Chương 23: Nhóm nghiên cứu (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Môn tự chọn

Sau khi mọi người thay phiên nhau biểu diễn dị năng của mình, Việt Tinh Văn phát hiện năng lực tổng hợp của nhóm này còn rất toàn diện. Điện cao thế của đàn anh Trác Phong, dây leo của đàn chị Lâm Mạn La đều là kỹ năng công kích rất mạnh, giống như đại chiêu trong game, thời gian làm lạnh tương đối lâu, nhưng lực sát thương cao đến kinh người, chỉ cần thả ra là có thể giết chết một người trong nháy mắt.

Dao phẫu thuật của Lưu Chiếu Thanh và từ điển của Việt Tinh Văn cùng là loại kỹ năng tấn công bình thường trong trò chơi, tuy rằng là công kích đơn, lực sát thương không mạnh nhưng không có thời gian làm lạnh, có thể sử dụng thường xuyên, có thể bổ sung thương tổn khi đại chiêu của đồng đội đang làm lạnh. Lưu Chiếu Thanh còn có "Băng gạc y tế", có thể chữa thương cho đồng đội.

Phân chia nhiễm sắc thể của Hứa Diệc Thâm càng như là một thích khách, có thể bất ngờ mở ra cục diện. Người máy Tiểu Đồ của Kha Thiếu Bân có thể dẫn quái, đương nhiên vì cấp bật hiện tại của Tiểu Đồ còn quá thấp, sau này trưởng thành chắc chắn sẽ càng mạnh hơn.

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách chính là pháp sư của đội, có thể tấn công, có thể khống chế.

Tổ hợp bảy người này, nếu lại đến chơi trò sống còn ban đêm ở ⟪Khoa tim mạch⟫ thì Việt Tinh Văn tin rằng sẽ còn mạnh hơn 10 người ngẫu nhiên kết hợp lúc trước nhiều. Thậm chí còn không cần Việt Tinh Văn ra tay, chỉ cần Giang Bình Sách không chế, phối hợp với dòng điện của đàn anh Trác Phong là có thể thanh lý hết đám quái.

Các thành viên khác sau khi thấy dị năng của mọi người, vẻ mặt cũng rõ ràng nhẹ nhành hơn so với ban đầu rất nhiều. Có những đồng đội cường đại bên cạnh như vậy, về sau gặp được môn học khó cũng không cần sợ.

Lưu Chiếu Thanh cảm khái nói: "Mọi người đều rất lợi hại. Lúc nhỏ tôi xem Harry Potter còn nghĩ nếu sau này có thể được nhận vào trường pháp thuật thì tốt rồi, kết quả bây giờ... chúng ta thật đúng là đang trong trường học pháp thuật mà!".

Trác Phong nói: "Không phải tôi khoác lác chứ thực lực tổng hợp của nhóm chúng ta, trong số các nhóm đã được biết đến hiện tại chắc chắn có thể lọt vào top 5, so với đội khoa học tự nhiên của đại học kinh đô đang có tiến độ nhanh nhất kia thì mạnh hơn nhiều. Nhưng số lượng thành viên khoa xã hội của chúng ta hơi thiếu một chút, nếu nghiêm khắc mà nói thì chỉ có Tinh Văn là thuần xã hội thôi".

Lâm Mạn La nhìn về phía Việt Tinh Văn cười nói: "Tinh Văn của chúng ta là đội trưởng đội hùng biện của đại học Hoa An, dẫn đội giành được quán quân cuộc thi biện luận toàn quốc dành cho sinh viên, lượng kiến thức của Tinh Văn có thể áp đảo luôn 3 sinh viên xã hội".

Việt Tinh Văn được khen mà sợ: "Đàn chị, chị cũng quá đề cao em rồi..."

Trác Phong nói: "Thực lực của Tinh Văn đương nhiên tôi hiểu rõ. Nhưng mà sau này khi đến các học viện Luật hoặc thương mại các kiểu chắc bảy người chúng ta không chừng phải xoay vòng vòng. Tinh Văn cho dù lợi hại cũng không thể hiểu rõ thương mại và luật pháp có phải không?"

Việt Tinh Văn gật đầu nói: "Pháp luật và kinh tế tôi thật là dốt đặc cán mai, không biết hai học viện này ở tầng mấy, nếu gặp phải chương trình học của hai học viện này, chúng ta chắc chắn phải mở rộng đội ngũ, tăng số lượng đồng đội chuyên ngành tương ứng!"

Trác Phong nói: "Từ từ tính đi, trước mắt đội ngũ này qua chương trình tầng 3 chắc chắn không có vấn đề".

Đồng hồ điện tử trong phòng huấn luyện hiển thị 12:00 trưa.

Mọi người vừa trò chuyện vừa tập luyện dị năng, thời gian vậy mà bất tri bất giác qua một buổi sáng. Việt Tinh Văn sờ sờ cái bụng trống rỗng, đề nghị: "12 giờ rồi, hay mọi người đi ăn trưa trước đi?"

Mọi người sôi nổi đồng ý: "Đi thôi, tôi cũng đói bụng".. "Đi, đến nhà ăn ăn cơm!"

Khi đến cửa phòng huấn luyện, Việt Tinh Văn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, dừng chân quay đầu hỏi: "Đúng rồi, ba đàn anh, ký túc xá của mọi người ở đâu?"

Trác Phong nói: "Tôi với Hứa Diệc Thâm ở phòng 96 khu A, hai bạn cùng phòng khác đều là người của Đại học Kinh Đô".

Lưu Chiếu Thanh nói: "Tôi ở phòng 72 khu D, phòng 4 người, ba bạn cùng phòng đều không quen biết. Sáng nay tôi đến trung tâm nhóm nghiên cứu ở tần B2, còn chưa kịp trò chuyện nhiều với bọn họ".

Việt Tinh Văn nhìn về phía Kha Thiếu Bân: "Ký túc xá của cậu không phải còn chưa có người sao, hay ở cùng với mấy đàn anh đi?"

Hai mắt Kha Thiếu Bân sáng ngời, lập tức nói: "Ba đàn anh nếu không ngại thì dọn lại phòng 930 khu F ở cùng với em đi! Em chọn phòng 4 người, trước mắt chỉ mới có mình em ở, vừa vặn còn trống 3 giường".

Ba người kia nhìn nhau, Trác Phong dứt khoát gật đầu: "Cách này hay đó, mọi người ở chung với nhau, sau này cũng tiện trò chuyện. Người anh em giường sát vách của tôi tối qua ngáy khò khè cả đêm, ồn ào đến mức đau hết cả đầu".

Hứa Diệc Thâm cũng nhớ tới trải nghiệm không tốt lắm tối qua, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: "Tôi cũng không ngủ được, tiếng ngáy kia đúng là kinh thiên động địa, chúng ta lại không tiện nói thẳng, vẫn là ở cùng với người quen thì thoải mái hơn".

Lưu Chiếu Thanh sảng khoái nói: "Tôi cũng dọn qua, ba người bạn cùng phòng tôi đều không thân, vẫn là ở cùng mọi người thì hơn".

Việt Tinh Văn quan tâm nhìn về phía Lâm Mạn La: "Đàn chị thì sao?"

Lâm Mạn La nói: "Tôi không sao. Phòng ký túc xá của tôi còn hai giường trống, một người còn lại là sinh viên học viện ngoại ngữ đại học ngoại giao Nam Dương, tích cách tương đối dịu dàng, tính tình cũng rất tốt".

Trước mắt trong đội chỉ có một mình cô là nữ, Việt Tinh Văn cũng không nghĩ ra được phương pháp khác, chỉ có thể để đàn chị ở cùng với người lạ trước, về sau có thêm đồng đội nữ lại tính tiếp.

Trác Phong hỏi: "Còn hai ngươi thì sao? Ở đâu?"

Giang Bình Sách nhàn nhạt nói: "Tôi ở cùng với Tinh Văn".

Việt Tinh Văn cười bổ sung: "Lo lắng không gặp được bạn cùng phòng dễ ở chung, nên bọn em hôm qua đăng ký phòng hai người".

Giang Bình Sách có tiếng là hoàng tử lạnh lùng, Trác Phong rất khó tưởng tượng bạn cùng phòng với Giang Bình Sách thì sẽ có trải nghiệm gì? Cũng chỉ có Việt Tinh Văn có thể cười đùa bên cạnh Giang Bình Sách đang nghiêm mặt, hai người bọn họ ở cùng nhau chắc chắn có thể thật sự hòa hợp.

Trác Phong yên tâm hơn: "Vậy được rồi, hai người các cậu chăm sóc nhau nhé".

Đoàn người đi thang máy xuống nhà ăn, chọn một nhà ăn trống trải rồi đi lấy cơm.

Giờ cơm trưa thứ bảy, biển người tấp nập trong nhà ăn nhưng không khí vẫn yên tính đến mức làm người ta cảm thấy áp lực. Không có người lớn tiếng trò chuyện, càng không có người nào vui cười đùa giỡn. Tất cả học sinh để có vẻ mặt nghiêm túc, nhanh chóng đến băng chuyền thanh toán điểm tích lũy, lấy thức ăn.

Lưu Chiếu Thanh nhỏ giọng hỏi Việt Tinh Văn "Cơm trưa chúng ta là tự trả hay là thay phiên nhau trả?"

Việt Tinh Văn nghĩ nghĩ, nói: "Hôm nay mọi người tự trả trước đi. Về sau có thể nộp điểm tích lũy thành quỹ nhóm, tìm một người quản lý chi phí hằng ngày của toàn đội, không cần phải từng người trừ điểm tích lũy như vậy nữa. Mọi người thấy thế nào?"

Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Việt Tinh Văn vừa mới thanh cấp từ điển, bây giờ không một xu dính túi, Giang Bình Sách tự giác giúp cậu trừ 10 điểm mua một phần cơm. Mọi người tìm một cái bàn lớn ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm trưa.

Phần ăn của mọi người đều giống nhau, bao gồm một món chay, hai món mặn.

Lưu Chiếu Thanh cảm thán: "Thật là nhớ nhà ăn ở đại học Hoa An của chúng ta, có rất nhiều loại rau có thể chọn".

Trác Phong nói: "Tôi thường thích đến nhà ăn số 1, ở đó món cá hầm cải chua đặc biệt ăn rất ngon".

Lâm Mạn La nói: "Tôi thích món mì ở nhà ăn số 1, các loại khẩu vị loại nào cũng ngon".

Hứa Diệc Thâm vẻ mặt đau khổ ngắt lời bọn họ: "Haizz, đừng nói nữa. Hương vị đồ ăn ở đây rất bình thường, cũng may có thể ăn no, cơm có thể lấy tùy ý. Dù sao thì cũng tốt hơn là bị đói bụng có phải không".

Lưu Chiếu Thanh lại thở dài: "Cũng đúng, ở đây không thể yêu cầu quá cao được".

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách liếc nhìn nhau – hai người bọn họ tích đến nhà ăn số 3 để ăn vặt. Mỗi lần Giang Bình Sách gửi tin "Cùng nhau ăn cơm" cho Việt Tinh Văn, Việt Tinh Văn sẽ đợi hắn ở cửa nhà ăn số 3. Bây giờ tuy rằng bọn họ cũng ở "nhà ăn số 3", nhưng đáng tiếc cái băng chuyền vận chuyển đồ ăn này không phải là món bọn họ thích, càng nghĩ càng thấy đau lòng.

Từ sau khi rời khỏi nhà ăn, mọi người tạm biệt nhau ở thang máy.

Việt Tinh Văn nhiệt tình nói: "Đàn anh Trác, mọi người có cần trợ giúp dọn ký túc xá không?"

Trác Phong xua xua tay: "Không cần, cậu và Bình Sách về trước đi. Hành lý của bọn anh đều rất ít, vài món quần áo cùng đồ dùng vệ sinh cá nhân, một lượt là có thể dọn xong".

Việt Tinh Văn: "Vậy được rồi, mọi người và Kha thiếu làm thủ tục chuyển ký túc xá đi, lúc cơm chiều gặp lại".

Ba người Trác Phong theo Kha Thiếu Bân đến trung tâm quản lý ký túc xá, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách trở về phòng của mình.

Sau khi về phòng, Việt Tinh Văn cởi giày nằm trên giường, hai tay đan vào nhau gối lên sau đầu, giống như có tâm sự gì đó. Thường ngày cậu nói rất nhiều, rất ít khi yên tĩnh như vậy.

Thấy cậu nhìn trần nhà chằm chằm như đi vào cõi thần tiên, tư duy cũng không biết thổi tới nơi nào, khóe môi Giang Bình Sách nhẹ cong lên, đứng dậy lấy từ trong túi mua hàng ngày hôm qua một bao khoai tây lát, đưa cho Việt Tinh Văn: "Giữa trưa có phải ăn không ngon không? Cho cậu thêm lương thực nè!"

Việt Tinh Văn lăn một vòng trên giường rồi ngồi phắt dậy, nhanh chóng nhận lấy túi khoai tây, mở bao, lấy vài miếng nhét vào trong miệng. Hương vị quen thuộc làm trên mặt cậu không khỏi lộ ra vẻ tươi cười: "Vẫn là cậu hiểu tôi nhất, cảm tạ!". Cậu lấy thêm vài miếng đưa cho Giang Bình Sách, ánh mắt Giang Bình Sách ôn hòa, lắc lắc đầu: "Tôi không ăn vặt, đây là mua cho cậu".

Việt Tinh Văn liền không khách khí tự mình ăn, nheo nheo mắt, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Giang Bình Sách thấy cậu nhanh chóng ăn gần hết nửa bao khoai lát, mới nói: "Về sau mỗi ngày đều mua đồ ăn vặt cho cậu".

Việt Tinh Văn xua xua tay: "Vậy thì không cần đâu, quá lãng phí điểm tích lũy".

Còn nửa bao, cậu cột lại miệng túi cẩn thận rồi đặt lên bàn, nghiêm túc nhìn Giang Bình Sách nói: "Tôi vừa mới suy nghĩ, mỗi tầng thư viện là một học viện, có môn bắt buộc và môn tự chọn tương ứng với từng chuyên ngành, có phải thiếu một loại chương trình học rồi hay không?"

Giang Bình Sách rất nhanh đã bắt kịp suy nghĩ của cậu: "Ý cậu nói là môn chung toàn trường à?"

Việt Tinh Văn gật đầu: "Đúng! Đại học không phải đều có các môn chung toàn trường sao? Tự chọn chung cũng coi như học phần. Thư viện nếu như mô phỏng theo hình thức đại học trong nước, cho chúng ta học một đống môn bắt buộc và tự chọn của nhiều chuyên ngành, vì sao lại không có môn tự chọn chung chứ?"

Môn chung là vũ khí sắc bén nhất để đám sinh viên giành học phần.

Môn chung không giới hạn chuyên ngành, không giới hạn năm học, sinh viên cả trường đều có thể dự do báo danh. Ví dụ như 《Đánh giá phim kinh dị》, 《tác phẩm hiện đại》, 《tâm lý học cơ sở》v.v., phần lớn là các chương trình học có tính chất phổ cập khoa học, có thể mở rộng thường thức cho sinh viên.

Hơn nữa môn chung sẽ không quá khó, các giáo viên cũng rất thông tình đạt lý, phương pháp thi thường là viết bài luận, viết tâm đắc, đề mở các loại, kiểu thi có thể mang theo tài liệu vào phòng thi.

Trong trường đại học còn truyền lưu một câu nói đùa rằng: "Môn bắt buộc có thể trốn, môn chung nhất định phải trốn". Có thể thấy được rất nhiều môn chung cũng không có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, sinh viên cho dù trốn học cũng vẫn có thể nhận được điểm học phần.

Nếu thư viện cũng có môn chung, chẳng phải là rất dễ lấy điểm học phần và điểm tích lũy sao?

Ở nơi này, ăn mặc ở đi lại đều phải tốn điểm tích lũy, Việt Tinh Văn vừa mới thăng cấp từ điển pháp thuật xong, hiện tại bây giờ 1 điểm tích lũy cũng không có. Nơi ngủ, ăn cơm đều phải do Giang Bình Sách chi, cậu thật bức thiết mà kiếm điểm tích lũy để tiêu dùng.

Giang Bình Sách hơi hơi nhíu mày: "Các đại học trong nước đều có môn chung, nhưng thư viện chưa chắc đã có?"

Việt Tinh Văn nói: "Tôi cũng chỉ là suy nghĩ vớ vẩn lúc nhàm chán thôi. Môn chung đều không khó, nếu không có thì thôi. Nếu có, có lẽ có thể kiếm thêm một ít điểm tích lũy".

Đang nói thì bên tai bỗng nhiên vang lên giọng máy móc: "Xin chào các bạn, chương trình học ngày mai đã được thông báo, ở máy tính trong khu ký túc xá đã đồng bộ thời khóa biểu, xin mời các bạn hãy xem kỹ, kịp thời báo danh lớp học".

Hôm nay là thứ bảy, được nghỉ. Ngày mai là chủ nhật, vậy mà còn phải học hả? Thư viện này không phải là có 2 ngày nghỉ sao?

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách liếc nhìn nhau, nhanh chóng mở máy tính bảng trên bàn ra

【Thời khóa biểu thư viện】

Chủ nhật

Sáng từ 10:00 – 12:00

Môn chung toàn trường: Giám định và bình phẩm đá quý

Số học phần: 2

Sĩ số: 100 người mỗi lớp, gồm 50 lớp

Thời gian đăng ký: Tối thứ 7 từ 20:00 – 20:30

Chiều 14:00 – 16:00

Môn chung toàn trường: Định hướng việt dã

Số học phần: 2

Sĩ số: 100 người mỗi lớp, 50 lớp

Thời gian đăng ký: Tối thứ 7 từ 20:00 – 20:30

Chú ý

1. Học phần của môn chung được tính vào số học phần tốt nghiệp. Thi trượt không phải thi lại, cũng không có bất kỳ trừng phạt nào. Nhưng sinh viên thi trượt không được chọn lại cùng môn học. Mỗi tuần chỉ có thể đăng ký một môn chung.

2. Đăng ký theo cá nhân, sắp lớp ngẫu nhiên. Đăng ký theo nhóm nghiên cứu có thể vào cùng lớp với các thành viên trong lớp.

3. Sau khi đăng ký thành công vui lòng đến giờ quy định tập trung tại trung tâm môn tự chọn để bắt đầu lớp học. Nếu đến trễ, xem như không thông qua chương trình học.

Giang Bình Sách nhìn về phía Việt Tinh Văn, ánh mắt giống như muốn nói: cậu là tiên tri hả?

Việt Tinh Văn cười khẽ, sờ sờ mũi: "Thư viện này tuy rằng biến thái một chút, nhưng cũng giảng dạy rất quy củ. ở các trường đại học có thì nó cũng phải có. Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng không chừng mấy hôm nữa, nó còn có thể tổ chức một đại hội thể thao dị năng toàn trường không nữa?"

Giang Bình Sách bất đắc dĩ: "Cậu đừng có nói lung tung. Miệng cậu đúng là nói gì là linh đó mà".

Việt Tinh Văn làm một động tác kéo khóa miệng, trong mắt tràn đầy vẻ vô tội.

Khóe môi Giang Bình Sách nhẹ cong lên, nói: "Được rồi. Cậu định chọn môn tự chọn nào?"

Việt Tinh Văn lập tức chỉ vào thời khóa biểu nói: "giám định và bình phẩm đá quý, cái này tôi không hiểu chút này. Tôi càng nghiêng về phía chọn Định hướng việt dã. Cậu thấy sao?"

Giang Bình Sách gật đầu: "Ừ, giám định và bình phẩm đá quý chắc là kiểu chương trình học suy luận. Việt dã càng giống như kiểu sinh tồn hơn". Môn tự chọn có rớt môn cũng không cần học lại, vậy còn không phải là để rèn luyện năng lực của mọi người, luyện tập phối hợp nhóm sao?

Giang Bình Sách nói: "Nhưng mà có khả năng chọn lớp thất bại, cậu thấy số lượng hạn chế không?"

Việt Tinh Văn nói: "Một lớp 100 người, tổng cộng 50 lớp là 5000 người. Hai môn là 10.000 người. Số lượng sinh viên trong thư viện đăng ký môn tự chọn chắc chắn không ít hơn con số này".

Đây đúng là giống với môn tự chọn trong trường đại học, một số lớp hot phải đua tốc độ tay mà tranh giành.

Đại học Hoa An của bọn họ có môn tự chọn là ⟪Phối thời trang⟫, giáo viên khí chất nho nhã, hài hước thú vị, bài thi là đề mở chép đáp án. Mỗi năm khi đến lúc chọn lớp, chỉ trong vòng 3 giây là hết chỗ, siêu cấp khó tranh.

Cơn ác mộng đua tốc độ tay lại tới nữa rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro