Chương 10: Đêm trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Ninh sau khi vào không gian mới phát hiện, người đàn ông kia cơ bản không thể tiến vào. Trong lúc nhất thời liền không khỏi có chút ảo não, không gian này còn không phải bởi vì Mạc Dịch Phàm mà cậu mới có được sao? Nhưng vì sao Mạc Dịch Phàm lại không vào được?

Sắc mặt hơi hơi âm trầm, Kỳ Ninh lại ra khỏi không gian. Cậu vốn còn lo lắng Mạc Dịch Phàm sẽ thấy kinh dị khi cậu đột nhiên biến mất, nhưng khi cậu một lần nữa trở lại trên giường, bị người kia ôm vào trong lòng, Kỳ Ninh có chút không được tự nhiên động động người, khóe mắt liếc thấy ánh mắt hiểu rõ của người kia, đột nhiên đặt câu hỏi: "Anh, không kỳ lạ vì sao tôi bỗng nhiên biến mất sao?"

Người kia cúi đầu bên cổ Kỳ Ninh, trầm thấp cười vài tiếng, trước mắt tối đen cũng che đậy không được mị lực của đàn ông thành thục tản mát trên người anh.

Kỳ Ninh nghe tiếng cười bình tĩnh, bên tai lại hơi hơi đỏ.

Người kia nhìn thấy, nụ cười của anh càng thêm sâu.

"Ban đầu anh còn tưởng là ba anh nói dối, nhưng mà khi nhìn trên ngón áp út của em đột nhiên xuất hiện một dây đằng màu xanh, anh mới chậm rãi tin tưởng". Người kia nâng ngón áp út của Kỳ Ninh lên nói: "Quy củ của Mạc gia, chiếc nhẫn kia nhất định phải cho bạn đời mà chúng ta xác định. Nếu nhẫn bỗng nhiên biến mất, biến thành dây đằng màu xanh, điều này có nghĩa là thế hệ này của Mạc gia có cơ duyên tu tiên".

Người kia chậm rãi nói: "Nhưng mà, theo anh biết năm sáu thế hệ trước, chiếc nhẫn này đều không xuất hiện điều gì khác thường, tu tiên hay không tu tiên cũng trở thành trò cười. Đừng nói anh không tin, anh còn không dám tin rằng việc lưu truyền này đến đời ba anh có còn nguyên vẹn hay không. Nếu không phải thấy điều đặc biệt này của Tiểu Ninh, anh đến giờ cũng sẽ không tin".

Ba anh còn nói, nếu nhẫn nhận chủ hóa thành hình xăm dây đằng, người Mạc gia cần phải trong vòng bảy ngày lấy máu của mình tích lên hình xăm dây đằng. Đương nhiên, tổ tiên cho rằng, cố gắng đến ngày cuối cùng bạn đời sốt cao mới làm như thế. Bởi vì nhẫn nhận chủ, điều đó có nghĩa là người bạn đời của Mạc gia có cơ duyên rất lớn. Nếu người bạn đời này nhân phẩm không tốt, vứt bỏ người Mạc gia, như vậy, cơn sốt cao này chỉ cần không có người Mạc gia giúp đỡ, sẽ tiếp tục không thuyên giảm, kết quả cuối cùng.... đương nhiên chỉ có một con đường chết.

Đây cũng vì tổ tiên Mạc gia lo lắng con cháu mình không nhìn rõ lòng người mà lập một cái bẫy. Nhưng mà chuyện này hiện tại không nên nói cho Tiểu Ninh, bọn họ hai người đàn ông ở cùng nhau đã biết trước rằng sẽ đoạn tử tuyệt tôn, chiếc nhẫn này cũng không thể truyền đến đời sau, không nói, thật ra cũng không có vấn đề đi... đúng không?

Nghe xong lời Mạc Dịch Phàm nói, Kỳ Ninh nhíu mày, nhìn Mạc Dịch Phàm: "Chiếc nhẫn này phải lấy máu nhận chủ, "lời truyền miệng" của các anh có nói điều này không?".

Thấy người kia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Kỳ Ninh tiếp tục nói: "Không chỉ cần máu của tôi, còn cần máu của anh tích lên nhẫn trước, sau đó lại tích máu của tôi, nhẫn không gian mới có thể chân chính nhận chủ. Tổ tiên của anh... sẽ không thể không nói chuyện này cho các anh chứ?"

Mạc Dịch Phàm hơi hơi cười khổ: "Chắc là đã từng có người tích máu, nhưng chỉ tích máu của bạn đời nên không nhận chủ, cho nên lời truyền này dần dần không được nhắc đến".

Hai người thở dài một lúc, sau đó trao đổi tin tức mà mình nhận được cho nhau.

"Không gian kia, không phải do tổ tiên Mạc gia các anh tạo ra sao? Vì sao anh lại không vào được?". Kỳ Ninh đau đầu hỏi.

Mạc Dịch Phàm hơi hơi mỉm cười, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc nhìn chằm chằm Kỳ Ninh nói: "Chỉ có khi được bạn đời cho phép, anh mới có thể đi vào".

Bạn đời, cho phép.... Trong đầu Kỳ Ninh hiện lên một ý tưởng, không dám nghĩ tiếp nữa, vì vậy đột nhiên đi vào không gian, đem viên cầu thí nghiệm linh căn ôm ra, để cho Mạc Dịch Phàm đang cười rạng rỡ đặt tay lên đó, viên cầu trong phút chốc phát ra màu tím điện quang, rõ ràng là linh căn hệ lôi.

Hai người hai mặt nhìn nhau, Kỳ Ninh khô khốc nói: "Anh quả nhiên là dòng chính Mạc gia".

Mạc Dịch Phàm bảo Kỳ Ninh cất viên cầu vào, sau đó lại nói: "Anh nhớ rõ cha đã từng nói rằng, nếu dây đằng không gian may mắn nhận chủ, trong không gian đó có một chỗ để đồ linh tinh, có một cái đệm hương bồ, ngồi trên đó tu luyện một ngày giống như mười này. Tiểu Ninh, em dùng cái đó để tu luyện tốc độ nhất định sẽ rất nhanh".

Ánh mắt Kỳ Ninh sáng lên, bỗng nhiên lại nói: "Đúng rồi, tôi còn chưa nói cho anh, đã sắp đến mạt thế chân chính. Trấn Z sở dĩ bị thiêu chính là bởi vì ở đó xuất hiện một loại người khuôn mặt đen như than, tứ chi cứng đờ, không có hô hấp và tim đập --- tang thi. Đến tối ngày 10 tháng 6, mưa đỏ sẽ biến thành mưa đá rơi xuống, toàn thế giới sẽ có một phần năm dân cư lâm vào hôn mê. Trong số những người bị hôn mê, một phần không thể tỉnh lại, một phần biến thành tang thi như ở trấn Z, còn lại một ít người đặc biệt sẽ thức tỉnh dị năng, người ta nói là khả năng thiên phú".

Mạc Dịch Phàm nghe Kỳ Ninh nói liền hoảng sợ, không khỏi duỗi tay đặt trên trán Kỳ Ninh lẩm bẩm: "Sẽ không phải lại phát sốt đó chứ?"

Kỳ Ninh trợn trắng mắt, đánh lên tay Mạc Dịch Phàm.

"Nhưng mà, Tiểu Ninh, những việc này, em làm sao lại biết được?". Mạc Dịch Phàm dò hỏi: "Chẳng lẽ Kỳ Ninh sẽ xuyên không, thấy được tương lai sao?"

Kỳ Ninh dừng một chút, cũng không định đem chuyện trọng sinh tiết lộ, chỉ hung hăng trừng mắt với Mạc Dịch Phàm một cái rồi nói: "tôi nằm mơ thấy, giống như chuyện anh muốn tự sát.... Anh có phải thật sự có ý định tự sát không?"

".... Anh không có nghĩ tự sát". Tiếp theo, khí thế Mạc Dịch Phàm hơi hơi yếu đi: "Anh chỉ muốn đi cùng với em. Tiểu Ninh sợ tối, sợ cô đơn, kén ăn, thích ngủ trong ổ chăn... Anh chỉ là nghĩ, đi xuống dưới cùng với em".

Kỳ Ninh trầm mặc, một lúc lâu mới nói: "Tôi cũng không biết vì sao, bỗng nhiên mơ thấy một ít chuyện về mạt thế. Những cảnh tượng đó rất chân thật.... giống như.... tôi mơ thấy anh cầm súng nhắm ngay giữa mày. Hơn nửa, mấy chuyện này cũng không phải không thể kiểm tra, anh cũng biết chuyện ở trấn Z đúng không? Bây giờ là thời kỳ mạt thế, không chừng ở những khu vực xa xôi khác, đặc biệt những nơi gần nguồn nước bị ô nhiễm, chắc là cũng có tang thi. Những việc này, chính phủ cũng không phải hoàn toàn không biết gì, chỉ là không tin lực phá hoại của tang thi lớn như vậy mới không chịu nói cho dân chúng".

Nếu lúc trước mà nói, Mạc Dịch Phàm còn có chút không tin. Nhưng đến khi nghe Kỳ Ninh nói ra cách anh định tự sát, Mạc Dịch Phàm rốt cuộc cũng tin. Anh thật sự là định dùng cách như vậy để đi gặp Tiểu Ninh.

Hơn nữa, những chuyện sau đó Kỳ Ninh nói, loại tang thi mặt đen này anh cũng từng nhìn thấy qua đoạn ghi hình, thêm Tần lão ý vị không rõ dặn dò, Mạc Dịch Phàm rốt cuộc tin tưởng chuyện Kỳ Ninh nói sẽ có bảy phần thật.

Không phải anh không tin Kỳ Ninh, mà nói, anh đối với cảnh trong mơ của Kỳ Ninh có bảy phần tin tưởng. Bảy phần này, cũng đủ để anh đánh cược một phen.

Mạc Dịch Phàm vươn tay, xoa xoa quầng mắt đen của Kỳ Ninh, trong lòng đau xót. Tiểu Ninh của anh, tại sao lại phải lo lắng những việc này, thậm chí lo lắng đến cả quầng mắt cũng đen?

"Tiểu Ninh, những việc này em không cần phải lo, tất cả giao cho anh, để anh đi thu thập đồ ăn và những nhứ mạt thế cần có. Tiểu Ninh an tâm vào không gian đi, cầm đệm hương bồ kia bắt đầu tu luyện. Mặc kệ mạt thế có đến hay không, Tiểu Ninh đều nhất định phải ngoan ngoãn tu luyện mới tốt....". Bất kể mạt thế có tới hay không, anh đều có thể cho Tiểu Ninh của anh một cuộc sống an bình.

Kỳ Ninh vốn định muốn phản đối, nhưng nghĩ đến sau khi mạt thế đến, không ít người thức tỉnh dị năng, mà chính cậu cái gì cũng không có, chỉ có thể dựa vào Mạc Dịch Phàm thì không khỏi ngậm miệng, cậu không thể lại kéo chân sau Mạc Dịch Phàm được.

"Tôi đã thu gom rất nhiều thứ". Kỳ Ninh vung tay lên, trong phòng lập tức xuất hiện mấy bao gạo và bột mì lớn, đôi mắt long lanh nhìn Mạc Dịch Phàm giống như là đang cầu khen ngợi. "Vài thứ kia cũng tạm đủ cho chúng ta ăn, anh thật ra không cần lại đi ra ngoài".

Dù cho biết rằng thân thể Mạc Dịch Phàm không tồi, lại sẽ thức tỉnh dị năng hệ Lôi, nhưng Kỳ Ninh vẫn để bụng, không muốn Mạc Dịch Phàm đi đi lại lại khắp nơi vào đêm trước mạt thế. Phải biết rằng, đêm trước mạt thế, mưa đỏ có ngừng một lúc, sau đó lại rơi rất lớn, có thể nói là siêu to.

Mạc Dịch Phàm nhìn mấy thứ lương thực này, mày càng nhăn chặt, anh ngày mai cần phải ra ngoài thu thập một ít đồ ăn.

"Tiểu Ninh". Mạc Dịch Phàm cẩn thận nói: "Có mấy điều cấm kỵ của tu sĩ, em có biết không?"

Kỳ Ninh sửng sốt, mấy ngày này cậu không phải chạy trốn thì thu thập vật tư, làm gì có thời gian rảnh xem mấy thứ kia, hơi hơi lắc đầu.

Mạc Dịch Phàm ho nhẹ một tiếng, mới chỉ vào những thứ lương thực đó nói: "Tu sĩ sau khi luyện đến Trúc Cơ, có thể cách mấy ngày mới ăn một lần. Nhưng trước khi đến Trúc Cơ, ngoại trừ lúc tu luyện, vẫn phải ăn uống giống như người bình thường. Nhưng mà.... Mấy ngũ cốc này lại là cấm kỵ của tu sĩ, người tu đạo có thể ăn thịt quả, nhưng không thể ăn ngũ cốc. Bởi vì trong ngũ cốc có nhiều tạp chất, ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện. Cho nên.... Tiểu Ninh, ngoại trừ ngũ cốc, em còn thu thập đồ ăn gì khác không?"

Mặt Kỳ Ninh không chút cảm xúc "....". Vậy cậu bận rộn trong ngoài rốt cuộc là đang làm cái gì chứ, quả thực là may áo cưới cho người khác mà!

Vì vậy hai người bàn bạc với nhau, cuối cùng quyết định, Mạc Dịch Phàm uống một ly nước linh tuyền, tẩy tủy phạt cốt giống Kỳ Ninh, sau đó Kỳ Ninh vào không gian tu luyện, Mạc Dịch Phàm tranh thủ vài ngày còn lại đi khắp nơi thu thập vật tư.

Kỳ Ninh vốn nói về thành phố A trước, cuối cùng thì nơi đó mới là gốc rễ của Mạc Dịch Phàm, nhưng Mạc Dịch Phàm đột nhiên lại cự tuyệt. Thành phố A tuy rằng rất tốt, nhưng thành phố H lại có thứ tốt hơn. Ở đây có thứ có thể nâng cao tu vi, anh chắc chắn phải đi, nhưng cũng phải lấy được mấy thứ kia mới đồng ý đi. Kỳ Ninh nghĩ đến căn cứ thành phố H tốt xấu gì cũng thủ vững được mấy tháng liền không phản đối nữa.

Mạc Dịch Phàm khác với Kỳ Ninh, anh không chỉ có một mình.

Đuổi bác sĩ đi, bảo ông ta để tất cả thuốc mang theo lại, sau đó Mạc Dịch Phàm một bên chỉ huy từ xa Mạc Nhất, Mạc Nhị thu thập một số lượng lớn vật tư ở thành phố A, mặt khác bảo Mạc Tam tập trung thu gom thuốc và xăng, cũng tìm hiểu ghi chú các nơi trồng nhiều thuốc và trạm xăng dầu, Mạc Tứ được phái đi tìm vũ khí và đạn dược, chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt, đặc biệt là đạn và nơi cất giấu đạn.

Hai người bảo vệ, Mạc Dịch Phàm cũng không dám dùng bọn họ. Trước khi mạt thế đến, bảo vệ có thể trung thành với anh, nhưng sau khi mạt thế, bảo vệ cũng có gánh nặng gia đình, lòng trung thành này lại sẽ trở nên không thể tin cậy. Cho nên, hai người này được anh phái đi thu thập số lượng thức ăn nước uống không quá lớn, rồi dọn tới chỗ ở mà Mạc Tứ tìm được.

Chính anh, phụ trách việc đi thu thập các thức ăn trực tiếp như thịt, rau dưa, trái cây, trứng các loại, kẹo, hoa quả khô, những thứ Kỳ Ninh có thể ăn. Thuận tiện, Mạc Dịch Phàm nghiên cứu địa hình, nắm giữ các vị trí cung cấp hàng hóa lớn ----- Vì phòng ngừa mạt thế không đến, Mạc Dịch Phàm muốn để lại vài thứ, cũng không thể mua hết tất cả. Nếu mạt thế thật sự tới... nắm giữ các kho hàng này, đối với anh và Tiểu Ninh mà nói là thêm một tầng đảm bảo.

Bốn giờ rưỡi chiều ngày 10 tháng 6, Kỳ Ninh thức tỉnh sau khi tu luyện, lập tức đi tìm Mạc Dịch Phàm, cũng thu những thứ mà hai thuộc hạ của anh tìm được vào không gian, sau đó không cho Mạc Dịch Phàm đi ra ngoài nữa.

Mạc Dịch Phàm tính toán một chút những thứ thu thập được, cũng quyết định ở lại chỗ Mạc Tứ đã tìm.

10 giờ tối ngày 10 tháng 6, một phần năm dân cư lâm vào trạng thái hôn mê, ngoài Mạc Dịch Phàm còn có hai người bảo vệ, Mạc Tam, Mạc Tứ và A Thành cũng đều hôn mê.

12 giờ tối ngày 10 tháng 6, bỗng nhiên có người gõ cửa nhà Kỳ Ninh, hỏi cậu cho mượn xe, đưa mẹ già và con nhỏ trong nhà đi bệnh viện. Còn nói nếu có thể, cũng nhờ Kỳ Ninh đi theo, một mình hắn không thể chăm sóc cho hai người được.

=====

[Tiểu kịch trường]

Mạc tiểu công: Phải được bạn đời tán thành, anh mới có thể vào không gian.

Kỳ tiểu thụ (Ngượng ngùng): Tán thành như thế nào?

Mạc tiểu công (Ngao ô một tiếng nhào lên): Chỉ cần em 'cho' là được... ngao!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro