Chương 4: Ngài ấy ngại mình dơ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngôn Lôi đưa một chiếc khăn tay cho nữ hài, ý bảo đối phương lau khô mặt.

Quả nhiên sau khi tỉ mỉ lau mặt, Ngôn Lôi nhìn khuôn mặt nhỏ thanh tú của nữ hài mới cảm thấy thoải mái hơn.

Chẳng qua, trời lạnh như vậy lại áo mặc lại mỏng thế, làn da lộ ra ngoài đông lạnh đến phát tím, đối với những người nhỏ yếu hắn vẫn sẽ có chút chủ nghĩa nhân đạo mà thương hại.

"Chủ nhân." Hắn xuyên qua cửa sổ xe dò hỏi Mục Phỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mục Phỉ mở con ngươi kim hạt sắc xinh đẹp, bấm cửa xe xuống từ trên cao mà nhìn nhìn chăm chú nữ hài con người nhu nhược này, đối phương nhút nhát ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại vội vàng cúi đầu.

"Ngươi cảm thấy đứa nhóc này, có thể ngồi xe ta?" lời nói Mục Phỉ không mang theo một tia ấm hỏi ngược lại, sau đó đóng cửa sổ xe lại, ý bảo tài xế lái xe.

Ngôn Lôi gật gật đầu, phân phó thủ hạ sắp xếp một chiếc xe khác đưa nữ hài về dinh thự.

Không bao lâu, một chiếc xe khác từ khách sạn phái ngừng ở ven đường, nữ hài cũng được an bài ngồi lên chiếc xe kia.

"Ngôn Lôi, thu hồi suy nghĩ đồng tình buồn cười kia của ngươi." Mục Phỉ nhướng mày, cô cũng không để ý nữ hài kia bị trời lạnh đông lạnh thành cái dạng gì, chính mình thu và giữ nàng lại cũng là vì sau này có thể dùng đến, vô luận làm quân cờ cần thiết ở tương lai hay không thì sau đó nàng vẫn là đồ ngọt, cơm ngon. (*máu ngon)

Đương nhiên, cô tuyệt đối không phải bởi vì một tia thương hại mới làm ra quyết định như thế.

Người đàn ông không có ý kiến, hắn không cách nào đoán được suy nghĩ của chủ nhân hắn, nhưng hắn thân ảnh nhìn nữ hài lộ ra ở kính sau xe càng ngày càng nhỏ bé, chỉ là tâm sinh thở dài, phỏng đoán vận mệnh kế tiếp của đối phương sẽ là như thế nào.

Xe chạy ở trên đường tuyết, để lại hai bên dấu vết rất sâu, bởi vì có thêm trang bị chống trơn cho nên chiếc xe cũng không trượt, chỉ tương đối chậm một chút.

Thời điểm tới dinh thự, đã gần giữa trưa.

Xe chạy đến cửa dinh thự, lập tức có thể nhìn đến hai vị người hầu mặc đồ đen đã sớm chờ ở cửa.

Một vị hầu mở cửa xe này ra, một vị khác bấm mở ra dù đen hơi hơi cúi người tự che gió tuyết cho nữ chủ nhân sắp bước ra, mà Ngôn Lôi đi xuống xe trước, tiếp nhận dù trong tay người hầu rồi đỡ tay Mục Phỉ chậm rãi vào nhà.

Mục Phỉ nhìn dinh thự mấy trăm năm qua cũng không thay đổi, đột nhiên cảm thấy thiếu một ít cảm giác mới mẻ.

Cô quyết định chờ lúc điền chứng minh tử vong tiếp theo, đổi chỗ ở khác.

Cô cởi áo khoác cùng mũ ra, đưa tới trên tay người hầu.

"Ngài muốn tắm gội không?"

Hỏi chuyện chính là người hầu hạ nhiều năm trong nhà Đại Dì, người phụ nữ này là Ngôn Lôi mang về, nghe nói vẫn luôn ái mộ Ngôn Lôi, chẳng qua người đàn ông cũ kỹ thành thật kia chưa bao giờ động tâm.

"Đại Dì, ngươi biết không? Hôm nay ngươi phá lệ động lòng người." Mục Phỉ cười nhạt khen một câu, sau đó nhìn thoáng qua Ngôn Lôi phía sau, đương nhiên người đàn ông kia cũng không có bất luận phản ứng gì.

Đại Dì cũng coi như là sống hơn bốn trăm tuổi, chẳng qua dung mạo vĩnh viễn là người phụ nữ phong tình tư chỉ tầm ba mươi mấy tuổi. Bà thẹn thùng che khóe miệng, "Nghe nói ngài mang về một nữ hài."

"Ngươi thật đúng là nắm bắt tin tức nhanh." Mục Phỉ nói, đương nhiên biết được là Ngôn Lôi thông báo.

Đại Dì cười bưng trái cây mới ra tới, trái cây Mục Phỉ thích nhất là Anh Đào(cherry), lý do là khi ăn nhìn giống máu tươi cho nên thích.

Mục Phỉ cắn một trái Anh Đào, vẫn chưa đáp lại.

Mà phân phó người hầu pha một cho cô ly hồng trà, cô muốn nhuận nhuận yết hầu.

Đúng lúc này, đã nghe được tiếng còi ô tô phanh lại ngoài nhà, xem ra là chiếc xe chở nữ hài kia tới rồi.

Ngôn Lôi liền đi ra ngoài phòng, nhìn cấp dưới ôm nữ hài từ trên xe xuống dưới, thuận đường cầm đồ nàng mang ở trên đầu xuống dưới.

Thật đúng là một đám gia hỏa thô lỗ.

Nữ hài chăn tráo buồn đỏ mặt, mồm to thở phì phò.

Nàng trừng lớn đôi mắt nhìn bốn phía quanh, trước mắt là thấy một cái nhà thật lớn chót vót trước mặt nàng, chung quanh là cây cối bị tuyết trắng xóa che đậy, nơi này cũng không phải nội thành, hẳn là vùng ngoại ô thậm chí gần như là rừng núi.

"Về sau nơi này là nhà của ngươi."

Ngôn Lôi đứng ở cửa, cực độ thân sĩ vươn tay, ý bảo nữ hài tiến vào tòa dinh thự không biết là đi đến vực sâu hay là thiên đường này. Đương nhiên, cá nhân hắn càng hy vọng là vế sau, tuy rằng đối với huyết tộc mà nói, hai chữ thiên đường mắt cũng không phải rất tốt đẹp.

Nữ hài khiếp đảm vươn tay nhỏ, do dự ngừng ở giữa không trung, cuối cùng như là hạ quyết tâm cầm tay lạnh băng của Ngôn Lôi.

Người đàn ông hơi hơi gợi lên khóe miệng, nắm tiểu đáng thương này mang vào trong nhà chính.

Vừa tiến vào cửa sắt khắc hoa tinh mỹ khắc hoạ, lúc sau cơ hồ là đồng thời tất cả mọi người bị hương khí khác hẳn với mọi người trên người nữ hài hấp dẫn, càng có người hầu nhỏ tuổi dần dần thay đổi đồng tử, thân thể bị dục vọng bản năng muốn hút máu.

"Mạt Lị, ngươi rất đói bụng sao?"

Mục Phỉ dùng ngón tay lắc ly hồng trà bên cạnh một chút, nghiêng đầu mang theo ý cười lạnh băng hỏi phía người hầu.

Mạt Lị là tên người hầu gái trẻ tuổi, nghe xong lập tức hoảng loạn mà quỳ xuống, đồng tử đã là biến thành hình dáng bình thường "Mong ngài khoan thứ, chủ nhân của ta, vì hành vi vừa rồi của ta."

"Ngươi làm ta rất thất vọng," Mục Phỉ đứng dậy dạo bước đến người hầu đang quỳ trước mặt, thân ảnh bao phủ đối phương ở trong bóng tối, cô hơi hơi cong lưng, một bàn tay nắm lấy hàm dưới đối phương, "Cũng sống qua nhiều thế kỷ như vậy, vẫn là trí nhớ không lâu."

Mạt Lị run rẩy bả vai biểu hiện ra nàng đối với người chủ nhân trước mắt là vô tận sợ hãi, nàng cúi đầu, dùng môi lấy lòng hôn mũi giày đối phương.

"Đại Dì." Mục Phỉ không dao động, hơi hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt ý bảo một chút.

Đại Dì lập tức phân phó người kéo Mạt Lị đi xuống, đến kết cục của người kia, sẽ là không được huyết tộc vinh quang nhất tiếp thu, bị đuổi ra khỏi lãnh địa, đồng thời cũng sẽ không lại được gia tộc danh vọng thu dụng.

"Chủ nhân, tiểu gia hỏa đã tới rồi." Thanh âm Ngôn Lôi đúng lúc giảm bớt không khí âm lạnh mới vừa rồi.

Mục Phỉ vỗ vỗ gương mặt cứng đờ, sau đó xoay người nhìn phía nữ hài bị Ngôn Lôi nắm.

Tóc nữ hài bởi vì vẫn luôn che ở trên đầu, có vẻ càng thêm hỗn độn, dung mạo càng là bởi vì gục xuống xuống dưới thấy không rõ, chỉ có một đôi mắt thuần tịnh nhưng thật ra khá xinh đẹp, chẳng qua ——

Mục Phỉ khẽ nhíu mày từ đầu tới đuôi đánh giá ăn mặc của đối phương một lần, có điểm không vui hỏi, "Vì cái gì vẫn khó coi như thế"

"Lúc bọn họ mang đến còn chưa tới kịp cho cô bé tắm rửa." Ngôn Lôi giải thích nói.

Mục Phỉ không muốn lại nhìn thêm một cái, phất phất tay, "Mang đứa nhóc này đi tắm rửa, trong nhà ta không thể có bất kỳ cái gì dơ bẩn."

"Vâng." Ngôn Lôi giao nữ hài cho Đại Dì.

Nữ hài trước sau cúi đầu, thời điểm nàng nghe được cô gái xinh đẹp giống truyện cổ tích trước mắt kia nói chính mình dơ, nàng thậm chí tự ti mà dùng tay áo che lấp mặt dính nước bùn, sau đó nàng liền bị một người phụ nữ khác trong phòng so với tuổi mẹ nàng không sai biệt lắm dắt đi rồi, nữ tử xinh đẹp kia trước sau uống hồng trà chưa còn có liếc nhìn nàng thêm một cái.

Ngài ấy ngại mình dơ.

"Không nghĩ tới chủ nhân thật sự mang theo một đứa nhỏ con người tới dinh thự, thật không biết là nghĩ như thế nào, mang một con mồi vào sào huyệt kẻ săn mồi."

Đại Dì hoàn toàn không hiểu được, đành phải lôi kéo bé gái con người này tiến vào trong phòng tắm rửa.

Vừa tiến vào phòng tắm, phòng tắm sạch sẽ to rộng cùng vòi sen làm nữ hài kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn, trong ấn tượng nàng chỉ được mẹ ném vào xú địa phương dơ dùng một cái bồn nước hỏng rồi dùng nước lạnh súc rửa, mặc kệ là mùa hè hay là mùa đông, cho nên nàng rất sợ hãi tắm rửa.

"Ngươi tự mình tắm rửa được không?" Đại Dì kéo tiểu gia hỏa này qua, vén đầu tóc đối phương ra sau hai tai, lúc này mới thấy rõ mặt nàng.

Đối phương thật trắng, chẳng qua nhìn dáng vẻ là thật sự đã thật lâu không tắm rửa, trên mặt có rất nhiều vết dơ, thậm chí còn có hồng ngật đáp nứt da, ngón tay đồng dạng cũng sưng giống củ cà rốt.

"Thật đúng là một đứa nhỏ đáng thương." Đại Dì hơi mang thương tiếc mà nói một tiếng, đã nhẹ nhàng cởi quần áo mỏng của đối phương ra, thân thể nữ hài tức khắc một co rúm lại, nàng đang sợ hãi.

Đại Dì khó hiểu, ngừng tay, "Ngươi sợ tắm rửa?"

Nữ hài hoảng sợ nhìn Đại Dì, nàng không biết có nên từ nội tâm vẫn là phủ nhận hay không, cuối cùng nghĩ đến người kia nói chính mình thực dơ, sau đó liền quyết đoán lắc lắc đầu.

Đại Dì sửng sốt một chút, nhưng vẫn giúp nữ hài cởi ra những quần áo dơ bẩn, nàng có điểm kinh ngạc mà nhìn thân thể nữ hài, ngực đối phương, phía sau lưng cùng với chân đều có vết roi loáng thoáng, nữ hài cũng cảm giác được dì kia đang nhìn nàng, phi thường khiếp đảm mà che lại trên vết thương người.

Run bần bật.

Đại Dì không nói chuyện, điều chỉnh nhiệt độ nước thành độ ấm loài người có thể tắm, sau đó mang theo tiểu gia hỏa này đứng ở phía dưới vòi hoa sen.

Nháy mắt vặn vòi hoa sen ra, một cổ nhiệt ôn nhu chảy xuống dưới, vẻ mặt nữ hài nguyên bản cố nén chuẩn bị nghênh đón thứ lạnh, tức khắc che kín sự khó hiểu, nàng ngẩng đầu nhìn công cụ tắm rửa nàng chưa bao giờ thấy, cư nhiên không phải lạnh thấu như nước đá.

"Ngẩng đầu xả nước, nhớ rõ nhắm đôi mắt lại." Đại Dì mới vừa vừa nhắc nhở.

Quả nhiên trong ánh mắt nữ hài đã ngấn nước, có chút sinh đau.

Đại Dì cho rằng đối phương biểu tình như vậy sẽ sắp khóc đến nơi, mà nữ hài chỉ xoa xoa đôi mắt, lẳng lặng mà đứng ở phía dưới vòi hoa sen, thật cẩn thận mà tẩy rửa thân thể của mình.

Không khóc không nháo, rất an tĩnh.

Không thể không nói, tức là dùng nước sạch cọ rửa, cũng đồng dạng chảy xuống là một tảng nước bẩn lớn, nữ hài cúi đầu mặt đỏ lên nhìn vết dơ mình làm ra.

"Đây là sản dùng để tắm rửa, để dược* lên tắm trước, sau đó giống như vậy nhẹ nhàng xoa trên người, liền cứ theo như vậy mà làm." Đại Dì vẫn chưa cười nhạo đứa nhỏ đáng thương này, mà là lấy một cái vật phẩm hình cầu mới tinh tắm sạch trước, ở trên cánh tay nữ hài nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó đưa cho đối phương.

(*dầu gội, sữa tắm, dầu xã,...)

Nữ hài kinh ngạc nhìn màu trắng dày đặc phao phao hiện lên ở trên người chính mình, hơn nữa phi thường dễ ngửi, nàng thích cái hương vị này, nàng chưa bao giờ ngửi qua. Nàng vui vẻ mà lấy quả cầu bắt chước động tác chà lau thân thể mình, nàng thậm chí chà ở trên mặt, Đại Dì vốn định ngăn cản, nhưng cũng tùy ý đối phương chà như vậy.

Đại Dì thuận tiện làm tóc nữ hài ướt nhẹp, dính dầu gội trên đầu nhẹ nhàng tắm sạch một lần, nói thật vừa rồi khi bà mới nhìn đến cái ót nữ hài có vài chỗ bị đốm đỏ do châm tàn thuốc, nếu là để tự con bé tẩy, khẳng định sẽ phá vết thương rồi nhiễm trùng.

Xem ra tiểu gia hỏa này, lúc trước chịu qua không ít thống khổ.

Nữ hài cơ hồ tắm rửa một giờ, nói thật, nguyên bản chỉ là theo lẽ công bằng Đại Dì đối với chủ nhân làm việc mang theo đứa nhỏ loài người vẫn là bất mãn trong lòng, rốt cuộc bà chán ghét loài người, nhưng nhìn bé gái này ngoan ngoãn, Đại Dì cũng không có quá nhiều chán ghét.

Bà dùng khăn lớn bọc nữ hài lên, dùng một lần lau nàng sạch sẽ.

Nữ hài đứng trước gương toàn thân thật lớn, nàng đang được Đại Dì thổi tóc, trước sau vẫn cúi đầu, bởi vì dì kia nói nàng cúi đầu mới có thể thổi tóc, nếu nàng không nghe lời ngẩng đầu lên nhất định sẽ bị đánh giống như trước.

"Ngươi có thể nhìn chính mình."

Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh thực ôn nhu của Đại Dì, nữ hài lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương. Đại Dì kỳ thật cũng kinh ngạc, bộ dáng thật sự của đứa bé gái này nhưng thật ra khá xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt kia ướt dầm dề, nhưng thật ra rất thảo hỉ.

Bởi vì dinh thự chưa từng có đứa nhỏ nào ở qua, cho nên quần áo cũng không quá hợp, Đại Dì đành phải tìm vài món hơi nhỏ một chút, tạm thời đưa quần áo cho nữ hài mặc vào. Nữ hài nhìn quần áo mới, có chút vui sướng, nàng há miệng thở dốc, chỉ có thể phát ra đơn âm tự thanh âm, lại không nói ra bất luận lời nào.

Đại Dì lúc này mới ý thức được cái gì, bà lập tức dẫn nữ hài đến phòng khách. Mục Phỉ đang ngồi ở trên sô pha, nhìn TV đưa tin nói nhóm bảo vệ ở xóm nghèo phát sinh xung đột.

Ngôn Lôi nhìn đến hai người, ý bảo những người khác lui ra ngoài, sau đó mới bảo Đại Dì tiến vào.

Nữ hài bị dắt đến trước mắt Mục Phỉ, chính là trước sau Mục Phỉ cũng không có nhìn về phía nữ hài.

"Chủ nhân, đã tắm rửa cho cô bé thỏa đáng, nhưng mà ——"

Đại Dì tạm dừng một chút, sau đó nhìn thoáng qua Ngôn Lôi, tiếp tục báo cáo, "Đứa nhỏ này tựa hồ không thể nói chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro