Chương 32: Để ngươi hiểu rõ cái gì mới là tôn ti sang hèn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Phỉ nhìn ly rượu Khảm Bá Từ đưa cho mình.

"Mục Phỉ quý công, không muốn cho ta mặt mũi như vậy sao?" Con ngươi kim hạt sắc của Khảm Bá Từ mang theo ý cười, khăng khăng đưa ly rượu cho vị gia chủ Mục phủ luôn cách người khác ngàn dặm ở ngoài.

Mục Phỉ biết rõ nếu cô không tiếp nhận phần "Ý tốt" này, mặt mũi hai nhà đều không nhịn được, huống chi nàng lại không thích bị đông đảo đôi mắt nhìn chằm chằm.

Làm cô rất không được tự nhiên.

Mục Phỉ định tượng trưng nhận ly rượu, chẳng qua vị nữ sĩ đưa cho cô ly rượu này có chút cố ý ngầm di chuyển vị trí ngón tay, chạm, chạm phải đầu ngón tay cô.

"Làm sao vậy, mới vừa hút ' máu ướp lạnh ', vì sao vẫn cảm thấy quý công có chút suy yếu." Khảm Bá Từ chỉ nhẹ nhàng đụng vào một chút, đã có thể cảm nhận được Mục Phỉ kia mê người có khuynh hướng lạnh lẽo còn mang theo chút cảm xúc chọc người trìu mến đến mệt mỏi.

Mục Phỉ nghiêng đầu, tránh tiếp xúc thân thể cùng Khảm Bá Từ, cô đoạt ly rượu, lãnh đạm mà phản phúng nói "Đương nhiên, quý công nửa giờ ăn qua hai thiếu nữ thì tinh thần dư thừa hơn."

Khảm Bá Từ sửng sốt, sau đó hừ cười một tiếng, "Ta nói giỡn, Mục Phỉ."

Mục Phỉ thu hồi ly rượu, dùng ánh mắt ý bảo Khảm Bá Từ nên biết chừng mực, "Ta thì không phải nói giỡn, Khảm Bá Từ."

Đáy mắt Khảm Bá Từ hiện lên một tia tình tố không biết tên, vốn định tiếp tục mở miệng nói cái gì đó, chẳng qua gia phó của dinh thự tiến đến báo cáo, kêu cô ấy đi nơi của cha một chút.

Khảm Bá Từ đành phải tránh ra, nhìn đoàn người Mục Phỉ tiến vào sảnh tiệc, cô ấy híp mắt, ánh mắt đi theo ở nữ hài không chớp mắt phía sau Mục Phỉ, ánh mắt sớm đã khôi phục lạnh nhạt không độ ấm.

"Vì sao không ai nói với ta, trong nhà Mục Phỉ có thêm một nữ hài như vậy." Khảm Bá Từ đặt chén rượu trong khay người hầu vừa đi qua, vừa nói thì một bên đi đến một ám phòng khác.

Gia phó Mai Lạc bên cạnh sửng sốt một chút, sau đó vội vàng giải thích nói, "Gần đây ở Bắc khu chia phái nhân viên rất nhiều đều bị quản gia nhà ngài vướng bận dẫn người tẩy sạch, bởi vì lấy lí do phải tổ chức tiệc tối, cho nên hãy phòng ngừa phiền toái không cần thiết"

"Phiền toái không cần thiết? Khi nào đến lượt ngươi được quyết định." Khảm Bá Từ mỉm cười mà nhìn Mai Lạc, đối phương bởi vì chiều sâu sợ hãi mà cúi đầu, không dám lại lên tiếng.

Khảm Bá Từ hít sâu một hơi, xoay người, táng mặt Mai Lạc một bạt tai, lực đạo mạnh khiến má trái trực tiếp sưng đỏ.

"Buổi tiệc đêm nay, ngươi không cần xuất hiện." Khảm Bá Từ tháo bao tay màu trắng dính mấy vết lây dính xuống, đặt ở trong tay gia phó cố nén đau xót.

"Vâng......"

"Khảm Bá Minh đâu." Khảm Bá Từ nhướng mày dò hỏi hướng đi của muội muội.

Mai Lạc cúi đầu trả lời nói, "Nhị tiểu thư hiện tại hẳn đang ở sân sau, cùng những đứa nhỏ khác vui đùa."

"Vậy sao," Khảm Bá Từ nghe xong cười lạnh một tiếng, nghĩ tới đứa nhỏ bên cạnh Mục Phỉ, sau đó biểu tình vi diệu mà đi gặp cha cô ấy.

***

Mục Phỉ đi đến một chỗ xem như an tĩnh, cô vừa muốn ngồi xuống.

Một đường âm thanh nhẹ nhàng đã truyền tới, "Yến hội đều bắt đầu rồi, tôi còn tưởng rằng cậu không tới đây."

Mục Phỉ lãnh đạm mà nhìn Doãn Tư Lê đi tới, sau đó thẳng ngồi xuống.

Doãn Tư Lê cũng không để ý bạn tốt không thích phản ứng, sau đó nhìn quản gia trung thành phía sau cùng với...... tiểu nói lắp kia!?

Nữ hài con người!

Con bé như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?!

"Doãn, Doãn Quý Công, khoẻ." Vưu Nhiên nhìn đến là bạn của Mục Phỉ đại nhân, lập tức chủ động nhỏ giọng mà cùng nàng tôn hô vấn an.

Đáy mắt Doãn Tư Lê hiện lên không thể tưởng tượng, nàng cười nói, "Ngươi khoẻ a, Tiểu Vưu Nhiên."

Sau đó quay đầu nhìn về phía Mục Phỉ, "Cậu cư nhiên dắt đứa nhỏ tới nơi này, trách không được sắc mặt cậu khó coi như vậy, vì vật nhỏ này lấy máu đầu tâm."

Mục Phỉ khẽ nhíu mày, liếc xéo một người đang nói chuyện, lãnh đạm trả lời, "Là tôi vì chính mình mà thôi."

"Vì chính cậu, sau đó làm bản thân chịu khổ, bất quá thật là một chút khí vị cũng không nghe được." Doãn Tư Lê cố ý tiến đến bên người Vưu Nhiên, dùng cây quạt che lấp nửa mặt mang ý cười, cố ý ngửi ngửi một chút.

Đột nhiên tới gần làm tiểu gia hỏa bị dọa nhảy dựng, nàng theo bản năng nhích lại gần tới phía bên cạnh Mục Phỉ.

"Doãn Tư Lê." Mục Phỉ nhíu lại mày, dùng thanh âm ngăn lại loại hành vi này của đối phương.

Doãn Tư Lê đành phải đứng một bên, cùng Mục Phỉ bảo trì khoảng cách an toàn.

Không hề trêu đùa tiểu đáng thương nói lắp.

"Mọi người đều rất tò mò cậu, gác cao chi chủ, tò mò bộ dạng cậu, tò mò quan hệ của cậu cùng Khảm Bá Từ." Đôi mắt kim lượng nhìn phòng tiếp khách hoa lệ này, quan sát đến những quý tộc mặt ngoài cao nhã bắt chuyện với nhau, Doãn Tư Lê hạ giọng nói.

Mục Phỉ bưng lên ly rượu lung lay xuống, nhưng chỉ là ý tứ mà cầm ở trong tay, vẫn chưa uống.

"Người tò mò tôi, hoặc là là vì lợi ích muốn cùng tôi tạo quan hệ tốt, hoặc là muốn đẩy tôi vào chỗ chết."

Mục Phỉ lãnh đạm nhìn nơi tất cả cảnh tượng nơi này, nhân vật, các khách mới tựa hồ là căn cứ phe phái chia làm vài nhóm, trung gian xen kẽ là người hầu nam nữ trắng đen vẫn luôn bận rộn qua lại, sảnh tiệc thậm chí hoa viên, nơi nơi đều là huyết tộc tôn quý nhất.

Quả nhiên, vẫn rất không thích ứng phó loại cảnh tượng này.

Doãn Tư Lê rất khó không ủng hộ, nàng đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng lúc nảy Mục Phỉ tiến vào cửa sảnh, cùng vị tiểu thư Khảm Bá Từ chính diện va chạm "Hỏa hoa bốn phía".

"Khảm Bá Từ hành động như vậy, càng thêm làm rất nhiều người suy đoán hai người có qua lại......"

Mục Phỉ nghe cười lạnh một tiếng, Khảm Bá Từ đó là cố ý, cô cũng chỉ có thể cùng đối phương ở bên ngoài khách khí một chút.

Mà lúc này, Doãn Tư Lê tựa hồ thu được thông tin gì đó, nàng phải đi ra ngoài nghe một chút, vì thế cáo biệt Mục Phỉ trước.

Mục Phỉ ngồi yên ở một góc tiệc, ẩn nấp ở sau người chính là Ngôn Lôi cùng Vưu Nhiên gắt gao đi theo, khí tràng của chủ nhân quạnh quẽ, làm rất nhiều khách mời khác muốn đi lên bắt chuyện cuối cùng lại thu hồi bước chân.

Mục Phỉ quay đầu lại, nhìn phía vẻ mặt ngốc Tiểu Vưu Nhiên.

Đứa nhỏ này từ khi lên xe đến bây giờ đều vào trạng thái cực độ câu nệ.

"Ngôn Lôi, ngươi mang Vưu Nhiên đi khắp nơi đi dạo, nếu có trái cây, cũng có thể để đứa nhỏ này ăn chút." Mục Phỉ phân phó Ngôn Lôi tiên sinh phía sau.

Ngôn Lôi nghe xong gật gật đầu, ý bảo Vưu Nhiên đi theo chính mình.

Vưu Nhiên nhìn về phía đại nhân, rõ ràng nơi này đèn đuốc sáng trưng, khách khứa đông đảo, âm nhạc du dương, nhưng thân ảnh đại nhân lại trông cô độc.

Hơn nữa khi nàng vừa mới vừa vào cửa, đã nghe được vị nữ sĩ thoạt nhìn địa vị rất cao cùng đại nhân nói chuyện với nhau, tuy rằng nghe có chút không hiểu, nhưng nàng nghe được đối phương tựa hồ nói đại nhân có chút suy yếu, Vưu Nhiên tự cập những lời này nọ của Đại Dì trước khi đi, Vưu Nhiên luôn là có chút không yên lòng Mục Phỉ đại nhân.

"Đại nhân, Vưu Nhiên cho, cho ngài" Vưu Nhiên sớm đã quan vọng phân bố bên sảnh này, ở cách cách đó không xa cửa hậu hoa viên, có một chỗ hẳn là trái cây tự phục vụ, trái cây màu đỏ tươi trên đó nếu nàng không đoán sai kia hẳn là Anh Đào đại nhân yêu thích.

Vưu Nhiên đem ngón tay chỉ hướng chỗ đài trái cây, "Đại nhân, có, Anh Đào."

"Ngươi muốn ăn Anh Đào?" Mục Phỉ mỉm cười mà nhìn Vưu Nhiên, ý bảo Ngôn Lôi có thể mang theo cùng đi.

Vưu Nhiên lập tức lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Muốn, đại nhân, ăn."

Mục Phỉ không cần nghĩ cũng có thể đoán ra câu tiếp theo Vưu Nhiên sẽ nói cái gì, cô liền vẫy vẫy tay ý bảo Vưu Nhiên thay mình đi lấy một ít trái cây, tổng không thể để cái vật nhỏ theo ở bên cạnh mình mà không có việc gì làm.

Bị một tiểu hài tử dùng ánh mắt lo lắng nhìn, thật là quái thẹn thùng.

Vưu Nhiên vì thế vui sướng mà đi theo Ngôn Lôi tiên sinh đi hướng chỗ khu vực tự phục vụ, nàng đi vài bước còn phải nhìn về Mục Phỉ đại nhân một cái.

Ngôn Lôi đem hành động này nọ của tiểu gia hỏa đều xem ở trong mắt, trong lòng nghĩ Mục Phỉ chủ nhân có nhóc con thiệt tình như vậy đợi mong cũng không phải không tốt.

Vưu Nhiên nhìn bàn trái cây tự phục vụ bày đủ loại, có cái nàng biết qua, có cái nàng chưa thấy qua, tuy rằng bụng nàng có chút đói, thời điểm đi thì Hán Thánh tiên sinh còn đưa chút bánh mì cho nàng ăn lót lót bụng, chẳng qua nàng quá mức khẩn trương cũng đã quên ăn.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn dùng cái kẹp nhìn Anh Đào rất tươi đặt ở dĩa pha lê nhỏ, nghĩ vẫn nên để đại nhân ăn một chút gì mới được.

Ngôn Lôi giờ phút này nhận được cuộc gọi của dinh thự, tựa hồ có chút việc muốn đi xử lý một chút, vì thế vỗ vỗ bả vai Vưu Nhiên, "Vưu Nhiên, ta đi ra bên ngoài xử lý một chút chuyện trước, trái cây chuẩn bị cho tốt, sau đó bưng cho chủ nhân là được."

"Dạ, tốt." Vưu Nhiên gật gật đầu, nhìn theo thân ảnh Ngôn Lôi tiên sinh biến mất ở cầu thang.

Nàng nhìn dĩa pha lê nhỏ bị nàng để đầy Tiểu Anh Đào, nàng cười một cái, sau đó xoay người muốn đi đến chỗ đại nhân.

Chẳng qua, nàng nhìn đến vốn là một người Mục Phỉ đại nhân ngồi ở chỗ kia, giờ phút này đang bị vài vị lễ phục quần áo hoa lệ, nữ sĩ vây quanh, bọn họ vui vẻ nói chuyện với nhau, thân sắc trên mặt đại nhân cũng nhu hòa một ít, không hề lạnh băng như vậy, mà Doãn Tư Lê đại nhân bên cạnh cũng cười.

Nếu lúc này đi đến, cũng là quấy rầy hứng thú của đại nhân cùng các quý tộc, hơn nữa nàng căn bản không cách nào tới gần.

Vưu Nhiên suy nghĩ một chút, nhìn về phía bốn phía, bên kia có cái sân sau, nơi này đều là người trưởng thành, nàng bị những người lớn quần áo đẹp để tới tới lui lui nhìn có chút không được tự nhiên, nàng có thể ngồi ở bậc thang sân sau bên kia chờ đại nhân bọn họ kết thúc nói chuyện với nhau lại quay về.

Vưu Nhiên vì thế chạy nhỏ tới bên cạnh cửa đi qua hoa viên, bên tai là âm nhạc hội đàn violon trong tiệc của nhạc sư duyên dáng, làm người thật thư thái.

Nương ánh đèn ngay cửa cùng ánh trăng bầu trời, Vưu Nhiên ngồi trên cầu thang sân sau cách đại sảnh không xa, trong tay cầm dĩa Anh Đào.

Hoa viên cũng được trang trí phi thường mỹ lệ, chẳng qua ít người đến một chút, cho nên cũng tương đối an tĩnh.

Lâu lâu Vưu Nhiên sẽ quay đầu lại nhìn về phía đại sảnh, nhìn chăm chú vào thân ảnh Mục Phỉ đại nhân kia.

Đột nhiên nàng tựa hồ nghe tới giọng nữ khóc thút thít .

"Nói đi, ngươi làm dơ quần áo ta nên làm cái gì bây giờ." Một đường âm thanh non nớt nhưng lại hung ác không cao không thấp truyền tới bên tai Vưu Nhiên.

Nàng khẽ nhíu mày, nhìn về phía chỗ có ánh sáng phía trước, nơi đó có mấy nữ hài cùng nàng, không, hẳn là lớn tuổi hơn nàng một chút ở bên kia.

Bên tai Vưu Nhiên nghe tiếng khóc nữ hài hẳn là chính là từ nơi đó truyền đến, trước mắt nàng lại thoáng hiện hình ảnh chính mình ở quá khứ bị những đứa nhỏ đó khi dễ, nàng đột nhiên cảm giác thân thể cứng còng, cả người lạnh lẽo.

Nàng theo bản năng mà muốn lập tức đi trở lại đại sảnh, trở lại bên người Mục Phỉ đại nhân.

Chẳng qua, hơi thở nàng nơi nào giấu khỏi quý tộc thuần chủng, bóng đen chỗ nữ hài đưa lưng về phía nàng đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía nàng ngồi ở bậc thang.

"Uy, ngươi thấy được, còn muốn chạy?" Làn điệu âm lãnh non nớt lại quái dị.

Vưu Nhiên lúc này mới thấy rõ diện mạo trong bóng đêm, nữ hài mặc lễ phục dạ hội màu trắng vô cùng quý khí, so với nàng lớn hơn một chút, còn có mấy đứa nhỏ đẹp đẽ quý giá khác.

Nữ hài cầm đầu trước ngực thêu thùa sớm đã chứng minh thân phận người kia ngạo nhân rồi.

Bao tay thuần trắng của nàng tựa hồ là mang theo máu, trên mặt đất cái kia không sai biệt lắm thì là người hầu lớn trong nhà, bên cạnh là ly rượu rơi trên mặt đất, cánh tay của nàng bị thương, đầy mặt hoảng sợ, lại vẫn cung kính run rẩy mà đứng lên.

Vưu Nhiên bị vài đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm, nàng nuốt hạ giọng nói, cuối cùng đành phải đi qua.

Lúc nàng đến gần chỗ cách đối phương mấy mét, đột nhiên nàng cảm thấy nguy hiểm buông xuống, đó là một kích muốn bóp chặt cổ nàng, so với Hán Thánh tiên sinh thủ pháp vụng về một ít, cho nên thân thể nàng theo bản năng mà lảng tránh "Chào hỏi" trí mạng này.

Nữ hài cầm đầu đẹp đẽ sang quý nhìn đến kẻ người hầu hèn không biết từ đâu cũng dám né tránh nàng trách phạt, vốn là bởi vì trên làn váy dính vết bẩn mà nàng bực tức, lập tức đem căm ghét hướng trên người nữ hài xa lạ này.

"Lý, đây là thứ không có mắt nhà ai, nhìn đến ta cư nhiên cả ' quý an ' cũng không thỉnh." Đôi mắt kim hạt sắc kiêu căng mà nhìn một thân tôi tớ thuần tịnh không biết tên, lạnh giọng hỏi bằng hữu bên cạnh.

Nữ hài tên là Lý cười một cái, nhìn từ trên xuống dưới tôi toé gầy yếu đang bưng Anh Đào trước mắt, có điểm muốn lửa cháy đổ thêm dầu, "Khảm Bá Minh quý công, người kia tựa hồ còn không rõ ràng lắm thân phận ngài, xem ra ngày thường cấp quá thấp."

Khảm Bá Minh, nhị tiểu thư của Khảm Bá gia tộc, là vai chính danh chính ngôn thuận yến hội đêm nay.

Vưu Nhiên vừa nghe, trong lòng chấn ngạc, trước mắt vị này chính là Ngôn Lôi tiên sinh nói—người tổ chức tiệc tối hôm nay, nhị tiểu thư cao quý của Khảm Bá gia tộc.

"Quý, quý, quý công, quý an." Vưu Nhiên buông xuống đầu, cân nhắc tôn xưng đối phương.

"Nguyên lai là kẻ nói lắp, nhà ai keo kiệt như vậy, tới nhà của ta cư nhiên còn mang theo người hầu không có mắt còn nói lắp người như vậy," Khảm Bá Minh nghiêng nghiêng đầu, rất có hứng thú mà híp mắt, gần gũi đánh giá cái này nữ hài gầy yếu, mỉm cười nói, "Nói đi, ngươi là nào tiểu gia tộc nào mang đến?"

Vưu Nhiên nghe ngữ điệu ép buộc mạnh mẽ của Khảm Bá Minh, ngữ khí đối phương kia hoàn toàn khinh thường đầu tiên làm Vưu Nhiên cảm thấy phẫn nộ, này phảng phất là bất kính với Mục Phỉ đại nhân, thổi quét mà đến.

( Không cần đem đến những phiền toái không cần thiết cho đại nhân)

Đáy lòng Vưu Nhiên vẫn luôn quanh quẩn lời Đại Dì khuyên, nàng biết rõ nơi người nơi này đều là những nhân vật lợi hại, chính mình không thể làm đại nhân khó xử, nàng không thể chọc phiền toái, huống chi vị trước mắt này lại là nhị tiểu thư của Khảm Bá gia tộc.

Cho dù lại không cam lòng như thế nào, nàng cũng chỉ có thể áp chế nội tâm xao động, cắn chặt môi không hé răng, hy vọng đối phương có thể buông tha chính mình.

"Vừa rồi còn nói lắp, hiện tại chính là người câm, ngươi là không muốn chọc tới phiền toái cho chủ nhân ngươi, thật là cẩu trung thành, nhưng ngươi như vậy thì không được......"

Trên mặt trắng nõn của Khảm Bá Minh lộ ra ý cười tàn sát bừa bãi, người kia lấy Anh Đào trong tay Vưu Nhiên qua, sau đó trong khoảnh khắc ném lên trên mặt đất.

Thanh âm dĩa pha lê truyền một ít tới cửa khiến những người khác chú ý, nhưng những người đó tựa hồ chú ý tới vị nhị tiểu thư Khảm Bá mặc lễ phục trắng ở giữa, liền không hề đi qua hỏi cái gì, đơn giản là trách phạt người hầu không có mắt thôi.

Khảm Bá Minh dùng giày da màu đen dẫm lên trên Anh Đào lăn trên mặt đất , sau đó mỉm cười ra mệnh lệnh, "Ta tới để ngươi hiểu rõ ràng cái gì mới là tôn ti sang hèn, ngươi có thể quỳ ăn trái Anh Đào trên mặt đất, ta sẽ buông tha ngươi, không tìm ngươi càng sẽ không tìm chủ nhân ngươi phiền toái." Trọng âm nàng dừng ở trên mấy chữ cuối cùng.

Vưu Nhiên nhìn những trái Anh Đào trên mặt đất đã bị dẫm vào bùn lầy, nàng trầm mặc vài giây, ở mấy đôi mắt trêu đùa nhìn chăm chú xuống, chậm rãi quỳ xuống.

Chỉ cần không cho đại nhân thêm phiền toái.

Nàng quỳ trên mặt đất, ép chính mình nuốt những cái đó xuống, trong miệng dâng lên mùi men đất cát dẫm lên trái cây làm nàng nhịn không được nôn khan, nước mắt nháy mắt tràn đầy hốc mắt.

Nàng chật vật mà ho khan một tiếng, muốn hơi chút ngồi dậy, mà trong khoảnh khắc đó giày da màu đen nặng nề dẫm lên trên đầu nàng, kịch liệt đau đớn áp bách nàng tiếp tục quỳ ăn sạch sẽ.

————

🧂: Thương tiểu Vưu Nhiên 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro