Chương 5: Nụ cười của Mục Phỉ đại nhân, nhớ nhung cả đời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Mục Phỉ mới ngẩng đầu, liếc liếc mắt nhìn tiểu đáng thương tránh ở phía sau Đại Dì.

"Ta lại không nghĩ sẽ cần một người câm." Biểu tình cô âm trầm vài phần, nhìn về phía Ngôn Lôi đứng thẳng bên cạnh.

Ánh mắt Ngôn Lôi lặp loè một chút, hắn có ý muốn giữ lại, "Có đôi khi không nói lời nào ngược lại thích hợp làm việc bên cạnh ngài."

Mục Phỉ cũng không tiếp thu đề nghị của hắn, khăng khăng yêu cầu Ngôn Lôi kiểm tra dây thanh của đứa nhỏ này một chút, nếu thực sự có vấn đề, vậy chỉ có thể bỏ lại hoặc là đưa đến cô nhi viện, cô cũng không sao cả.

Ngôn Lôi đành phải bảo nữ hài đi đến trước mặt Mục Phỉ, ánh đèn ở phòng khách mờ nhạt nhưng đối với huyết tộc thuần chủng thị lực rất tốt tới nói vẫn đủ khả năng xem từng mao tế mạch máu đều đến rõ ràng.

"Thất lễ." Ngôn Lôi mang lên một cái găng tay, một bên nói, một bên bàn tay nắm lấy cổ nữ hài, lực đạo hắn cực cẩn thận, bằng không đứa nhỏ yếu ớt này sẽ giống chim nhỏ, cổ dễ dàng bị hắn bẻ gãy.

Nữ hài chỉ là hoảng sợ nhìn người đàn ông này mở miệng mình ra kiểm tra, cũng không dám lộn xộn.

Mục Phỉ híp mắt nhìn cảnh tượng này, biểu tình vẫn chưa có một tia dao động, cô muốn chính là kết quả.

Ngôn Lôi dùng ngón tay đè đầu lưỡi nữ hài, để đôi mắt hắn có thể quan sát kết cấu bộ họng của đứa nhỏ này là gì.

Vài giây sau, Ngôn Lôi tỉ mỉ buông nữ hài ra, sau đó tháo bao tay ra.

"Tình huống như thế nào?"

"Cũng không có bất luận cái gì khác lạ." Ngôn Lôi cung kính báo cáo, hắn suy đoán nói, "Nguyên nhân có lẽ là bởi vì vẫn chưa có người dạy cho, hoặc là có vấn đề tâm lý, trong thời gian ngắn không nói được cũng có khả năng giống như đã phải chịu cái gì đó rất hoảng sợ."

Thấy nàng bị mẹ vô tình vứt bỏ, còn kém chút bị những tên cặn bã mạnh mẽ bắt đi, ngay sau đó liền phải đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, đối với tâm lý tiếp nhận của đứa nhỏ mà nói thật là chuyện quá mức tàn nhẫn.

Mục Phỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt nữ hài sợ tới mức trắng bệch lại làm như cũng không có gì sợ hãi, về điểm này thật ra rất đáng để cô thưởng thức.

"Có biết viết chữ không?" Mục Phỉ ngồi thẳng thân mình, đôi mắt Kim Hạt Sắc nhìn chăm chú vào tiểu gia hỏa này.

Nữ hài yên lặng gật gật đầu.

"Viết tên ngươi lên."

Mục Phỉ ra lệnh nói, ngay sau đó một người hầu cầm giấy bút lại đây, nữ hài nhìn giấy bút trên bàn trà, sau khi được cho phép mới thật cẩn thận mà cầm lấy chiếc bút thoạt nhìn phi thường xinh đẹp kia, nàng ngẩng đầu Mục Phỉ một chút, sau đó trên giấy từng nét bút mà viết xuống hai chữ ——

Vưu Nhiên.

Mục Phỉ nhìn cái trên giấy còn có thể xem là chữ viết, khẽ cười xuống, cô sớm đã phái người điều tra qua bối cảnh gia đình nữ hài này.

Cô bé xác thật tên là Vưu Nhiên, chẳng qua cha mẹ ruột của cũng không phải cái gia đình làm sửa công trình kia, chỉ là bị kia đôi vợ chồng kia nhận nuôi mà thôi, đồng dạng người phụ nữ tham lam đó căn bản không phải mẹ ruột của cô bé, nữ hài hẳn là cũng không cảm kích.

Người phụ nữ điên mang danh phận mẹ này nhận được một mớ tiền tài, không đến một giờ đã tiêu xài hết ở sòng bạc bắc khu, nghe nói bị người bên sòng bài kia tra tấn mà sắp không xong, nữ hài này không nói hẳn là may mắn mới không có đi theo người mẹ kia.

Nhưng mà thông tin trước khi nữ hài này được nhận nuôi lại giống một trang giấy trắng, căn bản không có hồ sơ lịch sử gì, phảng phất giống như tự nhiên xuất hiện trên đời.

Như thế làm Mục Phỉ rất là tò mò, rốt cuộc con người bình thường thế nào sẽ không hề có quá khứ cùng lai lịch.

Đương nhiên cô cũng không để ý, bởi vì quá khứ từng có của nữ hài này chung quy cũng hóa thành tro tàn.

"Từ hôm nay trở đi, nơi này sẽ là nhà của ngươi, quá khứ của ngươi sẽ được hủy toàn bộ , kể cả thân phận, tạm thời trước sẽ để Đại Dì làm người giám hộ hiện tại của ngươi, nếu ngươi biểu hiện tốt, ta cũng có thể ban Họ cho ngươi."

Mục Phỉ vừa dứt lời, không chỉ một mình nữ hài khiếp sợ, mà là tất cả mọi người ở đây.

Ngôn Lôi kinh ngạc mà nhìn vị gia chủ trẻ tuổi này, hắn hoàn toàn không thể lý giải Mục Phỉ vì cái gì sẽ có dự định ban mục họ cho nữ hài này, ban cho họ có ý nghĩa sâu xa, hắn biết rõ, thậm chí về sau có lẽ sẽ vì Mục Phỉ sơ ủng thay đổi người này, cũng có thể sẽ là người thừa kế.

"Ta mạo muội hỏi một câu, ý tứ ngài là muốn cùng con bé làm......' người thừa kế '?"

Mục Phỉ cười mà không nói, vẫn chưa đáp lại.

"Ta vẫn là thỉnh tâm tư ngài, nếu là ngài cần, cấp dưới có thể kiếm được huyết tộc thuần chủng khác càng thích hợp được lựa chọn, bảo trì huyết thống cao quý, đứa bé đó chỉ là con người, thậm chí ở thế giới loài người, địa vị của đứa nhỏ căn bản không đáng nói, ngài cũng biết ......"

"Ngôn Lôi," Mục Phỉ đúng lúc ngắt ngang lời nói của lão quản gia luôn suy nghĩ quá này, cô cười vuốt phẳng nếp uốn ở cổ áo Ngôn Lôi, sau đó chậm rãi mở miệng nói, "Ngươi ở đây suy đoán suy nghĩ của ta?"

"Không dám." Ngôn Lôi mắt xuống, vẫn chưa đối diện với Mục Phỉ, bởi vì một khi đối diện, đối phương cũng sẽ nhanh chóng mà đọc hiểu suy nghĩ của hắn cũng sẽ làm hắn sinh ra sinh ra tính thống khổ.

"Vậy là tốt rồi, ta cũng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi," Mục Phỉ hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua tiểu nữ hài trước sau ngoan ngoãn ngốc ở một chỗ, sau đó vươn tay sờ trán đối phương một chút.

Vưu Nhiên lúc này mới ngẩng đầu, nhìn chăm chú vị chủ nhân xinh đẹp này, Mục Phỉ nhìn thoáng qua đôi mắt đen thuần tuý của đối phương, ở trước mặt cô hiện lên suy nghĩ sống động.

Cô sống 700 năm, lần đầu tiên nhìn thấy suy nghĩ thuần tịnh, sóng gợn thanh triệt mỹ lệ như thế.

Con ngươi Kim Hạt Sắc của cô lập loè một chút.

"Ngọ an, tiểu gia hỏa."

Vưu Nhiên thẳng ngơ ngác mà nghe,tay đối phương lạnh băng ngay sau đó rời khỏi trán của nàng, nàng nhìn người hầu đưa cho vị nữ chủ nhân mỹ lệ như thần này phủ thêm lớp áo tơ lụa màu đen bên ngoài.

Ngôn Lôi nhìn Mục Phỉ rời đi, lúc này mới hít sâu một hơi, hắn không thể không thừa nhận vừa mới thì Mục Phỉ đối hắn có rất nhỏ địch ý, nếu là đối phương muốn xuống tay, phỏng chừng hắn hiện tại đã sớm đầu lìa khỏi cổ.

Hắn kéo kéo môi đang cứng đờ, nghiêng đầu nhìn về phía nữ hài vẫn ở tại nơi đó không nhúc nhích.

"Có lẽ đây là mệnh của ngươi, sẽ vì Mục Phỉ sinh, vì Mục Phỉ chết, không có thể chọn." Nói xong, Ngôn Lôi tiếp cận nữ hài đang xem không hiểu biểu tình nhìn chăm chú đối phương, cũng không biết nên như thế nào hướng nữ hài ngây thơ này giải thích liền hắn cũng đoán không ra vận mệnh.

Vưu Nhiên kỳ thật cũng không nghe hiểu lời nói của được Ngôn Lôi tiên sinh nói, nhưng nàng theo bản năng gật đầu

Nàng hơi hơi ngẩng đầu, yên lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng người kia trên lầu.

Quanh thân vị đại nhân đều là màu đen hắc ám, phảng phất cùng với góc gác mái cô tịch thâm trầm hoà thành một thể

Mục Phỉ tựa hồ cảm ứng được cái nữ hài đó đang nhìn chăm chú.

Cô dừng bước chân, ưu nhã tay vịn cầu thang, nhìn về phía dưới lầu, nhìn xuống không chút nào kiêng dè nhìn nữ hài nhân loại.

"Hỗn, ngươi không thể nhìn thẳng Mục Phỉ đại nhân như vậy." Giọng Đại Dì quát lớn, lập tức túm chặt Vưu Nhiên, ấn đầu nhỏ của nàng xuống, làm nàng nhanh cúi đầu.

Trong nháy mắt Vưu Nhiên chân tay luống cuống mà mặt đỏ thì lên, nàng đành phải vẫn duy trì cúi bộ dán đầu vụng về, không dám lại đi nhìn vị đại nhân mỹ lệ kia.

Mục Phỉ cũng không có tức giận, chỉ là cảm thấy cử chỉ nữ hài này đơn thuần lại đùa vui như vậy lại làm tâm cô sinh vui sướng, không tự giác cười ra tiếng.

Dinh thự này tựa hồ đã lâu không có làm chuyện gì để cô thấy vui vẻ, nếu không có một tiểu gia hoả thú vị như vậy cân bằng một chút, hẳn là càng nặng nề.

Mà Vưu Nhiên dưới lầu nghe tiếng cười dễ nghe kia nên là càng không tự chủ được nhìn về phía vị đại nhân kia, nàng thậm chí lập tức đã quên cảnh cáo của Đại Dì.

Cặp mắt với con ngươi Kim Hạt Sắc khác hẳn với người thường kia đang nhìn bản thân, Vưu Nhiên chỉ nhìn một giây đã lập tức cúi đầu, không dám lại nhìn nhiều một cái.

Mà lúc này vừa nhìn đến, đó là chuyện cả đời.

Mục Phỉ đại nhân cười, nàng nhớ nhung cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro