuối cùng vẫn là Mạc Nhị xông vào, nói với Mạc Dịch Phàm chuyện Kỳ Ninh còn sống.

Đến khi Mạc Dịch Phàm tiêu hóa xong tin tức này, cũng tận mắt nhìn thấy những bức email Kỳ Ninh gửi cho anh thì lập tức lên máy bay về lại thành phố H.

.......

Bốn người Mạc Nhất đều rời đi, bên cạnh Mạc Dịch Phàm chỉ còn lại hai vệ sĩ áo đen.

A Thành gãi gãi đầu, bỗng nhiên vỗ đầu nói: "Lão đại hôm qua có mua thuốc, tôi đi tìm thuốc hạ sốt!".

Mạc Dịch Phàm nhìn A Thành một cái, liền nói: "Không cần lấy thuốc hạ sốt, cậu đi ra ngoài trước đi, bác sĩ chưa tới, cậu cũng không cần vào đây".

Không đợi A Thành hỏi vì sao, hai tên vệ sĩ áo đen đã đuổi A Thành ra ngoài, còn giống như tượng gỗ canh giữ ở trước cửa.

Trong phòng, Mạc Dịch Phàm lần thứ hai hôn lên ngón áp út của Kỳ Ninh, không hiểu sao lại nở nụ cười.

Anh vẫn luôn cho rằng những gì cha nói cho anh là giả, rốt cuộc cả những người ở thế hệ trước của cha anh cũng chưa thể chứng thực tin tức truyền miệng này. Nhưng hiện tại xem ra, đây giống như chuyện hư vô mờ mịt có chút sắc thái huyễn tưởng, có lẽ là sự thật cũng không chừng.

Mạc Dịch Phàm cắn đầu lưỡi của mình, từ đây chảy ra một giọt máu, giọt máu thuận thế rơi trên "hình xăm" dây đằng trên ngón áp út của Kỳ Ninh.

Kỳ Ninh rên vài tiếng, chậm rãi tỉnh lại.

"Mạc - Dịch - Phàm!". Kỳ Ninh vô sự tỉnh lại, một chút suy yếu vừa rồi cũng không thấy, trợn mắt nhìn Mạc Dịch Phàm, cậu lập tức nhớ cái cảnh trong ác mộng kia, hung tợn nắm cổ áo của Mạc Dịch Phàm quát lên: "Anh cho anh tự sát? Ai cho anh chết? Thi thể tôi còn chưa thấy, vậy mà anh cũng dám chết!"

Nghe được giọng quát hỏi của Kỳ Ninh, Mạc Dịch Phàm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vô cùng vui sướng. Anh ôm chặt lấy Kỳ Ninh, ấn cậu vào trong ngực của mình, gắt gao ôm lấy cậu, trong miệng lẩm bẩm: "Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, anh không có tự sát, em... trưởng thành rồi, đúng không?"

Nghe hai chữ "trưởng thành" này của Mạc Dịch Phàm, trong ngực Kỳ Ninh như bị ai đó siết chặt.

Bởi vì trước đó Kỳ Ninh luôn từ chối Mạc Dịch Phàm, thậm chí mắng chửi anh thậm tệ, mắng anh là biến thái, thích đàn ông. Mạc Dịch Phàm vẫn luôn cười khổ lắc đầu, nói: "Tiểu Ninh, em còn nhỏ, chờ đến lúc em trưởng thành rồi... nhất định sẽ chấp nhận anh".

Kỳ Ninh lúc đó không hiểu ý của Mạc Dịch Phàm, hiện giờ lại rất rõ ràng. Không có trưởng thành, cho nên không chấp nhận mình, đây là Mạc Dịch Phàm đang tự an ủi mình. Anh không tin anh đối tốt với Kỳ Ninh như vậy, Kỳ Ninh lại không thích anh. Cho nên anh mới tự tìm một lý do cho Kỳ Ninh, một cái lý do thoạt nhìn vô cùng chính đáng như vậy.

Bởi vì còn chưa trưởng thành, cho nên không biết quý trọng.

Mà hiện tại Kỳ Ninh học được cách quan tâm đến anh, nhất định cũng là bởi vì đã "trưởng thành".

Trong tai Kỳ Ninh nghe được tiếng quả tim nóng hầm hập của Mạc Dịch Phàm đang đập "phanh, phanh", nhảy đến rất nhanh, rất lớn, giống như có người đang gõ trống bên tai cậu vậy. Sau đó cậu lại sờ sờ ngực mình, ở đó cũng nhảy lên cực kỳ vui sướng.

Đúng vậy.

Tuy rằng cậu trước đây vẫn luôn cho rằng mình rất "bình thường", nhưng mà hiện tại cậu đã "trưởng thành" rồi không phải sao? Có lẽ, cậu thật sự thích anh. có lẽ, cậu đã thích anh, nếu không, vì sao tim cậu lại đập nhanh như vậy, còn nhanh hơn cả lần đầu tiên xem AV nữa.

"Đúng vậy, tôi trưởng thành rồi". Kỳ Ninh chôn mặt trong ngực Mạc Dịch Phàm, rầu rĩ trả lời.

Mạc Dịch Phàm chỉ có thể cất lên tiếng "Tiểu Ninh" đáp lại. Thật ra anh muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng, đều hóa thành tên Kỳ Ninh.

Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm ôm ấp nhau một hồi, mới nhớ tới chuyện đẩy Mạc Dịch Phàm ra, nói: "Anh vì sao tìm được tôi? Còn có, mấy thứ tôi bảo anh mua, anh có mua không?"

Sắc mặt Mạc Dịch Phàm có chút xấu hổ.

Kỳ Ninh liên tục viết trên email những thứ cậu muốn, thậm chí còn ghi rõ số lượng. Nếu là Mạc Dịch Phàm trước kia, đừng nói là mua số lượng như Kỳ Ninh nói, nhiều thêm vài lần cũng không thành vấn đề. Nhưng vì gấp gáp báo thù cho Kỳ Ninh, Mạc Dịch Phàm đem tài chính dồn hết vào việc trợ giúp cho Tần lão thu mua lòng người, cứ như vậy, tài chính thiếu hụt, số tiền trên tay anh có thể mua được không ít thứ, nhưng muốn mua đủ số lượng Kỳ Ninh yêu cậu lại có chút khó khăn.

"Đã bảo Mạc Nhất, Mạc Nhị đi mua". Mạc Dịch Phàm không dám nói nhiều, đây chính là yêu cầu đầu tiên mà Tiểu Ninh sau khi "chấp nhận" anh đưa ra, Mạc Dịch Phàm không muốn phá hư hình tượng của anh trong lòng Tiểu Ninh.

Kỳ Ninh lập tức vừa lòng gật đầu, sau đó kéo kéo quần áo trên người, kỳ quái nói: "Vì sao trên người tôi lại nhiều mồ hôi như vậy? Quần áo đều ướt hết".

Mạc Dịch Phàm có chút chột dạ, cũng chưa nói là bởi vì Kỳ Ninh phát sốt, chỉ lập tức lên tiếng: "Anh đi xả nước cho em, Tiểu Ninh tắm rửa một cái đã".

Kỳ Ninh xoay chuyển tròng mắt, bỗng nhiên túm chặt tay Mạc Dịch Phàm nói: "Không tắm ở đây, chúng ta đến một nơi tốt hơn để tắm rửa".

Sau đó trong lòng vừa bảo, Kỳ Ninh bỗng dưng biến mất tại chỗ, chỉ còn lại một mình Mạc Dịch Phàm ngồi ở mép giường, ánh mắt lộ ra bất đắc dĩ nhưng không có nửa phần kinh dị.

# Hết chương 9

====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro