Chương 31: Nhiệt tình ta đối với ngươi vĩnh viễn sẽ không giảm bớt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi một lần nữa mở cửa, cái dĩa vỡ cùng với Anh Đào ở cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Mục Phỉ nhìn Đại Dì vừa mới lên lầu, đối phương bưng một dĩa trái cây mới, bên trong chính là Anh Đào.

"Rõ ràng trong lòng đang sợ hãi, vì cái gì còn muốn đi lên." Mục Phỉ buông xuống mí mắt, nhìn Đại Dì ở ngoài nửa hành lang.

Tay Đại Dì bưng dĩa rõ ràng run lên một chút, bà thấy khuôn mặt tái nhợt của Mục Phỉ đã lập tức rõ ràng.

Chủ nhân giờ phút này cần ăn máu.

Mà người đang đứng ở cửa nửa che lấp, sớm đã không có hơi thở loài người.

Chẳng lẽ Vưu Nhiên .....

Trong lòng Đại Dì lỡ một nhịp.

"Ta xem tiểu gia hoả đưa trái cây cho ngài, sợ con bé làm ra chuyện gì mà còn chưa có trở về," Thanh âm Đại Dì nỗ lực áp chế cho bình tĩnh, bà không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì.

Nếu đúng như chính mình lo lắng như vậy thì khẳng định bà sẽ vô cùng tự trách.

"Ngươi đang lo lắng ta ăn đứa nhỏ kia." Mục Phỉ cười một cái, nhìn phó quản gia trung thực của mình, cô không nghĩ tới Đại Dì người khắc nghiệt nhất trên dưới phủ mà Vưu Nhiên thế lại có thể có quan hệ tốt được, xem ra tiểu gia hỏa này xác thật rất thảo hỉ.

Đại Dì hơi hơi nhíu mày cúi đầu, bà không có biện pháp phủ nhận, nhưng cũng không dám thừa nhận.

Mục Phỉ cũng không nghĩ khó xử vị phó quản này, đối với trong phòng kêu to một tiếng.

"Vưu Nhiên, lại đây."

Ngay sau đó, thân ảnh nho nhỏ màu đen đã lập tức chạy chậm đến bên cạnh Mục Phỉ, nàng đứng ở cửa,vừa lúc nhìn đến Đại Dì tiến đến.

"Đại, Đại Dì." Vẫn cứ là thanh âm nhút nhát.

Hoàn hảo không tổn hao gì, lại không có hơi thở loài người.

Đại Dì trên nhìn dưới lại xem với Vưu Nhiên, vẫn là không quá rõ ràng, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn phía Mục Phỉ.

"Ta đưa cho con bé một chiếc nhẫn, ngươi hẳn là biết đó là cái gì, chuyện khác ta không nói nữa." Mục Phỉ mặc áo ngoài vào, dựa ở chỗ cửa, khuôn mặt cô so với lúc trước còn có chút bệnh trạng hơn.

Đại Dì lập tức ý thức được, bà nhanh tiến lên đỡ lấy chủ nhân này, bà vì vừa rồi phỏng đoán cho rằng "Chủ nhân có phải ăn luôn Vưu Nhiên hay không" mà cảm thấy hổ thẹn.

Kỳ thật, nếu Vưu Nhiên thật sự đúng lúc chủ nhân cần ăn máu xuất hiện, vậy bị ăn luôn là chuyện rất nhỏ, sau đó trên thế giới này chỉ là thiếu đi một tiểu đáng thương thú vị, ai lại sẽ nhớ rõ.

Chẳng qua Đại Dì cũng không phải rất hy vọng phát sinh chuyện như vậy.

"Chủ nhân, ta đây sẽ đi chuẩn bị ( máu ướp lạnh )."

Trong mắt Đại Dì hàm chứa một chút lo lắng, bà vẫn có chút lo lắng chính là Mục Phỉ lâu chưa ăn máu tươi mới, hơn nữa đêm nay còn có tiệc tối của Khảm Bá gia tộc.

"Mày ngươi sắp nhăn đến chân trời, Đại Dì, ta yếu ớt đến cần ngươi lo lắng sao?" Mục Phỉ bình đạm mà nói, cô mặt ngoài quạnh quẽ, nội tâm đương nhiên rõ quản gia sầu lo cho chủ nhân nhà mình, chuyện này căn bản chính là chuyện không nói đủ.

Cô hoàn toàn có thể khống chế khát máu của mình, chỉ cần không dính cồn, mà chuyện Vưu Nhiên đối với cô hấp dẫn đại khái chỉ là ngoài ý muốn.

Cô chưa bao giờ gặp qua một linh hồn thuần tịnh như vậy, dưới ánh mặt trời tự do tự tại, vui sướng nhảy lên, làm trong nháy mắt đó cô rất muốn hướng tới.

"Chủ nhân, đêm nay yến hội Khảm Bá gia tộc, ngài vẫn" đi tham gia không? Đại Dì trưng cầu ý kiến Mục Phỉ.

Mục Phỉ hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ bả vai Đại Dì để đối phương yên tâm, chẳng qua là một giọt máu đầu tim không đến mức làm cô thành thân thể suy yếu, lại nói nếu cô không đi, Khảm Bá Từ nhất định sẽ tới cửa thăm hỏi.

Cô không thích bất luận chuyện phiền toái gì, huống chi ——

Mục Phỉ buông hạ mí mắt xuống, nhìn về phía Vưu Nhiên ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh chính mình.

Huống chi, cô còn muốn dắt vật nhỏ này đi theo chính mình, nghe nói đêm nay cũng là sinh nhật nhị tiểu thư Khảm Bá gia tộc Khảm Bá Minh, đến lúc đó cũng có rất nhiều đứa nhỏ đi, Vưu Nhiên luôn theo ở trong toà dinh thự này, không phải đi theo Hán Thánh săn thú thì chính là bận việc, thời gian nhàn hạ rất ít, nhân cơ hội này đi ra ngoài nhìn xem cũng khá tốt.

Bất quá, tựa hồ còn chưa có trưng cầu ý muốn của tiểu gia hỏa, đứa nhỏ này lá gan cũng nhỏ như sóc, sẽ có phản ứng gì đây nhỉ.

"Đại Dì, ngươi đi trước chuẩn bị, đợi lát nữa lại đến đón đứa nhỏ này." Mục Phỉ ý bảo Đại Dì rời đi trước.

Đại Dì gật gật đầu, sau đó dùng tay kia đưa Anh Đào lên, "Chủ nhân, này là Anh Đào hôm nay mới vừa hái lấy, hiện tại ngài muốn nếm thử không?"

Tầm mắt Mục Phỉ dừng ở trên Anh Đào ướt át đỏ tưới, tự hỏi vài giây sau, nói, "Vậy để lại đi."

"Dạ được."

Đại Dì giao khay trong tay cho Vưu Nhiên trước mặt, để Vưu Nhiên đợi lát nữa để vào phòng, bà xuống lầu chuẩn bị đồ ăn cho chủ nhân.

Mục Phỉ nhìn thân ảnh Đại Dì đi xa, cô nhìn về phía Anh Đào trong tay tiểu gia hỏa, sau đó trực tiếp chọn lựa một quả đỏ tươi bỏ vào trong miệng, có chút ngọt.

Vì thế cô lại lần nữa về trong phòng mình, Vưu Nhiên ngây ngốc mà đứng ở cửa, đại nhân cũng không kêu nàng đi vào thì nàng cũng không dám lộn xộn.

"Ngươi tiên tiến vào, ta cùng ngươi nói chút chuyện." Mục Phỉ ngồi ở trên sô pha, nhìn thoáng qua Vưu Nhiên.

Ban đầu ánh mặt trời ngoài phòng thật tốt, giờ phút này đã bị mây đen che lấp nửa bầu trời, đây mới là phù thời tiết hợp khu bắc âm lãnh hàn sâm.

"Đại nhân." Vưu Nhiên ngoan ngoãn mà đặt khay ở trên bàn, đứng ở một bên Mục Phỉ, cúi đầu nghe.

Mục Phỉ cầm lấy một cây thuốc kẹp ở đầu ngón tay, vốn dĩ muốn dùng bật lửa, nhưng cuối cùng vẫn không bật, lại buông xuống.

"Hôm nay ta đi dạ tiệc, đại khái ngươi cũng nghe những người khác nói." Mục Phỉ nói, nhìn bộ dáng Vưu Nhiên nhất nhất nghe theo.

Vưu Nhiên nhấp miệng gật gật đầu, nàng xác thật nghe những người khác của dinh thự nói Mục Phỉ đại nhân đêm nay dự tiệc, hơn nữa sẽ mặc vào bộ lễ phục phi thường xinh đẹp hôm qua .

"Ngươi muốn đi cùng ta không?" mắt Kim Hạt Sắc của Mục Phỉ nhìn chăm chú vào vật nhỏ, cô không buông tha một biểu tình rất nhỏ nào của đối phương.

Vưu Nhiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu, cảm giác đại nhân nhất định là nói sai rồi, nhìn đến đại nhân cũng không có muốn giải thích chuyện này là làm sao, Vưu Nhiên chớp chớp mắt đen sau đó cuối cùng mở miệng nói, "Muốn......"

Nàng muốn, muốn đi theo đại nhân đi bất luận là đi đến đâu, đại nhân đi đâu, nàng sẽ đi đến đó.

"Ngôn Lôi đề nghị với ta, ngươi có thể làm lấy thân phận quyến từ* của ta mà tham gia, đi ra ngoài hít thở không khí, ta suy nghĩ một chút," Mục Phỉ dùng ngón tay thưởng thức Anh Đào to tròn, "Thấy đề nghị của hắn không tồi, xem như khen ngợi với buổi sáng hôm nay của ngươi."

(*Quyến từ: Một loại người hầu tương đối thân cận với chủ nhân)

Vưu Nhiên nghe, nháy mắt mở to đôi mắt, nguyên lai Mục Phỉ đại nhân hôm nay là biết chuyện nàng buổi sáng sớm ở hậu viện phơi vải dệt, những chuyện nàng làm đại nhân đều biết.

Vưu Nhiên cầm lòng không đậu cúi đầu cười, nàng rất vui vẻ, đại nhân như vậy là xem như đang tán dương việc nàng làm đi?

Tuy rằng chỉ là một chút việc nhỏ không đáng nói đến.

"Muốn, Vưu Nhiên, thật, rất muốn." Lời nói của Vưu Nhiên lại lần nữa kiên định trả lời đại nhân, mặt mày thấm vui mừng.

Như vậy nàng lại có thể cùng đại nhân theo ở bên nhau, thật tốt.

Mục Phỉ thu hết vui sướng của Vưu Nhiên vào đáy mắt, cô hơi hơi gợi lên khóe miệng, nhìn Đại Dì nhẹ gõ trên cửa.

"Vưu Nhiên, ngươi đi xuống trước đi."

Vưu Nhiên nghe gật gật đầu, sau đó đã thấy Đại Dì bưng một lọ chất lỏng màu đỏ hẳn là rượu, đi qua người nàng.

Vưu Nhiên trước đi xuống lầu, nàng bước vô cùng nhẹ nhàng.

Đại Dì rõ ràng cảm nhận được nhẹ nhàng của tiểu gia hỏa, biết nhất định là chuyện chủ nhân cùng Vưu Nhiên nói thì bà có thể đoán được đại khái. Lúc này bà mới đặt máu ướp lạnh ở phía trên bàn trà, thời điểm Mục Phỉ ăn cơm cũng không thích người khác nhìn đến, bao gồm Đại Dì, cho nên Đại Dì cũng lập tức ra cửa, tuy rằng bà vẫn có chút lo lắng cho thân thể của Mục Phỉ.

Đột nhiên, u ám trở lại làm trong phòng trở nên quạnh quẽ.

Mục Phỉ thở dài một tiếng, bưng lên ly máu ướp lạnh được phong ấn hoàn hảo, uống một hơi cạn sạch, thật là vô vị, nhưng bỏ thì đáng tiếc.

Không tính là mỹ vị, chỉ là xem như đồ tiếp viện, đồng tử cô thay đổi màu sắc, thân thể như hút máu người mà kinh mạch ẩn hiện, thích hợp khôi phục một chút cơ năng, chẳng qua.

Cô đi đến gương toàn thân thật lớn nhìn, cởi bỏ áo màu đen của chính mình.

Nhìn bản thân trong gương, máu tiến vào kinh mạch đan xen thân thể, ngực trắng tuyết vẫn có chỗ ấn ký kia, là vết sẹo cô rút ra máu đầu tâm lưu lại, vẫn chưa có hồi phục, xem ra vẫn là không đủ.

***

Ban đêm trên không Bắc khu

Một ngôi sao đều không có như cũ.

Khang Lệ nữ sĩ cùng trợ lý hợp tác khẩn cấp vội vàng đưa lễ phục tốt nhất đêm nay đến Mục phủ.

Mục Phỉ đại nhân vẫn mặc váy dài màu tím đen bó sát người đến mắt cá chân, rất xinh đẹp, ai nói không có ngôi sao, Mục Phỉ đại nhân chính là vô số sao trên bầu trời đêm nay.

Vưu Nhiên nhìn đại nhân ở dưới sự nâng đỡ của Ngôn Lôi tiên sinh đi vào bên trong xe, nhìn đến mê mẩn.

Thẳng đến Ngôn Lôi lộn trở lại tới kêu nàng, nàng mới chạy chậm đến bên Ngôn Lôi tiên sinh.

"Vưu Nhiên, ngươi cùng ta ngồi một chiếc xe khác." Người đàn ông anh tuấn mở miệng nói.

Vưu Nhiên gật gật đầu, "Tổ, tốt, tiên sinh."

Nàng nghe theo chỉ thị của Ngôn Lôi đi vào bên trong chiếc xe màu đen khác, đi vào mông đã dính ở kia động cũng không dám động, sợ chính mình không chú ý gì đó liền bị đuổi xuống xe.

"Không cần câu nệ như vậy, nơi này không có đại nhân." Ngôn Lôi xuyên qua kính chiếu hậu trấn an tiểu gia hỏa co quắp bất an.

Vưu Nhiên ngẩng đầu, có chút chật vật gật gật đầu, nhưng mà nàng vẫn rất khẩn trương.

Bởi vì hôm nay phải cùng đại nhân cùng Ngôn Lôi tiên sinh tham gia một dạ tiệc phi thường cao quý, tuy rằng thời điểm nàng đi đã được Đại Dì dặn dò vạn phần: Không nên nghe không cần nghe, không nên nhìn thì không cần nhìn, không nên nói càng đừng nói.

Nàng chỉ cần an an tĩnh tĩnh mà theo ở góc thì là tốt nhất.

Ngàn vạn không thể làm đại nhân chọc tới phiền toái không cần thiết.

"Đại nhân dắt ngươi theo là ban ân với con, con ngàn vạn đừng làm cho đại nhân khó xử, tham gia đều là danh môn vọng tộc nếu phát sinh chuyện gì làm ngươi ứng phó không được nhất định phải tìm Ngôn Lôi, biết không?"

Đại Dì trước khi Vưu Nhiên lên xe còn muốn lại lần nữa cường điệu một lần, rốt cuộc đây chính là trường hợp rất chính thức, cũng không biết đại nhân vì cái gì muốn mang tiểu gia hỏa này đi, tuy rằng lần này tiệc tối có không ít đứa nhỏ huyết tộc tham gia, nhưng Vưu Nhiên rốt cuộc không phải huyết tộc thật sự, cho dù là ẩn tàng hơi thở loài người lại rồi.

Đại nhân luôn không như lẽ thường ra bài, Đại Dì cũng là đặc biệt lo lắng.

"Biết, đã biết, Đại Dì, con, con sẽ, chú ý!" Vưu Nhiên đương nhiên biết được tầm quan trọng của tiệc tối lần này, nàng khẳng định sẽ rất cẩn thận, tận lực để chính mình giấu ở trong một góc.

Vưu Nhiên ngồi ở trong xe nghĩ, nhìn cái ót Ngôn Lôi tiên sinh, cuối cùng lấy hết can đảm nói "Cảm ơn".

Cảm ơn Ngôn Lôi tiên sinh đề nghị đại nhân để nàng có thể cùng Đại Nhân đi đến đây.

Ngôn Lôi cười một cái, chẳng qua hắn cũng không có nói toạc, hắn chính là căn bản không đề nghị qua, hắn đã quen tính cách biệt nữu này của đại nhân.

Cứ như vậy, hai chiếc xe màu đen cấp tốc chạy như bay trong đêm tối, thẳng đến khi tới chỗ đề phòng nghiêm ngặt lại đèn đuốc sáng trưng khu vực thứ hai của Khảm Bá.

Núi Ngạc Mi—Tiệc tối

Cho dù là gió tuyết lạnh giá cũng không thể che lấp, ở chóp mũi tràn ngập khí vị quý tộc thuần huyết đến từ địa vị đều vô cùng cao quý Mục Phỉ như là đau đầu mà đỡ tay Ngôn Lôi ra cửa xe.

Trong sảnh yến hội hoa lệ

Thanh âm đàn violon phối hợp với dương cầm soạn ra một khúc Kelsey âm nhạc cổ điển mật hà uyển chuyển mỹ diệu, mọi người vừa nói vừa cười, chẳng qua không khí có chút vi diệu không thể nói.

Chuẩn xác mà nói, sau khi biết được Khảm Bá gia tộc còn mời vị đại nhân kia, thì mọi người hoặc nhiều hoặc ít tương đối hưng phấn hơn.

Rốt cuộc vị quý tộc kia tính tình cổ quái, âm lãnh khó ở chung, rất nhiều yến hội thượng tầng cô đều không muốn tham dự.

Trong một đêm, tàn sát sạch sẽ tính mạng một tộc cũng là cô.

Thậm chí còn có cùng người thừa kế tương lai của gia tộc Khảm Bá có chút tin đồn, lần này tiến đến làm mọi người đều muốn nhìn vị kia một chút.

Rất nhiều huyết tộc thuần chủng cho tới bây giờ đều chưa thật sự gặp qua vị đại nhân kia.

Cô một thân váy dài đen tím mới vừa tiến vào đại sảnh, tựa hồ liền khiến cho chung quanh rối loạn.

Vô số đôi mắt hướng tới bên nàng nhìn, có tò mò, có thăm hỏi, có kinh diễm cùng với mặt khác không có ý tốt.

Chẳng qua những ánh mắt đó hạ trong nháy mắt đã thu liễm toàn bộ, bởi vì là bị cô gái mặc trang phục màu rượu đỏ mỹ lệ chặn tầm mắt.

"Mục Phỉ quý công, ngài rốt cuộc tới." Thanh âm dịu dàng, làm người nghe rất sung sướng.

Mục Phỉ ngẩng đầu, cười một cái, "Gió tuyết đan xen, cũng không ngăn được nhiệt tình của ngài, Khảm Bá Từ quý công."

"Nhiệt tình ta đối với ngươi vĩnh viễn đều sẽ không giảm bớt." Nữ tước tên Khảm Bá Từ vẫn là một bộ dáng gương mặt mang theo ý cười, đôi mắt kim hạt sắc như là dùng đao khắc rìu đục ngòi bút phác hoạ hình dáng người trước mắt, từ đôi mắt, chóp mũi, miệng môi.

Vô cùng sâu thẳm, lại vô cùng xích lõa.

Thẳng đến chú ý tới hai vị phía sau Mục Phỉ, một vị lúc trước đã từng gặp mặt gia phó Ngôn Lôi, còn có một cái......

Một nữ hài thấp bé gầy yếu.

"Hôm nay cũng là sinh nhật em gái ta, không nghĩ tới dinh thự của quý công cũng sẽ có con nít," ánh mắt Khảm Bá Từ sắc bén đảo qua Vưu Nhiên trước sau cúi đầu đứng ở phía sau Mục Phỉ, chậm rãi mở miệng.

Mục Phỉ đi ra phía trước, chặn tầm mắt Khảm Bá Từ, đè thấp thanh tuyến nói, "Dinh thự ta có ai đâu cần ngươi hỏi đến."

Khảm Bá Từ mỉm cười xuống, nàng xoay người từ trong tay người phụ vụ lấy qua một ly Vodka thấp độ đưa cho Mục Phỉ, ánh mắt đã là trở nên nhu hòa rất nhiều, "Đương nhiên không phải, ta chỉ là cảm thấy, thật tốt quá."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro