Chương 6: Đôi tay nhỏ nứt da.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Dì mang Vưu Nhiên đi, an bài dừng chân cho đứa nhỏ vận mệnh chông gai này.

Sẽ là cái gì sẽ đến với nữ hài này, ai cũng không biết, chỉ có Mục Phỉ có thể quyết định được sinh tử của đối phương.

Vưu Nhiên được Đại Dì đưa tới một phòng ở chỗ lâu đài cổ nhất ở phía tây.

Nơi này ban đầu là một phòng chứa đồ, bất quá, bởi vì đột nhiên có nữ hài con người này đến, Đại Dì chỉ có thể trước tạm thời sắp xếp cho Vưu Nhiên ở phòng này.

Bởi vì khoảng cách của căn phòng này cách lâu đài cổ khác của nhóm người hầu xa nhất.

Phải biết rằng, ở lâu đài cổ này, trừ bỏ Vưu Nhiên thì những người khác đều là huyết tộc.

Cho dù là thân phận trong coi hèn mọn nhất, cũng là lệ thuộc với huyết tộc.

Không ai có thể đủ ý nghĩa chân chính có thể chống cự được dục vọng khát vọng với máu của bản năng.

Tuy rằng, chủ nhân tòa lâu đài cổ đã yêu cầu người làm không được ở dinh thự cô phát sinh bất luận hành vi nào trong lệnh cấm ——

Không cho phép săn giết con người.

Nhưng nếu như không khống chế được, giống như chuyện lúc nảy của người hầu trẻ tuổi đã sống qua hai thế kỷ Mạt Lị vẫn phát ra bản tính đối với mùi máu của Vưu Nhiên, cho nên Đại Dì hiện tại chỉ có thể sắp xếp Tiểu Vưu Nhiên nghỉ ngơi tại nơi đủ loại đồ vật này.

Đến nỗi về sau sẽ an bài nàng ở chỗ nào, còn muốn phải đi xin ý kiến người bề trên mới được.

"Vưu Nhiên, đây là phòng ở của ngươi, đồ vật cần thiết đa phần đều có, nếu như có chuyện gì nhất định không thể kinh hoảng cũng không thể tùy ý làm loạn, nơi này cũng không phải chỗ bình thường ." Đại Dì phân phó người hầu đem đệm chăn cùng vật phẩm thiết yếu linh tinh đưa vào phòng chứa đồ cho nàng.

Bởi vì có Đại Dì, những người làm khác cũng không dám làm càn, cho dù đứa nhỏ con người này là ngon ngọt thế nào thì bọn họ cũng không dám lộ ra răng nanh dã thú.

Vưu Nhiên nơm nớp lo sợ đứng ở một góc trong phòng chứa đồ, nhìn Đại Dì phân phó những người khác mang đồ vật vào lại mang đồ vật ra.

Cơ hồ ba cô gái mặc cổ phục cao cổ màu đen tiến vào thấy bản thân, ánh mắt đều là tràn ngập ý làm cho nàng sinh ra sợ hãi.

Cái loại ánh mắt này, Vưu Nhiên gặp qua, là ánh mặt mẹ nàng thường xuyên nhìn bản thân.

Không đánh thì mắng, cho dù là khóc lóc cầu mẹ nàng không cần đánh bản thân, cũng vô dụng, cái ánh mắt kia cùng những người này rất giống nhau.

Cho nên, Vưu Nhiên chỉ là câu nệ đứng thẳng, cũng không dám có bất luận cử chỉ hành đồng gì, nàng sợ bản thân làm gì không cẩn thận, liền sẽ chịu đòn roi quất đánh.

"Vưu Nhiên, nghe rõ không?"

Đại Dì nhìn trước sau tiểu nữ hài rồi hơi hơi nhíu mày, đứa nhỏ này đã được Ngôn Lôi kiểm tra qua dây thanh, xác thật là không có vấn đề, chỉ tiếc là cũng sẽ không nói.

"Nghe...... Nghe......" Vưu Nhiên há miệng thở dốc, thanh âm rất nhỏ, cuối cùng vẫn là chỉ có thể phát ra một chữ độc nhất "Nghe" này.

Nàng tức khắc thấp thỏm lo âu mà khẩn túm lấy góc áo, ở thời điểm Đại Dì muốn vươn tay lập tức hoảng sợ nhắm mắt lại, chờ đợi bị đánh.

( Cái đứa nói lắp đáng chết vô dụng! Tao thật không biết tại sao nghe lời lão gia hỏa kia nói nuôi mày có ích lợi, về sau mày đừng có nói cái gì, tao nghe cũng thấy phiền...... )

Mẹ nàng quát lớn cùng gào rống quanh quẩn ở nàng bên tai, kế tiếp chính là tiến hành dạy dỗ với nàng.

Đại Dì vốn là muốn lấy giấy dính trên tóc nữ hài ra, phỏng chừng là căn phòng này hàng năm chưa có ai ở, cũng không biết như thế nào lạc trên tóc Vưu Nhiên.

Kết quả phát hiện, nữ hài này lại nhắm chặt hai mắt, run bần bật, tựa hồ phi thường sợ hãi người khác đụng vào.

Đại Dì đành phải thu hồi tay, nói, "Ngươi nghe được là được."

Nữ hài lập tức gật đầu.

Đại Dì nhìn nữ hài tuy rằng mặt trắng nõn, nhưng trên mặt cùng trên tay có vết nứt da, bà thật sự không thấy được hài tử này có điểm nào hơn người, có chút không hiểu thậm chí không rõ vì cái gì Mục Phỉ sẽ mang một nữ hài không dùng được tới dinh thự.

Trong lúc nhất thời bị tâm thương hại tâm ảnh hưởng sao?

Hoàn toàn không có khả năng, bởi vì tâm của chủ nhân, người làm các cô hầu hạ mấy trăm năm rõ nhất, trước nay chưa thấy qua Mục Phỉ từng có bất luận chút tình cảm mềm mại nào.

Hôm nay thật là nghĩ mà sợ, nữ hài này cũng dám nhìn thẳng Mục Phỉ như vậy, may mắn tâm tình chủ nhân không quá không ổn.

"Biết mình hôm nay phạm sai vào cái gì không?" Đại Dì ngồi ở trên ghế, không vui hỏi Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên gật gật đầu, nàng không nên nhìn thẳng vị đại nhân kia.

Nàng nhớ rõ.

"Hãy nghe đây, tại dinh thự này, Mục Phỉ đại nhân là cao quý nhất, ngươi không thể nhìn thẳng ngài ấy như vậy, vô lý làm chuyện ngu xuẩn. Ngươi phải tự giác mình là con người, về sau thậm chí sẽ gặp được nhiều quý tộc hơn, nếu cứ nhìn như vậy thì cả mạng của ngươi rất có thể sẽ mất." Đại Dì nghiêm túc mà nhắc nhở này đứa nhỏ con người.

Nói thật, lấy nàng còn nhỏ tuổi như vậy, có thể tiếp thu lượng thông tin lớn thế thật không dễ dàng, nhưng nếu đi vào nơi này, liền phải tuân thủ quy củ tại đây, tuổi còn nhỏ cũng sẽ được đối đãi khác, huống chi, nàng chính là con người.

Tại dinh thự này, bất kỳ một huyết tộc nào cũng có thể giết nàng như trở lòng bàn tay.

Vưu Nhiên hiểu một chút gật đầu, nàng biết bản thân không thể tùy ý đi lại chỉ có thể cứ ở trong phòng này.

Đại Dì nhìn thoáng qua nữ hài quá mức trưởng thành này, nếu là dựa theo trình độ thân thể cùng độ tuổi da thịt cả con người tới nói, nữ hài này đại khái cũng cũng chỉ là bảy tám tuổi, nhưng trên báo cáo biểu hiện nàng đã mười hai tuổi.

So với đứa nhỏ cùng tuổi gầy yếu hơn rất nhiều.

"Vậy trước tiên ở căn phòng này để nghỉ ngơi, sau đó ta sẽ phái người phân phó chuyện cho ngươi làm, nhớ kỹ, nơi này cũng không tốt đẹp như vậy." Đại Dì có nề nếp mà báo cho nữ hài, nơi này cũng không sẽ thu dụng kẻ yếu.

Tuy rằng chủ nhân dinh thự nhất thời hứng lên thích thu nhận nàng, nhưng cũng sẽ có khả năng tùy thời sẽ bỏ quên nàng .

Huống chi cũng không phải người hầu của toà dinh thự này từ trên xuống dưới đều sẽ từ đáy lòng tiếp thu nàng, nàng là thân phận con người.

Vưu Nhiên nhìn Đại Dì đứng dậy rời khỏi căn phòng này, đối phương còn tự đóng cửa phòng cho bản thân.

Vưu Nhiên nho nhỏ đứng thẳng ở trong phòng cũng không rộng mở, nhìn xung quanh khắp nơi, nơi này đều để rất nhiều công cụ hàng năm không dùng, nhưng nàng chỉ biết được mấy thứ, mấy cái khác căn bản chưa từng thấy qua.

Phòng không lớn, nhưng còn có cái giường nhỏ còn có bàn gỗ nhỏ.

Trên bàn còn có một cái đèn bàn.

Kỳ thật, Vưu Nhiên đối với hành vi mẹ nàng vứt bỏ bản thân cũng không cảm thấy có bao nhiêu khổ sở, bởi vì ở trong trí nhớ nàng, mẹ thấy nàng, trước nay cũng chưa có cười qua, trong ánh mắt chỉ có chán ghét, cái loại cảm giác chán ghét này sẽ làm Vưu Nhiên cảm thấy sợ hãi.

Cho nên, căn bản bà chưa từng sẽ cho nàng ngủ ở giường đệm sạch sẽ trắng tinh như vậy.

Nàng thật tỉ mỉ dùng tay nhỏ chậm rãi vuốt sửa sang lại cho giường đệm dán thật sát, nàng cúi đầu nhìn nhìn bản thân, nàng biết bản thân đã sạch sẽ, nhưng nàng vẫn là không dám ngồi lên, bởi vì mẹ cũng không cho phép nàng đi lên trên giường ngủ.

Cuối cùng Vưu Nhiên chỉ dám ngồi ở trên chiếc ghế, thân thể nho nhỏ, gầy yếu, mệt mỏi mà dựa ở ghế trên, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nàng mơ một giấc mơ, trong mơ lại là hình ảnh mẹ nàng phát cuồng sau khi ở tiêm vào thuốc chích.

Mẹ nàng xõa tó, phẫn nộ chất vấn, "Thật không hiểu được lúc trước vì cái gì muốn nhận nuôi mày, mày cái thứ cả lời nói cũng không thể nói cho ra ý, nếu không phải xem ở phân tượng..." nói như vậy, nàng khóc thút thít mà cầu mẹ nàng không cần đánh nàng.

Chẳng qua, càng cầu xin càng đáng thương nhưng vĩnh viễn không xin được ngừng đánh.

Ngay sau đó, tầm mắt dần dần mơ hồ lên, chậm rãi chiếu ra chính là một mặt đặc biệt mỹ lệ.

Đó là......

Mặt Mục Phỉ đại nhân.

Đại nhân còn đối cười với chính mình một cái.

Lần đầu tiên có người hướng nàng lộ ra nụ cười xinh đẹp như vậy.

Này có phải có thể trên thế giới này, cũng có thể có, cho dù chỉ có một người, không chán ghét nàng hay không......

Vưu Nhiên hốt hoảng từ trong mộng tỉnh lại, mà nước mắt nàng sớm đã ướt đẫm ống tay áo.

Nghe được âm thanh gõ cửa của phòng mình, Vưu Nhiên nhanh dùng tay nhỏ lau lau đôi mắt, lau khô nước mắt trên mắt nàng.

Trong tay Đại Dì cầm quần áo, con ngươi màu xám nhìn về phía tiểu gia hỏa này vừa thấy liền biết là đã khóc, Đại Dì cũng chưa nói cái gì chỉ cầm quần áo nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.

Vưu Nhiên an tĩnh đứng ở bên cạnh, chờ đợi Đại Dì phân phó.

"Đây là Ngôn Lôi tiên sinh mang từ bên ngoài lại đây, ngươi hãy đi thay, sau đó ta dắt ngươi đi sân sau." Đại Dì nói xong, nhìn Tiểu Vưu Nhiên rõ ràng có chút kinh ngạc, bà đành phải lấy một chồng quần áo kia đến trước mặt Vưu Nhiên, ý bảo đối phương tiếp tục.

Kỳ thật thời điểm Đại Dì tới, còn có điểm buồn bực, chủ nhân thật sự là chuẩn bị để tiểu nữ hài ở dinh thự lâu dài.

Đương nhiên, tính tình chủ nhân hỉ nộ vô thường, không ai dám đoán.

Vưu Nhiên nhìn phía Đại Dì thật là cho mình quần áo mới, trong ánh mắt đột nhiên thả ra ánh sáng, lộ ra chân ý cười thuộc về đúng lứa tuổi của nàng, đây là nàng lần đầu tiên có được quần áo mới như vậy.

Nàng tiếp theo chậm rãi, sau đó ngẩng đầu, nháy đôi mắt nhìn Đại Dì, ra sức mà giương miệng, "Đại, Đại Dì, này, thật sự," là cho ta sao? Ta có thể nhận lấy sao?

Vưu Nhiên nôn nóng mà giương miệng, rất hiển nhiên nàng cố hết sức biểu đạt ý tứ như thế, nàng rất muốn nói xong câu đó, nhưng mà như thế nào cũng không thể nói hoàn chỉnh.

Đại Dì lược là buồn cười mà nghe nữ hài nói lắp, xem như lần đầu tiên nghe được nữ hài mở miệng kêu mình, tuy rằng là lắp bắp nhưng thanh âm lại phá lệ dễ nghe, không khiến người chán ghét.

Đại Dì cũng không có vẻ không kiên nhẫn.

"Hẳn là ý tứ của chủ nhân, đương nhiên ngươi không thể ăn mặc quần áo không hợp mà xuất hiện ở dinh thự làm mất thân phận của chủ nhân, ngươi không chỉ là ngươi, chúng ta đều là thể diện của chủ nhân, đều phải hiểu quy củ, phải khéo léo." Tuy rằng là Ngôn Lôi cho đứa bé này quần áo, nhưng Đại Dì tổng cảm thấy hoặc nhiều hoặc ít hẳn là do chủ nhân phân phó.

Là ý tứ của vị đại nhân kia......

Trong lòng Vưu Nhiên nghĩ những lời này, sau đó cẩn tuân nửa nghe hiểu mấy lời Đại Dì nói, nàng biết, nàng phải thay quần áo này thì vị đại nhân kia mới có thể thích.

"Còn nghĩ làm cái gì." Đại Dì nhắc nhở một tiếng.

"Ta, ta hiện tại, liền, liền, liền đổi." Vưu Nhiên nột nột hồi phục, da tay nứt nhỏ gắt gao ôm bộ nặng quần áo nặng trĩu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro